Trong nháy mắt “choang” một tiếng, chiếc ly trong tay của bốn Alpha vỡ vụn.
Hàn Hi nói xong, anh không chút do dự, xoay người đi ra ngoài.
“Đợi đã!” Kỷ Minh Viên hô: “Em muốn đi đâu?”
Hàn Hi không trả lời cũng không quay đầu lại, thông qua trí não gọi xe bay tên “Liệt Ảnh Hào” tới.
“Em đi tìm Bảo Bảo sao? Anh muốn đi theo!” Kỷ Minh Viêm bước nhanh, ba bước thành hai bước đuổi kịp Hàn Hi.
Hàn Hi nhìn một anh hai một đầu tóc vàng, tính cách vui vẻ không biết làm sao: “Đại minh tinh Kỷ, những thông báo còn đợi anh đấy?”
Kỷ Minh Viêm đối chọi gay gắt không lùi một bước: “Tiểu thợ săn Hàn, nhiệm vụ của em làm xong rồi sao?”
Hàn Hi lạnh nhạt nói: “Làm xong rồi.”
Hàn Hi 15 tuổi đã xin đi làm một Du Liệp Thủ, kỳ tích thông qua khảo hạch. Hai mươi lăm tuổi làm người đứng đầu Du Liệp Thủ, lâu lâu nhận chút nhiệm vụ.
Lần này Hàn Hi mệt mỏi trở về, cũng là vì mới làm xong nhiệm vụ, quần áo bẩn cũng chưa kịp thay, kiếm đen cũng chưa kịp cất.
Kỷ Minh Viêm: “...”
Cảm giác bị nghẹt thở không dễ chịu lắm.
Kỷ Minh Viêm lập tức chỉnh họng nói: “Vậy việc học của em?”
Bởi vì làm nhiệm vụ của Du Liệp Thủ, Hàn Hi học trễ một năm. Vì vậy, Hàn Hi cùng Kỷ Minh An - cũng chính là Ninh An - nhập học cùng nhau.
Hàn Hi vừa đi đến xe bay vừa nói: “Anh hai, không phải ai cũng có IQ như anh.”
Kỷ Minh Viêm giận đến giậm chân: “Cái gì mà giống anh! Thành tích của anh kém như vậy sao?”
Hàn Hi không dấu vết nhếch môi, mở cửa xe bay: “Thì ra là anh biết.”
Kỷ Minh Viêm: “Hàn Hi!”
“Đừng tưởng rằng em còn nhỏ tuổi, là hoàng tử thì anh không dám đánh em…” Kỷ Minh Viêm tức giận nói.
Mỗi lần cãi nhau với Hàn Hì, Kỷ Minh Viêm đều lấy thất bại mà chấm dứt, việc này làm cho anh rất đả kích.
Động tác Hàn Hi rốt cuộc cũng dừng lại, nghiêm túc giải thích: “Anh hai, bây giờ là thời điểm quan trọng Tiểu An thi vào cao đẳng, chúng ta đi nhiều người không tốt lắm.”
“Lần này anh nhất định phải đi theo.”
Giọng nói Hàn Hi cùng vẻ mặt không dao động.
“Em rất lo cho Tiểu An.”
Kỷ Minh Viêm còn muốn nói nhưng thấy kiếm đen trong tay Hàn Hi liền ngây người. Anh chỉ thấy Hàn Hi vô thức nắm kiếm, tay vô tình bị cắt qua cũng không biết.
“Hàn Hi…”
“Tay em…” Kỷ Minh Viêm nhìn máu tươi nhỏ xuống đất trong lòng hơi run.
“Tay em đau còn không đau bằng một phần của Tiểu An.”
“Anh hai.” Hàn Hi dừng một chút: “Nếu như một người anh rất quý trọng, anh muốn dùng cả đời để bảo vệ người ấy lại bị tổn thương thì anh sẽ làm sao?”
Kỷ Minh Viên ngây ngẩn người, chắc là sẽ muốn giết chết người làm tổn thương người đó.
“Tiểu An thích Hoắc Lương Triết bao nhiêu các anh biết.” Giọng nói Hàn Hi trầm xuống: “Hoắc Lương Triết ở trước kỳ thi trung học chia tay Tiểu An… Đối với Tiểu An có ảnh hưởng như thế nào anh cũng tưởng tượng được.”
“Em phải đến với em ấy.”
“Nhưng mà!” Kỷ Minh Viêm nói: “Chúng ta không thể xuất hiện trước mặt Tiểu An.”
“Mười lăm năm!” Kiếm trong tay Hàn Hi rạch xuống một đường, không khí cũng như bị xé rách: “Chúng ta còn phải chờ đến bao giờ?”
“Mười lăm năm tiếp hay là cả đời?”
“Rõ ràng là Omega duy nhất của nhà họ Kỷ, là thiên chi kiều tử, là minh châu trên tay của cả nhà... “ Giọng Hàn Hi mang theo thống khổ: “Rõ ràng ai trong chúng ta cũng đều chờ mong em ấy!”
“Dĩ nhiên không chờ cả đời!” Ánh mắt Kỷ Minh Viêm cũng mang theo thống khổ, anh đấm vào vách tường: “Em có biết anh muốn Bảo Bảo bao nhiêu không?”
“Vậy hãy để em đi!” Hàn Hi nói xong, cũng không quay đầu đi về phía xe bay.
Kỷ Minh Viêm đuổi theo: “Anh cũng…”
“Đứng lại!” Anh cả Kỷ Minh Sơ gọi Kỷ Minh Viêm lại: “Một mình Hàn Hi đi là đủ rồi.”
Nhiều người, quá rêu rao. Đã nhiều năm như vậy, thân phận của Tiểu An được giấu giếm rất tốt, ở trong lòng Kỷ Minh Sơ cũng không hy vọng thân phận của Tiểu An bị bại lộ… tất cả đều kém hơn tính mạng và sự an toàn của Tiểu An.
Omega duy nhất của nhà họ Kỷ, chính là điểm yếu đả kích đến nhà họ Kỷ!
Dù sao, ở trong một đám Alpha, một Omega không phải điểm yếu sao?
Chờ Tiểu An lên đại học, tới tinh cầu Carnot, bọn họ có nhiều cách để bồi thường Tiểu An, sẽ không để cho Tiểu An bị ủy khuất.
Nhưng nếu thân phận Tiểu An bị bại lộ bọn họ cũng hết sức bảo vệ em ấy.
Những Alpha còn nhỏ… bây giờ cũng đã trưởng thành.
Kỷ Minh Viêm còn muốn nói nhưng Kỷ Minh Sơ cắt ngang: “Hàn Hi so với em còn muốn bồi thường Tiểu An nhiều hơn.”
Mọi người đều trầm mặc.
Nhớ tới đứa bé nhà mình năm tuổi gặp phải kiếp nạn, hiếm thấy Kỷ Minh Viêm không nói tiếng nào mà lộ ra biểu cảm bị thương.
“Ban đầu bọn bắt cóc nhắm vào Hàn Hi…” Kỷ Minh Sơ nói: “Nhưng những tên đó ngộ nhân Tiểu An là Hàn Hi, cướp Tiểu An đi, làm Tiểu An bị thương nặng như vậy…”
“Từ đó về sau Tiểu An đổi tên thành Ninh An, gửi nuôi ở tinh cầu Arden.”
“Đây là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng Hàn Hi.”
“Thật ra thì, lúc Tiểu An ba tuổi, chúng ta đều đi học, chỉ có Hàn Hi chơi cùng Tiểu An.” Nhớ lại lúc trước, Kỷ Minh Viêm thay đổi tác phong cà phất, hiếm thấy anh đứng đắn.
“Em ấy là thanh mai trúc mã với Tiểu An, Tiểu An thấy em ấy gặp nạn, cho nên cậu cũng biết tâm tình của Hàn Hi đi.” Hạ Tư Quân nói: “Em ấy là người thích hợp nhất đi gặp Tiểu An, em ấy tự đi theo con đường của mình.”
Bốn Alpha đều đi làm, chỉ còn một mình Ninh Bách Cẩn.
Ninh Bách Cẩn đứng trước tủ đầu giường, cúi người mở ngăn kéo.
Một tấm hình cũ xuất hiện trước mặt, Ninh Bách Cẩn trẻ tuổi ôm một đứa bé sơ sinh, trong mắt tràn đầy hạnh phúc cùng yêu thương.
Ninh Bách Cẩn là Alpha, vốn là ông không thể có thai, năm đó Kỷ Nam theo đuổi Ninh Bách Cẩn đã nghĩ không muốn có con.
Nhưng Ninh Bách Cẩn có nốt ruồi son cực hiếm, những người có nốt ruồi này cho dù là Alpha cũng có thể mang thai sinh con. Thể chất nốt ruồi son đặc thù này chính là ở trên xương quai xanh có một nốt ruồi son nho nhỏ, nếu mang thai sẽ trở nên đỏ thẫm.
Có lẽ thân thể hai người vô cùng phù hợp, Ninh Bách Cẩn rất dễ mang thai, liên tục sinh ra ba Alpha với một Omega.
Ngón tay Ninh Bách Cẩn nhẹ nhàng vuốt ve mặt đứa bé sơ sinh trong ảnh: “Cục cưng, ba yêu con…”
Chẳng biết Kỷ Nam đi vào lúc nào, ông từ phía sau nhẹ nhàng vòng qua eo ôm Ninh Bách Cẩn: “Bách Cẩn, là anh không tốt, là anh không đủ mạnh mẽ, không che chở được Tiểu An, không thể che chở được Omega yêu quý duy nhất của chúng ta…”
Ninh Bách Cẩn cầm tay Kỷ Nam: “Không, là do anh quá mạnh mẽ, nhà họ Kỷ quá mạnh… ngược lại làm cho nhiều gia tộc kiêng kỵ… Nhà họ Kỷ cây to đón gió lớn, có bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm nhà họ Kỷ… Để đứa bé giả chết nuôi nhờ ở nông thôn là tất nhiên.”
Kỷ Nam cầm tay Ninh Bách Cẩn: “Cả đời này của anh, chỉ có một ước nguyện là em cũng bọn nhỏ sẽ vui vẻ hạnh phúc, bình an không gặp chuyện gì.”
---
Tình cầu Arden, thành Minra, sân bay hạng nhất.
Xe bay của Hàn Hi hạ xuống theo quỹ đạo, Bối Tử Diệc cũng đã sớm chờ ở đây, cậu ta thấy xe bay của Hàn Hi, liền chạy tới: “Điện hạ.”
“Ở bên ngoài không cần gọi tôi là điện hạ.” Hàn Hi mở cửa xe: “Bảo bảo ở đâu?”
“Ở với Hoắc Lương Triết và … vợ chưa cưới của Hoắc Lương Triết.” Bối Tử Diệc nắm chặt tay, ánh mắt hồng hồng: “Cậu ta hình như là con trai của một vị quan lớn ở thành Minra, một người… rất xem thường Omega…”
Hàn Hi mở cửa sau xe ra: “Lên xe, chỉ đường.”
---
Quán cà phê Duy Mỹ.
Ninh An ngồi đối diện Hoắc Lương Triết cùng Cố Tư Niên, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Hoắc Lương Triết bị ánh mắt của Ninh An nhìn đến khó chịu: “Tiểu An, đừng nhìn anh như vậy…”
Ninh An mở miệng nói: “Vậy tôi nên nhìn anh như thế nào? Tràn đầy tình yêu? Bạn trai… không, bạn trai cũ?”
“An An, anh cũng không có cách nào! Người nhà ép anh…”
Ngoài mặt Ninh An lạnh lùng nhưng trong lòng là một trận đau đớn: “Ép anh cùng vợ chưa cưới đến tìm tôi, ép anh ở trước lúc thi tốt nghiệp nói chia tay tôi?”
“Hoắc Lương Triết, tôi nên nói anh quá giỏi ngụy trang hay là tôi quá ngây thơ?” Trong lòng Ninh An khó chịu đến nhỏ máu, cậu rất muốn che ngực mình nhưng lại cưỡng chế mình không được thất thố: “Không trách, ba năm qua chỉ có tôi đưa anh về nhà tôi còn anh chưa từng đưa tôi về nhà anh…”
“Anh sợ người nhà không chấp nhận em!” Hoắc Lương Triết giải thích: “Em nhìn xem, nhà em chỉ là nhà bán thuốc, nhà anh là nhà giàu số một số hai ở thành Minra…’
“Đúng là một cái cớ tốt…” Ngực Ninh An phập phồng: “Lấy cớ sợ người nhà phản đối không đưa tôi về nhà, lại nói với tôi bọn họ sẽ từ từ tiếp nhận nhưng trong lòng anh đã sớm tính toán tìm người khác…”
“Không, Tiểu An, không phải như vậy, anh thật sự nghĩ muốn ở cùng em cả đời.” Hoắc Lương Triết muốn cầm cổ tay Ninh An nhưng lại bị Ninh An tránh đi.
“Đây chính là thật lòng của anh?” Ninh An nhìn Cố Tư Niên: “Đây chính là ở cùng tôi cả đời?”
“An An nghe anh nói, Tư Niên là người nhà giới thiệu cho, trước đó anh cũng không biết.”
“Bây giờ anh biết, sau đó thì sao?”
“Đương nhiên là chọn tôi.” Cố Tư Niên không nói lời nào bỗng nhiêu kiêu ngạo mở miệng nói.
Ninh An vừa đến Cố Tư Niên vẫn dùng ánh mắt miệt thị đánh giá Ninh An… quần áo không ra gì, hình như có sửa soạn qua nhưng vẫn là hàng chợ không quá mấy trăm đồng.
“Ninh An, tôi có thể cho Lương Triết điều kiện tốt, các mối quan hệ cùng tiền tài, cậu có thể cho anh ấy cái gì?” Giọng nói Cố Tư Niêm khinh thường: “Chỉ là con trai của chủ một tiệm thuốc nhỏ, cậu còn không tỉnh lại đi?”
“Loại gia đình như Hoắc Lương Triết có thể với cao sao?”
“Tôi có thể cho Lương Triết một tương lai tốt hơn, ví như lần này thi vào đại học có thể vào trong học viện Mạn Hoàng Gia.
Lương Triết chọn ai, cái này còn chưa rõ sao?”
Cho dù là mối quan hệ, tiền tài sau này là thành gia lập nghiệp, chỉ cần Hoắc Lương Triết cần Ninh An sẽ mở miệng với nhà họ Kỷ, không, thậm chí không cần mở miệng nhà họ Kỷ cũng sẽ giành ra.
Nhà họ Kỷ không thể giấu mình cả đời, hơn nữa, cũng thể không có dấu vết ủng hộ chồng tương lai của mình, nhà họ Kỷ cũng không làm được, ví như tiếp nhận một số hạng mục mua bán lớn cũng chỉ cần một câu nói thôi.
Thật ra những năm nay, nhà họ Kỷ cũng rất chiếu cố mình đưa tiền cho người chăm sóc, gần đây càng lúc càng nhiều.
Số người ở học viện hoàng gia, Ninh An là người của nhà họ Kỷ đương nhiên cũng có thể vào được. Nhưng trước kia muốn cùng Hoắc Lương Triết vào học viện Yanla vì đây là học viện bình dân tốt nhất. Ngoài điều kiện cuộc sống, chỉ bàn về điều kiện giáo sư cũng không hề kém học viện hoàng gia.
Nếu mình là người của tinh cầu Arden, Ninh An muốn dựa vào chính mình cố gắng tạo nên tương lai với Hoắc Lương Triết.
Nhưng Ninh An không nghĩ đến, tấm lòng của mình người khác lại không thèm để ý chút nào.
Ninh An tự cười nhạo mình: “Cũng đúng, cho nên Hoắc Lương Triết, chúng ta chia tay.”
Hoắc Lương Triết nghe vậy, anh ta nắm cổ tay Ninh An không chịu buông: “An An, đừng… Anh không nghĩ… Bây giờ đầu anh đang rất hỗn loạn…”
Ninh An tức giận nhìn chằm chằm Hoắc Lương Triết đang nắm cổ tay mình: “Buông tay!”
Cố Tư Niên nhìn Hoắc Lương Triết nắm tay Ninh An không chịu buông, cậu ta lộ ra vẻ mặt thấu hận.
Lúc này nhân viên phục vụ bê ra ba ly cà phê tới, bên trên cà phê còn vẽ hình trái tim nhìn vô cùng châm chọc.
Cố Tư Niên đoan trang nhấp ngụm cà phê, cậu ta liếc Hoắc Lương Triết một cái, Hoắc Lương Triết mới ngượng ngùng thả tay nắm Ninh An, đàng hoàng ngồi bên cạnh Cố Tư Niên.
Cố Tư Niên cười nói: “Ninh An, cậu đã tới đây rồi thì nếm thử cà phê ở đây đi, tinh phẩm, một trăm nguyên một ly, lấy điều kiện nhà cậu cậu cùng chưa uống bao giờ.”
Ninh An dửng dưng nhìn nhân viên phục vụ: “Cà phê đắt nhất ở quán bao nhiêu tiền?”
Phục vụ hơi ngẩn người, rõ ràng không tin Ninh An trả nổi tiền, nhưng vẫn chuyên nghiệp trả lời lễ phép: “Khách hàng, cà phê đắt nhất quán chúng tôi là cà phê chế tạo cực phẩm, một ngàn nguyên…”
Ninh An nói: “Cho tôi ba ly.”
Hoắc Lương Triết cùng Cố Tư Niên ngẩn người, một ngàn nguyên một ly cà phê, hai người bọn họ cũng cảm thấy đau răng, mặc dù bối cảnh hai người thâm sâu nhưng dù sao cũng là học sinh lớp mười hai, tiền tiêu vặt cũng có hạn.
Hoắc Lương Triết vội vàng khuyên Ninh An: “An An đừng giận, ba em bán thuốc kiếm chút tiền cũng không dễ dàng…”
Cố Tư Niên muốn xem kịch vui, Ninh An phùng má giả làm người giàu, ba ngàn nguyên, lúc tính tiền cậu sẽ làm gì. Mình tốt bụng mời cậu ta uống cà phê một trăm nguyên đã là đại ân đại điển, Ninh An không biết điều cũng được đi, kết quả bây giờ cậu ta nhìn thái độ của Hoắc Lương Triết, rõ ràng là chưa hết tình cảm với Ninh An!
Hoắc Lương Triết đẹp trai, là một Alpha cường đại, nhà lại buôn bán, là con nhà giàu đẹp trai trong tiêu chuẩn. Cố Tư Niên thầm mến Hoắc Lương Triết từ lâu, cũng không vừa mắt Ninh An từ lâu.
Hoắc Lương Triết ưu tú như vậy, nhà nghèo như Ninh An không xứng với anh ta, Hoắc Lương Triết ở cùng với cậu ta mới là trời sinh một cặp.
Rốt cuộc cậu ta cũng có cơ hội, để cho người nhà Hoắc Lương Triết làm mai, quả nhiên thành công. Trước lúc thi tốt nghiệp một tháng, để Hoắc Lương Triết chia tay với Ninh An, đây chính là trả thù của cậu ta với Ninh An!
Lúc này, phục vụ lại bê cà phê lên: “Khách hàng, đây là cà phê cực phẩm của ngài.”
“Hoắc Lương Triết, anh còn nhớ nơi chúng ta lần đầu tiên gặp nhau không?” Ninh An cố gắng đè xuống bi thương trong lòng, hôm nay nói chuyện nhất định phải có kết quả chính là chia tay: “Chỗ này chính là lần gặp cuối cùng của chúng ta.”
Ninh An bê cà phê lên uống cạn: “Hôm nay, chúng ta uống xong cà phê cho một đời.”
Trong lòng Hoắc Lương Triết đau nhói, anh ta đột nhiên nhớ đến lời tỏ tình ban đầu với Ninh An… “Ninh An, anh thích em, em có đồng ý cùng anh uống cà phê cả đời không.”
Hoắc Lương Triết nhớ đến những ngày sống chung với Ninh An, Ninh An là một Omega vô cùng độc lập, một việc đều có chủ kiến, cậu không có suy nghĩ dựa vào Alpha, thậm chí đã rất lâu Ninh An không cần mình giúp đỡ. Cho dù là học tập hay trong cuộc sống sinh hoạt…
Những ngày bình thản ngọt ngào hiện lên trong đầu Hoắc Lương Triết, trong lòng Hoắc Lương Triết giống như thủng một lỗ, làm gì cũng không lấp đầy được…
Anh ta đứng lên, đi tới trước một bước, muốn ôm lấy Ninh An, anh ta không muốn để Ninh An rời khỏi mình.
Cố Tư Niên nhìn động tác của Hoắc Lương Triết, lập tức bùng nổ, cậu ta kéo Hoắc Lương Triết ra khỏi Ninh An, bê cốc cà phê lên hất vào người Ninh An.
“Tiện nhân, chia tay còn ở câu dẫn Lương Triết.”
Tác giả có lời muốn nói: Thể chất nốt ruồi sao là trong dự tình, ngoài ra còn hai an bài đã hoàn thành.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT