*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cố Mang bị quản gia áp giải vào.
Hai chân y để trần, xuất hiện từ góc tối.

Cổ y đeo xích sắt, kêu đinh đinh đang đang suốt một đường.
Khác với lần trước gặp Mặc Tức, lần đó Cố Mang có vẻ rất bình tĩnh, hẳn vì ở trong lãnh địa của mình nên không thấy có gì bất an.

Còn lúc này đây, Cố Mang tuy vẫn bình tĩnh như thường, song bắp thịt lại căng cứng, ánh mắt sắc bén giấu sau hàng mi dài lần lượt đảo qua mặt từng người, địch ý tràn đầy.
Tầm mắt đôi bên bất ngờ chạm nhau, lòng Mặc Tức khẽ dao động.
Hắn biết hoàn cảnh của mình bây giờ cũng rất xấu hổ, nếu Cố Mang bất chợt nhắc tới chuyện lần trước gặp nhau ở Lạc Mai biệt uyển, dù rằng sẽ không ảnh hưởng quá lớn đến mình, nhưng chung quy cũng không phải chuyện gì tốt.
Lý trí thì nói như vậy, nhưng một góc bí ẩn nào đó trong lòng lại âm thầm kêu gào, hy vọng Cố Mang có thể cho mình một chút phản ứng khác với người thường.
Đáng tiếc Cố Mang làm hắn thất vọng rồi.
Cố Mang chẳng hề hứng thú với hắn, coi bộ chỉ xem hắn như một trong những vị khách kỳ dị quái đản mà thôi, ánh mắt thậm chí không dừng trên mặt hắn bao lâu, chỉ thẳng thừng nhìn hắn rồi hờ hững dời đi.
“…” Mặc Tức sầm mặt cầm chén ngọc linh lung trên bàn, bắt đầu cụp mắt im lặng ngắm nghía.
“Chà, mãnh thú trên thần đàn tiếng tăm lừng lẫy ngày xưa.” Mộ Dung Liên ngoài cười nhưng trong không cười, nói: “Cố Mang, ngươi căng thẳng như thế làm gì.

Từ nhỏ ngươi đã phục dịch trong nhà ta, về lại chốn cũ có gì đâu mà sợ.”
“Qua đây.” Gã nói, vẫy tay với Cố Mang: “Ngươi qua đây.”
Cố Mang bước chậm về trước hai bước, ánh mắt dừng trên lư hương của Mộ Dung Liên, thế rồi như bị mùi của Phù Sinh Nhược Mộng trong lư hương làm ngạt, y hắt xì một cái, thình lình quay đầu chạy mất.
Không ngờ y lại đột nhiên làm loạn, Mộ Dung Liên chợt choàng tỉnh, quát lớn: “Bắt y lại cho ta!”
Mặc dù linh hạch đã bị phế, thân pháp của Cố Mang vẫn lợi hại như xưa.

Y quét cặp chân dài, gạt ngã ba bốn người, tiếp theo chống một tay phóng lên cao như báo săn, tránh khỏi gia đinh định túm cánh tay của mình, cuối cùng vững vàng đáp xuống đất.
Một loạt động tác trôi chảy lưu loát, không dùng pháp thuật vẫn hung hãn cực kỳ.
Sau khi đá bay mấy người, Cố Mang quay đầu nhìn bọn họ, gãi gãi má rồi xoay người trốn tiếp.
“… Lạc đà có gầy vẫn to hơn ngựa, Cố soái bị phế vẫn trên cơ đám ô hợp này.” Mộ Dung Liên nói, liếc sang Mặc Tức: “Ngươi nói xem, Hi Hòa quân?”
Mặc Tức khoanh hai tay, lẳng lặng đứng tựa vào ghế, không để ý đến Mộ Dung Liên mà chỉ nhìn Cố Mang chạy trốn luồn lách trong thính đường (phòng lớn để tiếp khách).

Nền tảng công phu của Cố Mang thật sự quá vững chắc, gia nô của phủ Vọng Thư trầy trật lắm mới chế ngự được y, kẻ nào cũng mồ hôi đầm đìa, mặt mũi bầm dập.
“Chủ thượng, trói được rồi.”
“Nhìn thằng nào thằng nấy cũng thở hồng hộc như trâu kìa, ai không biết còn tưởng kẻ bị phế linh hạch không phải y mà là các ngươi đấy, đồ ngu!”
Đám gia đinh lập tức cúi đầu thấp hơn, thấp thỏm nuốt nước bọt.

Cũng may Mộ Dung Liên không trách mắng thêm mà chỉ phất tay áo rộng thùng thình, gắt giọng: “Dẫn về đây.”
Cố Mang lại bị dẫn tới giữa sảnh một lần nữa, do y vẫn không chịu nghe lời, bọn gia đinh chỉ đành dùng pháp chú trói chặt y, áp giải lên phía trước.
“Quỳ xuống!”
Cố Mang không chịu quỳ, thế là bị đám người kia đá mạnh vào đầu gối, ngã nhào xuống đất.
Miệng, mũi, cổ, bụng, đầu gối đều bị Khốn Tiên Tác màu đen trói chặt, ánh mắt Cố Mang hỗn loạn mà phẫn nộ, áo bào vốn đã lỏng lẻo cũng phanh rộng, để lộ một mảng ngực trắng nhợt.
(1) Khốn Tiên Tác 

Mộ Dung Liên xuống khỏi giường Tương Phi, tay vẫn cầm que bạc khuấy hương liệu, cúi người nhìn Cố Mang chòng chọc: “Trọng Hoa rộng lớn đều là giang sơn của Mộ Dung ta… Tướng quân, ngươi muốn chạy đi đâu? Ngươi chạy được đến đâu?”
Nói đoạn, gã bất ngờ giơ tay tát Cố Mang.
“Bốp” một tiếng chát chúa, dùng hết mười phần sức, gò má thoắt cái hiện lên năm vết đỏ.
Bị tát lệch đầu qua một bên, Cố Mang vẫn không hé nửa lời, lông mi của Mặc Tức lại giật nhẹ một cái.
“Dạy ngươi quy củ suốt hai năm, ngươi vẫn không học được tí gì.”
Mộ Dung Liên ngồi thẳng dậy, ngửi mùi hương còn sót lại trên đầu que, đột nhiên lia mắt nhìn Mặc Tức.
“Hi Hòa quân, ta nghe nói ngươi biết cách trị quân lắm, lúc trước ngươi tiếp nhận quân Vương Bát mà Cố Mang để lại, có không ít lão binh từng muốn tạo phản, nhưng đều bị lời thề trước quân của ngươi thuyết phục.

Nếu ngươi có bản lĩnh như thế, hay là cũng tới dạy vị cựu thống soái của quân Vương Bát này giùm ta đi? Để y học ngoan một tí nào.”
Dứt lời, gã phất tay, ra hiệu cho gia đinh kéo Cố Mang đến trước mặt Mặc Tức.
“Mà nói chứ, lúc trước y đâm một nhát vào ngực Mặc soái, lời xin lỗi chuộc tội muộn màng này, nói sao cũng nên bù cho Mặc soái nhỉ.”
Mộ Dung Liên chậm rãi nói tiếp: “Hôm nay ngươi là dao thớt, y là thịt cá, muốn hành hạ y thế nào đều tùy ngươi.

Mời.”
Cố Mang không nghe hiểu được nhiều câu phức tạp, dao thớt thịt cá gì đó y sẽ không hiểu, nhưng hai chữ “hành hạ” với y mà nói chẳng khác gì chó bị đánh sợ nghe tiếng gậy chuyển động, cả người giật bắn, trợn to hai mắt.

Y nằm dưới đất, tầm nhìn có hạn, không thấy được Mặc Tức đứng phía sau.

Lúc bị gia đinh hai bên nâng đi, y cố gắng muốn quay đầu lại, nhưng chỉ bị Khốn Tiên Tác cố định đầu siết chặt thêm, xích sắt kẹp giữa răng môi cơ hồ sắp ghim vào thịt, khiến y suýt không thở nổi.
Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt ở sảnh gần như đều tập trung vào Mặc Tức và Cố Mang.
Nhạc Thần Tình che mắt, nhìn lỏm từ kẽ tay: “Mặc soái, hai người các huynh thù thì thù, oán thì oán, nhưng làm ơn làm phước đừng giết người trước mặt đệ nha, đệ còn là con nít đó.”
“…”
Mặc Tức không nói gì, hắn chậm rãi cúi người, khom một bên đầu gối, chống khuỷu tay lên trên, tay còn lại đeo bao da màu đen thì nắm cằm Cố Mang, nâng lên.
Miệng của Cố Mang bị xích sắt quấn chặt, không mắng được chữ nào, chỉ có thể vừa giãy cho xích kêu “đinh đang”, vừa giận dữ lườm Mặc Tức.

Giây phút ấy, một loại cảm xúc run rẩy khác thường trỗi dậy trong lòng Mặc Tức, chính hắn cũng không hiểu vì sao nhìn thấy Cố Mang áo quần xốc xếch bị xích trói chặt, lưng mình lại nổi một lớp da gà hưng phấn.
Là kích động vì cuối cùng đã đạp được con mồi dưới chân, nhìn nó ngẩng cổ chờ chết? Hay là giận nó không chịu đấu tranh tới cùng? Hoặc là cảm xúc gì khác.
Hắn không biết, cũng không muốn biết đến vậy.
Con ngươi lạnh lẽo bễ nghễ nhìn xuống, dưới ánh đèn dầu chập chờn, trong mắt hắn chỉ có mỗi dáng vẻ hung hãn mà đáng thương của Cố Mang.
“…” Qua một lúc lâu, Mặc Tức nhắm mắt lại, đứng dậy nói: “Dẫn xuống đi.”
“Hả? Hi Hòa quân nói vậy là sao?”
Mặc Tức quay mặt đi: “Ta không có hứng thú với y.”
Mộ Dung Liên cười cười: “Thì ra là thế.

Ta còn tưởng chọt trúng chỗ đau nào của Hi Hòa quân, làm Hi Hòa quân mất hứng chứ.” Nói đoạn, gã cho thêm chút vụn thuốc vào cái tẩu trong tay, nheo mắt hít mạnh một hơi, sóng mắt lưu chuyển, liếc xéo sang đây.
“Có điều Hi Hòa quân thật sự khiến ta bội phục, bận rộn việc quân ngần ấy năm trời mà vẫn thanh cao y hệt ngày xưa.

Cả nam lẫn nữ, oan gia lẫn giai nhân, chẳng ai lọt nổi vào mắt ngươi.

Cho phép ta tò mò hỏi một câu, rốt cuộc phải quốc sắc thiên hương cỡ nào ngươi mới để ý vậy?”
Mặc Tức không đáp, sắc mặt sa sầm.
Thấy bầu không khí giữa hai người càng lúc càng căng thẳng, Nhạc Thần Tình gãi gãi đầu, nhịn không được bước qua định xen mồm.
Mặc Tức không quay đầu lại: “Đệ đứng xa ra đi.”
“… Ồ…”
Mộ Dung Liên hút nhiều quá, cười khùng khục: “Hi Hòa quân cho rằng Nhạc tiểu công tử ngửi chút khói thì sẽ bị nghiện sao? Ngươi bớt lo đi, tuyệt đối không thể nào.”
“Tốt nhất là vậy.” Ánh mắt của Mặc Tức hệt như lưỡi dao trong đêm lạnh, xuyên qua khói sương lượn lờ, nhìn thẳng vào mặt Mộ Dung Liên.
Có lẽ vì thế gia tranh quyền, Mộ Dung Liên cứ luôn chướng mắt nhà họ Mặc, từ nhỏ đã không ít lần kiếm chuyện với Mặc Tức, muốn tìm hiểu hỉ nộ của hắn, muốn tóm được điểm yếu của hắn.

Kiểu nói bóng gió thăm dò tâm sự của hắn thế này, sớm đã không phải lần một lần hai.
Mộ Dung Liên cười một tiếng, quả nhiên lại cắn chặt không buông hỏi tiếp: “Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta mà, Lạc Mai biệt uyển của ta to như thế, cao thấp mập ốm, cả trai lẫn gái, cộng lại cũng tầm trăm người, Hi Hòa quân không vừa ý người nào sao?”
“… Chuyện riêng của ta, không cần ngươi nhọc lòng tìm hiểu.”
Mộ Dung Liên hít một hơi thuốc, ngón tay như ngọc gõ lên chiếc tẩu đen sì, phun sương nhả khói: “Ha ha, Hi Hòa quân cần gì phải gò bó mình chứ.

Ta biết ngươi quý trọng thanh danh, có điều theo ý của ta, người sống trên đời, vui vẻ là được, mấy thứ không quan trọng như phẩm cách hay khí tiết, cũng tựa mây khói thoảng qua thôi…”

(2) Khí tiết: Phẩm chất bất khuất, không đầu hàng trước kẻ địch hay áp lực.
Dứt lời, gã phun một ngụm khói mờ, cười như có như không, sau đó tự thổi bay đống khói, chậm rãi mở miệng.
“Ngươi nhìn đi, chớp mắt đã tản mất.”
Mặc Tức lạnh lùng hỏi: “Thanh danh?”
“Hi Hòa quân không gần nam nữ, nếu không vì thanh danh thì vì cái gì chứ?”
Mặc Tức: “Vì khiết phích.”
Mộ Dung Liên nhất thời không đáp, mắt híp lại, khói mỏng nhả ra giữa răng môi.
Hai người lời qua tiếng lại hồi lâu, Mộ Dung Liên quay đầu cười khẩy một tiếng, lại nằm lên giường Tương Phi: “Mấy kẻ sạch sẽ chán chết.” Nói xong phất tay, bắt chuyện với khách khác.
“Tới đây tới đây, cứ xả láng đi, muốn chơi sao thì chơi, không cần khách sáo.”
“Hôm nay sau khi tan tiệc, cô nương mà ai ôm vẫn còn tinh thần, chưa bị chuốc say, ta sẽ xem như kẻ đó thận hư thể nhược, từ nay về sau Lạc Mai biệt uyển không tiếp đón nữa.”
Có gia đinh tới gần, lúng túng hỏi: “Chủ thượng, vậy… tên Cố Mang này giải về hay vẫn để ở đây?”
“Để chứ, giải về làm gì.” Mộ Dung Liên cười tủm tỉm: “Hi Hòa quân không hứng thú với y thôi, lẽ nào người khác không thích chơi?” Vừa nói vừa liếc nhìn Mặc Tức: “Hi Hòa quân, ngươi thật sự không thích y đúng không?”
“Nếu ngươi thật sự không cần y, vậy ta cho các anh em mặc sức chơi đấy nhé.”
“…”
Thấy Mặc Tức không trả lời, Mộ Dung Liên cười cười, tia sáng âm u thoáng hiện trong mắt chẳng khác gì vảy rắn: “Được thôi.” Gã gật đầu, nâng tay chỉ vào Cố Mang: “Kẻ này quá xấu, Hi Hòa quân chướng mắt, không thèm.

Các ngươi kéo y xuống, để chư vị công tử thỏa thích tìm vui đi.”
Những người khác tất nhiên mừng ra mặt, ức hiếp ca nữ tầm thường trước đám đông cũng hơi mất thể diện, nhưng ức hiếp Cố Mang thì người người vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.
Ai bảo Cố Mang là phản đồ của Trọng Hoa chứ?
Trong phút chốc, các tu sĩ say bí tỉ đều vây quanh Cố Mang mà giễu cợt, nghĩ xem nên dùng cách cay nghiệt nào làm nhục y.
Thấy y đói bụng, có kẻ ném một cục xương kho tương trước mặt y: “Muốn ăn thì ăn đi.”
(3) Xương kho tương

Hiện giờ thú tính làm đầu, Cố Mang không chịu đói nổi, lượn vài vòng rồi thật sự nhặt cục xương kho tương kia lên, đưa tới gần chóp mũi, đầu tiên cẩn thận ngửi thử, cảm thấy không có gì lạ mới há mồm cắn từng miếng nhỏ, nhai nát trong miệng, đôi mắt cảnh giác quan sát đám công tử trước mặt.
Thoáng thấy cảnh tượng như vậy, Mặc Tức bức bối vô cùng, chỉ đành quay mặt đi hết mức, nhưng mặt có quay đi thì tiếng vẫn lọt vào tai, bén nhọn mà nhức nhối.
“Ha ha ha ha, Cố soái, nói ngươi là mãnh thú, ngươi nhặt xương lên ăn thiệt đó hả?”
Đám công tử cười ầm ĩ.
“Lúc trước ngươi thích sạch sẽ lắm mà? Sao thứ rơi dưới đất mà ngươi cũng muốn vậy.”
“Cố tướng quân, da mặt của ngươi đâu rồi?”
Sự khinh bỉ trong sảnh có thể hất luôn mái nhà, Cố Mang vẫn không quan tâm, chỉ im lặng gặm cục xương kho tương hiếm khi mới có ăn, chỉ chốc lát đã gặm sạch sẽ.
Y liếm liếm môi, ngẩng đầu lên lại, ánh mắt lướt qua những gương mặt dữ tợn trào phúng, rơi xuống chiếc đĩa to trên bàn.

Trên đó chất một đống thịt kho tàu, miếng to vuông vắn, nạc mỡ đều nhau, mỗi miếng đều rưới nước sốt đậm đà, thơm ngon bóng nhẫy.

Cố Mang im lặng nhìn chăm chú một hồi, chợt lên tiếng: “Cho ta.”
Đây là lần đầu tiên y nói chuyện bình thường sau khi vào sảnh, đám công tử đều có chút hưng phấn, cứ như nhìn thấy một con mèo vẫn im thin thít đột nhiên kêu lên vậy.
“Cho ngươi cái gì?”

Cố Mang không hề khách sáo, điệu bộ hệt như thú hoang đòi thức ăn: “Cho ta thịt.”
Đám người cười vang: “Ha ha ha, các ngươi nhìn kìa, y biết đòi thịt ăn đấy!”
“Cái khác nhận chẳng ra, thịt thì biết rõ ghê.

Cái tên mãnh thú trên thần đàn này, ha ha.”
Một công tử ngồi trên ghế hỏi: “Ngươi muốn ăn?”
Cố Mang gật đầu.
Công tử kia lại thật sự gắp một miếng thịt, ghim bằng đũa ngọc, đưa cho Cố Mang.

Cố Mang nhận lấy, đang định ăn thì gã ta bỗng dưng cười to: “Tên cẩu tặc phản quốc phản vua nhà ngươi, còn muốn ăn thịt à? Ngươi nằm mơ giữa ban ngày chắc!” Dứt lời, linh lực ở đầu ngón tay khẽ dao động, miếng thịt kho tàu mà Cố Mang đang cầm bỗng chốc tan thành khói xanh.
Cố Mang trông như bị dọa hết hồn, y ngơ ngác nhìn tay mình hồi lâu, sau đó lật tới lật lui nhìn thêm lát, tiếp theo cúi đầu tìm dưới đất một phen, cuối cùng mới xem như xác định, hoang mang nghiêng đầu nói: “Thịt mất rồi.”
Trong sảnh, cả đám người tranh nhau trêu chọc y.
“Muốn ăn thì dễ dàng thôi mà?”
Có kẻ trộn giấm, rượu, dầu, nước sốt vào trong một ly rượu, đưa cho y: “Qua đây, nếm thử cái này nè, quỳnh tương ngọc lộ (rượu ngon) đó, ha ha ha ha.”
Có lẽ đói bụng lâu lắm rồi, thế nên mặc dù không hề tin bọn gã, Cố Mang vẫn nhận lấy ly rượu, ngửi thử, cảm thấy mùi vị hơi lạ nên chỉ thận trọng liếm một miếng.
Yên lặng giây lát, y phun thẳng vào mặt kẻ nọ.
“…”
Có kẻ khoái chí vỗ đùi bành bạch, có kẻ lại phấn khích nghĩ cách khác làm nhục y, gã công tử bị phun trúng thì xấu hổ gần chết, sau khi nhận khăn lau mặt, gã nắm cổ áo của Cố Mang, hung ác tát một cái, mắng: “Cho ngươi uống mà ngươi còn kén chọn, chọn ông nội ngươi.”
Cố Mang bị đánh, lập tức muốn đánh trả, thế nhưng lúc phá hủy thần trí của y, nước Liệu cũng đã hủy luôn linh lực hùng mạnh của y, y vốn không phải đối thủ của gã tu sĩ kia, chưa chi đã bị xích siết chặt cổ, giãy mãi không thoát, chỉ có thể căm tức lườm gã ta.
Ánh mắt kia thật sự giống loài sói như đúc.
“Cho y đẹp mặt đi! Đánh y!”
“Đúng! Đánh y!”
Ai mà không hận Cố Mang? Nhất là hôm nay còn có Mặc Tức và Mộ Dung Liên ở đây, đám công tử kia ít nhiều cũng mang suy nghĩ lấy lòng hai vị thần quân trong đầu, thẳng tay thi triển pháp thuật, chú thuật công kích rơi như mưa lên người Cố Mang — Chỉ cần không đánh chết, bọn gã sẽ chọn chiêu tàn nhẫn nhất.
Chẳng mấy chốc Cố Mang đã bị vây công đến thở không nổi, nhưng y thật sự không hiểu tại sao mấy người này lại ghét mình đến vậy, y muốn nói chuyện, nhưng trong miệng toàn là máu.
Có vài kẻ cảm thấy chưa đã tay, dứt khoát cầm lấy ly rượu chưa uống hết kia lên, đã thế còn phun thêm mấy ngụm nước miếng vào trong, sau đó vặn cằm Cố Mang qua, quát: “Há miệng! Nuốt xuống cho ta!”
“Uống mau! Hôm nay ngươi không uống cạn thì đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này!”
Đám hậu duệ quý tộc vây quanh Cố Mang thay nhau nhục mạ, vì sốt sắng lấy lòng Hi Hòa quân nên càng ra sức dằn vặt y, đang ngon trớn thì chợt nghe trong góc phát ra một tiếng “xoảng” trầm đục.
Cả đám quay phắt đầu lại, chỉ thấy Mặc Tức vẫn lẳng lặng ngắm chén rượu của mình thình lình đứng dậy, ném phăng chén ngọc lên bàn, ngước mắt lên nhìn, sắc mặt cực kỳ u ám.
__________
Tác giả có lời muốn nói:
A Liên: Ha ha ha ha, khẩu thị tâm phi phải trả giá đắt lắm nha, tưởng ngươi không quan tâm chứ? Vậy ngươi ném chén làm gì?
Mặc Tức: Trượt tay.
Công tử Giáp Ất Bính: Qua đây, Cố Mang, qua ăn thêm miếng thịt nè ~
Mặc Tức: …
A Liên (liếc xéo): Mặc soái, muốn bổn vương lấy cho ngươi một cái chén chống trượt không?.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play