Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Tạ Điềm và Tống Lê đều có tiết ở các lớp khác, cả hai đều biết không thể làm phiền bọn họ vào lúc này.
Trước đây khi đi học, cũng gặp phải trường hợp giáo viên đến trễ, thường là do kẹt xe nên giáo viên chủ nhiệm lớp không đến kịp, hoặc quên mất mình có tiết. Chỉ cần đến văn phòng gọi điện, nếu gọi không được, thì có thể mượn điện thoại di động của giáo viên lớp khác để gọi.
Hôm nay Hầu Hào không có ở văn phòng, Mạnh Tòng Chu đến mượn điện thoại di động của Cố Phóng Vi, gọi cho ông theo thông tin liên lạc được ghi trong danh bạ giáo viên --- học sinh trên bục giảng, điện thoại đổ chuông vài lần mới bắt máy.
Hầu Hào hỏi: "Alo? Tìm ai vậy?"
Mạnh Tòng Chu nói: "Thưa thầy, em là Mạnh Tòng Chu ban 27. Em muốn hỏi sáng nay tiết một và tiết hai của lớp em là thầy dạy ——"
Cả lớp chăm chú lắng nghe cuộc điện thoại, ngẩng cổ mong chờ, nhưng giọng nói của Mạnh Tòng Chu đột ngột dừng lại.
"Làm sao vậy?"
Phòng học yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Mạnh Tòng Chu đặt điện thoại xuống, sắc mặt tái nhợt, màn hình điện thoại hiện ra giao diện kết thúc cuộc gọi, không tới năm giây đồng hồ liền kết thúc. kết nối: "Thầy Hầu cúp máy."
Cả lớp xôn xao.
Trần Viên Viên tức giận nói: "Ông Khỉ già sao có thể như thế này! Ổng đã lâu không đến lớp! Còn không them sửa hay giải thích bài tập sau khi giao. Nếu chúng ta có thể xem sách tham khảo mà học được, mắc gì phải đến trường! Tôi thực sự đã mất rất nhiều kiến thức, mấy cái bài thí nghiệm không hiểu đây này..."
Sắc mặt của Khúc Kiều cũng không tốt, vẻ mặt u ám.
Được thúc đẩy bởi những học sinh giỏi như Mạnh Tòng Chu, Lộc Hành Ngâm và Thái Tĩnh, cũng như sự khuyến khích của Tạ Điềm, các học sinh ban 27 đã cải thiện bầu không khí học tập của mình. Những đứa trẻ này từ năm lớp 10 đến lớp 11, đột nhiên phát hiện chương trình cấp ba đã xong một nửa, không khỏi có chút kinh hoảng.
Sau khi Tạ Điềm đến, bọn họ mới được cô thông báo thêm một thử thách trong tương lai —— sau học kỳ hai lớp 11, bọn họ sẽ lập tức bước vào ba vòng tổng ôn tập của cả khối. Trước đây bọn họ cho rằng – lớp 10 11 học chơi chơi, năm lớp 12 thì nổ lực là có thể thi đậu đại học, tuy có, nhưng là hoàn toàn không thực tế.
Tạ Điềm hỏi: "Các em hẳn là cho rằng sớm muộn gì cũng phải trải qua ba vòng khảo sát lại từ đầu. Nhưng khi đó, các em còn đang tiếp nhận kiến thức mới, còn những người khác đã có nền tảng vững chắc, đừng nghĩ chỉ cần mất một năm là có thể đuổi kịp bọn họ — ban Ánh dương ở độ tuổi của cô có kỷ luật nghiêm khắc nhất, giờ học dài nhất, điểm cao nhất trường. Cô phải thường xuyên phải học thêm sau khi buổi tự học tối. Bọn họ sẽ lo lắng về những vấn đề cơ bản? Hay mọi người đều nghĩ học thuộc bài rất đơn giản, không cần học, nhưng loại tâm lý coi khinh học tập là sự khác biệt lớn nhất giữa các học sinh trong lớp song song và lớp Ánh dương."
Cả Tạ Điềm và Tống Lê cùng dạy một ban 17 Ánh dương.
Trong một tuần, hai giáo viên bàn bạc, mỗi lớp sẽ điều động từ 5 đến 6 học sinh từ ban 27 đến ban 7 đến học, đồng thời điều động các em từ ban 17 đến ban 27 học.
Cái tên mà họ công bố với bên ngoài là một hoạt động trao đổi nghe giảng giữa các lớp —— mặc dù hai ban 17 và 27 không chỉ cách nhau bởi con số mười, mà còn cách nhau vài tầng, quăng tám cây sào cũng không tới.
Học sinh ban 17 mang thành kiến với ban 27, cũng sẽ không để lộ ra ngoài, di chuyển ghế ngồi vào, nhưng cũng chỉ là lễ phép, không liếc nhìn xung quanh mà chỉ tập trung nghe giảng và viết ghi chú.
Các học sinh ban 27 không khỏi nín thở, không muốn bị người trong lớp khinh thường, dẫn đến kỳ tích xuất hiện trong tiết toán và sinh của ban 27 —— rõ ràng mỗi tiết học là một lớp học bình thường, nhưng họ buộc phải công khai hiệu quả của lớp học, học sinh từng người một nghiêm túc và nhiệt tình. Không khí trong lớp trang nghiêm, nghiêm túc hơn cả lúc chào cờ.
Đồng thời, khi tất cả học sinh trong lớp từ từ bước sang ban 17, những đứa trẻ này cũng phát hiện ra một số đặc điểm trong phong cách học tập của ban Ánh dương: điểm càng cao càng khiêm tốn. không quan tâm đến "sĩ diện" trong học tập, bọn họ sẽ hỏi và thảo luận với nhau ngay cả những câu hỏi đơn giản, không học theo kiểu cho ứng phó, không có gánh nặng cho bọn họ, thời gian học tập và nghỉ ngơi vô cùng rõ ràng. Mặc dù có một số ít người thích học sau lưng người khác, nhưng nhiều người không có nghị lực để làm như vậy. Cả lớp đều dựa trên phong cách học tập của ban 1, tương tự như Dịch Thanh Dương, cậu ta học hành nghiêm túc khi đi học, ra tiệm net chơi cũng không ngại nói với người khác.
Trải nghiệm tương tác của hai lớp học đã có một số tác động đến học sinh của hai lớp.
Đối với những học sinh trung bình trở xuống của ban 17, họ rất cảnh giác khi thấy những người trong ban 27 cũng đang học tập chăm chỉ sắp đuổi kịp mình, vì vậy họ nổi giận; đối với học sinh ban 27 mà nói, loại ảnh hưởng này là sóng to gió lớn, tuổi này là thời điểm mà lòng tự trọng là mạnh nhất, một chút chuyện không nói rõ ràng, cũng có thể hiểu ý nghĩa đằng sau chúng.
Họ dần phát hiện ra nếu ngay từ đầu lớp họ bị chia thành lớp song song chỉ vì điểm đầu vào, còn có lý do là sự kém xuất sắc của bản thân, thì ban 27 dần trở thành lớp song song tệ nhất trong số các lớp song song, không thể chối cãi nỗi —— kém hơn những lớp khác về mọi mặt.
Cảm giác này khiến những đứa trẻ trong ban 27 cảm thấy mê mang và áp lực chưa từng có.
Môn hóa học chiếm 1/3 số điểm môn tổ hợp tự nhiên, gân đây mới học phần hữu cơ khó ở chương trình cấp 3, là nội dung cần thiết nhất để xây dựng hệ thống từ giai đoạn cơ bản, chuyển sang thực nghiệm là vô cùng quan trọng. Câu cuối đề môn hoá ở tỉnh S là tổng hợp hữu cơ không thể thay đổi.
Giờ không còn giáo viên, áp lực của bọn họ càng lớn hơn. So với các lớp khác, lớp của họ đã chậm hai hai bài môn hóa.
"Gọi lại sao?" Khúc Kiều thấy Mạnh Tòng Chu lại đi ra ngoài gọi, có chút tức giận,"Tổ khối không quản à?"
Cố Phương Vi khoanh tay nghe, lần đầu tiên nói thêm một câu : "Thiếu giáo viên, tổ khối Bồ tát tát bùn qua sông, ai thèm quan tâm đến những thứ này."
Lộc Hành Ngâm ngòi bút dừng lại.
Cậu nhớ lần trước đến văn phòng hóa học tìm Trần Xung, đại bộ phận văn phòng đã lâu không có người, hiển nhiên là thật. Phải mất nửa tháng, giáo viên chủ nhiệm Tạ Điềm mới đảm nhận vị trí của mình, điều này càng khẳng định những gì cậu nghe được khi chạy thể dục.
Ba lớp còn lại trường Trung học số 7 Thanh Mặc đã bị vứt bỏ.
Mạnh Tòng Chu lại trở về, lần này trả lại điện thoại cho Cố Phóng Vi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Những người bên cạnh quan tâm nhìn cậu ta.
Mạnh Tòng Chu sắc mặt khó coi: "Thầy Hầu. . . .. không có thời gian, ổng đang nhậu, nói kiến thức trong sách. Bảo chúng ta tự học."
"Bang" một tiếng, Trần Viên Viên bực bội đá ngã cái bàn: "Vậy ai dạy lớp hóa lớp chúng ta? Ổng là giáo viên đó! Điểm của chúng ta được liên kết với thành tích của ổng, ổng không quan tâm luôn sao?"
Khúc Kiều hằn học nói: "Sáng sớm đi nhậu rồi, không sợ chết sớm à!"
Cô gái ngồi ở ghế trước quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "... Thầy Hầu đang ở bên ngoài làm ăn, không quan tâm đến tiền lương. Tôi nghe ba tôi nói tuần trước."
Lộc Hành Ngâm đứng dậy nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ đi .. tôi có thể hỏi thầy Trần Xung?"
"Đừng đi, thầy Trần không có ở đây, cả tổ hóa học đều trống. "Thầy không phải là giáo viên của lớp chúng ta, lúc này quấy rầy thầy cũng không tiện."
"Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?
Tầm mắt cả lớp nhìn lại đây, áp lực dài ngày và cảm giác bị bỏ rơi đè nặng, ai nấy đều cảm thấy khó thở.
"Tự mình học trước đi." Mạnh Tòng Chu thần sắc nghiêm túc, cau mày nói. Cậu ta quay đầu lại, nhìn thấy chữ viết trên bảng đen còn sót lại từ buổi tự học buổi sáng, cố gắng trấn an mọi người trong lớp, lớn tiếng nói: "Mọi người tự học trước đi. Tan học tớ tìm cô Tạ thảo luận vấn đề này. "
Cậu ta là lớp trưởng. Trong khoảng thời gian này, mối quan hệ giữa Mạnh Tòng Chu và các bạn học cũng đã được cải thiện. So với vở kịch một người mà cậu từng diễn, bây giờ cậu được hỗ trợ bởi Lộc Hành Ngâm lúc đầu, sau đó phát triển thành Trần Viên Viên, Khúc Kiều và những người khác, bây giờ mọi người trong lớp đều tin tưởng cậu.
Cậu ta vừa nói ra lời này, trong lớp hỗn loạn lắng xuống một chút, mọi người tiếp tục chép bài.
Một lúc sau, có người ở hàng ghế đầu nói: "Lộc Hành Ngâm, tôi nhìn câu thứ ba của cậu mấy lần nhưng vẫn không thể hiểu được. Có phải nhầm lẫn không?"
Lộc Hành Ngâm ngẩng đầu lên.
Hôm nay bảng đen viết một nửa là vật lý, nửa còn lại là hóa học, Cố Phóng Vi chép phần hóa học cho cậu.
Cậu nhìn lên thì thấy câu hỏi của bạn học trước mặt cậu, Cố Phóng Vi cũng bỏ qua một bước để sao chép tất cả xuống —— rất nhiều bước nhảy, gần như không thể tưởng tượng được, và các bước đều không đầu không đuôi.
Cậu nói: "Bước này chưa hoàn thành, tôi sẽ viết lại."
Cậu cầm cuốn sổ lên và nhìn lại Cố Phóng Vi.
Cố Phóng Vi bị cậu nhìn làm cho sửng sốt, ngẩng đầu nhìn công thức trên bảng đen, nhún vai: "Không phải lỗi của tôi, là lỗi của Thẩm Nộ, bảng đen quá nhỏ, nên tôi phải nhảy bước để viết."
Thẩm Nộ đang chép đề lưu loát, chợt nghe nói mình bị CUE, tức điên lên: "Sao lại dính vào tao nữa?"
Không ai để ý đến cậu ta.
Cố Phóng Vi nheo đôi mắt đào hoa và cười, xấu xa ngả ngớn.
Lộc Hành Ngâm bước lên bục hỏi: "Tất cả các cậu đã chép xong câu hỏi trước chưa? Sau khi chép xong, tôi sẽ xóa trước và viết lại các bước của câu đó."
Không có giáo viên, bầu không khí giữa các học sinh khá thoải mái. Thái Tĩnh chống cằm nhìn cậu viết các bước, vài học sinh từ phía sau chạy lên phía trước để thuận tiện cho việc sao chép, nhưng bị những người khác phàn nàn: "Đứa nào đằng trước, ngồi xổm xuống chút, tao không thấy!"
Lộc Hành Ngâm đã viết lại các bước, vì câu hỏi phản ứng hóa học phức tạp, vẫn còn nhiều người không hiểu.
Câu hỏi này rất hay, là câu có thể sử dụng trong ban 27. Điều đó cũng chứng tỏ Trần Xung rất cẩn thận trong việc lựa chọn câu hỏi —— 80% câu hỏi trên lớp vẫn là những bài toán khó trong phạm vi cấp ba, Mặc dù ông đã giảng nhanh với họ về nội dung thi đua, nhưng trên thực tế, Trần Xung vẫn chưa quên mục đích ban đầu của việc mở lớp học này.
Thái Tĩnh hỏi, Lộc Hành Ngâm định đi xuống giảng lại chậm rãi cho cô nàng, nhưng một nam sinh phía sau nói: "Nói to lên, bọn tôi nghe với."
"Đám phía sau thảo luận nhỏ chút, Lộc Hành Ngâm cậu bị sốt phải không? Nếu cổ họng khó chịu, giảng nhỏ chút cũng được." Một cô gái khác nói.
Lộc Hành Ngâm dừng lại, nhìn lại bảng đen, cảm thấy yêu cầu này không có gì sai nên nghiêm túc nói: "Được, tôi sẽ giải thích lại từ đầu."
Cậu thường dạy kèm bài tập về nhà cho trẻ em ở thành phố Đông Đồng, biết cách nói rõ ràng dễ hiểu một vấn đề. Thanh âm của cậu vẫn có chút cát, nghe trầm ấm, như nước chảy, nghe rất thoải mái, lực chú ý không tự chủ được dồn lên người cậu.
Sau khi kết thúc bài giảng, một nam sinh đột nhiên nói: "Tại sao Lộc Hành Ngâm không giảng bài cho bọn mình. Tôi thấy cậu ấy giảng còn hay hơn ông Khỉ già."
Câu nói này gây ra rất nhiều tiếng cười, nhưng rất nhanh, không ai cười nữa, mà mỗi người bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
—— Nếu để Lộc Hành Ngâm giảng bài thì sao?
Lộc Hành Ngâm giật mình.
Nhưng những người bên dưới vội vàng đề nghị: "Tôi nghĩ là được!"
"Cậu có thể nói lại cho chúng tôi biết từ chương benzen không, những tư liệu phản ứng đó đều có kết luận, nhưng tôi không biết tại sao làm sai câu hỏi ... Ngoài ra còn có một số điều kiện phản ứng, trong các vật liệu khác nhau sẽ khác nhau."
"Đúng đúng tui cũng vậy!"
...
Lộc Hành Ngâm cảm thấy leo lên lưng cọp khó mà leo xuống, và vô thức liếc nhìn thoáng qua.
Cố Phóng Vi dựa vào bức tường phía sau, lặng lẽ nhìn cậu, cau mày, rồi lại giãn ra, thờ ơ nhìn đi chỗ khác.