Nếu như là hai năm trước anh nói những lời này, khi đó Triệu Hạ Khanh còn đơn thuần dễ chấp nhận, khẳng định là rất cảm động, nhận thấy rằng sau khi kết hôn anh bắt đầu nổi tính xấu, hơn nữa người đàn ông này trước sau như một nói rằng bản thân sẽ ngày càng tốt lên, Triệu Hạ Khanh đã quen với con người của anh.
Cho nên nghe xong chỉ nháy mắt một cái, lúc người đàn ông này vẽ cho cô một cái bánh lớn, biện pháp đánh trả tốt nhất chính là vẽ một cái bánh lớn hơn.
Triệu Hạ Khanh suy nghĩ một chút, cười nhạt một tiếng: "Anh đang nghĩ gì vậy, tiền tài đều là vật ngoài thân, nếu anh đi nhảy lầu tôi muốn những thứ này có ích lợi gì, ôm tiền thủ tiết sao? Tôi thà ăn cơm anh nấu còn hơn.”
Nghe được những lời này, Lý Minh Thân quả nhiên sửng sốt, ánh mắt tìm tòi nhìn qua.
Suy nghĩ xem những lời cô nói này là thật hay giả.
Tâm tư Triệu Hạ Khanh từ trước đến nay anh không nắm bắt được.
Có đôi khi cô rất yêu tiền, giống như ngoại trừ tiền ra, đến hoàn cảnh sống chết của anh cô cũng không quan tâm, cùng lắm có đôi khi lời nói lại đặc biệt như vừa nghe, ý nghĩ đó giống như thời tiết, thay đổi thất thường.
Anh còn đang ngây người, Triệu Hạ Khanh lại thần thái thoải mái "ba" một tiếng khép cửa xe đóng lại.
Lúc này điện thoại anh đổ chuông, một bên tay anh đẩy cửa xe đi ra, một bên tay nghe điện thoại, đến khi Triệu Hạ Khanh lấy số xếp hàng muốn vào phòng khám, anh mới nói chuyện điện thoại xong.
Triệu Hạ Khanh không đi theo vào, đi đến ghế trống bên cạnh phòng khám ngồi xuống, nhìn bóng lưng người đàn ông, ánh mắt dần dần thả lỏng.
Bên tai phụ nữ đều muốn nghe những lời mềm mại, tuy rằng nói lời ngon tiếng ngọt của đàn ông không đáng tin, nhưng mà nghe nhiều, có đôi khi cũng sẽ bị tẩy não, cô thường xuyên nhắc nhở mình phải duy trì lý trí...
Trong việc xã giao phải uống rượu nhiều, đôi khi cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, khi bắt đầu kiểm tra ra, đã có vấn đề về dạ dày nhưng không quá nguy hiểm, nhưng mà cũng cần phải kiêng rượu mấy ngày sau.
Sau khi bác sĩ xem qua tất cả tờ phiếu báo cáo kiểm tra, liền đến quầy thuốc Trung Quốc lấy mấy bộ thuốc đông y điều hòa thân thể đưa cho, xong xuôi hai người mới một trước một sau từ bệnh viện đi ra.
Vừa mới lái xe ra khỏi cổng bệnh viện, Lý Minh Thân lại nhận được điện thoại, muốn đi đối tác bên kia uống trà, ngoài mặt nói là uống trà, kỳ thật là có việc làm ăn muốn bàn.
Người gọi điện thoại đến họ Hà, tên là Hà Hứa Vưu, lần trước sinh nhật Triệu Hạ Khanh, mọi người cùng nhau tới ăn cơm, là bạn cũ của Lý Minh Thân, hai người giao tình không tệ, chỉ là cô ấy rất ít khi hỏi chuyện của Lý Minh Thân, cho nên chưa từng gặp mặt người này.
Lúc ấy chỉ cảm thấy cái tên "Hà Hứa Vưu" này có chút chú ý, trong ba chữ ba họ, độc đáo, không phải thú vị bình thường.
Người này họ Hà, nói chuyện cũng tương đối nhiều, hôm đó nhận chức mà anh ta nói liên hồi, tổng thể câu chữ rất hay, còn đặc biệt luôn vui vẻ.
Bọn họ khoe khoang lẫn nhau, ông chủ Hà này ở trước mặt cô, đem Lý Minh Thân khen ngợi từ đầu đến chân, trong kinh doanh luôn nịnh bợ nhau để phát triển, làm cho Triệu Hạ Khanh ngáp ngắn ngáp dài một đêm.
Ngày đó còn có Triệu Hạ Khanh và Vương Nguyệt Dung ở đây, kết thúc tiệc sinh nhật, hai người đang thảo luận về Lý Minh Thân cùng vị ông chủ Hà này, rốt cuộc ai đào hoa hơn ai.
Vương Nguyệt Dung kiên trì cho rằng ông chủ Hà đào hoa, cảm thấy người này có giọng điệu trơn tru quá mức, khẳng định là một gã thường xuyên sa vào lưới tình.
Mà Triệu Hạ Khanh kiên trì cho rằng Lý Minh Thân đào hoa, lý do chính là.
"Ngoài miệng cái gì cũng dám nói nhưng trong lòng thường thường càng không có gì, những từ ngữ quân tử ngoài miệng kia, kỳ thật đều chỉ có vẻ ngoài đạo mạo, còn bên trong thật sự thối nát."
Lúc đứng ở ven đường chờ xe, sau một hồi thảo luận, cả hai người đều có những suy nghĩ riêng. Buổi tối hôm đó trở về, sau khi lên giường nghỉ ngơi, Lý Minh Thân còn hỏi thăm cô, hỏi cô buổi tối thì thầm cùng Vương Nguyệt Dung tán gẫu chuyện gì, lúc ấy Triệu Hạ Khanh thần bí cười.
Chỉ hắt nước bẩn lên người ông chủ Hà: "Chúng tôi nhất trí cho rằng ông chủ Hà này khẳng định lưu luyến bụi hoa không đứng đắn, chuyện này anh thấy thế nào?”
Lý Minh Thân còn giả bộ hồ đồ: "Không đến mức như vậy, đều xuất thân nghèo khổ, hiện giờ đều có gia đình, đi tới được ngày hôm nay cũng không phải dễ dàng, làm bậy bạ như vậy khiến cho gia đình không yên, không có ích lợi gì cả.”
Triệu Hạ Khanh không tin, nhăn mũi quay lưng lại đi ngủ.
Lý Minh Thân bận việc kinh doanh, Triệu Hạ Khanh cũng không phải không có việc gì để làm, hai ngày nay Phùng Trầm vẫn thúc giục cô đi qua công ty một chuyến.
Phùng Trầm là cố vấn pháp lý của Triệu Hạ Khanh, lại phụ trách làm biên tập viên của cô, còn phụ trách vấn đề bản quyền phim và truyền hình của Triệu Hạ Khanh nữa, trên cơ bản có thể nói là người đại diện độc quyền của cô, hai người cùng có lợi, xem như là đối tác của nhau.
Làm sáng tác mà, vì bảo trì cảm hứng, sợ nhất chính là việc vặt trong công việc, cho nên bình thường ít tự mình xuất hiện, đa số mọi việc xã giao đều do Phùng Trầm xử lý.
Công việc của Triệu Hạ Khanh rất nhàn nhã, đi du lịch, viết chữ, cho dù công ty điện ảnh đến đây bàn luận kịch bản, phương diện giá cả, phương diện sàng lọc đề tài, cũng đều do Phùng Trầm phụ trách.
Đến trước công ty gọi điện thoại, không liên lạc được, sau khi nhấn thang máy lên lầu trực tiếp đi về phía văn phòng của Phùng Trầm.
Người đàn ông đang vùi đầu làm việc, đối với Triệu Hạ Khanh đột nhiên đến thăm, ngẩn người mới phản ứng lại.
Vẫy tay bảo nữ trợ lý bưng hai tách cà phê vào, nhận cà phê, tự mình đưa đến tay Triệu Hạ Khanh.
Bởi vì cũng chỉ có Phùng Trầm phi thường hiểu Triệu Hạ Khanh, biết giờ tầm chiều này cô dễ mệt mỏi, muốn nói chuyện công việc, phải có một tách cà phê mới có thể lấy lại tinh thần.
Triệu Hạ Khanh cúi đầu nhấp một ngụm, bưng ly lên đánh giá một phen, miệng cong lên liền nở nụ cười: "Hoa văn trên chén này thật đẹp, tôi mới mấy ngày không tới, lại đổi ly cà phê rồi?"
Phùng Trầm nghe xong dở khóc dở cười: "Đã cuối tháng rồi, nửa đầu năm đã trôi qua, nửa sau khi nào bắt đầu làm?"
Vừa nhắc tới tiến độ công việc, Triệu Hạ Khanh liền có chút ngượng ngùng, lạnh giọng, vội vàng nói: "Gần đây là có chút lười biếng, không thể tiếp tục lười biếng nữa, trong điện thoại của anh nói bắc kinh bên kia tìm tôi hẹn kịch bản, kịch bản gì thế?"
Phùng Trầm không nói gì, giơ tay ra hiệu cho nữ trợ lý, sau đó tài liệu trên bàn đã bị cầm tới, sau đó đưa cho Triệu Hạ Khanh: "Là đề tài sở trường của cô, họ muốn làm phim truyền hình, yêu cầu của đối phương đặc biệt cao, cô trước tiên xem tư liệu đi đã."
Triệu Hạ Khanh mở văn kiện ra, xem qua một chút, thấy mấy chữ liền lập tức dừng lại, đặt quyển sổ lên bàn trà.
"Sao lại là đề tài sở trường của tôi, viết không được."
Phùng Trầm nhướng mày: "Sao lại không viết được?"
Huống hồ người đàn ông này lại là một tinh anh thương nghiệp, tôi đối với những chuyện trên thương trường cũng không có kinh nghiệm gì, tôi viết thế nào được?" Cô nhíu mày ngẩng cằm lên suy nghĩ một chút, lại lắc đầu: "Làm sao tôi có thể nghe Lý Minh Thân nói, đại bộ phận nữ nghệ sĩ trong hiện thực..."
Nói đến đây đột nhiên dừng lại, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên có cảm giác: "Những người làm ăn này, cũng không phải là loại người tốt gì, đã thấy nhiều mỹ nữ trong nhân gian, nếu ở trong thế gian này, có một đóa tiểu bạch ở gần bùn mà vẫn thanh cao, vậy quả thật là hạc đứng giữa bầy gà, muốn không yêu cũng khó..."
Phùng Trầm nghe xong cười, ôm lấy cánh tay yên lặng nhìn cô, nhưng không quá một giây sau cô lại nghĩ đến gì đó, không khỏi nhíu mày, lời khó khăn còn chưa nói ra, người đàn ông đối diện trực tiếp nói: "Cô cũng nên thay đổi phong cách, bằng không sau này đường càng đi càng hẹp, một biên kịch giỏi, nhất định là đề tài gì cũng có thể thành thục, đề tài tình yêu mà, còn về lĩnh vực thương trường làm thêm bên cạnh là được, chủ yếu là tạo hình người đàn ông tốt, chẳng phải có hình mẫu sẵn sao? Trực tiếp lấy ra dùng là được."
Triệu Hạ Khanh vẻ mặt nghi hoặc nhìn qua: "Hình mẫu có sẵn? Ở đâu vậy?"
"Lý tổng a."
"A?"
Triệu Hạ Khanh nháy mắt mấy cái, còn tưởng rằng lỗ tai mình xảy ra vấn đề, dở khóc dở cười xác nhận với anh: "Anh nói Lý Minh Thân?"
Phùng Trầm nghiêm trang gật đầu.
"Lý Minh Thân có gì để viết?" Cô bật cười, ung dung bưng cà phê lên, cúi đầu đưa đến bên miệng uống, ngữ khí nhẹ nhàng, còn mang theo một chút khinh thường: "Cả ngày trêu hoa ghẹo nguyệt, sớm muộn gì cũng thành vong hồn dưới mẫu đơn, đến lúc đó tôi ngay cả tiền giấy cũng không đốt cho anh ta, để cho anh ta ở dưới đấy ngay cả cơm cũng không có mà ăn"
Phùng Trầm cười to, ngay cả nữ trợ lý ở một bên cũng nhịn cười cúi đầu, Triệu Hạ Khanh lúc này mới ý thức được mình nói nhiều, nhịn không được lạnh giọng, lại vội vàng vì chồng mình mà lấy lại chút mặt mũi.
"Chỉ có điều ở phương diện đời tư của anh ấy cũng khá rối loạn, đàn ông đều thích rượu thích hoa, người ta có năng lực, liền có đầy hoa đầy rượu, nhưng mà ta tin tưởng khẩu vị của anh không kém như vậy, hoa với rượu chỉ là phục vụ cho công việc, không đến mức kém đến mức không kén ăn, loại gì cũng đều nhét vào miệng đâu... Huống hồ, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, nhìn người không thể một mặt như vậy, một mặt kém, không có nghĩa là cả người đều kém, trên thương trường mà, quả thật là một người đàn ông rất có quyết đoán..."
Nói xong chột dạ chớp chớp mắt, đưa cà phê vào miệng mình, thiếu chút nữa bị sặc.
Phùng Trầm thản nhiên nhìn Triệu Hạ Khanh biết tự an ủi như vậy như có điều suy nghĩ, vừa rồi anh còn bị chọc cười, lúc này nhìn người con gái này lại không thể cười nổi.
"Nghệ thuật xuất phát từ cuộc sống, nhưng lại cao hơn cuộc sống." Triệu Hạ Khanh tự an ủi chính mình, uống xong cà phê rồi buông ly xuống, hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn Phùng Trầm: "Anh nói cũng đúng, một biên kịch tốt chính là đề tài gì cũng có thể viết tốt, hai năm nay tôi cũng có cảm giác quá bình thường, đã đến lúc đột phá một chút.”
Thấy cô đưa ra quyết định, Phùng Trầm lại thay đổi chủ ý, sắc mặt trầm xuống nhếch môi, xoay người đuổi trợ lý đi.
Lúc văn phòng chỉ còn lại hai người, liền cổ vũ Triệu Hạ Khanh: "Cô có thể nghĩ như vậy, ta vì anh cao hứng, bất quá, mất hứng chính là mất hứng, cũng không cần miễn cưỡng chính mình.”
Triệu Hạ Khanh tóc mềm mại choàng vai, nghiêng đầu nhìn Phùng Trầm, tầm mắt hai người giao nhau.
Bởi vì những lời này, cô không nhịn được nhìn anh thêm hai lần.
Phùng Trầm nói: "Vốn là tôi nghĩ, có lẽ đối với cô là một cơ hội đột phá, hiện tại tôi thay đổi chủ ý, bắt đầu giúp cô tìm ra chiến lược tốt."
Anh cúi xuống và chuẩn bị lấy cuốn sách.
Ai ngờ lại bị Triệu Hạ Khanh đè lại, cô chậm rãi nâng con mắt lên.
Trong ánh mắt có thêm một tia kiên định: "Tôi nói tôi nhận, nội dung chính là gì vậy?”
Phùng Trầm nhíu nhíu mày: "Cô xác định?"
"Ừm." Triệu Hạ Khanh lấy đi quyển sổ, trong lòng tính toán một phen, sau đó đứng lên liền cười: "Nữ nghệ sĩ phòng trà, Lý Minh Thân thích uống trà, nữ nghệ sĩ phòng trà trên khắp cả nước quen biết một đống, giao tình kia gọi là một cái ‘tốt’, quay đầu lại để cho anh ta chọn một cô gái chuyên nghiệp, cùng tiếp xúc, về phần nam chủ, cùng lắm thì tôi đem tôi từ trong ra ngoài bàn một lần, cũng không tin không tìm ra được một tinh anh thương nghiệp từ tầng dưới chót lăn lộn, một đường qua cửa trảm tướng."
Phùng Trầm nhìn cô ôn nhu gật gật đầu, biết cô hạ quyết tâm liền rất cố chấp, không nói gì nữa.
"Vậy ba tháng kế tiếp, tôi bế quan tu luyện, không có việc gì đừng quấy rầy tôi."
Nói xong liền nhanh chóng xoay người rời đi.