*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hai ngày sau.
Thành Đại Trạch.

Đêm.
Tiếng đàn lanh canh phát ra từ phủ Thái Thú bên trong thành Đại Trạch.

Thoạt đầu tiếng đàn ấy nghe thật uyển chuyển mà êm tai, nhưng nếu tập trung cảm nhận kỹ sẽ thấy sởn hết cả gai ốc, như thể đứng từ xa trông thấy một giai nhân tuyệt sắc thướt tha tà áo đỏ, đến gần lại phát hiện ra là một nữ quỷ lơ lửng hai chân cách mặt đất.
Một tu sĩ nước Liệu mặc áo xanh bước vội qua hành lang, lao đến chủ điện nơi phát ra tiếng đàn, đứng ngoài cửa chắp tay nói: “Quốc sư! Tháp quan sát ngoài thành phát hiện đại quân Trọng Hoa đang tới gần, với khoảng cách này thì tối đa thêm nửa canh giờ nữa, đại quân của chúng sẽ đến bên ngoài thành Đại Trạch!!”
Người trong điện không trả lời, chỉ có ánh nến rực rỡ màu vàng cam rọi qua lụa trắng trên cửa sổ.
Chờ khi khúc nhạc quỷ quyệt âm u kia chấm dứt, cửa lớn mới “két” một tiếng mở ra.
Quốc sư nước Liệu thong thả bước ra ngoài.
Gã đàn ông này đeo một tấm mặt nạ vàng tinh xảo, búi tóc buộc kim quan.

Rõ ràng chỉ là một tên quốc sư, song lại càn rỡ vượt quy củ, mặc áo lụa vàng nhạt lộng lẫy thêu hoa văn rồng cuộn.

Áo lụa đó viền bạc, hoa văn được thêu bằng chỉ tơ luyện chế từ lông đuôi linh tước, ánh trăng vừa rọi xuống, quả nhiên lóng lánh lóa cả mắt.
(1) Hoa văn rồng cuộn

“Nhanh vậy ư.” Quốc sư mở miệng, giọng điệu nghe cực kỳ khoan khoái: “Ta còn tưởng chúng phải mất ít nhất ba ngày mới đến được chứ, xem ra chúng ta chiếm thành Đại Trạch đã khiến cho thằng nhãi ranh trên vương tọa Trọng Hoa nóng nảy rồi.”
Gã cười tủm tỉm nói: “Nếu đội quân chính nghĩa đã nóng lòng muốn đến so tài cao thấp với chúng ta như thế, vậy các ngươi còn không mau lên thành lầu chuẩn bị cho chu đáo, chớ để các vị khách lặn lội đường xa phải thất vọng.”
Tu sĩ truyền lệnh vẫn cúi đầu chắp tay, cho dù giọng điệu của quốc sư nghe bình tĩnh như thường, sắc mặt cũng ôn hoà điềm đạm, tu sĩ truyền lệnh trước mặt gã vẫn chẳng dám ngẩng đầu.
Mỗi người ở nước Liệu, dù là con nít bi bô tập nói cũng biết, tại quốc gia đen tối này, người đáng sợ nhất không phải là Quân thượng, mà chính là tên quốc sư cậy vua lộng quyền này.
Gã ta vui giận thất thường, thủ đoạn tàn nhẫn, những chuyện gã làm chẳng thể nào đo lường bằng đạo lý và quy củ.

Đừng nói những người khác, ngay cả quân chủ nước Liệu trẻ tuổi kia cũng chỉ là một đống bùn nhão gã thích ném lúc nào thì ném thôi.
Nhớ năm xưa lúc vừa kế vị, Quân thượng từng muốn liên kết với thị tộc của mẫu hậu để lật đổ kẻ lộng quyền này.
Nhưng kết cục thì sao?
Kết cục là ván cờ còn chưa thiết lập đã bị quốc sư nhổ sạch răng nanh, mọi thần tử liên quan đều bị băm thành thịt nát.

Quân thượng tuyệt vọng cùng cực, khóc lóc chạy đến nương nhờ mẫu phi, nào ngờ ngay trong đêm lạnh đó, quốc sư đích thân đến tẩm cung của mẫu phi quân chủ nước Liệu, dường như gã cố tình muốn thử xem giới hạn của tân vương đến đâu, thế mà lại điên đến mức chà đạp nữ nhân kia ngay trước mặt tân vương trẻ tuổi, sau đó cười sằng sặc bêu đầu nàng ta.

Bên trong tẩm cung âm u tráng lệ, quốc sư lười biếng phanh cổ áo, để lộ tảng ngực lớn rắn chắc, gã chấm máu nóng của nữ nhân kia, cười cợt bôi lên mặt của quân chủ nước Liệu.
Mà quân chủ nước Liệu thì run như cầy sấy, cảm xúc đầu tiên bùng phát chẳng phải thù giết mẹ, mà là sợ chết khiếp.
“Đừng giết ta… đừng giết ta…”
Quốc sư ngoài cười nhưng trong không cười, giọng nói nghe không rõ vui giận: “Đừng giết ngươi? Ngươi đúng là đồ hèn nhát.”
“Hu hu hu… quốc sư… cầu xin ngài… cầu xin ngài…”
“Có điều như vậy cũng tốt.” Quốc sư nhìn vết máu trên đầu ngón tay của mình, cười khẩy: “Nếu ngoan cường giống như mẹ ngươi, chơi thì kích thích đấy, nhưng giữ lại bên người chẳng khác nào nuôi hổ gây họa cả —— Ngươi hèn nhát một tí cũng không tệ lắm đâu.”
Lúc đó một vua một thần, ai tôn ai ti, kẻ mù lòa cũng thấy rõ mồn một, thậm chí trong sĩ tộc nước Liệu từng có người thẳng thắn khuyên quốc sư chi bằng cứ soán ngôi luôn đi, chẳng qua quốc sư không có ý định này.
“Làm Quân thượng thì có gì thú vị.

Quá mệt mỏi, vị trí quốc sư vẫn tốt hơn, vị trí quốc sư mới cám dỗ người.”
“Đời này chức vị mà ta muốn làm nhất chính là quốc sư đấy.” Gã mỉm cười ngọt xớt: “Các ngươi đừng ép ta đăng cơ, ta ngoan ngoãn lắm, nào có lòng lang dạ sói như thế.”
Gã không có lòng lang dạ sói, bản thân gã đã là một con ác thú ăn lông uống máu rồi.

Vậy mà gã cứ thích làm ra vẻ thân thiết, cho dù ngẩng đầu lên từ bụng con mồi, gã vẫn có thể dùng gương mặt máu me đầm đìa kia nở nụ cười ngọt ngào nhất.
Vì vậy khắp đại lục Cửu Châu, thật ra ai nấy đều rõ ràng, thiên hạ của nước Liệu không nằm trong tay quân vương mà thuộc về gã đàn ông tính tình quái gở này.
Quốc sư nước Liệu mới là chủ nhân thật sự của quốc gia đen tối đó.
Mà giờ phút này đây, tu sĩ truyền lệnh đang đứng hầu bên cạnh quốc sư, dĩ nhiên gã hiểu rất rõ lợi và hại trong đó —— Trước khi gã nhậm chức, năm nay nước Liệu đã chết ba mươi hai tu sĩ truyền lệnh rồi, thậm chí có kẻ đến lúc chết cũng không biết câu nào của mình chọc giận quốc sư đến nỗi phải chịu cảnh mất đầu.
Hoặc biết đâu quốc sư chẳng hề hờn giận gì, gã chỉ muốn chém đầu người ta thôi.
“Ngẩn ngơ cái gì nữa, ngươi còn không mau đi bảo quân phòng thủ ở cổng thành chuẩn bị đi.” Quốc sư cười híp mắt: “Chút chuyện này cũng không xử lý được, lẽ nào còn muốn làm phiền ta đánh đàn đêm nay?”
Quan truyền lệnh chỉ thấy toàn thân túa mồ hôi lạnh, vội đáp: “Vâng vâng vâng! Thuộc, thuộc hạ đi ngay! Bây giờ đi ngay!”
Dứt lời chạy vắt giò lên cổ.
Quốc sư mỉm cười nhìn bóng lưng hốt hoảng của đối phương, đứng trong sân chốc lát rồi xoay người trở vào chủ điện.
Hôm nay tòa chủ điện này đã biến thành chốn địa ngục trần gian —— Thi thể tự vẫn của Thái thú thành Đại Trạch Trọng Hoa còn chưa được mang đi, thê thiếp và con cái của Thái thú, sáu người đã treo cổ tự sát, thi thể cũng chưa được thả xuống.
Quốc sư ung dung băng qua tẩm điện, ngón tay thon dài lướt qua đống xác treo lơ lửng, nét mặt khoan thai như thể đang lướt qua chuông gió.
Quốc sư rất thích cảnh tượng như vậy, chính vì gã có sở thích biến thái này, thế nên dù đã vào phủ Thái Thú được hai ngày, gã vẫn không cho người đến dọn thi thể đi.
Gã đi thẳng một đường đến cuối chủ điện, nơi đó đặt một chiếc đàn cổ thuộc về gã.

Dưới ánh nến sáng ngời, có thể thấy mặt đàn làm bằng da người, dây cung làm bằng sợi tóc, ngoài ra còn khảm chín con mắt, đang xoay như điên dại.
Gã ngồi xuống cạnh đàn cổ, gảy dây đàn vài cái, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu nhàn nhã đánh tiếp.
“Vạn lý kiều tây nhất thảo đường, bách hoa đàm thủy tức thương lang.

Phong hàm thúy tiểu quyên quyên tịnh, vũ ấp hồng cừ nhiễm nhiễm hương.

Hậu lộc cố nhân thư đoạn tuyệt, hằng cơ trĩ tử sắc thê lương.

Dục điền câu hác duy sơ phóng, tự tiếu cuồng phu lão canh cuồng.”
(2) Đây là bài “Cuồng phu” (Gã khùng) của Đỗ Phủ.

Dịch nghĩa: Có một căn nhà cỏ ở phía Tây cầu Vạn Lý, nước đầm Bách Hoa thông với sông Thương Lang.

Gió mơn man bụi trúc xanh yên tĩnh, nước mưa đọng trên hoa sen hồng tỏa hương ngào ngạt.

Thư từ của các bạn cũ giàu bổng lộc không tới nữa, đám con thơ thường xuyên đói đến mặt mũi bơ phờ.

Đã tính gieo mình xuống đầm lạch nhưng vụng về nên không chết, tự chê cười mình là gã khùng, càng già lại càng khùng.

Lời thơ củaNguyễn Phước Hậu: Lều cỏ phía Tây cầu Vạn Lý, sông Thương đầm Bách nước thông nhau.

Gió mơn trúc đẹp rung thầm lặng, mưa ủ sen thơm thoảng ngạt ngào.

Bạn cũ lộc cao thư vắng bặt, con thơ đói rét mặt xanh xao.

Muốn gieo mình chết nhưng còn vụng, tự giễu càng khùng với tuổi cao.

(Nguồn: hoasontrang.us)
Ngón tay vuốt gảy, quả nhiên là một khúc miên man, một khúc nhàn nhã, một khúc thê lương, một khúc mềm mại… Mà khi gã đàn đến điệu hát dân gian dỗ trẻ con vào giấc, ngoài tường thành xa xôi lại truyền đến tiếng thuật pháp nổ ầm ầm.
Qua hồi lâu, có lẽ là một canh giờ, hoặc biết đâu là hai.
Chỉ nghe “đùng” một tiếng đinh tai, dường như cả mặt đất cũng rung chuyển vì nó ——
Cổng thành đằng xa truyền đến tiếng la hét mơ hồ: “Mở kết giới! Mở kết giới phòng ngự!”

“Điều động tu sĩ phòng ngự đến cổng thành phía Đông!”
Tiếng gào thét đẫm máu lửa vang lên nơi cổng thành, lúc truyền đến phủ Thái Thú đã biến thành những tàn âm vụn vỡ, bị tiếng đàn chín mắt tẩy thành một hồi hoa gương trăng nước.
Khúc đàn kết thúc, cuối cùng quốc sư cũng ngẩng đầu lên, hờ hững ra lệnh: “Công thành cũng nhanh đấy chứ.

Ra ngoài hỏi thử xem, lần này thống soái của Trọng Hoa gồm những ai.”
Tùy tùng đứng hầu bên cạnh nghe lệnh đi ra, lát sau hối hả chạy về, cúi đầu đáp: “Khởi bẩm quốc sư, các anh em trong đội quân thủ thành nói lần này chủ soái mà Trọng Hoa phái tới là Hi Hòa quân Mặc Tức của bọn chúng!”
Quốc sư thong dong nói: “Chẳng có gì bất ngờ.

Họ Mặc dũng mãnh thiện chiến, chỉ không thể quyết đấu với sư huynh của hắn thôi, hôm nay Cố Mang đã bị chúng ta trả về, Trọng Hoa phái hắn đến cũng không có gì lạ.

Phó soái thì sao?”
“Mộ Dung Liên.”
Quốc sư cười nói: “Quỷ nghiện thuốc mà thôi.”
“Còn, còn một người nữa.”
“Ồ?” Quốc sư vô cùng hứng thú: “Là ai?”
“Mộ Dung Mộng Trạch.”
Ngón tay đặt trên dây đàn khựng lại, quốc sư phì cười nói: “Phái một đứa con gái tới làm phó soái, là Trọng Hoa sắp diệt vong hay là Quân thượng của chúng định cho muội muội nhà mình gần gũi với Mặc Tức nhiều hơn? Mộ Dung Mộng Trạch… một dược tu đã hỏng linh hạch làm phó soái —— Trọng Hoa cho ả dẫn bao nhiêu binh.”
“Năm vạn.”
Quốc sư cười hà hà: “Năm vạn? Cho dù Mộ Dung Mộng Trạch ả có tài thao lược, nhưng mà bản thân suy yếu đến mức này cũng không sợ vướng chân người khác à.

Nha đầu kia mặt dày thật.”
“Quốc sư nói chí phải.”
“Đúng rồi.” Quốc sư ngừng giây lát rồi chợt hỏi: “Cố Mang thì sao? Ta nghe nói quan hệ của y với Mặc Tức ngày càng hòa hoãn, trước đó Mặc Tức còn đưa y về phủ của mình nhận làm nô bộc.

Lần chinh chiến này y có tới không?”
“Bẩm quốc sư.

Cố soái ——” Tùy tùng tự biết lỡ mồm, vội vàng sửa lời: “Thuộc hạ nói nhầm, là Cố, Cố Mang ——”
Quốc sư lại cười tủm tỉm: “Không sao, tốt xấu gì y cũng từng dốc sức cho Đại Liệu ta năm năm, Đại Liệu ta không có nhiều khuôn phép quy củ như Trọng Hoa, nếu ngươi muốn tiếp tục gọi y là Cố soái cũng không có gì không thể.”
Lời thì nói vậy, nhưng tùy tùng nào dám gọi Cố Mang là “soái” nữa?
Tùy tùng kia lập tức nói: “Mong quốc sư rộng lượng bỏ qua, theo tình báo mà hôm trước Quân Cơ Thự của Đại Liệu thăm dò được, Cố Mang bị quân chủ Trọng Hoa đưa đi làm thí luyện thể cho thí luyện hắc ma, lúc đi ra đã hấp hối hơi tàn, trừ phi có Đại La thần tiên giúp đỡ, nếu không cho dù ngâm cả người y vào Thiên Hương Tục Mệnh Lộ, y cũng tuyệt đối không thể nào hồi phục đến mức có thể cùng ra tiền tuyến trong thời gian ngắn như vậy.”
Quốc sư nghe vậy lại chẳng hề thư thả, gã nheo đôi mắt, đáy mắt lập lòe những tia sáng khó dò: “Ai nói Trọng Hoa không có Đại La thần tiên? Khương Phất Lê không phải là thánh nhân có thể hồi sinh người chết (3) sao.”
(3) Nguyên văn là 活死人肉白骨 (hoạt tử nhân nhục bạch cốt): Ý chỉ y thuật cao siêu, có thể hồi sinh người chết, làm xương trắng mọc ra thịt.
Lời nói thế mà lại đầy ý mỉa mai.
Tùy tùng vội đáp: “Thám tử theo dõi Khương Phất Lê nói, Khương Phất Lê lại ra ngoài ngao du, không có ở đô thành Trọng Hoa.”

“Khinh công của hắn quá tốt, bao giờ cũng xuất quỷ nhập thần, nếu hắn không muốn bị các ngươi phát hiện, cho dù các ngươi theo dõi sít sao cỡ nào, hắn cũng có thể lủi thoát thôi.” Quốc sư nói: “Trong đội quân địch này, không cần để tâm quá nhiều đến Mộ Dung Liên và Mộ Dung Mộng Trạch, chỉ cần chú ý Mặc Tức thôi.

Còn nữa… nếu có bất cứ ai tình nghi là Cố Mang, lập tức báo lại cho ta.”
“Rõ!”
Quốc sư phất ống tay áo: “Đi đi, bảo bọn chúng bảo vệ thành trì cho tốt.

Ta phải bế quan ba ngày, ba ngày sau, ta sẽ đích thân giải quyết đám hậu bối này.”
Tùy tùng cung kính đáp lời, nhanh chóng khom người lui ra.
Quốc sư lại đặt ngón tay lên dây đàn, gảy nhẹ mấy tiếng, sau đó tiếp tục đàn khúc nhạc dằng dặc kia.
“Hậu lộc cố nhân thư đoạn tuyệt, hằng cơ trĩ tử sắc thê lương.

Dục điền câu hác duy sơ phóng, tự tiếu cuồng phu lão canh cuồng…”
Đêm càng khuya, tiếng chém giết và tiếng nổ đùng đoàng nghe càng rõ mồn một.
Bên ngoài tường thành, tu sĩ của Trọng Hoa và nước Liệu đang giao chiến quyết liệt, máu tươi dần dần chảy thành sông, mà phủ Thái Thú sâu bên trong thành trì, tiếng đàn của quốc sư vẫn chưa từng đứt đoạn.
Chờ khi mặt trăng lên cao, sương trắng phủ trên mái ngói, một ngọn đèn dầu bên trong phủ Thái Thú đã cháy đến kiệt cùng, nó nổ một chuỗi tia lửa rồi thình lình tắt ngóm.
Phủ Thái Thú treo đầy xác người chết càng tối tăm và nồng nặc quỷ khí, nhưng cũng nhờ ánh sáng đột nhiên lụi tắt ấy mới thấy được thứ đằng sau bức màn —— Phía sau bức màn cách quốc sư chừng một trượng, thì ra vẫn luôn có một quả cầu ánh sáng lờ mờ đang bay lơ lửng giữa không trung.
Chỉ là quả cầu ánh sáng đó thật sự quá mờ tối, khi nãy chẳng hề bắt mắt, nó núp trong góc điện nổi lên rồi chìm xuống, yếu ớt như thể sẽ tan biến vào bất cứ lúc nào.
Quốc sư ngước mắt lên, đường nhìn bắn ra từ sau tấm mặt nạ vàng ròng, dừng trên quả cầu ánh sáng lờ mờ kia.
Gã nghiến chặt răng, trầm giọng nói với nó: “… Tịnh Trần, ngươi xem.

Ta đã dỗ dành ngươi lâu như vậy, ngươi vẫn không chịu tỉnh lại sao?”
Chùm sáng bị gã gọi là “Tịnh Trần” lấp lóe một cách yếu ớt, lại từ từ tối dần…
Quốc sư khẽ híp mắt, gằn giọng nói: “Tùy hứng cũng phải có giới hạn, mau chóng phục hồi đi, sau đó về với ta.

Nếu ngươi rơi vào tay người Trọng Hoa, đám ngụy quân tử bọn chúng sẽ không hiểu ngươi như ta đâu.”
“Ngươi cũng không muốn bị phong ấn nữa.

Đúng không.”
“Ngoan, tỉnh lại đi…”
Hết chương 142
Stormi: Nếu tính không nhầm thì 1 chương nữa có giao lưu tình cảm…
Kim quan, ngọc quan, phát quan là mấy cái đồ chụm tóc kiểu vầy nè, kim thì bằng vàng, ngọc thì bằng ngọc, phát thì chỉ chung các loại, hồi xưa có chú thích rồi thì phải, không biết mọi người nhớ không ටᆼට
.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play