Triệu Hạ Khanh tính tình tốt, ở chung với người khác luôn làm cho người ta như gió xuân, rất thoải mái, bất quá người tính tình tốt, một khi động lực, đều tương đối quật cường.

Mẹ cô Chu Tuệ luôn nói với cô, mấy năm nay tựa như không có tâm.

Cô suy nghĩ một chút, đó là trường hợp bất khả kháng.

Người không có trái tim, người khác mới không đi được trong lòng, không đi được trong lòng sẽ không có cảm xúc ảnh hưởng quá lớn, tự nhiên cùng ai ở cùng một chỗ, đối phương đều thoải mái.

Ngoại trừ Lý Minh Thân là ngoại lệ, anh luôn nắm trong tay dục vọng rất mạnh, ngay cả cảm xúc của cô cũng muốn khống chế.

Lúc trước Lý Minh Thân quả thật cố ý làm, muốn khơi dậy cảm xúc của cô, ghen tuông cũng tốt, nổi bão cũng được, cũng tốt hơn không lạnh không nhạt, vân đạm phong khinh hoàn toàn không quan tâm đến bộ dáng đức hạnh kia.

Bất quá qua cuộc gọi video tối nay, quả thật không có suy nghĩ nhiều, đại khái trong lòng càng thẳng thắn, đối với loại chuyện này lại càng cảm thấy không có gì phải kiêng dè.

Lại bởi vì Triệu Hạ Khanh thật sự quá phóng dưỡng anh, cho cô xem tràng diện bên này, trong lòng quả thật có một tia chờ mong, muốn nhìn xem cô sẽ là phản ứng gì.

Chỉ là không nghĩ tới Triệu Hạ Khanh vẫn dùng thủ pháp cũ, để cho anh bồi tội tiền.

Lý Minh Thân đặc biệt chán ghét Triệu Hạ Khanh chủ động rút tiền, cái này cùng nghề nghiệp của anhn có liên quan mật thiết, ở bên ngoài, cùng anh xưng huynh gọi đệ tửu nhục bằng hữu cũng tốt, đối tác mặt ngoài hòa hợp với anh cũng được, cái nào không phải lợi thì anh sẽ biết đường mà lui, vì mấy lượng bạc vụn liều mạng chui vào doanh trại.

Cho nên vòng tròn càng thực tế, giữa người với người chỉ có thể nói đến lợi ích, sâu trong nội tâm anh càng trở về quy chân, hy vọng người bên gối có thể lấy tiền đè anh, cùng anh nói chuyện tình cảm, cho dù giống như một người phụ nữ lưu manh nháo tình cảm, anh cũng vui vẻ dỗ dành một chút.

Gọi mấy cuộc điện thoại không có động tĩnh, lại gọi bên kia nhắc nhở anh đối phương đã tắt máy, Lý Minh Thân ở trong phòng vệ sinh, hai tay chống bồn rửa tay, cúi đầu trầm mặc một lúc lâu, anh bình tĩnh một lát, lúc ngẩng đầu lên, so với lúc trước lạnh lùng hơn nhiều.

Nhắn tin cho Triệu Hạ Khanh: "Không có tiền.’’

Đừng nói chuyện với người kinh doanh, điều mà người kinh doanh ghét nhất là bòn rút tiền của họ.

Trả lời xong tin nhắn nắm điện thoại di động vừa định ra ngoài, cửa phòng vệ sinh đã bị đẩy ra, Lý Minh Thân nghiêng đầu nhìn thoáng qua, là quản lý dự án của bộ phận dự án bên tổng hợp, đối phương tìm anh một vòng không tìm được người, không nghĩ tới người lại trốn vào phòng vệ sinh, uống nửa cân rượu trắng, có chút say, kéo cánh tay anh không lớn không nhỏ với anh: "Lý tổng ở đây, để chúng tôi tìm một trận tốt, bọn họ đều chọn xong, chờ anh. ”

Lý Minh Thân vốn định an bài xong sau này sẽ rút người, để cho mấy lãnh đạo công ty làm bồi, nếu không phải có mấy người thân phận thể diện, trong giới có tiền bối có mặt mũi, ngay cả ra mặt anh cũng không cần tự mình ra mặt, bất quá bị kéo ra, quét một vòng sương khói lượn lờ, chén rượu hỗn độn trong phòng, tạm thời lại đổi chủ ý.

Tìm sô pha bên cạnh vừa ngồi xuống, đã bị cứng rắn nhét tới một cô nương, quy củ ngồi bên cạnh anh, đêm nay vốn là Lý Minh Thân xin khách làm đông, cả đám người đều đang uống rượu cười đùa, ngang nhiên sạch sẽ tự mình vui vẻ cao lãnh, thật sự không hợp quy củ.

Ngẩng đầu nhìn cô nương một cái, tuy rằng là cứng rắn nhét tới, bất quá mặc áo thun màu trắng và váy nửa người, nhìn qua ngược lại sạch sẽ, không kém chói mắt như vậy.

Cho nên lúc đối phương đưa tới rượu, Lý Minh Thân cũng không cự tuyệt.

Anh tâm viên ý mã thỉnh thoảng liếc mắt nhìn điện thoại di động, Triệu Hạ Khanh bên kia không có một chút động tĩnh.

Ở trong mắt Triệu Hạ Khanh, Lý Minh Thân đi đến loại địa phương không lên được mặt bàn này, còn ở nơi không lên được mặt bàn thoải mái gọi video cho cô, là ngang nhiên khiêu khích, là không có việc gì tìm việc, là không tôn trọng cô nhục nhã cô.

Văn nhân đều có vài phần thanh cao, lại huống hồ Triệu Hạ Khanh so với nữ nhân bên cạnh lại nhiều hơn vài phần, có lẽ đổi lại là vợ chồng bình thường, chồng đi phong nguyệt, còn dặn dò người vợ một tiếng, cũng tốt hơn là lén lút tìm không tìm được người gọi điện thoại không được, ngày hôm sau tiêu sái xong, lại làm bộ như không có việc gì người, lý do tìm què quặt giải thích.

Nhưng Triệu Hạ Khanh thì khác, cô cũng không ở thời điểm Lý Minh Thân có đặc biệt xã giao chủ động gọi điện thoại phát video, không chỉ không chủ động, còn đặc biệt không thích Lý Minh Thân ở nơi này chủ động tìm cô, bởi vì cô không muốn bị người khác biết, loại nam nhân thường xuyên ra vào nơi không đứng đắn này, lại là chồng của cô.

Cũng đặc biệt sợ bị người ta biết, cô chính là bà xã của Lý Minh Thân trong bụi vạn hoa, tiêu sái hạ lưu.

Cô tâm cao khí ngạo, không thể vứt bỏ người này.

Hết lần này tới lần khác cô chán ghét cái gì, Lý Minh Thân liền thích cái gì, quả thực là thần kinh biến thái, bất an hảo tâm!

Triệu Hạ Khanh trở về phòng, một giờ sau mới bật máy, Lý Minh Thân bên kia đã uống điên đảo bốn phía, có chút ý tứ cố ý mua say.

Vừa mới khởi động đã có một đống tin nhắn nhắc nhở không nghe điện thoại gửi tới, không ngoại lệ tất cả đều do Lý Minh Thân gọi.

Nghĩ đến Lý Minh Thân bên kia gọi điện thoại không được, dựa theo tính tình của anh, nhất định tức giận gãi tai gãi má, chút tức giận trong lòng cô lập tức tan thành mây khói, không chỉ tan thành mây khói, mà tâm tình càng tốt.

Tuy rằng lại nhìn thấy tin tức Lý Minh Thân nói không có tiền, bất quá so với tiền mà nói, tức giận trở về càng thú vị hơn.

Tâm tình tốt, cảm hứng tự nhiên phát ra, kịch bản sáng tác gần đây vừa vặn gặp phải bình cảnh, gác lại mấy ngày cũng không có tiến triển gì, hợp đồng còn chưa ký, nhà sản xuất quen thuộc với cô, vẫn nhẫn nại uyển chuyển thúc giục cô.

Cho nên Lý Minh Thân bên kia đè nén tức giận bàn chuyện làm ăn, sau khi bàn chuyện làm ăn một chén hai chén rượu bị rót rượu, mà Triệu Hạ Khanh bên này viết như có thần, bùm bùm chuyên tâm sáng tác.

Viết đồ quá nhập tâm, bất tri bất giác đến 12 giờ 30 tối, cô vui vẻ đầm đìa, không biết mệt mỏi, đột nhiên bị hai tiếng rung điện thoại quấy nhiễu.

Cô lập tức bị ép rút ra khỏi sáng tạo, nhíu mày nhìn lướt qua điện thoại di động, không phải Lý Minh Thân còn có thể là ai.

Triệu Hạ Khanh vốn định không cho tiền không nhận video, bất quá nghĩ lại, đêm nay kịch bản có tiến triển, cũng tính là một phần công lao anh.

Vì thế do dự ba giây, mềm lòng nhận lấy.

Lúc này người đàn ông say rượu, không nghĩ tới có thể thông suốt, video kết nối, hai người yên lặng nhìn đối phương.

Lý Minh Thân đi lên liền đặt câu hỏi: "Em thật sự rất tín nhiệm tôi? Không sợ rằng tôi sẽ làm vậy… mà bây giờ mới thèm bắt máy? ” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Triệu Hạ Khanh liền biết, anh khẳng định lại không có việc gì tìm việc, mím môi thở phào nhẹ nhõm, nhấc đuôi lông mày hảo ngôn hảo ngữ nhắc nhở anh: "Tôi đang viết truyện, đang làm việc, lúc anh tìm nữ nhân bồi rượu, vợ của anh đang làm việc kiếm tiền, có một người vợ tốt như vậy ở nhà sống qua ngày anh còn có cái gì không hài lòng? ”

Đứng ở góc độ bằng hữu, những lời này hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng Lý Minh Thân nghe được, càng thêm châm chọc, làm cho anh chua xót lại lửa giận trong lửa giận.

Trầm mặc nửa ngày, chợt nở nụ cười: "Vợ tốt, một người vợ tốt. ”

Sau đó trực tiếp treo video.

Triệu Hạ Khanh trợn mắt há hốc mồm nhìn màn hình điện thoại di động.

Người này quả thực không thể lý giải!

Đã từng thấy có bệnh, chưa từng thấy qua có bệnh nặng như vậy!

Một cú điện thoại khiến Triệu Hạ Khanh không có cảm hứng viết nữa, hơn nữa càng nghĩ càng tức giận, vì thế phá vỡ nguyên tắc, đầu óc nóng lên cầm lấy điện thoại di động ngực phập phồng gửi tin nhắn cho Lý Minh Thân.

Triệu Hạ Khanh: [Cố ý làm tôi không thoải mái?]

Lý Minh Thân: [Tôi là một người thối rữa dính hoa chọc cỏ khắp nơi, làm sao có thể tìm được sự không thoải mái của cô? Tôi cũng xứng đáng?]

Triệu Hạ Khanh châm chọc anh: "Đã sớm thừa nhận mình thối nát, tôi ghét nhất người thối nát đem mình ngụy trang hoàn mỹ, thừa nhận mình thối nát, tôi còn kính anh một cái thản nhiên.]

Lý Minh Thân dùng sức siết chặt điện thoại di động, bưng ly lên uống một hơi cạn sạch, hắn nhắm mắt lại, giờ phút này rượu mông lung, vị quản lý dự án mới vào phòng vệ sinh thúc giục anh đứng lên, bên này cũng đã chơi không sai biệt lắm, đề nghị đổi chỗ khác, cùng nhau ra ngoài ăn khuya.

Nam nhân tuy rằng uống say rượu, bất quá lý trí còn rõ ràng, chỉ là gần đây tính tình đại biến, chỉ cần đụng rượu, so với bình thường cảm tính một chút.

Rút về tầm mắt, cố ý trả lời tin nhắn của cô: [Ừm, vậy tôi sẽ vui vẻ đêm nay, tối nay không về khách sạn nữa.]

Mặc dù anh nói chuyện uyển chuyển, Triệu Hạ Khanh cũng biết ý tứ gì.

Phản ứng đầu tiên là cảm thấy buồn cười, bỏ lại điện thoại di động trực tiếp bỏ qua.

Cô khép máy tính lại, xuống lầu rót một ly nước ấm vào phòng bếp, dựa vào đài lưu ly, thờ ơ chậm rãi uống nước.

Ai ngờ hơn nửa đêm không ngủ được không chỉ có một mình cô, chỉ nghe thấy một trận tiếng bước chân, Triệu Phi Tư thế nhưng cũng vào phòng bếp, hai người đối mặt, cả hai đều sửng sốt một chút.

Triệu Phi Tư đi đến bên cạnh cô cầm lấy ly nước, rót cho mình một ly nước, cũng học theo bộ dáng Triệu Hạ Khanh dựa vào lưu ly đài.

Đêm khuya vắng lặng, hai chị em đã lâu không ở chung như thế.

Triệu Hạ Khanh uống ly nước trong tay, đối với chị gái không thèm để ý.

Triệu Phi Tư nghiêng đầu nhìn cô, không khỏi thở dài một hơi: "Thù đã nhớ hai năm rồi, đến bây giờ còn nhớ? ”

Triệu Hạ Khanh nghe vậy dừng một chút, không khỏi từ trong lồng ngực phát ra một tiếng hừ lạnh: "Thù hận cũng không đến mức, không có bụng dạ hẹp hòi như vậy, nói cho cùng vẫn là tôi đơn thuần dễ lừa gạt, chính mình ngu xuẩn trách không được người khác. ”

Nói xong xoay người qua, ánh mắt trống rỗng, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm.

Triệu Phi Tư lúc này nở nụ cười: "Hơn nữa lúc ấy chỉ là để em đi ăn cơm với anh ấy, sau đó cùng anh ấy nói chuyện phiếm, cũng không cho em gả cho anh ấy... Ai, đây cũng là những lời sau. ”

Cô dừng lại một chút, đặt ly nước xuống, Triệu Hạ Khanh chỉ tức giận cô không để ý tình nghĩa chị em, đã từng đem chuyện mình thiếu chút nữa bị bán đi, về phần phía sau, đó là ngươi tình ta nguyện, căn bản không có không nói đạo lý như vậy.

Triệu Hạ Khanh không muốn nói nhiều, nhấc chân muốn đi: "Quá muộn, tôi đi ngủ. ”

"Hạ Khanh." ai ngờ lúc này, chi gái thế nhưng gọi cô lại, Triệu Hạ Khanh dừng chân, nhưng không quay đầu lại, đưa lưng về phía Triệu Phi Tư, chỉ nghe phía sau truyền đến vài tiếng cười: ‘Em a, đơn thuần như vậy, cùng Lý Minh Thân ở cùng một chỗ rất tốt, thế giới này xung quanh toàn lựa lọc, nước sâu thăm thẳm, không tìm một người trong sáng, em liền phải tự mình đi tìm chỗ chú, không tự mình đi trước một chuyến, em căn bản sẽ không có thành tích như bây giờ, cho nên, em muốn cái này không thể lấy cái kia, làm người không thể quá tham lam. ”

Triệu Hạ Khanh nghe xong nháy mắt giật giật, như có điều suy nghĩ, mà Triệu Phi Tư lại vỗ nhẹ lên bả vai cô, từ bên cạnh cô vòng qua, trực tiếp đi lên lầu phòng ngủ.

Chờ cả phòng khách khôi phục yên tĩnh, Triệu Hạ Khanh hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Có lẽ lời chị gái nói quá thực tế, nhất thời đánh thức cô, hoặc có lẽ nửa chén nước vừa rồi uống vào trong đầu, cô suy nghĩ trước nghĩ sau, phá lệ đối với Lý Minh Thân cúi đầu ——

[Anh đã nghĩ đến việc ly hôn chưa? Nếu không muốn ly hôn, đừng giẫm lên điểm mấu chốt của tôi, người đàn ông mà người khác đã chạm vào, tôi ghét bẩn thỉu.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play