Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll

Sự kiện lớn thứ hai gây chấn động toàn trường, là trường Trung học Ưng Tài đã gửi một nhóm nhỏ vào khối 11, tổng cộng 20 người, để tham gia nghe giảng chung trong thời gian một tháng.

Trong thời gian này, những học sinh Ưng Tài này sẽ tham gia kỳ thi tháng và kỳ thi thống nhất toàn thành phố vào cuối tháng cùng với học sinh lớp 11 trường Trung học số 7 Thanh Mặc.

Lễ chào cờ ngày thứ hai được dời sang thứ ba, dưới màn kéo cờ, hiệu trưởng đã thông báo sự việc, đồng thời tuyên bố một nhóm giáo viên từ chức, hứa là trường Trung học Ưng Tài sẽ cử một nhóm của giáo viên để thực hiện sắp xếp lại và bàn giao trước khi sửa biên chế.

Kể từ hôm nay, nhóm học sinh Ưng Tài này sẽ được chia thành tám lớp Ánh dương trong toàn khối, mỗi lớp sẽ có hai đến ba người tới.

"Ý gì vậy, tại sao phải cử giáo viên của Ưng Tài đến? Mấy người đó sẽ dạy bọn em chứ?"

"Học sinh của Ưng Tài sẽ đến trường của chúng ta trong một tháng?"

Ồ lên một mảnh.

Lộc Hành Ngâm lấy một cuốn sách tiếng Anh để đọc các mẫu câu.

—— Cậu đã quen thuộc với tất cả các từ tiếng Anh mà họ đã học ở giai đoạn này, bước tiếp theo là học ngữ pháp cơ bản theo những gì Cố Phóng Vi nói.

"Lộc Hành Ngâm? Bây giờ cậu có thời gian không? Lại đây, chúng ta thảo luận về hành trình." Sau khi giải tán, Thẩm Kha đi tới và vẫy tay với cậu. Lộc Hành Ngâm đặt sách hướng dẫn xuống và thấy Thẩm Kha dẫn một nhóm người đi tới.

Cố Phóng Vi đang đứng ở hàng sau của Lộc Hành Ngâm, buồn bực nói: "Em có quan hệ tốt với học sinh ban 1 từ khi nào vậy?"

Từ Tinh cũng ở trong số đó. Sau khi nhìn thấy Cố Phóng Vi, cô nàng bước nhanh tới, sau đó trò chuyện với những người khác "Đợi tôi chút."

Một nhóm nam sinh la ó: "Ồ ồ ——"

Cố Phóng Vi ngẩng đầu nhìn Từ Tinh, sau đó nhìn Lộc Hành Ngâm đang đi về phía bên kia, thản nhiên nói: "Vậy tôi sẽ chờ em ở chỗ này, Máy Tính Nhỏ."

Lộc Hành Ngâm khẽ nói: "Ừm."

Thẩm Kha gọi họ lại với nhau, xác định sơ bộ kế hoạch tối nay gặp Trần Xung, cuối cùng lập danh sách những người sẽ đi dự định mua quà, thực phẩm dinh dưỡng hay những thứ khác cho Trần Xung, giá 30 tệ một người, Lộc Hành Ngâm thì không cần bỏ tiền.

Lộc Hành Ngâm muốn bỏ tiền, nhưng Dịch Thanh Dương và những người khác đã cười đáp lại: "Dù sao thì đưa cậu đi cùng là được rồi, Lão Trần thương cậu, bọn tôi cũng ngại lấy tiền của cậu, nếu cậu không chịu, thì trả tiền xe buýt hộ bọn tôi."

"Tôi xác nhận một lúc tìm Lão Lý để xin nghỉ phép. Tôi, Dịch Thanh Dương, Hoàng Phi Kiện—— Từ Tinh có đi không?" Thẩm Kha nhìn sang bên kia , và những người khác đã xem với cô.

Từ Tinh đứng trước mặt Cố Phóng Vi, chắp tay sau lưng, mặt hơi ngẩng lên, đang nhỏ nhẹ nói.

Cố Phóng Vi dáng người cao lớn, đứng ngay ngắn ngay ngắn, đôi mắt cụp xuống, vẻ mặt nghiêm túc.

Hoàng Phi Kiện hét lớn: "Từ Tinh —— đêm nay cậu có đi không?"

Từ Tinh nghe thấy mình gọi tên, quay đầu lại liền thấy một đám người đang nhìn về phía này, nàng nhất thời bối rối ngượng ngùng, xua tay nói: "Không, các cậu đi đi."

"Tôi biết rồi." Hoàng Phi Kiện hạ giọng, "Mấy ngày nay cô ấy luôn nghĩ về Cố Phóng Vi. Cô ấy nghe nói người bạn gái mà Cố Phóng Vi nhắc đến trong bài phát biểu lần trước là giả. Cô ấy rất hạnh phúc vậy đó. Hai người này dường như sắp nói chuyện."

"Chậc chậc chậc chậc."

Lộc Hành Ngâm lặng lẽ nhìn về hướng đó.

Thẩm Kha đi lấy giấy nghỉ phép, cả nhóm đi bộ trở về. Phần lớn học sinh đã tan học trở về lớp, sắp đến giờ học, vừa đi xuống lầu liền nhìn thấy một đám học sinh mặc chỉnh tề đồng phục đỏ thẫm từ quảng trường trước cổng trường từ xa đi tới.

Đồng phục học sinh của trường Trung học số 7 Thanh Mặc là do cựu học sinh cung cấp đồng phục, vài năm trước, bộ đồ thể dục xấu xí đã được thay thế bằng đồng phục kiểu đại học, vào mùa hè, nữ sinh mặc áo sơ mi và váy ngắn, còn nam sinh mặc áo sơ mi và quần tây. Vào mùa đông, học sinh có thể mặc giản dị bên trong, nhưng áo ngoài phải là áo gió nút sừng màu đen đồng bộ.

Đồng phục của trường Trung học Ưng Tài cũng giống của họ, nhưng tiêu chuẩn hơn: áo khoác gió màu đỏ đậm có huy hiệu của trường, nữ sinh mặc áo sơ mi và váy ngắn, đi giày da tinh xảo, cắt may gọn gàng, thoạt nhìn đã có cảm giác "đắt tiền".

"Dịch Thanh Dương? Dịch Thanh Dương có ở đó không?" Trong tòa nhà dạy học, Lý Cố sải bước đi ra, kéo Dịch Thanh Dương chuẩn bị mang đi, khi nhìn thấy một đám trẻ con phía sau, liền dẫn bọn họ đi cùng. "Vừa vặn mấy em tới rồi, tới đây đi, học sinh Ưng Tài đã sớm tới, không có thông báo thời gian, mấy em giúp dẫn bọn họ trở về từng ban."

Lộc Hành Ngâm mở miệng: "Thầy ơi, em..."

"Nhiều người giúp nhanh tay hoen, Lộc Hành Ngâm, ban của em gần lớp của cô Kang, nên em có thể giúp đưa hai đội lần lượt lên ban 24 và 26." Lý Cố hoàn toàn coi cậu như một học sinh trong lớp của mình, vẫy tay, "Lại đây."

Lộc Hành Ngâm bước đi, cậu quay lại nhìn Cố Phóng Vi. Hắn vẫn đang nghe Từ Tinh nói, tựa hồ cũng không có chú ý tới bên này.

Lần thứ hai nhìn thấy nhóm học sinh Ưng Tài này, ấn tượng là "đẹp".

Theo những gì Lộc Hành Ngâm biết, cậu chưa bao giờ tưởng tượng sẽ có một trường cấp ba cho phép học sinh uốn tóc, hay cho phép các cô gái tết tóc hay trang điểm xinh đẹp. Cho dù ở Thanh Mặc hay thành phố Đông Đồng, cậu đã nghe thấy lời của giáo viên: "Trường học là nơi để học, không phải là nơi để mấy em yêu đương hay đi diễn. Mỗi người trong số các em nên biết phải làm gì ở độ tuổi nào!"

Học sinh Ưng Tài đang đợi ở quảng trường, nữ sinh trang điểm tinh tế, nam sinh cũng ăn mặc tỉ mỉ.

Học sinh khác trường gặp nhau, luôn có chút tò mò, dọc đường học sinh ban 1 không ngẩng đầu lên, hơi thở bình tĩnh, nhưng học sinh Ưng Tài khi nhìn thấy ai đó thì ngừng nói chuyện với nhau đến, và tập hợp lại, một nhóm 3 ~ 4 người.

Lý Cố chỉ huy chia đội: "Nhóm một học ban 1, nhóm 2 học ban 7, Dịch Thanh Dương, em dẫn đến lớp đi."

"Nhóm ba và tư lần lượt là ban 13 và ban 17. Hoàng Phi Kiện em dẫn đi."

"Nhóm năm và sáu, ban 19 và 21, đi theo thầy, hai nhóm còn lại là Lộc Hành Ngâm dẫn đến ban 24 và 26."

Sau khi chia xong, Lý Cố đi tới nói chuyện với giáo viên phụ trách. Giáo viên mang đội trường Trung học Ưng Tài lịch sự, nói nhỏ trong khi học sinh trở về chỗ của mình.

Lộc Hành Ngâm dẫn theo sáu hoặc bảy người đi sau cậu đến tòa nhà giảng dạy.

Cậu đẹp trai và có khí chất tốt, hai nhóm cuối cùng do các nữ sinh dẫn đầu, họ đến hỏi cậu với giọng nhỏ nhẹ: "Bạn học, ký túc xá của trường bạn có phòng tắm riêng không? Bọn tôi đã lo lắng cả ngày rồi..."

Phía sau còn có nam sinh thảo luận vui vẻ: "Lúc mới lên xe tới đây, nhìn thấy chỗ này hoang vu vắng vẻ, mấy nhỏ suýt chút nữa khóc lên, nơi như thế này làm sao có thể có trường học, hơn nữa làm sao người có thể sống được nổi."

Trường Trung học Ưng Tài là một trường quý tộc nổi tiếng, hai người ở chung một ký túc xá, ký túc xá vẫn là một dãy phòng có một chiếc giường lớn, điều kiện tốt hơn môi trường ở của nhiều gia đình.

Nhóm học sinh này vừa đi vừa dừng lại nhìn, nhìn tòa nhà dạy học của Thanh Mặc một cách nghiêm túc, thấp giọng thảo luận điều gì đó và mỉm cười, giống như một nhóm những con công nhỏ kiêu hãnh.

"Có một phòng tắm riêng, mỗi tầng đều có một phòng giặt là."

Lộc Hành Ngâm không khiêm tốn cũng không hống hách, cậu bước đến cửa ban 24, ra hiệu cho nhóm học sinh thứ năm của trường Trung học Ưng Tài vào. "Ban 24 đến rồi. Tôi đi trước đây."

Các học sinh của ban 24 tò mò nhìn qua cửa sổ lớp học, có rất nhiều cuộc thảo luận. Các học sinh Ưng Tài cũng im lặng và trật tự chào giáo viên, đợi sắp xếp xong chỗ ngồi rồi lần lượt đi vào.

Lộc Hành Ngâm đang định dẫn những người còn lại lên lầu thì đột nhiên nghe thấy có người thăm dò gọi mình: "... Lộc Hành Ngâm?"

Cậu quay đầu lại.

Người cuối cùng trong nhóm thứ năm của trường Trung học Ưng Tài là một nam sinh, cậu ta gầy và lanh lợi, hơi giống nhân vật phản diện Mouse One Ear trong Black Cat and Sheriff, bộ đồng phục học sinh màu đỏ sẫm của trường Trung học Ưng Tài đang mặc trên người trông thật kì lạ.

Nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Lộc Hành Ngâm, cậu ta cười toe toét và ra hiệu: "Vòng chung kết cuộc thi hóa học khu vực lần thứ 15, nhóm chuẩn độ thí nghiệm —— cậu còn nhớ tôi không? Tôi nhìn cậu rất lâu, tôi không dám khẳng định là cậu. Cậu vẫn còn đi học à, tôi thực sự không tưởng tượng được luôn. Cậu không nhớ tôi, nhưng tôi nhớ rõ cậu."

"Tôi không mong đợi gặp ở đây gặp được cậu, vậy làm quen với cậu sau ngày hôm nay. Tôi tên là Trình Mẫn Quân, rất vui gặp cậu."

Người bên kia mỉm cười, và đôi mắt của Lộc Hành Ngâm hơi sững lại.

Ký ức của hai năm trước được đánh thức, những tiếng nói của quá khứ hiện lên trong tâm trí.

*

—— "Yêu cầu thí sinh kiểm tra số báo danh và thiết bị kiểm tra. Nếu có sai sót hoặc thiếu sót gì, hãy báo với giám thị trước. "

—— "Thí sinh nhóm thứ nhất, Trình Mẫn Quân, Lộc Hành Ngâm, Phương Trạch..."

......

—— "Báo cáo giám thị, người bên cạnh em gian lận."

—— "Lộc Hành Ngâm gian lận! Cậu ta chuẩn độ [1] đọc trong 20 giây ra kết quả, cậu ta không thể nhanh như vậy! Thao tác thí nghiệm ai cũng biết, thời gian là điểm số, cậu ta gian lận, xin giám thị kiểm tra bàn của cậu ta!"

[1] Chuẩn độ là một thuật ngữ trong thí nghiệm chỉ kỹ thuật phân tích cho phép người thực hiện có thể xác định được định lượng của một chất hòa tan (cần phân tích) trong mẫu.

......

Lộc Hành Ngâm thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Tôi vốn tưởng không được đi học, nhưng bây giờ xem ra vẫn còn cơ hội cùng nhau thi đại học. Thật sự rất vui được gặp."

Trình Mẫn Quân nhìn cậu chăm chú một hồi, cười lạnh rồi theo vào ban 24.

*

Học sinh trường Trung học Ưng Tài đến trong nửa buổi sáng, đã gây náo động và phấn khích toàn khối.

"Đệt mợ, tức chết tao rồi, tao nói cho mày nghe, mấy đứa Ưng Tài kia sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh! Một đám lôi kéo nhau giống như ông trời, ra vẻ nhất chính là mấy đứa trong ban 1, trong tiết tiếng Anh, đứng lên hỏi giáo viên bằng tiếng Anh, giáo viên nghe cũng không kịp phản ứng."

"Tụi nó còn nói các câu hỏi kiểm tra trong ban 1 đã làm nhiều rồi, làm nữa cũng như không. Đó là ban 1 đó!"

Nhiều tin đồn khác nhau được truyền từ lớp này sang lớp khác. Vào lúc này, không chỉ lớp Ánh dương đang phải đối mặt với áp lực của học sinh trường Trung học Ưng Tài, mà toàn bộ khối 11 đều cảm thấy căm ghét, cùng chung kẻ địch.

Trường học bình thường nhiệt tình thẳng thắn, có hỉ nộ ái ố đều gì thẻ hiện trực tiếp hơn so với trường quý tộc.

Cố Phóng Vi trở về rất muộn, hắn không đợi Lộc Hành Ngâm như đã hứa, không đợi cậu, cậu cũng không hỏi, lúc sau cũng không biết hắn làm.

Trong lớp bàn tán rất nhiều, ai cũng muốn xông lên đánh học sinh trường Trung học Ưng Tài.

Lộc Hành Ngâm lặng lẽ làm bài tập về nhà, chỉ nhìn thấy các câu hỏi kiểm tra chất lượng của tỉnh S trong vài năm qua.

Cố Phóng Vi dựa vào tường nghe Khúc Kiều hét, không nhịn được cười: "Sao lại kích động như vậy?"

"Cậu không thấy bọn họ quá đáng sao! Đúng, trường chúng ta bây giờ không tốt lắm, cũng không giàu có như trường bọn họ, nhưng sao bọn họ lại như muốn làm vua thiên hạ, ước gì cả thế giới đều xoay quanh mình." Khúc Kiều hung dữ nói: "Đây là coi thường người khác!"

Cố Phóng Vi cụp mắt xuống và bắt đầu tùy ý lật bút: "Ưng Tài tài nguyên thực sự tốt, tôi có em trai và em gái trong trường đó. Tiến bộ là rất nhanh và thời lượng đào tạo cũng rất nhiều, nhưng thực sự có rất nhiều vấn đề, một nhóm trẻ được nuông chiều, nếu cậu nói chúng hư thì cũng không đến nỗi nào, chỉ cần không thích thì né ra là được rồi."

Trần Viên Viên trở nên tò mò: "Cậu biết nhiều như vậy, nên ưng Tài lần này đến đây, giáo viên của bọn họ nói thêm, có chuyện gì vậy?"

"Chuyện này tôi sẽ hỏi sau, vừa rồi một nữ sinh ban 1 cũng nhờ tôi hỏi, buổi trưa tôi sẽ quay lại liên lạc với gia đình."

Cố Phóng Vi nhớ đến chuyện này, thản nhiên chào Lộc Hành Ngâm, "Máy Tính Nhỏ, trưa về nhà ăn trưa với anh trai. Từ Tinh từ ban 1 nói mấy nam sinh mời bọn mình ra ngoài vì bữa trước."

"Những người lần trước nói anh ở căng tin?" Lộc Hành Ngâm nhẹ giọng hỏi: "Xin lỗi anh sao?"

"Ừ." Cố Phóng Vi híp đôi mắt hoa đào, lười nhác nói: "Tôi cũng không so đo. Lúc đầu tôi không quan tâm đến điều đó, nhưng bọn họ khăng khăng đòi mời một bữa xin lỗi nên tôi đành miễn cưỡng chấp nhận. Loại chuyện rảnh rỗi như này, tôi cũng không muốn quản."

"Khiếp, hoa khôi thẳng bam sắt théo, trăm luyện tăng cường nhiễu chỉ nhu." Trần Viên Viên nháy mắt, khô khan niệm: "Nguyên nhân là cô ấy! Cô ấy, học xuất sắc, cô ấy dịu dàng và thông minh, cô ấy có mái tóc dài bồng bềnh—"

Một cục tẩy bay qua, đáp chính xác vào sau đầu của Trần Viên Viên.

Trần Viên Viên nói "Ai da", lại la ó: "Nhìn này, nhìn này, hoa khôi cậu xấu hổ mà tức giận! Nữ theo đuổi nam là cách một lớp voen đó!"

"Đánh rắm." Cố Phóng Vi nói.

Không biết vì cái gì, khi Trần Viên Viên nói lời này với hắn, hắn trong tiềm thức muốn gặp Lộc Hành Ngâm.

Mấy ngày nay hắn bận rộn, Từ Tinh chuyên tâm tìm hắn, hình như đã hai ba ngày rồi, hắn cũng không cùng đứa em trai này nói nhiều.

—— Nhưng phải cẩn thận, Lộc Hành Ngâm đã nói chuyện với hắn hai phút trước. Chỉ là giữa hai người dường như có rất nhiều chuyện xen vào, khiến cho quan hệ anh em hai người như trước không còn gần gũi, mà càng thêm lỏng lẻo, như cát ẩn trong nước.

Lại càng không quen, mà cũng nhạt nhẽo hơn.

Hắn nhận thấy chuyện đơn giản này, nhưng hắn không biết Lộc Hành Ngâm có nhận thấy không.

Thằng nhóc này luôn nhạy cảm, không tranh giành, chỉ học hành. Cậu không dính lấy hắn, Cố Phóng Vi đã sớm biết chuyện đó.

Ban 1 tan học muộn, hai đứa hẹn nhau ở quán ăn nhỏ trước cổng trường vào buổi trưa.

Khi thời gian đến, Từ Tinh là người duy nhất đến.

Cố Phóng Vi có chút khó hiểu: "Hai người còn lại đâu?"

"Bị giáo viên bắt đi giúp sắp xếp ký túc xá cho những học sinh đến tham gia lớp học. Bọn họ không thể đến, nên để tôi chuyển lời xin lỗi." Từ Tinh rõ ràng không ngờ Cố Phóng Vi sẽ mang theo Lộc Hành Ngâm đi tới, ánh mắt nhất thời lóe lên thất vọng, trong đôi mắt trong veo hiện lên vài phần đáng yêu giảo hoạt, "Chỉ có chúng ta... ba người, ăn cơm đi. Lát nữa nhờ cậu giúp tôi hỏi thăm tin tức, giáo viên chủ nhiệm nói giáo viên Ưng Tài chuyển đến là sao?"

Hai người vừa mới không có thời gian đi qua, tâm tư của cô gái thầm yêu dễ đoán như vậy.

Là một kịch bản quang minh chính đại, không thể chỉ trích.

Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng cười: "Em không đi, buổi sáng buồn ngủ quá, hiện tại muốn đi ngủ, nghỉ trưa em tự đi mua đồ ăn."

Cố Phóng Vi cau mày.

Hắn cũng biết những mánh khóe nhỏ của Từ Tinh, hắn cũng không thoải mái ——hắn luôn thích tự do không bị gò bó, hắn cũng không thích "Đặt kịch bản" lắm, nhưng hắn cũng không thể hiện điều đó ra ngoài. Hắn chỉ dừng lại một chút rồi nói với Lộc Hành Ngâm: "Vậy thì mau ăn đi, em về nghỉ ngơi trước đi, em muốn ăn gì tôi mang cho em. Cơm thịt heo tiêu xanh?"

Lộc Hành Ngâm "ừm" một tiếng, cầm lấy chìa khóa, trở về căn phòng nhỏ cho thuê trước.

"Lộc Hành Ngâm là em trai cậu sao?" Hứa Tĩnh hỏi: "Tôi cảm thấy cậu đối với cậu ấy rất tốt, nhưng mà cậu ấy không phải họ Cố, là em họ của cậu?"

"Em trai thế giao, vốn nên lớn lên cùng nhau."

Cố Phóng Vi nhìn bóng lưng của Lộc Hành Ngâm, dừng lại chút, cảm xúc không thể giải thích được lại nổi lên.

Vào lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy Lộc Hành Ngâm dường như là một cục nhỏ, một nhóc con cô độc, giống như một con vật nhỏ bên đường, đáng yêu lại đáng thương.

Hắn đột nhiên đổi ý: "Tôi thấy em ấy hình như có chút không khỏe, lát nữa đồ gói lại cũng sẽ lạnh, chúng ta gọi món rồi mang về chỗ tôi ăn đi."

Hứa Tĩnh động đậy ngón tay, mắt đối mắt, cảm thấy hơi thất vọng, cô nhẹ nhàng nói: "Được."

Lộc Hành Ngâm trở vê, thay bộ đồ ngủ, chui vào ổ mèo của Cố Phóng Vi bắt đầu ngủ.

Trong mê mang, cậu mơ hồ cảm thấy Cố Phóng Vi đã mang Từ Tinh trở lại, thấp giọng nói.

Cố Phóng Vi: "Tôi đã gọi điện thoại, bởi vì hiện tại thiếu giáo viên, sẽ điều chuyển một nhóm giáo viên từ Ưng Tài đến, nhưng những giáo viên này là giáo viên từ một trường Trung học của quận và thành phố mà Ưng Tài đã sáp nhập vào năm ngoái, là một gánh nặng không thể thoát khỏi, nên ném thẳng cho Thanh Mặc. "

Giọng của cô gái: "À ..."

"Những học sinh ở đây bây giờ được chọn bởi lớp thực nghiệm của họ. Họ đã hoàn thành nội dung phổ thông. Có một trong số họ ít thi đua, phần lớn là ra nước ngoài, còn lại là những người tham gia kỳ thi đại học, lần này nói là dẫn dắt học sinh đi giao lưu học hỏi, nhưng thực chất là để cho Thanh Mặc một đòn. Việc sửa biên chế của Thanh Mặc vẫn chưa chắc chắn. Vẫn còn nhiều người trong ban lãnh đạo nhà trường không đồng ý với việc sửa biên chế, bao gồm cả một số giáo viên đặc cấp đang nỗ lực hòa giải. Phe cải cách muốn họ nhìn ra lỗ hổng về nguồn học sinh và thuyết phục về cơ bản phe Thanh Mặc, bây giờ hai bên đang bế tắc."

Giọng nói của cô gái: "Tôi nên làm gì bây giờ?"

"Kỳ thi tháng lần này, lần sau kỳ thi thống nhất của thành phố là khi họ muốn so điểm." Cố Phóng Vi nói nhẹ giọng nói: "Từng bước một đi, các cậu chăm chỉ học tập, không nên quấy rầy, hiện tại không thể thay đổi, cũng đừng ảnh hưởng tâm lý chính mình."

"Ừm."

Một lát sau, có người đi lại, giọng một cô gái nhẹ nhàng cất lên, "A, cái gì đây?"

"Robot."

"Dễ thương quá... cậu làm ra nó à?"

Giọng nói của Cố Phóng Vi vui vẻ trở lại: "Phải. Nhưng nó không phải là người máy, nó là..."

Từ Tinh không hiểu điều này, nhưng cô nàng là một người biết lắng nghe, cho dù Cố Phóng Vi có nói một đống danh từ, cũng không có hứng thú quan tâm, nhưng điều đó không ngăn cản cô ấy có thể hợp tác với việc lắng nghe và đặt một số câu hỏi như lắng nghe những nam sinh cùng tuổi nói về bóng đá.

"Thiết kế mạch điện này cũng rất đẹp, tay nghề cũng đẹp, nhưng rất khó thực hiện. Máy Tính Nhỏ đang giúp tôi thay đổi nó —— em ấy đang ngủ, tôi đến xem em ấy."

Giọng nói của Cố Phóng Vi, "Nếu cậu buồn ngủ thi đi nghỉ ngơi trong phòng ngủ đi, tôi sẽ ở trong phòng khách với Máy Tính Nhỏ."

Sau đó, không có âm thanh nào cả.

Cố Phóng Vi đi đến ghế sô pha, nghiêng người kiểm tra Lộc hành Ngâm cuộn một cục trong ổ mèo khổng lồ của mình.

Lộc Hành Ngâm quấn chăn ngủ thiếp đi, khi hắn đưa tay ra, thì cậu khó chịu ngọ nguậy.

"Dậy ăn đi, Máy Tính Nhỏ." Cố Phóng Vi kiên nhẫn trêu chọc cậu, "Ăn sau nhé? Em xích vô một chút để anh ngủ trưa được không?"

Lộc Hành Ngâm phớt lờ hắn, nhưng Cố Phóng Vi muốn bò vào là bò vào, Lộc Hành Ngâm trong lúc mớ ngủ đẩy hắn ra —— giống như một con mèo thiếu kiên nhẫn đá người ta bằng bàn chân mềm mại của nó.

"Không cần."

Cố Phóng Vi dở khóc dở cười: "Em trai, em nên khách khí một chút, đây là nhà của anh, ngoan, để anh đi vào ngủ, anh cùng em ngủ được không?"

Lộc Hành Ngâm đắp chăn lên đầu, sau đó không di chuyển.

Cố Phóng Vi hoàn toàn mất bình tĩnh: "Được rồi, em ngủ đi, anh sẽ không tranh với em đâu."

Hắn kéo một cái ghế đặt ở một bên bàn trà, điều chỉnh tư thế, người lười như vậy mà cũng chịu được cứng nằm xuống, rồi ngủ thiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play