Hoắc Ngôn Trăn và Nguyễn Ngải sau khi rời đi cũng không đi xa, mà là ở một rừng cây nhỏ cách đó một cây số đốt một đống lửa, tạm thời ổn định qua một đêm.
Trong bóng đêm đen kịt một mảnh yên tĩnh, chỉ có củi bị thiêu đốt vang lên tiếng lạch cạch.
Ánh mắt Hoắc Ngôn Trăn có chút đờ đẫn chăm chú nhìn ánh lửa sáng rực trước mặt, trong đầu quay cuồng nhớ lại cảnh tượng Nguyễn Ngải chặn cửa trước cửa hàng tiện lợi.
Tuy rằng sau nhiều lần cân nhắc, anh cũng cảm thấy mấy tên kia xứng đáng, nhưng chuyện này do cô làm, liền có vẻ thập phần quái dị.
Cô rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương mười ba tuổi, nhiều lúc lại có biểu hiện hoàn toàn không giống một đứa trẻ.
Khi đối mặt với tang thi, cô có thể mặt không đổi sắc, nhưng lại sợ hãi khi ở trong đám đông. Cô thoạt nhìn đơn thuần không biết thế sự, nhưng lại dường như nhìn thấu tất cả mọi thứ, ở trong tận thế này cảnh giác mà thanh tỉnh.
Hoắc Ngôn Trăn nghi hoặc lại bất đắc dĩ thở dài.
Bất luận như thế nào, anh vẫn sẽ dốc toàn lực bảo vệ cô.
Anh là người duy nhất mà cô sẵn sàng tin tưởng và gần gũi, như vậy là đủ.
...
Nguyễn Ngải co ro ngồi bên cạnh lửa, ngẩn người một hồi rồi ngước mắt hỏi Hoắc Ngôn Trăn: "Vì sao anh không thích dùng dị năng giả của mình vậy? - Trước
mắt cô ít khi dùng tinh thần hệ của mình khống chế dị năng bởi vì đẳng cấp tương đối thấp, hơn nữa bình thường cũng rất ít nơi có thể dùng được.
Nhưng hoắc Ngôn Trăn cách đây không lâu sau khi hấp thu một viên tinh hạch đã thăng lên cấp hai, thiên phú thăng cấp như vậy ở trong tận thế này rất ít như được ông trời tặng cho, nhưng dạo gần đây khi Nguyễn Ngải ở cùng một chỗ với anh, phát hiện mỗi lần anh chiến đấu với tang thi đều chỉ sử dụng đao, kiếm.
Hoắc Ngôn Trăn dừng một lát, vươn tay phải vẫy trước người.
Một lưỡi đao kim loại màu vàng rực rỡ đột nhiên xuất hiện trên không trung, Hoắc Ngôn Trăn chỉ giật giật ngón tay, liền thấy thanh kim loại kia dùng tốc độ cực kỳ nhanh xuyên qua không trung mạnh mẽ cắm chặt vào trong thân cây cách đó không xa.
Ánh mắt Nguyễn Ngải yên lặng nhìn lưỡi đao hoàn toàn chìm vào thân cây, trong lòng yên lặng tán thưởng một tiếng.
Nếu loại sức mạnh này phát triển đến cuối mạt thế, nhất định sẽ trở thành cường giả số một số hai.
Hoắc Ngôn Trăn chăm chú nhìn vào lòng bàn tay mình nói: "Thời gian gần đây anh ý thức được dị năng giả của mình đang mạnh lên, nhưng anh phát hiện loại năng lực này sử dụng quá nhiều, sẽ xuất hiện tình trạng cả người mệt mỏi, tay chân bủn rủn. "
Trước kia anh từng được huấn luyện ở trường cảnh sát, thể lực mạnh hơn người bình thường một chút, đối kháng với tang thi kia xem như thành thạo, cho nên anh sẽ tận lực tránh sử dụng dị năng, phòng ngừa dị năng của mình hao hết rơi vào tình huống bị động."
"Trước mắt mà nói, dị năng là lá bài tẩy, không phải là công cụ duy nhất để sinh tồn."
Anh rất lý trí và chu toàn, sẽ không bởi vì năng lực xuất sắc của mình mà cảm thấy kiêu ngạo.
Hoắc Ngôn Trăn nhẹ giọng nở nụ cười: "Tôi phát hiện gần đây dị năng của tôi sắp đạt tới đỉnh phong, sắp thăng cấp lên cấp ba.”
Nguyễn Ngải giật mình một lát, từ trong túi áo của anh lấy ra ba viên tinh hạch màu trắng.
-Cái này là từ trong đầu chó tang thi lấy ra sao?
"Không sai.”
Nguyễn Ngải nuốt nước miếng, "Vậy anh mau hấp thu năng lượng của nó đi. Nếu
Không cô có thể âm thầm lén ăn nó.
Hoắc Ngôn Trăn dừng một chút: "Được.”
Anh tiếp nhận ba viên tinh hạch kia, bắt đầu yên lặng hấp thu năng lượng trong đó, Nguyễn Ngải không nói một lời ngồi ở bên cạnh, không bao lâu sau liền mệt mỏi.
Mười phút sau, Hoắc Ngôn Trăn lại mở mắt ra, phát hiện Nguyễn Ngải không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi, giống như một con mèo nhỏ ríu rít bên cạnh anh.
Anh lặng lẽ nhếch khóe môi, sau khi thêm một ít củi vào đống lửa, dùng áo khoác đắp cho Nguyễn Ngải, tiện thể xoa xoa đầu cô, "An tâm ngủ đi, ngủ ngon. -
Nguyễn Ngải hô hấp nhẹ nhàng, ngủ vô cùng an tĩnh.
......
Trong bóng đêm đen kịt nồng đậm, sâu trong rừng rậm rậm rạp phát ra một trận tiếng loẹt xoẹt, củi trong đống lửa sắp cháy hết, ngọn lửa dưới gió đêm thổi bất an lắc lư.
Lúc Nguyễn Ngải tỉnh lại, đầu tiên là nhìn thấy ánh trăng mông lung trên bầu trời, cùng với bóng cây hơi lay động trên đỉnh đầu.
Hoắc Ngôn Trăn lúc trước cơ hồ không được ngủ, hiện tại thật sự là quá mệt mỏi ngủ rất say.
Nguyễn Ngải cởi áo khoác trên người ra đắp lên người anh, sau đó đứng dậy đi vào trong rừng rậm.
Bởi vì trong rừng cây rậm rạp không có ánh sáng, Nguyễn Ngải cơ hồ là một đường mò mẫm đi vào, trong nháy mắt, dưới chân cô giẫm phải cành khô phát ra một tiếng giòn vang, trong đêm yên tĩnh nghe như trực tiếp nổ tung bên tai.
Cô dừng bước, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh trong bụi cây cách đó không xa.
"Ngươi một đường đi theo tới sao?"
Tang thi mắt xanh do dự một lát chậm rãi đi tới, hướng cô phát ra một tiếng nức nở.
"Không cần lo lắng cho ta, người kia sẽ không thương tổn tôi."
Nguyễn Ngải muốn an ủi đưa tay sờ sờ đầu nó, lại không nỡ làm rụng nắm tóc khô kia, làm cho cái đầu vốn đã ít tóc lại càng thêm trọc lốc.
Cô im lặng, đổi thành vỗ vỗ vai nó, "Đại khái ta không thể cùng ngươi đi tiếp, sau này ngươi phải bảo trọng, thấy con người có súng liền tránh xa một chút, bảo vệ bản thân thật tốt.”
Tang thi mắt xanh có chút khó chịu gầm nhẹ.
"Yên tâm, sau này nếu có cơ hội còn có thể gặp lại—— " Nguyễn Ngải bỗng nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn phía sau, "Hình như anh ấy tỉnh rồi, ngươi mau đi đi, ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt.”
Tang thi mắt xanh lui ra phía sau vài bước, lưu luyến một lát, cuối cùng là vẫn nhảy vọt lên ngọn cây, hai ba bước liền biến mất trong rừng sâu tối đen.
Không bao lâu sau, Hoắc Ngôn Trăn thở hổn hển chạy tới, lúc nhìn thấy Nguyễn Ngải mới thở phào nhẹ nhõm, "Sao hơn nửa đêm lại chạy tới nơi này? Tôi vừa thức dậy mà không thấy em, làm anh lo lắng.”
Nguyễn Ngải hơi siết chặt bàn tay: "Tôi tới đây đi vệ sinh.”
Hoắc Ngôn Trăn thân hình hơi dừng lại: "... Vậy em đã xong chưa?”
Nguyễn Ngải gật đầu.
"Được, vậy trở về đi, trong rừng rất lạnh."
Nói xong ôm vai cô, thuận tiện theo thói quen muốn xoa xoa đầu cô.
Nguyễn Ngải không biết nghĩ đến cái gì, vội vàng nghiêng đầu né tránh.
Tay Hoắc Ngôn Trăn hững lại, hơi sửng sốt một chút: "Đây là làm sao vậy?”
Lúc trước không phải còn rất thích để cho anh sờ đầu sao?
Nguyễn Ngải vuốt ve mái tóc mềm mại trên đỉnh đầu, nhẹ giọng nói: "Tóc ít, sẽ hói.”
Hoắc Ngôn Trăn trong nháy mắt bật cười.
Vẻ trẻ con bất thình lình này của cô thật đúng là... Rất đáng yêu.
"Yên tâm đi, tôi chính là sờ một chút, không có túm, một sợi tóc cũng sẽ không rụng."
Nói xong đặt bàn tay to lên đỉnh đầu cô dùng sức xoa xoa.
Nguyễn Ngải giãy dụa: "Không thể!”
Hoắc Ngôn Trăn dường như không nghe thấy.
"Không được sờ! Mau bỏ ra!”
Thanh âm của cô mềm mại, không có chút uy hiếp nào.
Hoắc Ngôn Trăn hiếm khi thấy biểu cảm của cô như vậy, nhất thời có chút mới lạ, nhưng anh cũng biết không thể chọc giận cô, vì thế cười khẽ hai tiếng liền buông ra, còn không quên lấy tay chải tóc cô. ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Được rồi, trời còn tối, trở về ngủ đi."
Nguyễn Ngải phồng má, mặt không chút thay đổi trở lại bên đống lửa tiếp tục ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Hoắc Ngôn Trăn vốn định tiếp tục đi về phía trước, Nguyễn Ngải lại đề nghị bảo anh trở về cửa hàng tiện lợi tối hôm qua.
"Mấy người kia hiện tại hẳn là đã chết rồi, xe cùng vật tư không thể lãng phí."
Hoắc Ngôn Trăn suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý.
Lúc hai người trở về chỗ cũ, cây lau nhà Nguyễn Ngải lưu lại vẫn chèn ở trước cửa, bên trong cửa hàng tiện lợi truyền ra một trận tang thi gầm nhẹ.
Rõ ràng, không còn người sống nào ở trong đó.
Hoắc Ngôn Trăn đi tới bên cạnh chiếc xe việt dã mà bọn họ để lại, thử kéo cửa xe, không ngờ lại mở ra.
"Bọn họ thế nhưng không khóa cửa xe."
Không chỉ không khóa, mà còn ném chìa khóa vào ghế lái.
Hoắc Ngôn Trăn bắt đầu kiểm kê vật tư lưu lại trên xe.
Nguyễn Ngải tùy ý nhìn qua, đi tới cửa sổ kính cửa hàng tiện lợi.
Bên trong ánh sáng có chút mờ mịt, kệ hàng ngã trái ngã phải, lộn xộn.
Cô hơi đến gần một chút, đang muốn nhìn kỹ thì một khuôn mặt máu chảy đầm đìa bỗng nhiên xuất hiện sau thủy tinh, há mồm gào thét về phía cô.
Cảnh tượng này có thể dọa chết người, nhưng Nguyễn Ngải lại mặt không đổi sắc khoát tay áo: "Nhường một chút, mày đang ngăn cản tầm mắt của tao.”
xong, cô đi tới bên cạnh xe địa hình, nhìn thấy Hoắc Ngôn Trăn đang ôm một đống ống thép, đao và súng ống trong cốp xe lắc đầu, "Nhìn mấy thứ này mà xem, mấy người bọn họ hẳn là cướp. Anh nghiêng đầu nhìn lướt qua tang thi trong cửa hàng tiện lợi, bổ sung: "Thân thủ không tốt lắm.”
Nguyễn Ngải đối với những thứ kia không có hứng thú, cô lấy ra một chai nước trái cây từ trong thùng vật tư, mở nắp chai uống một ngụm, ngay sau đó lông mày nhướng lên.
Cái này ngon quá.
Hoắc Ngôn Trăn nhìn cô nhịn không được nở nụ cười một chút: "Tham ăn.”
Sau đó, anh để lại tất cả các vũ khí và thực phẩm lấy được vào trong cốp xe, chỉ lấy một khẩu súng và một con dao có thể sử dụng mang theo bên mình.
Thực phẩm trên xe ít nhất đủ cho hai người ăn hơn một tuần, ngoài ra còn có một ít thuốc chống viêm cùng quần áo dày, các loại đồ dùng sinh hoạt coi như đầy đủ.
Trên ghế sau xe trải một tấm chăn, phía trên có một tấm bản đồ tương đối rõ ràng, Hoắc Ngôn Trăn nghiên cứu trong chốc lát, tìm một tuyến đường có thể đi thẳng đến Miên Thành.
Chẳng qua con đường này nhất định phải đi qua một chỗ —— Ức Thành.
Đây là một thành thị cấp ba, mức độ bị tang thi xâm nhập còn chưa biết, Hoắc Ngôn Trăn tính toán đi vào thử vận khí, xem có thể bổ sung một ít vật tư cùng xăng dầu hay không.
Sau khi chỉnh đốn xong, hai người tiếp tục đi.
Dọc theo đường đi cơ hồ không dừng lại, cơm trưa cũng là ở trên xe giải quyết qua loa, đến gần chạng vạng, hai người liền đến cửa vào phía nam của Ức Thành.
Thật bất ngờ, trên con đường này có một đoàn xe đang chen chúc nhau chắn ngang đường, khắp nơi đều là tiếng nói chuyện ồn ào cùng tiếng còi xe inh ỏi.
Cảm nhận được hơi thở của con người, Nguyễn Ngải theo bản năng căng thẳng.
Hoắc Ngôn Trăn nhạy cảm nhận ra phản ứng của cô, tuy rằng có chút không rõ nguyên nhân, nhưng vẫn an ủi xoa xoa đầu cô, "Đừng sợ, có tôi ở đây, không cần sợ.”
Nguyễn Ngải rụt cổ xuống, sau đó không tự chủ được thả lỏng.
Cô dời tầm mắt khỏi đoàn xe phía trước, từ trong cặp sách lấy ra một quả mận khô ném vào miệng, khi cảm nhận được vị chua ngọt tràn ngập miệng lưỡi, lực chú ý của cô thành công dời đi.
Hoắc Ngôn Trăn thò ra cửa sổ xe hỏi chủ xe phía trước một chút, mới biết được ở đầu đường vào thành có mấy chiếc xe va chạm nhau, chặn đường, trong thời gian ngắn đường không thể thông đường.
Anh lấy bản đồ ra nhìn một chút, sau đó nhíu mày, "Một lối vào khác ở phía bắc, từ nơi này đi vào quả thực là đi một vòng lớn, hơn nữa xe sắp hết xăng, chạy không được bao xa, xem ra chỉ có thể chờ ở chỗ này. -
Nguyễn Ngải tập trung tinh thần ăn mận khô trong túi giấy, không nói gì.
Hoắc Ngôn Trăn khẽ thở dài, có chút mệt mỏi dựa vào lưng ghế xe, nghiêng đầu nói: "Tiểu Ngải, cho tôi một quả.”
Nguyễn Ngải nghe lời cúi đầu đưa mận khô vào miệng.
Hoắc Ngôn Trăn, môi mỏng ngậm quả khô, sau đó dùng đầu lưỡi cuốn vào miệng.
Tóc anh xõa xuống che mất ánh sáng chiếu vào mặt anh, hơi thở nóng ấm phả vào mu bàn tay Nguyễn Ngải, có chút ngứa ngáy.
Nguyễn Ngải thu tay lại, ở chỗ ngồi ngẩn người một hồi, mới móc thêm một quả mận khô đưa vào miệng.
Thật ngọt ngào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT