“Mãnh thú trên thần đàn của đế quốc, không phải là kẻ ngốc vẫn luôn bị lợi dụng.”
Nghe đến đây, Mộng Trạch khẽ “ồ” một tiếng, kinh ngạc nói: “Y đã biết từ trận thủy chiến Động Đình sao?”
“Phải.”
“Vậy, vậy chẳng lẽ… chẳng lẽ lúc đó y đâm Mặc đại ca bị thương, lại không cản muội đưa Mặc đại ca đã bị trọng thương đi, là vì cố tình muốn muội phát hiện linh hạch của Mặc đại ca đã bị Khôi Lỗi Đan xâm nhiễm?”
Mộ Dung Liên gật đầu: “Ắt hẳn là thế.”
Mộng Trạch lẩm bẩm: “Lúc đó cũng nhờ chữa trị linh hạch của Mặc đại ca, muội mới phát hiện Mặc đại ca bị trúng Khôi Lỗi Đan, vì vậy đã dùng hết mọi cách tróc nó ra, nhưng muội không có bẩm tấu chuyện này cho Quân thượng, trong lòng muội cũng thấy khả nghi, sau này qua nhiều lần điều tra, muội mới biết là mưu đồ bí mật của Quân thượng…”
Nàng ta quay đầu nhìn Cố Mang lúc này hoàn toàn không biết gì, mặt mũi hơi tái đi: “Thì ra lúc đó, ngươi… ngươi cố ý…”
Nghe nàng ta nói mình, Cố Mang ngơ ngác hỏi: “Cái gì? Cố ý cái gì?”
Mặc Tức lắc đầu nói: “Không thể nào.

Ta từng đọc thư của Cố Mang và Quân thượng, năm năm qua huynh ấy vẫn một mực gửi tình báo về cho Quân thượng, nếu huynh ấy biết chuyện, sao lại bằng lòng tiếp tục dâng nộp chú ngữ hắc ma cho Quân thượng?”
“Vậy Hỏa Cầu Nhi ngươi có phát hiện rằng, ban đầu trong thư mà Cố Mang gửi cho Quân thượng chứa rất nhiều bí quyết thi triển hắc ma chú của nước Liệu, nhưng về sau lại thường xuyên chỉ cung cấp mật báo về tình hình quân sự và tình hình trong nước, hiếm khi nhắc đến pháp thuật hắc ma không?”
“…”
Mộ Dung Liên vừa nói vậy, Mặc Tức nhớ lại những lá thư mà lúc ấy mình đọc, quả đúng là như thế.
Mộ Dung Liên nói: “Cố Mang hiểu rất rõ, nếu như mình bại lộ, Mộ Dung Thần sẽ không chút do dự giết mình diệt khẩu, hoặc là thẳng tay vứt bỏ quân cờ như mình, sau đó tìm kiếm kẻ khác tiếp tục xâm nhập vào nước Liệu để vơ vét bí thuật.

Thế nên mặc dù đã biết Mộ Dung Thần là hạng người thế nào, y vẫn một mực nhẫn nhịn, viết thư cho Quân thượng như thường lệ.”
“Chỉ là kể từ khi đó, y cũng hết sức cẩn trọng, thư mà y gửi cho Quân thượng ít khi nhắc đến pháp thuật hắc ma, cho dù có nhắc cũng chỉ viết về vài thứ thoạt nhìn tưởng đâu rất cơ mật, nhưng thật ra chẳng có tác dụng gì quá lớn.”
Mặc Tức: “… Sao ngươi biết rõ vậy?”
Mộ Dung Liên cho sợi thuốc vào tẩu, châm lửa rồi đặt bên môi hút một hơi, vừa nhả khói xanh nhạt vừa trầm giọng nói: “Bởi vì những lời này, là chính miệng Cố Mang nói với ta.”
Mặc Tức đột ngột biến sắc: “Lúc nào…”
“Một ngày trước khi y bị đưa về thành như món quà nghị hòa.”
“…!”
Trước ánh mắt sửng sốt của mọi người, Mộ Dung Liên chậm rãi nói: “… Không cần kinh ngạc thế đâu, Quân thượng đã từng giao việc xử trí Cố Mang cho ta chưởng quản.

Vì thế một ngày trước khi y về thành, ta đã tự mình rời thành, âm thầm đến gặp y.”

“Trên đường huynh ấy trở về?”
“Trên đường y trở về, ngay ở bên bờ sông.”
“…”
“Người người đều cho rằng, Cố Mang bị nước Liệu khoét sạch ký ức, đánh vỡ linh hạch, lại rút mất hai phách, nên mới biến thành bộ dáng thảm hại kia.” Mộ Dung Liên khựng lại: “Thật ra không phải vậy.”
“Vì đề phòng Cố Mang tiết lộ bí mật, nước Liệu đích thực đã phá hoại thần thức của y, nhưng bọn chúng không có hủy diệt những ký ức không liên quan đến cơ mật của nước Liệu.

Vì vậy, thứ nhất, không phải nước Liệu phá huỷ toàn bộ ký ức của Cố Mang.”
Quần thần thảng thốt: “Cái gì?!”
“Thế mà không phải là nước Liệu?!”
“Đúng thế.

Thứ hai, người người đều nói hai phách của Cố Mang bị nước Liệu rút đi, điều này cũng là giả.

Hồn phách của Cố Mang không bị ai rút đi cả, mà là bị chính y lấy ra để sử dụng.

Là y tự mình quyên ra, không liên quan gì đến nước Liệu.”
Câu này còn khiến người ta kinh ngạc hơn câu trước, nếu nói câu trước chỉ là sóng gợn, vậy thì câu này đã thành sóng thần.
Mặc Tức lùi về sau một bước, bờ môi vốn đã nhạt màu như rút sạch màu máu: “Làm sao… có thể? Tại sao huynh ấy lại…”
“Tại sao y lại làm như vậy, Quân thượng hẳn là người rõ nhất.” Mộ Dung Liên đưa mắt liếc Mộ Dung Thần: “Khoan nói đến chuyện này, chúng ta còn chuyện thứ ba phải nói ——”
“Thứ ba, nơi mà Cố Mang đánh mất những ký ức cuối cùng là ở bên bờ sông, tất cả hồi ức của y bị xóa đi, thật ra đều nhờ vị quân chủ Trọng Hoa này ban tặng!”
Mộ Dung Thần quắc mắt: “Mộ Dung Liên, ngươi định yêu ngôn hoặc chúng đến chừng nào?!”
Mộ Dung Liên bình thản nói: “Ta biết ngay ngươi sẽ nói thế mà.

Trước đó ngươi muốn ám sát ta cũng vì nguyên nhân này.

Cũng hết cách thôi, ai bảo năm đó người bị ngươi phái đi ban thuốc Vong Ưu cho y…”

Dừng một lát, Mộ Dung Liên ngước cặp mắt đào hoa, nói: “Là ta chứ.”
Mộ Dung Thần: “…”
“Trước giờ ta vẫn xem Cố Mang là cái đinh trong mắt và cái gai trong thịt, sau khi biết y phản quốc, ta cảm thấy nhục nhã bội phần, cho rằng y làm phủ Vọng Thư hổ thẹn, hận không thể giết y cho hả dạ.

Lúc đó Quân thượng nhìn ra tâm thái của ta, thế là bí mật gọi ta đến trước điện, nói cho ta biết —— Thật ra Cố Mang không có phản quốc, mà là mật thám.”
Mộng Trạch nói khẽ: “Huynh biết thân phận mật thám của y, cớ sao còn hận y như thế?”
“Làm gì mà đơn giản như vậy.” Mộ Dung Liên cười nhạt: “Quân thượng nói với ta rằng, năm đó Cố Mang ra đi với thân phận mật thám, nhưng nằm vùng được phân nửa, y lại đưa ra một yêu cầu, hy vọng sau khi thành công về nước, Quân thượng sẽ giúp y trở thành chủ nhân phủ Vọng Thư.”
“… Cố Mang tuyệt đối sẽ không ra điều kiện như thế.”
“Nhưng lúc ấy ta làm sao biết được.” Mộ Dung Liên trợn trắng mắt: “Quân thượng nhắm vào lòng đề phòng của ta, nói với ta rằng hắn không có chấp thuận điều kiện này của Cố Mang.

Yêu cầu thế chỗ ta bị Quân thượng từ chối, Cố Mang sinh lòng oán hận, cuối cùng từ phản bội giả trở thành phản bội thật, về sau vẫn luôn bán mạng cho nước Liệu, dùng việc này để trả thù Trọng Hoa.”
Người nào ở Trọng Hoa cũng biết năm xưa Mộ Dung Liên ức hiếp Cố Mang rất thảm thương, Quân thượng bịa đặt dối trá, bảo rằng Cố Mang nảy sinh ý xấu, muốn thừa cơ tranh công đá chủ cũ xuống ngựa, đây là chuyện quá hợp tình hợp lý.
Mà với tư cách là đương gia phủ Vọng Thư, Mộ Dung Liên nghe được tin tức này sẽ cảm thấy thế nào?
Mộ Dung Liên nói: “Ta nghe nói như vậy, tất nhiên rất phẫn nộ.

Nhưng lại cảm thấy kỳ lạ, nếu Cố Mang thật sự đã phản quốc, cớ sao nước Liệu còn trả y về như quà nghị hòa?”
Mặc Tức liếc nhìn Quân thượng, hỏi Mộ Dung Liên: “Hắn nói thế nào.”
“Chặt chẽ không kẽ hở.

Nói rằng mình không thể chấp nhận hành vi của Cố Mang, vì vậy đã bí mật viết thư cho quân chủ nước Liệu, nói cho đối phương biết thân phận ban đầu của Cố Mang khi đầu quân cho Liệu, còn nói Cố Mang từng đánh cắp rất nhiều cơ mật của nước Liệu dâng nộp cho Trọng Hoa.

Nước Liệu cảm thấy người này hai mặt ba lòng, tâm thuật cực kỳ bất chính, không thể tiếp tục giữ lại, thế nên mới trả y về.”
Mộ Dung Liên lại hút một ngụm Phù Sinh Nhược Mộng, nói tiếp: “Lúc đó Mộ Dung Thần nói với ta, Cố Mang là kẻ tham sống sợ chết, nước Liệu còn chưa ra tay bắt y, y đã phát hiện ý đồ của bọn chúng.

Để tự bảo vệ mình, Cố Mang từng viết thư cho Quân thượng, nói rằng mình đã thăm dò được mật thất nơi nước Liệu nuôi luyện thú Huyết Ma, hơn nữa còn nhìn thấy ấu thú Huyết Ma ở trong đó.

Y tình nguyện dùng sức mạnh hồn phách của mình để phong ấn năng lượng của nó, bí mật mang về cống nạp cho Quân thượng, chỉ mong có thể tha mạng cho y.”
“Lúc đó ta hết lòng tin tưởng hắn, căm ghét Cố Mang đến cùng cực.

Dưới cơn thịnh nộ, ta chất vấn Quân thượng, chẳng lẽ chúng ta phải đồng ý với yêu cầu của tên phản tặc này sao?”
“Quân thượng trả lời ta, Cố Mang từng bị hắc ma tôi luyện, nếu tùy tiện giết chết, không biết sẽ biến thành loại yêu ma chưa từng gặp nào nữa, tuyệt đối không thể làm như thế.

Vì vậy hắn đã chấp thuận đề nghị của Cố Mang, mà hắn muốn ta làm hai việc ——”
“Việc thứ nhất, hắn muốn ta thừa dịp đội áp giải Cố Mang còn chưa vào thành, bí mật đến gặp Cố Mang, bắt y giao hộp linh hồn phong ấn năng lượng của thú Huyết Ma.”
(1) Hộp linh hồn ý nói cái hộp làm bằng hồn phách của Mang Mang á, không phải cái hộp chứa hồn nha, trong đó đựng năng lượng của con thú Huyết Ma.

Nguyên văn là 魂盒 (hồn hạp).
Mặc Tức hỏi: “Vậy còn việc thứ hai?”
“Việc thứ hai.

Hắn đưa cho ta một viên thuốc, bảo rằng Cố Mang xuất thân bần hàn trèo đến chức cao quyền trọng, đủ biết người này trời sinh xảo quyệt cỡ nào.

Mặc dù dè chừng hắc ma dị biến, không thể giết chết y, nhưng nếu cứ để thần trí của y tỉnh táo, chắc chắn y sẽ nghĩ cách dựng chuyện mê hoặc người bên cạnh… cai ngục, lính gác, vân vân.

Với miệng lưỡi của Cố Mang, cái gì cũng bịa ra được, vì vậy nhất định phải khiến y hỏng hết thần thức, mất sạch ký ức —— Viên thuốc này được luyện chế chính vì mục đích đó.

Hắn ra lệnh cho ta, sau khi lấy được hộp linh hồn phong ấn năng lượng của thú Huyết Ma từ tay Cố Mang, lập tức cho y uống thuốc ngay.”
Mặc Tức nghe đến đây, ngón tay ghim sâu vào lòng bàn tay, theo từng lớp chân tướng trồi lên khỏi mặt nước, tơ nhện mà Quân thượng từng nhả hiện lên rõ mồn một, hệt như một tấm lưới trời lồng lộng vây mọi người bên trong.
Mặc Tức nói khẽ: “Nhưng sau khi ngươi gặp Cố Mang, Cố Mang không nói cho ngươi biết sự thật sao…”
“Đúng là y có nói vài câu với ta, bảo ta đừng quá tin Quân thượng.

Nhưng ngươi cảm thấy lúc đó ta sẽ tin ai?”
“…”
“Huống chi lúc ta gặp Cố Mang, có lẽ cai ngục phụ trách áp giải y đã sử dụng tư hình, thần trí của y rất mơ hồ, trên ngực có một vết thương mới, vẫn còn đang rướm máu, y căn bản không còn sức nói quá nhiều với ta, chưa chi đã ngất xỉu.”
Dừng một lát, Mộ Dung Liên nói tiếp: “Chẳng qua lúc ấy đích thực có một chuyện khiến ta thấy kỳ lạ, đó là ngoại trừ giao hộp linh hồn phong ấn năng lượng của thú Huyết Ma cho ta, y còn đưa cho ta một vật khác, bảo ta bất luận thế nào cũng phải giữ cho kỹ, sau đó tìm cơ hội tiêu hủy, hơn nữa việc này không thể nói cho Quân thượng biết.”
Mộ Dung Mộng Trạch hỏi: “Y đưa cho huynh cái gì?”

Mộ Dung Liên không trả lời ngay, mà lại nhìn Mộ Dung Thần đang ngồi trên chỗ cao.
“Quân thượng, ngươi hao tâm tổn sức bảo Mặc Tức giành lại một mảnh tàn hồn của thú Huyết Ma ở thành Đại Trạch cho ngươi, mới luyện ra được con quái vật thân chó mỏ chim này, chắc là vì hộp chứa năng lượng của thú Huyết Ma mà năm đó Cố Mang giao cho ngươi, ngươi tốn nhiều năm như vậy vẫn chưa mở được phải không?”
Dứt lời cất tiếng cười nhạo: “Biết vì sao ngươi không mở được không?”
Đến nước này rồi, Mộ Dung Thần thừa biết giả vờ cũng vô dụng, gằn giọng hỏi: “Vì sao.”
Mộ Dung Liên nhả khói, thản nhiên nói: “Vì hộp linh hồn mà năm đó Cố Mang đúc từ một mảnh hồn phách của mình không giống những thứ khác.

Chính y đã tự điều chỉnh, muốn mở được nó cần một chiếc chìa khóa.”
Mộng Trạch kinh ngạc nói: “Đó là thứ mà năm đó Cố Mang muốn huynh giữ gìn sao?”
“Đúng thế.” Mộ Dung Liên nói: “Lúc đó ta thận trọng đề phòng, không nói chuyện này cho ai biết.”
Nói đến đây, Mộ Dung Liên lạnh lùng nhìn về phía Mộ Dung Thần.
“Hộp linh hồn mà Quân thượng tốn bao công sức mới chiếm được lại không thể mở ra, coi bộ nghiên cứu đã lâu cũng không tìm được cách.

Cũng may ta trời sinh đa nghi, biết ngươi giảo hoạt gian trá, cuối cùng vẫn không tin tưởng ngươi triệt để.

Nếu không chỉ sợ năm Cố Mang về thành, ngươi đã biến tất cả mọi người ở Trọng Hoa thành con rối gỗ rồi.”
Mộ Dung Thần nghiến chặt hàm răng, trừng mắt lườm Mộ Dung Liên, thình lình phát ra một tràng cười tàn độc.
“Mộ Dung Liên… Mộ Dung Liên, thì ra từ đầu ngươi đã không tin ta, cũng không tin Cố Mang… Ha ha ha ha…!”
Mộ Dung Liên thản nhiên nói: “Phải.”
“Vậy đời này cuối cùng ngươi đã tin tưởng ai?!”
Mộ Dung Liên lạnh nhạt nói: “Ta và ngươi giống nhau, Mộ Dung Thần.

Hai chúng ta đều là loại người đó —— Không tin ai cả, chỉ tin chính mình.”
Dứt lời, ánh mắt hờ hững mà xa cách: “Trò hề của ngươi cũng nên chấm dứt rồi.

Từ bỏ giấc mộng thống nhất Cửu Châu của ngươi đi, ta đã phá hủy chìa khóa của Cố Mang từ lâu rồi.”
Tiếng cười của Mộ Dung Thần vẫn tiếp tục lởn vởn một lúc lâu, hắn giương đôi mắt đỏ thẫm liếc nhìn Mộ Dung Liên, sau đó ánh mắt lia qua từng người một, từ Mặc Tức, đến Cố Mang, đến Mộ Dung Mộng Trạch… thậm chí là quần thần.
Cuối cùng hắn hầm hè mở miệng, ánh mắt dữ tợn như lệ quỷ: “Mộ Dung Liên, ngươi cho rằng cô nghiên cứu suốt bao năm qua, thật sự không có giải pháp thứ hai để mở hộp linh hồn mà Cố Mang phong ấn sao?”
Hết chương 181
Stormi: Chị Mộng, chị cứ nhận là chị cứu đi nha ( ̄∇ ̄) Còn nước Liệu, phận đội nồi lại tiếp tục đội nồi… Tóm lại là 2 phách của Mang Mang, 1 phách đúc hộp, 1 phách đúc chìa khóa, nước Liệu (lại một lần nữa) vô can trong cuộc tình này =)) Nó chỉ phá ký ức liên quan đến nước nó thôi, tính ra nó cũng có góp tay nhưng chưa đến nỗi nghiêm trọng, đòn mạnh nhất khiến Mang Mang mất hết ký ức là do combo tự rút 2 phách + phải uống thuốc của thằng vua..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play