Có lẽ lúc Mạnh Ninh nói những lời này, tâm tình phập phồng không lớn, Hoắc Sâm nhất thời có chút nhồi máu cơ tim, đám người trong trường biết chú cậu là Hoắc Tư Niên, không biết bao nhiêu người cầu xin cậu, chỉ muốn chữ ký của chú nhỏ, ngược lại Mạnh Ninh, một chút phản ứng cũng không có.
Hoắc Sâm không cam lòng hừ nhẹ một tiếng, khuỷu tay đè bàn làm việc nửa người tiến lại gần: "Cậu không biết giới giải trí thì ít nhất phim điện ảnh cũng xem qua chứ? Ví dụ như bộ phim "Vĩnh Dạ" rất hot, đã xem chưa?"
Bộ phim "Vĩnh Dạ" xuất hiện trên các nền tảng mạng lớn và các kênh điện ảnh rất nhiều lần, Mạnh Ninh đương nhiên rất quen thuộc, ánh mắt cô sáng lên một chút, gật gật đầu, "Xem qua rồi. ”
Hoắc Sâm: "Bài hát chủ đề của bộ phim "Sóng ráo", chính là do chú tôi sáng tác, lần này biết chú ấy trâu bò đến mức nào chứ?"
Nói xong, Hoắc Sâm có chút tiếc nuối thở dài: "Đáng tiếc tôi không có vi khuẩn âm nhạc, chú tôi biết nhiều nhạc cụ như vậy nhưng tôi chỉ biết chơi piano. ”
Nghe vậy, tay cầm bút của Mạnh Ninh dừng lại, ngước mắt nhìn về phía cậu, thấp giọng sửa lại: "Là tế bào âm nhạc. ”
Hoắc Sâm "A" một tiếng, nhíu mày: "Mặc kệ vi khuẩn hay là tế bào của chú, không phải đều giống nhau sao. ”
Mạnh Ninh lắc đầu, nghiêm túc giải thích: "Vi khuẩn là một hệ thống độc lập, còn các tế bào là một đơn vị." ”
Hoắc Sâm: "..."
Cậu thật sự không nghĩ tới, điểm chú ý của Mạnh Ninh cư nhiên ở đây.
Thấy Hoắc Sâm mặt không chút thay đổi nhìn cô, Mạnh Ninh cho rằng cậu không hiểu, vì thế thiện giải nhân ý từ một đống sách giáo khoa bên cạnh tìm được phác thảo ôn tập sinh học, chính xác tìm được điểm kiến thức tương ứng, chỉ vào giấy trắng mực đen phía trên, từng chữ giải thích càng thêm tinh tế: "Cậu xem, trong sách giáo khoa viết: Tế bào là cấu trúc cơ bản và đơn vị chức năng của sinh mệnh, tế bào còn có phân loại khác nhau, mà vi khuẩn là sinh vật đơn bào. ”
Đôi môi phấn của cô gái trước mặt lúc đóng lúc mở, thanh âm mềm nhũn, lực sát thương lại cực lớn, lông mi dài lại dày rũ xuống, giống như hai chiếc quạt gấp trải ra, bao trùm ra một cái bóng nhàn nhạt.
Đầu tiên Hoắc Sâm quét qua sách giáo khoa của cô gái, sau đó nhấc mí mắt lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Mạnh Ninh không chớp mắt, bất giác nuốt nuốt yết hầu.
Ngay khi Mạnh Ninh ngẩng đầu, hỏi cậu có nghe hiểu không, Hoắc Sâm đỏ tai quay đầu ra, không kiên nhẫn ngắt lời cô: "Sao cậu không nói virus chứ. ”
Mạnh Ninh sửng sốt một chút, mím môi, kiên nhẫn nói: "Virus không có cấu trúc tế bào. ”
Hoắc Sâm: "..."
Quỷ mới biết tại sao đề tài đột nhiên kéo đến virus vi khuẩn tế bào.
Hoắc Sâm tức giận cười ngược, sắp muốn nói thô lỗ: "Đây là trọng điểm sao?"
Mạnh Ninh to, mở đôi mắt đen trắng rõ ràng nghi hoặc nhìn về phía cậu.
Hoắc Sâm dừng một chút, ngữ khí rầu rĩ hỏi: "Cậu cứ nói đi, chú tôi có phải rất lợi hại không?"
Mạnh Ninh gật đầu: "Lợi hại. ”
Không biết vì sao, nghe Mạnh Ninh trả lời, Hoắc Sâm cũng không hài lòng, thậm chí có chút phiền não, cậu cào ót lung tung, bình tĩnh nói: "Thật ra tôi chơi đàn dương cầm cũng được, tiểu học đã qua cấp 10 đàn dương cầm. ”
Nói xong, cậu khẽ nâng cằm, ý vị thâm trường nhìn về phía cô gái trước mặt.
Mạnh Ninh cân nhắc một chút, nhất thời không biết nên khen ngợi hay nghe Hoắc Sâm tiếp tục nói tiếp.
Bầu không khí của hai người rơi vào lúng túng vi diệu, im lặng một lát, lỗ tai Hoắc Sâm đỏ đến nhỏ máu, nhỏ giọng la hét: "Phản ứng này của cậu sao?"
Quá bình tĩnh!
Không giống như những cô gái trong trường học của họ, sau khi biết rằng cậu có thể chơi piano, ánh mắt nhìn cậu rất sùng bái.
Mạnh Ninh dừng một chút, vừa muốn khen một câu "Hoắc Sâm thật tuyệt vời", đáng tiếc thiếu niên trước mắt một chút kiên nhẫn cũng không có, đen mặt đứng dậy, giọng điệu lạnh lùng lại nóng nảy: "Quên đi, không muốn nói chuyện với cậu. ”
Bỏ lại những lời này, Hoắc Sâm cũng không quay đầu lại sải bước rời khỏi thư phòng.
Thẳng đến khi bóng lưng gầy gò cao gầy của thiếu niên biến mất ở cửa, Mạnh Ninh mới phục hồi tinh thần lại, Hoắc Sâm tức giận sao? Cô cẩn thận ngẫm lại, vừa rồi cũng không nói sai cái gì mà?
Mạnh Ninh tự suy ngẫm một hồi, thật sự đoán không ra nguyên nhân Hoắc Sâm đột nhiên tức giận, dứt khoát tiếp tục đọc sách.
-
Thời gian đã đến giữa trưa, Mạnh Ninh nhìn đồng hồ, sửa sang lại bàn làm việc xuống lầu, giống như thường ngày đi vào phòng bếp giúp dì Lâm xuống tay.
"Ninh Ninh, không phải cháu đang học sao? Sao lại tới hỗ trợ?" Dì Lâm vội vàng tiếp nhận rau quả trong tay Mạnh Ninh, sợ làm bẩn tay cô.
Mạnh Ninh mặt mày cong cong, mềm giọng nói: "Cháu muốn nghỉ ngơi một chút, liền tới giúp thím. ”
Dì Lâm trong lòng ấm áp, đối với Mạnh Ninh càng ngày càng thích, giọng nói ôn hòa: "Chuyện phòng bếp giao cho thím là được rồi, nếu cháu có rảnh thì đi phòng đàn gọi Tư Niên giúp thím, để cho cậu ấy lát nữa lại đây ăn cơm trưa. ”
Mạnh Ninh nhu thuận gật gật đầu, dì Lâm chỉ đường cho cô: "Từ đây đi ra ngoài, xuyên qua hoa viên, đến nhà ấm trồng hoa lại rẽ phải, đi đến cuối chính là phòng đàn của Tư Niên. ”
Mạnh Ninh xoay người đi ra ngoài, phía sau truyền đến thanh âm dì Lâm lẩm bẩm: "Đứa nhỏ này, bận rộn ngay cả cơm cũng không thèm ăn, cứ tiếp tục như vậy dạ dày làm sao chịu được. ”
Mạnh Ninh khẽ mím môi, bất giác bước nhanh hơn, nhưng mỗi một bước đi, tim đập càng ngày càng nhanh.
Mạnh Ninh hít sâu vài hơi thật sâu, luôn cảm thấy phản ứng như vậy có chút không bình thường.
Nhà cũ Hoắc gia kỳ thật rất lớn, ngoại trừ đình đài lầu các được bố trí tỉ mỉ, còn có hoa viên, tửu trang, hồ bơi, đến nhà ấm trồng hoa là một mảnh hồ nước trong suốt, ánh mặt trời giữa trưa chiếu lên mặt hồ, phản chiếu lấp lánh, cá vàng trong nước đều có thể thấy rõ ràng.
Hoắc lão gia tử lớn tuổi, đem chuyện công ty giao cho tiểu bối, hiện giờ ở chỗ này an hưởng tuổi già, rảnh rỗi không có việc gì cũng thích đi hoa viên cho chim ăn, bên hồ tản bộ câu cá, thập phần thích ý.
Mạnh Ninh đi ngang qua nhà ấm trồng hoa sau đó rẽ phải, ánh mắt nhìn tới là một hành lang dài được bao trùm bởi hoa đằng la đầy trời, dây leo uốn lượn quấn quanh cột màu trắng, hương hoa nhàn nhạt thanh nhã bốn phía, từ bốn phương tám hướng vọt tới, thấm vào ruột gan, làm cho người ta phảng phất như đang ở trong hư ảo mỹ diệu cảnh trong mơ.
Cuối hành lang là phòng đàn của Hoắc Tư Niên.
Đến Hoắc gia gần nửa năm, Mạnh Ninh rất ít khi đi lại trong đại trạch, có khi sợ mình lạc đường, có khi lại sợ làm cho người ta thêm phiền toái, cho nên bình thường ở nhiều nhất chính là phòng ngủ cùng thư phòng. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Mạnh Ninh dọc theo hành lang dài đi thẳng, đi đến cùng, rốt cục nhìn thấy một tòa kiến trúc kỳ quái, phong cách kiến trúc cùng đại trạch rất khác nhau, ẩn nấp trong hoa đoàn gấm có chút không hợp, cũng không có tinh xảo xa hoa như tưởng tượng, thậm chí có chút cũ kỹ, trên vách tường vẽ muôn màu muôn vẻ, nồng đậm rực rỡ, đánh sâu vào thị giác người đến.
Hoắc Tư Niên ở ngay đây.
Mạnh Ninh đi tới, tim đập cũng không khống chế được càng ngày càng nhanh, trái tim tựa hồ một giây sau sẽ từ trong lồng ngực nhảy ra.
Mạnh Ninh thở dài thở ra một hơi, tay dừng trên tay nắm cửa, còn chưa đẩy cửa ra, bên trong truyền đến một trận tiết tấu cảm giác cực mạnh, làm cho màng nhĩ người ta chấn động.
Cửa hơi mở ra, động tác của Mạnh Ninh chậm rãi dừng lại.
Trong tầm nhìn sáng ngời rộng mở, thân ảnh quen thuộc kia cũng theo đó trở nên rõ ràng.
Người đàn ông ngồi sau trống Jazz, mái tóc vàng kiệt ngạo tùy ý lắc lư trước trán, nửa che nửa gương mặt cứng rắn, sống mũi càng thêm cao/ rất ưu việt, áo thun đen thuần sắc làm nổi bật gương mặt tuấn mỹ trong trẻo kia trắng đến mức trong suốt.
Hoắc Tư Niên khẽ cúi đầu, tay cầm dùi trống, nhịp trống dồn dập nhiệt liệt tựa như mưa rền gió dữ, phát ra âm thanh chấn thủ màng nhĩ, theo tiết tấu như sóng biển lần lượt gõ mạnh lên mặt trống, thay đổi thăng trầm, trộn lẫn tiết tấu sáng ngời thanh thúy, tràn ngập trong phòng đàn rộng lớn trống trải.
Mạnh Ninh ngơ ngác đứng tại chỗ, con ngươi đen trắng rõ ràng yên lặng nhìn chăm chú vào người trong phòng đàn, giống như chứng kiến một màn biểu diễn cá nhân vui sướng tràn trề, cuồng nhiệt bất kham.
Tay người đàn ông tay cầm dùi trống bởi vì dùng sức, cơ bắp vạnh ra đường cong lưu loát, lại có một loại mỹ cảm nói không nên lời.
Gương mặt thanh lãnh lạnh lùng kia đón ánh sáng giữa trưa, cả người bị ánh sáng ấm áp chói mắt bao phủ, tựa như thật như giả, lúc tĩnh lặng tựa như thần trên cao không thể chạm tới, khi tiếng trống vang lên, trong thân thể lại giống như ẩn giấu một dã thú rục rịch.
Mạnh Ninh yên lặng đứng yên tại chỗ, hơi thở đều lơ đãng nhẹ đi, sợ động tĩnh rất nhỏ quấy rầy đối phương.
Tiếng trống cuồng liệt đã sớm bao phủ nhịp tim và tiếng hít thở của cô, cô biết Hoắc Tư Niên chơi trống Jazz, mà nhạc cụ như vậy trước kia cô chỉ xem ở trên TV, đối với cô mà nói rất xa lạ.
Mạnh Ninh vốn là tính tình nặng nề an tĩnh, hôm nay cũng là lần đầu tiên, tự mình cảm nhận được tiết tấu cùng nhịp trống mạnh mẽ như vậy, tâm tư đều theo đó rung động phập phồng, bất giác bị hấp dẫn, thậm chí ngay cả đối phương lúc nào dừng lại cũng không phát hiện.
Im lặng một lát, Mạnh Ninh mới hậu tri hậu giác thấy tiếng trống đột ngột dừng lại, trong nháy mắt ngước mắt, bất thình lình đụng vào đôi mắt đen kịt sâu thẳm kia.
Hoắc Tư Niên cầm dùi trống dừng lại, cảm xúc trong mắt đen nhánh rút đi, tựa như biển sâu yên lặng không tiếng động, mi mắt dày đặc nhấc lên, nhìn thấy một bóng dáng mảnh khảnh đứng ở cửa.
Cô gái nhỏ không biết xuất hiện từ lúc nào, động tĩnh nhẹ như cơn gió, lúc này mở to hai mắt to, không chớp mắt nhìn chăm chú vào anh, giống như là mê muội.
Hoắc Tư Niên nắm chặt dùi trống trong lòng bàn tay, trong lòng hơi nóng lên, mi cốt cứng rắn khẽ nâng lên, hàng mi dài như lông quạ vừa đen vừa dày, cúi đầu bao trùm xuống, ánh mắt lại là ôn nhu khó thấy.
Mạnh Ninh ngẩn người tại chỗ, hai tay đưa lưng sau lưng có chút luống cuống tay chân, cô nhìn trộm như vậy sao?
Chắc là không.
Mạnh Ninh mím môi, lúc này đến phiên trái tim trong lồng ngực rầm rầm, người đàn ông cách đó không xa lại hơi nghiêng đầu, đôi môi mỏng màu sắc nhạt nhẽo cong cong tựa tiếu phi tiếu, lười biếng nhìn về phía cô.
Đại não Mạnh Ninh điên cuồng chuyển động, đang muốn mở miệng câu đầu tiên nên nói cái gì, trước tiên khen đối phương đánh trống rất tốt, hay là gọi anh trở về ăn cơm trưa trước.
Đang lúc Mạnh Ninh nhíu lại biểu tình rối rắm, Hoắc Tư Niên ngoắc ngoắc ngón tay với cô, giọng nói hạ thấp một chút, chậm rãi nói: "Lại đây. ”
Sau khi tiếng trống cuồng liệt tiêu tán, xung quanh lâm vào một mảnh yên tĩnh, hai người nhìn nhau, thanh âm thuần trầm thấp của nam nhân đúng lúc này phóng đại.
Mạnh Lạc mê mang cảm nhận được nhịp tim rõ ràng của mình, giống như vừa chạy xong cuộc đua 50 mét, nhanh đến mức có chút không bình thường.
Cô phục hồi tinh thần, bối rối nhìn về phía Hoắc Tư Niên, sau đó ma xui quỷ khiến đi về phía người ta.
Khoảng cách đang ngày càng gần hơn.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, Mạnh Ninh thậm chí có thể nhìn thấy những hạt bụi bay loạn trong ánh mặt trời giữa những chùm ánh sáng trong suốt, giống như tâm tình của cô.
Ánh nắng dừng lại trên gương mặt tuấn mỹ thanh tuyển của Hoắc Tư Niên, làn da ngọc bích, con ngươi đen nhánh, đường nét ngũ quan góc cạnh rõ ràng dược ánh sáng điêu khắc.
Trong lúc hoảng hốt, ánh sáng vào giờ khắc này chậm rãi có hình dạng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT