*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Cùng lúc đó, đài Tư Thuật của Trọng Hoa.
“Chu trưởng lão!”
“Tham kiến Chu trưởng lão!”
Chu Hạc là người rất nghiêm cẩn, gã có thói quen tốt là thích thay quần áo.

Mỗi lần ra ngoài, gã sẽ mặc thường phục của gia tộc nhà mình, nhưng chỉ cần trở về đài Tư Thuật, mặc kệ có bao nhiêu chuyện quan trọng chờ gã làm, gã nhất định cũng phải vào phòng tắm thay áo bào của đài Tư Thuật —— Thật ra lên đến vị trí của gã, chẳng ai chấp nhặt việc quan lại không mặc chính trang cả, nhưng Chu Hạc không chịu.
Gã nhất định phải mặc pháp bào của tu sĩ đài Tư Thuật.
Mỗi cơ quan mấu chốt ở Trọng Hoa đều có một bộ trang phục đại diện cho chức năng của bọn họ.

Được thiếu nam hâm mộ nhất chính là chiến y đen tuyền bó sát của Quân Cơ Thự nơi Mặc Tức làm việc, tay áo hẹp cổ lật bó vòng eo, viền mép đính khuy vàng, vạt áo khâu dải lụa tơ liễu.

Được thiếu nữ yêu thích nhất chính là trang phục của đài Thần Nông, áo lụa xanh ngọc dệt từ tơ chim công, hun qua bằng trầm hương, khoác thêm một chiếc áo sa trắng.
Khách quan mà nói, trang phục của đài Tư Thuật không được đẹp như vậy, chỉ là một chiếc áo dài không cổ bó tay màu xanh nhạt, chẳng có gì đặc biệt.
Đối với điều này, có người giải thích chấp niệm của Chu Hạc với pháp bào là chứng rối loạn cưỡng chế cấp độ nhẹ, có người lại bảo gã vì loại mê tín nào đó, mỗi người nói mỗi kiểu.
Thật ra nguyên nhân Chu Hạc nhất định phải thay quần áo rất đơn giản:
Gã thích chuyện xấu mà mình làm, thích đến nỗi mỗi lần nhận nhiệm vụ đều có cảm giác nghi thức khó diễn tả, mà thay pháp bào đích thị là mở đầu của buổi nghi thức đó.
Lúc này gã đang muốn tận hưởng khoái cảm khiến lòng mình si mê.
“Chu trưởng lão, cổ trùng và pháp khí thí luyện đã chuẩn bị xong.

Thí luyện thể cũng đã dẫn đến phòng Tu La, hiện tại tình huống rất ổn định.”
Chu Hạc vừa đi dọc hành lang dài ngoằng vừa chỉnh giáp ngón tay đeo trên tay trái của mình, nghe vậy hơi sửng sốt: “Rất ổn định? Ổn định cỡ nào?”
Tùy tùng gật đầu: “Không có bất kỳ phản ứng quá khích nào, bình tĩnh vô cùng.”
Chu Hạc không trả lời ngay, lát sau mới thấp giọng nói một câu: “Đúng là mãnh thú trên thần đàn trong truyền thuyết.”
Phòng Tu La của đài Tư Thuật được xây dưới lòng đất.

Lúc Chu Hạc đến gần, xích sắt của cửa chính “soạt” một tiếng tự động rút về sau, hai cánh cửa đá khắc tranh vẽ Hình Thiên từ từ mở rộng ra.
(1) Hình Thiên: là một nhân vật trong thần thoại cổ đại Trung Quốc, do phản kháng lại sự thống trị của Hoàng đế mà bị Hoàng đế chặt đầu, với thân thể còn lại của ông ta, cặp ngực hoá thành đôi mắt, rốn hoá thành miệng, một tay cầm khiên, một tay vung kiếm, tiếp tục chiến đấu một cách bất khuất. 

Một luồng khí lạnh thấu xương lập tức tràn ra từ khe cửa đá.
Thị vệ đứng hầu ở hai bên cửa đá hành lễ với Chu Hạc, sau đó giũ một chiếc áo choàng làm bằng lông chồn đen đã chuẩn bị sẵn định khoác cho trưởng lão, song Chu Hạc lại giơ tay đeo giáp, tỏ ý rằng không cần, kế đến đi thẳng vào.
Phòng Tu La là một gian phòng lạnh rộng dài chừng năm trượng, do đa số thí luyện đều cần được tiến hành ở những nơi giá lạnh, thế nên vách trong của phòng Tu La được xây bằng băng đá vạn năm của Côn Lôn, bốn vách lẫn trần sàn đều là những mặt băng, thoạt nhìn cứ như lọt vào cung điện gương trong truyền thuyết thần thoại.
Cố Mang đang nhắm mắt ngồi thiền ở giữa phòng Tu La.
Chu Hạc bước qua, thích thú đánh giá người trước mắt —— Gã làm trưởng lão đến nay đã tiếp xúc với không ít thí luyện thể, phần lớn đừng nói là vào phòng Tu La, vừa áp giải đến cổng đài Tư Thuật đã sợ đến run như cầy sấy vã ra quần, còn người bình tĩnh điềm nhiên như Cố Mang, gã thật sự chưa nhìn thấy bao giờ.
Người này ngu hết thuốc chữa rồi nên không biết tiếp theo mình sẽ đối mặt với cái gì sao? Hay là hắc ma của nước Liệu đã trao cho thân xác phàm trần này năng lực nào đó, chẳng hạn như không sợ đau đớn, không sợ sống chết… Nếu vậy lúc mổ xẻ sẽ thú vị lắm đây.
Chu Hạc càng thêm hưng phấn, gã lè lưỡi liếm liếm môi, ngón tay thon dài ghìm Liệp Ưng bên hông.
Có lẽ vì thân phận lẫn phản ứng của người này đều quá đỗi đặc biệt, thế nên lần đầu tiên trong đời, Chu trưởng lão đã quen xem thí luyện thể như súc vật lại nảy sinh chút tò mò với đối tượng mổ xẻ.

Gã nhịn không được tự hỏi, bây giờ Cố Mang đang nghĩ gì?
Cứ như nhìn thấu câu hỏi trong lòng gã, Cố Mang chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt xanh thắm nhìn về phía Chu Hạc, miệng phun ra một chữ.
“Lạnh.”

Lạnh?
Trong đầu chỉ có suy nghĩa này thôi sao?
Chu Hạc nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc kia, dường như muốn quắp ra một ít cảm xúc kích thích hơn.
Tiếc rằng không có.
Làm sao mà có được.

Chỉ cần Cố Mang không muốn, làm sao Chu Hạc nhìn ra được nửa phần cảm xúc thật của y —— Cố Mang là ai chứ.
Nội gián mà Quân thượng khâm định.
Mật thám mai phục ở nước Liệu suốt năm năm.

Cố soái gánh chịu vô số hiểu lầm, chỉ trích, chửi rủa, mạng người, tự trách, mà vẫn có thể cắn răng đi đến cùng.
Năm đó y đầu quân cho nước Liệu, ban đầu đối phương không dám tin, cũng thí luyện đủ kiểu và dùng hết độc pháp, nhưng vẫn không cạy được một câu bí mật từ miệng y, Chu Hạc đời nào lại làm được.
“Không sao cả.” Chu Hạc nói: “Lát nữa ngươi sẽ không để ý cái lạnh này đâu.”
Dứt lời, Chu Hạc giơ tay lên, đốt ngón tay cong lại, tùy tùng cùng thí luyện với gã nghe lệnh bước vào phòng Tu La.

Chu Hạc nói: “Bắt đầu đi.”
Cố Mang ngước mắt lên, nhìn các tu sĩ đài Tư Thuật mặc áo bào xanh nhạt xếp thành hàng qua hàng mi dày rậm.

Trên tay vài người cầm một chiếc khay gỗ, bên trong đặt dao găm, cổ trùng, pháp khí, và cả thuốc trị thương.

Dao găm dùng để cắt máu thịt, cổ trùng và pháp khí dùng để tiến hành thí luyện hắc ma, thuốc trị thương thuộc loại hàng quý giá, là Thiên Hương Tục Mệnh Lộ thượng phẩm, lúc nguy cấp có thể giữ lại hơi tàn cho y.
Đứng gần Cố Mang nhất là tu sĩ cầm chiếc khay đặt một cuộn băng vải trắng muốt, Cố Mang biết nó không phải dùng để băng bó, mà là dùng để chèn trong hàm răng của mình, đề phòng mình cắn lưỡi tự sát.
Cố Mang nhắm hai mắt lại.
Trong ký ức hiện hữu của y, đây là lần thứ hai trong đời y nhìn thấy cảnh tượng thế này.
Lần đầu tiên là ở nước Liệu —— Phải, tuy gương Thời Gian không trả lại cho y toàn bộ ký ức sau khi phản quốc, nhưng có lẽ vì quá đau đớn, đoạn ký ức này là ngoại lệ ——
Lúc đó y đem đầu của Lục Triển Tinh đi chôn ở bên vực Gọi Hồn, kế đến dựa theo bàn bạc với Quân thượng, y giả vờ bị dồn vào đường cùng mà phẫn hận làm phản, đầu quân cho nước Liệu.
Đại điện nước Liệu lát gạch đá màu vàng đỏ, cả điện trông như bị lửa thiêu rừng rực, văn võ bá quan tựa yêu ma quỷ quái, mỗi kẻ có điểm quỷ quyệt riêng.

Quân vương trẻ tuổi đội mũ miện ngồi trên vương tọa cao chót vót, thoạt nhìn chỉ là một thằng ranh mười sáu mười bảy tuổi, căn bản không trấn áp được đám yêu ma hỗn tạp dưới trướng mình, kẻ làm chủ đích thực chính là gã đàn ông đeo mặt nạ vàng ròng đứng bên cạnh quân vương.
Quốc sư của nước Liệu.
Cố Mang nhớ lúc ấy mình quỳ một chân dưới đất, cúi đầu dâng bằng chứng quy thuận của mình —— Một cuốn ngọc giản tổng hợp bí pháp do Trọng Hoa sáng lập gần trăm năm qua.
Mặc dù đã thương lượng với Quân thượng, lược bỏ vài đại pháp thuật mấu chốt nhất, nhưng ngọc giản này vẫn được xem là một trong những cơ mật quốc gia quan trọng nhất Trọng Hoa.

Vừa nhìn thấy nó, ánh mắt của quần thần nước Liệu lập tức sáng lên, ngay cả quân chủ nước Liệu cũng kìm lòng không đặng rướn dài cổ, mặt mũi mừng thấy rõ, nóng lòng muốn lật xem.
Chỉ có quốc sư cười khẽ một tiếng xuyên qua tấm mặt nạ vàng ròng: “Cố soái, tặng quà khoan hẵng bàn, chi bằng trước tiên nói xem vì sao ngươi phải phản bội Trọng Hoa nào.”
Cố Mang bèn căm phẫn sục sôi kể lại cảnh ngộ mình gặp phải sau thất bại trên núi Phượng Minh với chư quân nước Liệu, kể đến đoạn nghĩa huynh bị chém đầu, y còn vừa nói vừa khóc, nghẹn ngào mấy phen.
Thật ra trước khi Cố Mang tìm đến nước Liệu, đã có không ít người nước Liệu nghe ngóng được tin tức, bọn họ đã nghe về đủ mọi cảnh ngộ của Cố Mang sau khi bại trận trên núi Phượng Minh.

Lúc này tận mắt nhìn thấy, cộng thêm cuộn ngọc giản phản phúc này, nghi ngờ với Cố Mang nhất thời giảm đáng kể.
Cuối cùng Cố Mang nói: “Sỉ nhục mà năm đó Hoa quốc chủ gánh chịu, ta cũng đã nếm trải hết rồi, thay vì tiếp tục ở lại Trọng Hoa để người người ức hiếp, chi bằng chọn con đường giống như Hoa quốc chủ, làm phản rời Trọng Hoa.”

Hoa Phá Ám chính là quân chủ khai quốc của nước Liệu, ở đây có ai lại không biết điểm giống nhau giữa Hoa Phá Ám và Cố Mang?
Quân chủ nước Liệu nhất thời cũng bị thuyết phục phần nào, giọng nói hơi run rẩy, mang nỗi kích động khó kiềm nén: “Khanh, nếu khanh đã giác ngộ như vậy, vậy…”
Nói được phân nửa, chợt nhận ra mình đã vượt giới hạn, quân chủ nước Liệu bỗng dưng ngậm miệng, lấm la lấm lét nhìn quốc sư đứng bên cạnh, chỉ thấy được đôi mắt cười tít lại của đối phương.

Quân chủ nước Liệu tức thì túa mồ hôi lạnh ướt cả áo, hầu kết trượt lên trượt xuống, vội vàng mở miệng nói: “Vậy vậy vậy đều nghe ý kiến của quốc sư!”
Bấy giờ quốc sư mới nheo mắt, mỉm cười lồng tay áo quay đầu, nói với Cố Mang đang quỳ trên đại điện: “Uy danh mãnh thú trên thần đàn của Cố tướng quân như sấm vang bên tai tại hạ.

Mãnh thú quy hàng tất nhiên là trời cao ban phúc cho nước Đại Liệu ta, là chuyện rất đáng mừng.

Chỉ có điều…”
Giọng nói của quốc sư nhỏ dần, sau đó thình lình trợn to mắt, đôi con ngươi hẹp dài liếc về phía Cố Mang qua lỗ hổng của tấm mặt nạ vàng, bên trong tóe những tia rét lạnh.
“Chỉ có điều, Cố soái à.” Quốc sư hỏi: “Ngươi có biết sau khi Hoa quốc chủ phản bội Trọng Hoa, chuyện đầu tiên ngài làm là gì không?”
“…”
Bị cặp mắt u ám hẹp dài kia nhìn chòng chọc, Cố Mang lại nảy sinh cảm giác nhoi nhói như bị rắn độc cắn.

Chỉ thấy gã quốc sư mỉm cười, trong mắt lại chẳng có ý cười ——
“Hoa quốc chủ tìm vài thị vệ trung thành thân cận nhất của mình, lệnh cho bọn họ trói mình lại, mất ba ngày ba đêm để mổ xẻ tróc hết pháp chú của Trọng Hoa trên người mình… sau đó rót khí tức hắc ma vào mạch máu trong lồng ngực, hòng bày tỏ rằng cả cuộc đời này, ngài đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Trọng Hoa lẫn ‘ân sư’ Thẩm Đường.”
Mỗi lần nói một chữ, hung ác và tàn khốc trong mắt gã lại tăng thêm một phần.
Đến cuối cùng, tấm mặt nạ vàng ròng như bị sự tàn bạo lộ liễu của quốc sư nung chảy, gần như có thể thấy được gương mặt cay độc tận cùng phía sau tấm mặt nạ.
Quốc sư cười gằn nói: “Cố soái, ngươi đã nguyện đi theo bước chân của Hoa quốc chủ, thế thì bằng chứng quy thuận nên dâng lên rốt cuộc là cái gì —— Chắc ngươi cũng rõ ràng rồi nhỉ?”

Cuối cùng, Cố Mang bị áp giải đến phòng Luyện Hồn của nước Liệu.
Đó là nơi rất giống đài Tư Thuật của Trọng Hoa, cũng là phòng lạnh đúc từ băng dày, cũng là áo bào màu xanh nhạt, thậm chí ngay cả khay đựng cổ trùng dao găm và băng vải cũng giống nhau như đúc.
Thẩm vấn và tôi luyện tiến hành cùng một lúc, kéo dài suốt ba ngày ba đêm.
Trong suốt ba ngày ba đêm đó, da thịt dọc theo sống lưng của Cố Mang bị rạch mở hoàn toàn, cổ trùng gặm nuốt linh lực bị bỏ vào sâu bên trong vết thương, ngàn vạn dây con rối khuếch tán khắp bắp thịt và mạch máu của y, cắt đứt và nhiễu loạn từng mạch linh lực thi triển pháp chú của Trọng Hoa, quấy cho nội tạng của y rối lở đất long trời.
Mà gã quốc sư kia, từ đầu chí cuối vẫn ngồi trên ghế gỗ hồng ở trong phòng Luyện Hồn, bắt chéo chân đan hai tay trên đầu gối, nghiêm túc mà ung dung nhìn Cố Mang.
Trong lúc y đau đớn, kêu rên, sống không bằng chết máu thịt lẫn lộn ruột gan đứt từng khúc, gã dịu dàng hỏi y: “Cố soái.

Ngươi có hối hận không?”
“Từ trắng đến đen, từ đen đến trắng, đều khó khăn như nhau.

Ngươi phải nghĩ cho kỹ, một khi trên người ngươi rót đầy linh lực hắc ma… hai mươi tám nước Cửu Châu, chỉ có nước Liệu chịu thu nhận ngươi thôi.”
“Nỗi hận của ngươi với Trọng Hoa, thật sự sâu như vậy sao?”
Cả người Cố Mang bị máu tươi của chính mình thấm đẫm, song điều này cũng chẳng thấm vào đâu, chỗ đau đớn nhất vẫn là dây con rối như con cua tám càng ghim sâu vào máu thịt trên lưng y.
Bên trong hàng ngàn hàng vạn dây thép đó, nhất định có trui rèn công năng nói lời thật.

Cố Mang vừa nói dối, đống dây thép trải rộng khắp người y lập tức dựng gai nhọn, hàng tỉ mũi gai nhỏ thoáng chốc bùng nổ trong máu thịt của y, tưởng như muốn xé xác y ra!!
Trước mắt Cố Mang sớm đã nhòe mờ, máu, nước mắt, mồ hôi… cái gì cũng có.

Y nghe được quốc sư nước Liệu hỏi bằng giọng mê hoặc: Ngươi thật sự hận bọn chúng sao?
Hận đến không ngại chỉa giáo vào bọn chúng, hận đến không ngại đối địch với bọn chúng cả đời.
Cổ họng của Cố Mang giật giật từng cơn như sắp nôn, y cúi đầu cười một tiếng gần như là nghẹn ngào, y nói, phải… phải đấy, ta hận cùng cực, hận chết được…
Từng mũi gai thép như xương cứng, toàn thân run rẩy như điện giật.
Mãnh thú trên thần đàn của Trọng Hoa, vậy mà vẫn có thể giữ kín miệng tới cùng, không tiết lộ cái gì, không để lọt cái gì, vẫn có thể chịu được đau đớn về thể xác lẫn tinh thần, môi run rẩy phát ra những câu chữ vỡ vụn.
Phải.
Ta hận.
Ta không hối hận.
Cố Mang ta từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt với Trọng Hoa, Cố Mang ta… đầu quân cho nước Liệu, tận trung với nước Liệu, vì báo thù máu mà cam chịu tôi luyện, sa vào ma đạo, vĩnh viễn không hối hận.
Vĩnh viễn… không hối hận…
Lệ máu vẩn đục chảy đầy mặt, y bị dằn vặt đến phát rồ, tóc rối mặt lem như lệ quỷ, đau xót cười những tiếng cuồng điên.

Y không biết mình giữ miệng thế nào, chỉ là mỗi khi sắp không gánh nổi nữa, y sẽ cố gắng nhớ lại từng màn từng cảnh của quá khứ.
Y nghĩ đến những lời Quân thượng nói với mình ở trên đài Hoàng Kim, Cố soái, xin khanh tin tưởng cô, cả đời này, cô chưa bao giờ, cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ xem các khanh như chó săn cỏ rác, nô lệ ti tiện.
Y nghĩ đến những lời Lục Triển Tinh nói với mình, Mang Nhi, đệ đi tiếp đi, bất luận đệ lựa chọn thế nào, Lục ca của đệ cũng sẽ mừng thay đệ.
Y nghĩ đến Mặc Tức…
Mặc Tức.
Nghĩ đến cái tên này lại quặn thắt tim gan.
Y vẫn nhớ gió mát ngày hè thổi qua vào buổi đầu gặp Mặc Tức, vẫn nhớ đôi mắt trong veo khi Mặc Tức nghiêng mặt qua, vẫn nhớ lần đầu tiên Mặc Tức cười với mình và ánh mắt bi thương khi chia tay lần cuối.
Hơn mười năm rồi.
Không phải y chưa từng động lòng, không phải y chưa từng có xung động muốn bất chấp tất cả đồng ý với yêu cầu của Mặc Tức, tin tưởng bọn họ thật sự có thể vượt qua ranh giới bên nhau đến trọn đời trọn kiếp.
Nhưng mà…
Cuối cùng bọn họ vẫn tranh không lại trời, đấu không lại mệnh.
Công chúa điện hạ của y, tiểu sư đệ của y, sau khi biết y phản quốc sẽ phản ứng thế nào? Chắc là sẽ hận y nhỉ.
Nếu hận y thì tốt rồi.
Đừng kích động như thế nữa, tuyệt đối đừng khờ dại đối nghịch với văn võ cả triều, tình nguyện làm người đảm bảo gì cho y… tuyệt đối đừng làm thế…
Mặc Tức.
Xin lỗi.

Sư huynh của đệ, thật sự, thật sự rất yêu đệ.
Ngày trước mỗi câu nói yêu đệ, mỗi câu nói bằng lòng, đều là thật.
Sau này mỗi câu nói hận đệ, mỗi lần mỉa mai đệ, đều là giả.
Đệ cũng tuyệt đối, tuyệt đối… đừng vì lúc sư huynh phản quốc, đệ không ở bên ta, không thể khuyên nhủ ta lần cuối mà cố chấp nghĩ quẩn, mà cảm thấy hối hận.
Bởi vì…
Nước mắt của Cố Mang lẳng lặng lăn dài trên gò má, hòa với mồ hôi và máu tươi, chảy đầy gương mặt sụp đổ không còn ra hình người.
Bởi vì người nghĩ cách điều đệ đi biên giới, trì hoãn thời gian đệ về nước vốn dĩ không phải là Quân thượng…
Người đưa ra kiến nghị đó, thật ra chính là ta!
Là ta…
Là ta quá mềm yếu, ta không dám để đệ nhìn ta đi, không dám nghe thêm một lời khuyên của đệ, không dám nhìn ánh mắt đau lòng của đệ thêm lần nữa.

Ta sợ đệ nhìn ta, ta sẽ đi không được.
Xin lỗi, ta phải đi xa, ta nhất định phải đi —— Xin lỗi, cuối cùng ta vẫn chọn Trọng Hoa, vẫn chọn các anh em của ta, vẫn chọn con đường này, mà bỏ đệ ở lại.
Xin lỗi…
Lại có máu chảy xuống dọc vầng trán, chảy vào trong hốc mắt của Cố Mang, sườn mặt tuấn tú của người xưa trượt xuống theo nước mắt của y, Mặc Tức biến mất rồi.

Giữa mảng màu đỏ tươi mập mờ, Cố Mang nhìn thấy lửa cháy và binh bại trên núi Phượng Minh, thấy thịt nát xương tan khắp núi sông, thấy những người từng ngồi quanh đống lửa với mình, uống rượu trong đêm tuyết với mình, cùng tiến lùi cùng bàn chuyện củi gạo dầu muối và quốc gia đại sự với mình, đều ở bờ bên kia sông mê ngoái nhìn mình.

Cố Mang chợt nảy sinh một ảo giác mãnh liệt, dường như chính y đang ngâm trong sông mê mênh mông này, nóng lòng muốn bơi qua, nóng lòng muốn nắm tay bất cứ người nào trong số họ ——
Chờ ta với.
Chờ ta với, ta đến rồi đây, ta đưa mọi người về nhà, ta đón mọi người trở về.
Nào ngờ đúng lúc này, một cơn đau rút gân khoét xương thình lình đổ ập tới, ma trảo ghim vào cột sống đã hút no tất cả linh lực và thuật pháp của Trọng Hoa trên người y, bất ngờ rút mạnh khỏi xương trắng lộ ra từ da thịt bị rạch mở của y ——!!!
“A…!!”
Bảy vạn đồng đội, linh hồn thuần khiết, tương lai chờ mong.
Đã thành hư vô sau cú giật mạnh tàn nhẫn cùng cực đó… linh lực hắc ma trộn với máu sói yêu chảy ồ ạt vào trong cơ thể của Cố Mang.
Những gương mặt tươi cười của anh em chiến hữu trước mắt y ngày một xa dần giữa mảng màu đỏ thẫm…
Cố Mang nấc nghẹn.
Y biết, đời này từ nay về sau, mình không bao giờ có thể trở lại như xưa nữa.
Không bao giờ có thể…
Y biết mình không bao giờ có thể trở về với bọn họ được nữa.
“Chậc chậc…” Đúng lúc này, quốc sư nắm cằm Cố Mang, duỗi ngón cái vuốt ve gương mặt bẩn thỉu loang lổ lệ máu của y, nhẹ giọng hỏi: “Cố soái.

Ngươi có đau lòng không? Có tiếc nuối thuật pháp của nước mẹ quang minh chính đại của ngươi bị tróc tại đây không?”
Cố Mang run rẩy, co giật, thật ra cơ thể của y chẳng kiên cường chút nào, thật ra y rất sợ đau, và cũng rất sợ đắng, sợ đến nỗi rìa móng tay mọc xước mang rô cũng không muốn nhổ ra, thậm chí bị bệnh cũng không chịu uống thuốc.
Nhưng cơ thể mềm mại chưa chắc sẽ chứa đựng linh hồn mềm mại giống như vậy, Cố Mang ngước đầu lên, hai mắt đỏ sậm, khàn giọng nói: “Không.”
“…” Quốc sư hơi ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt y, lại không nhìn ra được bất cứ dao động hay lừa dối nào từ đôi mắt đen láy ấy.
Bờ môi mềm mại của Cố Mang mấp máy, y cất giọng yếu ớt mà cố chấp: “Ta không hối hận, ta muốn báo thù…” Khóc lóc nói xong, y bỗng dưng cúi đầu, kêu một tiếng khản cổ: “Báo thù!!!”
Cuối cùng nét mặt của quốc sư cũng có chút dao động.
Gã buông bàn tay nắm cằm Cố Mang, chậm rãi cong đầu ngón: “Người đâu.”
Thấy chỉ thị của quốc sư, tùy tùng bên cạnh vội đáp: “Chờ quốc sư sai bảo!”
Quốc sư nói: “In hết hắc ma pháp chú của nước Liệu —— lên xương của y đi”
“Rõ!”
Ra lệnh xong, gã nhấc bàn tay bê bết máu xoa đầu Cố Mang như một loại tán đồng địa vị nào đó.
“Cố soái, ngươi biết điều này có ý nghĩa gì không.” Tròng mắt nâu đậm của quốc sư lập lòe những tia sáng khó dò: “Nghĩa là cả đời này, dù ngươi có mất đi ký ức, dù ngươi bị đánh nát gân cốt, dù ngươi bị móc mắt cắt lưỡi, chỉ cần trên người ngươi vẫn còn một khúc xương, ngươi sẽ bị pháp chú hắc ma khống chế, vĩnh viễn không thể nào thoát thân.”
“Thứ mà ngươi dùng được, thứ mà ngươi sẽ dùng, thứ khắc sâu vào xương cốt của ngươi, sẽ vĩnh viễn là pháp thuật bẩn thỉu bị người đời phỉ nhổ của chúng ta, ngươi vĩnh viễn không thể quên được đâu.”
Dứt lời, gã toét miệng nhe chiếc răng nanh trắng, nở nụ cười âm trầm.
“Chúc mừng ngươi, Cố soái.

Ngươi đã là người của nước Liệu ta.”

Tầm nhìn biến ảo, mộng tỉnh đan xen.
Gương mặt phủ tấm mặt nạ vàng biến mất, thay vào đó là gương mặt chau mày của Chu Hạc.

Chu Hạc dùng mũi dao Liệp Ưng nâng cằm Cố Mang lên: “Ngươi đang nghĩ gì đấy?”
Cố Mang không đáp.
Y không biết rốt cuộc ngày xưa mình có được tính là một tướng quân tròn nghĩa vụ hay không, nhưng chí ít sau này, y vẫn luôn là một mật thám tận chức trách.
Dẫu cho ký ức đã vụn vỡ, chính y cũng có rất nhiều điều hoang mang không hiểu nổi.
Nhưng y vẫn một mực giữ kín bí mật của mình.
Bất luận là với nước Liệu, với Lục Triển Tinh, hay là với Mặc Tức, y đều giữ được lời thật mà mình tuyệt đối không nên nói.
Như vậy xem ra, chí ít hiện tại tên mật thám như y cũng chưa đến nỗi thất bại lắm.
Có lẽ bị sự im lặng của Cố Mang chọc giận, Chu Hạc gằn giọng nói: “Ta đây muốn xem ngươi chống được đến khi nào.”
Pháp chú quang trận sáng lên, xích sắt bay ra từ bốn phía, siết chặt cổ và tứ chi của Cố Mang.
Chu Hạc ra lệnh cho thuộc hạ: “Bắt đầu đi.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play