Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll

Cố Phóng Vi không còn gì để nói.

Nụ cười của Lộc Hành Ngâm rất thẳng thắn, giống như câu cậu nói khi quay lưng viết lên bảng đen: "Em thích." Không có tuyên bố gay gắt, chỉ là bình tĩnh giải thích, biết mình không có lý, thậm chí còn sai, cũng không nhận trước.

"Ai mắng em." Cố Phóng Vi nhếch khóe miệng lẩm bẩm, "Tôi không có hung dữ như vậy."

Nhưng hắn hiển nhiên biết câu nói này không có sức thuyết phục —— cũng không phải là không tức giận với cậu.

Bác sĩ đã đợi ở phòng thuê của Cố Phóng Vi từ sáng sớm.

Chiếc xe dụng cụ do tài xế lái đỗ ở tầng dưới một cách khoa trương, bác sĩ lấy máu của Lộc Hành Ngâm rồi xét nghiệm ngay lập tức, kết quả được công bố ngay tại chỗ.

Được chẩn đoán là cảm lạnh do virus thông thường.

"Không phải cảm cúm, đại đa số người trong khoảng một tuần sẽ tự khỏi, nhưng sức đề kháng của cơ thể cậu yếu, cho nên sẽ phát sốt cao." Bác sĩ là một người phụ nữ giỏi giang, cô hỏi cậu, "Cậu muốn uống thuốc hay là tiêm?"

Lộc Hành Ngâm chưa kịp nói, Cố Phóng Vi đã bịt miệng, ôm chặt cậu vào lòng: "Cái nào sẽ nhanh khỏi hơn?"

Hắn dường như thấy động tác này rất thoải mái, bởi vì cơ thể Lộc Hành Ngâm mềm mại và có mùi thuốc, thích tựa cằm lên vai cậu hờ hững, ôm em trai như cái gối.

Nhiệt độ cơ thể ấm áp từ phía sau xâm nhập, trên người Cố Phóng Vi có mùi nước hoa. Lộc Hành Ngâm không biết đó là gì —— trước đó, cậu thậm chí còn không biết con trai ở độ tuổi này có thể sử dụng nước hoa. Hương thơm này khiến cậu liên tưởng đến loại hoa hồng nhung đỏ, thanh lịch và im lặng, tiếp đến là vị đắng của hoa nhài và bạch dương.

Cậu đã từng nhìn thấy hộp nước hoa đó, nó rất tinh xảo đắt tiền, được bọc ba lớp bên trong và bên ngoài, Cố Phóng Vi dùng nó đựng áo len đưa cậu.

Lưng cậu hơi cứng lại, rồi từ từ thả lỏng.

Yên tĩnh, ngoan ngoãn trong lòng hắn.

"Tiêm." Bác sĩ nhanh chóng kê đơn, nâng mắt nhìn bọn họ, cô chỉ biết Cố Phóng Vi, mặc định nghe Cố Phóng Vi nói, "Vậy là tiêm sao? Chiều nay một lần, buổi tối một lần, ngày mai nghỉ ngơi thật tốt."

"Không cần đi học." Cố Phóng Vi gọn gàng làm quyết định thay cậu.

Lộc Hành Ngâm nói: "Được."

Ống kim mỏng được đẩy vào mạch máu màu xanh nhạt, vùi dưới làn da tái nhợt của bàn tay trái.

Lộc Hành Ngâm chỉ lẳng lặng ngồi ở đây, không nhúc nhích, im ắng như một con búp bê sứ.

Cố Phóng Vi như đang quan sát con vật nhỏ đang buồn chán nào đó: "Sao không cử động?"

Hắn vươn tay chọc chọc cậu.

Lộc Hành Ngâm nhìn hắn, nhưng vẫn dựa vào người hắn không đứng dậy, nên hắn hơi phối hợp di chuyển: "Đưa cặp sách cho tôi."

Cố Phóng Vi nghiêng người tới lấy, mỉm cười: "Còn biết sai người nữa à."

Lúc kim tiêm rút ra, Lộc Hành Ngâm ngẩng đầu nhìn hắn cúi người giúp cậu lấy cặp sách, giống như một con mèo lười bị kéo ra khỏi chiếc giường ấm áp, trong mắt có chút thất vọng mất mát, và rồi hắn giấu nó trong những cảm xúc vô hình.

Lộc Hành Ngâm tiếp tục làm vật lý, làm một hồi mới nhớ tới nhắc nhở hắn: "Buổi tối anh phải giúp em học lớp nâng cao."

"Đi liền." Cố Phóng Vi nói, đôi mắt hoa đào của hắn lại nheo lại, lười biếng. Hắn thấy thật phiền phức, nhưng hắn đã hứa thì sẽ không bội ước.

Lộc Hành Ngâm đang ngồi ở đây để truyền dịch, Cố Phóng Vi đã cùng cậu ăn cơm hâm nóng trong cửa hàng tiện lợi, dọn hộp cơm vừa mới ăn xong, rảnh quá không có gì làm, đứng dậy dọn dẹp phòng.

Cố Phóng Vi yêu thích sự sạch sẽ, không đến mức ngăn nắp, nhưng cảm thấy thoải mái khi mọi thứ đều ngăn nắp. Khi di chuyển trời rất nóng, vì vậy hắn cởi áo khoác treo nó lên, dùng cây lau nhà lau sàn, thu dọn các loại đồ lặt vặt rồi đặt chúng trở lại vị trí cũ.

Gió lạnh thổi trực tiếp ra ngoài, căn phòng ngột ngạt nóng bức. Cố Phóng Vi không mở cửa sổ, hắn đổ mồ hôi, mái tóc đen ướt sũng, mồ hôi từ yết hầu của hắn lăn xuống.

Cố Phóng Vi thường mặc đồng phục học sinh, hắn cao và gầy, khác với Lộc Hành Ngâm, Cố Phóng Vi có cảm giác khung xương nhưng cơ bắp săn chắc, đường nét rõ ràng, ngay cả khi hắn ngồi thoải mái trên ghế sofa nghiêng người cũng có lúc cơ căng chặt, hương bạc hà của người thiếu niên hoà với hơi nóng và mùi nước hoa.

Không biết tại sao, Lộc Hành Ngâm lại mơ hồ có cảm giác —— Cố Phóng Vi biết cậu sợ lạnh nên không mở cửa sổ, thậm chí còn cảm thấy không cần hỏi ý kiến ​​của cậu.

Đề bài giấy trắng mực đen lơ lửng trước mắt, Lộc Hành Ngâm viết một lúc, người trước mặt đi tới đi lui, cây bút trong tay cậu cũng không biết đang viết cái gì, cậu ngừng viết vì một lúc, sau đó lại viết tiếp.

Điều kiện đề bài cho mơ hồ, đầu bút cũng trở nên mơ hồ, trước mặt là thiếu niên thay quần áo, hai tay đút túi dựa vào cửa nhìn người máy của mình.

Hắn đã làm mạch tránh chướng ngại vật đơn giản của mình rất đẹp, lớp vỏ do chính hắn từ từ hàn và lắp ráp, đó là một chiếc vỏ tròn màu đen và đỏ với một bím tóc được buộc bằng dây màu đỏ.

Cố Phóng Vi phát hiện Lộc Hành Ngâm đang nhìn mình, đôi mắt đào hoa híp lại: "Tạo hình Tiểu cương thi, em từng xem "Ma vui vẻ" chưa?"

Lộc Hành Ngâm chưa từng xem qua.

"Phim điện ảnh Hồng Kông." Cố Phóng Vi điều chỉnh ở đâu đó, người máy nhỏ kêu vo ve, đèn báo sáng và âm thanh điện tử được ghi lại của Cố Phóng Vi vang lên sột soạt: "Xin chào xin chào ~ Phát hiện ra trạng thái của bạn là: đang đứng, bạn muốn làm gì?"

Giọng nói của Cố Phóng Vi là do một thằng nhóc như vậy thốt ra, hiệu ứng vui nhộn bùng nổ trong một lúc, Cố Phóng Vi cười: "Mày cũng lạ nha, tự chuyển đổi cài đặt ngôn ngữ, đừng sử dụng tôi giọng nói."

Người máy bối rối dừng lại: "Xin chào, xin chào ~ Hiện tại tôi không hiểu bạn đang nói cái gì, để tôi hát cho bạn nghe một bài hát."

Cố Phóng Vi mắng: "Ngu ngốc, đừng dùng giọng của tôi nói ngu xuẩn như vậy."

Nhưng người máy phớt lờ hắn, nhạc nền thay đổi, âm nhạc du dương vang lên, đó là một giai điệu piano phức tạp nguy hiểm, hoành tráng lộng lẫy.

"Đổi bài hát."

"Xin chào, xin chào ~ Tôi chỉ biết một bài này, để tôi hát cho bạn nghe một bài hát."

Cố Phóng Vi "shhh" một tiếng và tắt hệ thống: "Thật ngu ngốc."

Lộc Hành Ngâm không biết hắn đang làm gì, chỉ ngừng viết và nhìn hắn với nụ cười trên môi.

Thấy Cố Phóng Vi ôm người máy nhỏ đặt lên bàn, cậu tò mò nhìn hắn: "Anh đang làm gì vậy?"

"Thử nghiệm hệ thống." Cố Phóng Vi thản nhiên nói, "Theo lý khi phát hiện ra đề-xi-ben của tạp âm xung quanh tang lên sau khi cửa được mở ra sẽ thay thế phương thức tương tác ngôn ngữ bằng nút tương tác hình ảnh được chiếu, nhưng vẫn có chỗ nào không được thực hiện tốt."

Hắn nhìn Lộc Hành Ngâm đang nghiên cứu một chủ đề liên quan đến điện từ, đột nhiên có hứng thú, muốn phổ biến khoa học với cậu: "Em trai, em biết HCI không?"

Lộc Hành Ngâm đọc tạp chí hắn từng đọc, nghe hắn đứng bên cửa sổ nói chuyện điện thoại, đặc biệt tra từ này.

Cậu nhẹ nhàng nói: "Em biết, Human–Mae Iion."

Cậu nói những từ này một cách trôi chảy tự nhiên —— cách phát âm của cậu đối với các ký hiệu ngữ âm cũng đang được cải thiện, cậu nói một cách tự nhiên, không cần cân nhắc, như thể cậu đã biết, vốn dĩ đã biết.

Như thể cậu gần gũi với hắn hơn bất cứ ai khác xung quanh hắn.

Đó là một sự trùng hợp cộng hưởng được lên kế hoạch bí mật, Cố Phóng Vi không biết điều đó.

Cố Phóng Vi bằng mắt thường cũng thấy trở nên vui vẻ —— ánh mắt đó là dáng vẻ hắn ngồi dựa vào ghế nói về cục tẩy, trong vui đùa có một tia nghiêm túc sôi nổi.

Khi hắn nói với cậu, Lộc Hành Ngâm sẽ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi một vài câu hỏi.

Hắn kể cho cậu nghe về "sự tiết kiệm của con người", nằm trên mép ghế sô pha, đầu nghiêng sang một bên, từ góc độ của Lộc Hành ngâm có thể nhìn thấy hàng mi đen dài.

"Em biết vì sao tôi muốn làm thế không?" Cố Phóng Vi mỉm cười, khóe mắt hơi nhếch lên, hồng nhuận sáng ngời, "Em đã thử vừa rửa mặt vừa trả lời điện thoại sao?"

Lộc Hành Ngâm chưa từng thử qua, nhưng có lẽ có thể tưởng tượng nó. Chạm vào nút trả lời bằng đầu ngón tay nhỏ giọt, màn hình sẽ phủ một lớp sương trong sương. Nên phải lau thật mạnh, đôi khi đầu ngón tay bị dính nước tắm, còn rắc rối hơn.

"Tương tác giữa người - máy hợp lý phải là điện thoại di động của em phát hiện ra em đang tắm có bọt trên tay không tiện, nên nó sẽ chuyển thành lệnh âm thanh cho em." Cố Phóng Vi nói, "Đây chỉ là một cách. Còn nhiều nữa..."

Lộc Hành Ngâm nhẹ nhàng nói: "Chắc là anh sợ phiền phức lười ở nhà nên mới muốn làm như vậy."

Cố Phóng Vi không phản bác, mắt đào hoa lại cong lên: "Em hiểu tôi, thì Máy Tính Nhỏ cũng vậy!"

Lộc Hành Ngâm cầm bút nhìn hắn chằm chằm.

Giọng điệu của Cố Phóng Vi thay đổi, hơi trầm xuống, trở nên nghiêm túc và thận trọng hơn, đó là giọng điệu giảng bài: "Thuở nhỏ tôi thường đau yếu bệnh tật, thường nằm trên giường bệnh. Và tôi nghĩ rằng đệm, chăn chiếu gối chỉ là những vật trang trí chán ngắt, chẳng thú vị gì. Phải đến lúc gần hai mươi tuổi, tôi mới ngạc nhiên nhận ra đó là những vật dụng cần thiết hàng ngày. Và sự tẻ ngắt của cuộc sống cần kiệm của con người đã làm tôi vô cùng buồn chán."

"Khi tôi nhìn thấy đoàn tàu lần đầu tiên, tôi đã lớn lắm rồi, Tôi leo lên leo xuống cái cầu vượt nơi ga dừng, hoàn toàn không hay biết nó được làm để cho người ta băng ngang qua đường ray. Tôi đơn thuần chỉ xem cái cầu đó như một sự làm duyên làm dáng được lắp đặt giữa cái sân ga như một khu vui chơi của ngoại quốc mà thôi và thưởng thức sự phức tạp của nó. Tôi đã nghĩ như thế trong một thời gian dài. Tôi leo lên leo xuống cái cầu đó, xem đó là một trò vui tân kỳ, và cho rằng đây là một trong những dịch vụ hay nhất của ngành đường sắt. Mãi về sau khi phát hiện cái cầu đó chỉ là một loại cầu thang tiện dụng dành cho du khách băng ngang qua đường ray mà thôi thì tôi mất hẳn sự hứng thú."

(Trích dẫn - Dazai Osamu – Thất lạc cõi người - Bản dịch của Hoàng Nam)

Hắn đã có thể đọc thuộc lòng nguyên văn không thiếu một chữ, đó là một tác phẩm Lộc Hành Ngâm chưa từng được nghe thấy.

Cố Phóng Vi thích nước hoa, nhạc cổ điển, tương tác giữa người - máy tính và phim Hồng Kông cũ.

Cậu thích học, thích những dụng cụ nguyên bản ở thành phố Đông Đồng còn thơm thuốc, những đôi mắt trẻ thơ sau lớp kính xanh và những trang sách cũ trên quầy hàng cũ.

Trong thế giới của cậu không có phim ảnh và hoạt hình, không có phòng tắm riêng và điện thoại điều khiển cảm ứng, khi nói đến thuở nhỏ, ấn tượng duy nhất của cậu là chiếc giường ố vàng trong phòng khám nhỏ của và chiếc túi truyền dịch trong suốt treo lủng lẳng. Trên đầu là tần số của đồng hồ giảm xuống, khiến mọi người hốt hoảng, bóp nghẹt những cuộc trò chuyện của những người hàng xóm.

Hắn nói, Lộc Hành Ngâm lắng nghe, với nụ cười trên môi.

Lộc Hành Ngâm cúi đầu nhìn đề thi vật lý trong tay, nhưng nhìn đề thi trên tay thì ngưng lại, cậu không biết ý thức của mình đã bị phân tán từ lúc nào, đã để lại bằng chứng chắc chắn về việc cậu mất tập trung. Nửa buổi chiều trôi qua đã tiết lộ lý do cậu thất thần.

Đó là ba chữ, được viết nhẹ nhàng đến nỗi thậm chí không để lại dấu khi lật lại.

"Cố Phóng Vi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play