Hoắc Ngôn Trăn nhìn căn nhà đất xung quanh san sát lâm vào trầm tư.
Nếu Nguyễn Ngải còn sống, từ tối hôm qua đến nay đã gần mười lăm tiếng cô không ăn gì, mà trong vùng hoang dã này, nơi duy nhất có thể tìm được thức ăn chính là thôn trang này.
Đương nhiên, là Nguyễn Ngải phải không chết trong tay những thực vật biến dị kia.
Kỳ thật Hoắc Ngôn Trăn rất rõ ràng, hiện giờ nơi này tràn ngập nguy hiểm muốn lấy đi mạng sống của một tiểu cô nương không có bất kỳ năng lực tự bảo vệ mình là việc rất dễ dàng.
Dọc theo đường đi anh cũng đã suy nghĩ rất nhiều, sau khi cân nhắc mọi khả năng, mới mang theo một chút hy vọng xa vời đi tới nơi này.
Anh nhìn hai người đàn ông bên cạnh đang vất vả sửa xe ba bánh dùng dầu diesel nông nghiệp, chủ động cầm lấy dụng cụ rỉ sét trong tay, gõ vào thân xe, nói: "Có cần tôi giúp gì không? -
Hai người sửng sốt một chút, liên tục gật đầu, "Đương nhiên có, cám ơn cậu, chiếc xe này vốn là để cho thôn dân đi nơi khác vận chuyển lương thực, ba ngày trước bỗng nhiên bị hỏng, nếu cậu có thể sửa được đã giúp chúng tôi rất nhiều. Hoắc
Ngôn Trăn vừa kiểm tra động cơ của xe, vừa nói với hai người kia: "Virus bộc phát lâu như vậy, khó có được nơi nào như chỗ các cậu lương thực rất đầy đủ.”
Anh vừa mới ở trong kho hàng nhìn thoáng qua, mọi người sắc mặt đều rất khỏe mạnh, cơ bản không có dấu hiệu đói khát, chứng tỏ nơi này bọn họ vật tư phong phú, thức ăn cũng rất tốt.
Một chàng trai gầy gò nói: "Thôn nhỏ rách nát của chúng tôi, vốn là đời đời trồng trọt, rất nhiều lương thực ăn không hết liền tích trữ trong kho, vừa lúc mạt thế bộc phát, đồ vật khác không có nhưng lương thực thì không thiếu. "
Một người khác lắc đầu: "Nói là nói như vậy, kỳ thật cũng chỉ có thể đảm bảo nhất thời mọi người không phải chịu đói mà thôi, thời gian dài liền khó nói, hơn nữa không lâu trước trời mưa, rất nhiều lương thực đều bị mốc, trước mắt nơi trú ẩn nhiều người như vậy, chúng tôi cũng chỉ có thể đi đến kho hàng phía tây đầu thôn tìm đồ ăn.”
Hoắc Ngôn Trăn vừa sửa xe, vừa ngưng thần nghe hai người đối thoại.
"Kho hàng phía tây kia trữ lương thực đặc biệt nhiều, nhưng cách đây không lâu rất nhiều thôn dân sau khi đi đến đó thì không trở về nữa, nghe nói có tang thi đặc biệt đáng sợ đem bọn họ ăn hết, nếu không phải trước mắt lương thực trong tay không đủ, chúng tôi mới không muốn đến đó mạo hiểm."
Hoắc Ngôn Trăn khẽ động: "Hai người đây là định đi kho hàng bên kia sao? -
Người đàn ông gầy gò nói: "Đúng vậy, bất quá chính là đi thử vận khí, nếu thật sự có tang thi lợi hại, chúng tôi nhanh chóng chạy là được.”
Hoắc Ngôn Trăn dừng một chút, sau đó khởi động chiếc xe ba bánh khiến nó lắc lư một trận rất nhanh tiếng ầm ầm dày cộp mạch lạc vang lên, chiếc xe ba bánh vốn bị hỏng nặng lại một lần nữa có thể sử dụng.
Hai người đàn ông khen ngợi anh: "Cậu thực sự giỏi, chúng tôi đã sửa chiếc xe trong ba ngày mà không làm thế nào sửa được, cậu mới động tay một chút đã sửa được rồi." Ồ, phải, vẫn chưa hỏi tên cậu là gì.”
Hoắc Ngôn Trăn cười cười, "Hoắc Ngôn Trăn, không có gì đâu.”
Anh chỉ là trong thời gian rảnh rỗi của đại học tự học một
ít chương trình máy móc, tính thử làm một lần, không nghĩ tới lại sửa xong.
"Tôi là Tôn Sở." Người đàn ông gầy đen nói.
"Vương Hổ, cậu gọi tôi là Hổ Tử là được."
Hoắc Ngôn Trăn gật gật đầu: "Khi nào các cậu đi kho hàng phía tây, tôi cùng các cậu đi.”
Tuy rằng ưu tiên hàng đầu của anh bây giờ là tìm Nguyễn Ngải, nhưng bởi vì khu vực phụ cận quá mức trống trải, cũng chỉ có thể từ nơi có lương thực mà tìm kiếm.
Nếu cô còn sống, nhất định sẽ đến nơi có thức ăn trước.
Tôn Sở do dự một chút rồi gật đầu, "Thêm một người hỗ trợ là chuyện tốt, bất quá lát nữa sau khi đến kho hàng ngàn vạn lần phải cẩn thận, bên kia có chút nguy hiểm, không quá an toàn. Hoắc Ngôn Trăn đáp: "Được. ”
......
Lúc này, bên ngoài nhà kho phía tây thôn, Nguyễn Ngải đứng dưới bức tường cao, xuyên qua một cửa sổ nhỏ, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào một cái xúc xích treo trên nóc nhà.
Tuy rằng bên kia bức tường này có khí tức tang thi rất rõ ràng, nhưng chúng không làm hại cô.
Điều quan trọng là hiện tại cô ấy rất đói.
"Hôm nay ăn trưa bằng xúc xích đi." Nguyễn Ngải nói tang thi gầm nhẹ một tiếng xem như hưởng ứng.
Ánh mắt Nguyễn Ngải trầm tĩnh đi tới cửa kho hàng, đang muốn cho tang thi mắt xanh dùng móng vuốt phá cửa, không nghĩ tới cô chỉ nhẹ nhàng đẩy một cái, cánh cửa sắt rỉ sét kia liền phát ra tiếng "chi nha", chậm rãi mở ra.
Cô nhìn thoáng qua khóa sắt rơi trong cửa, thò đầu vào quan sát một hồi, mới cất bước đi vào.
Tang thi mắt xanh theo sát phía sau.
Cái kho hàng này bị niêm phong kín mít, cho nên cơ bản là không thấm nước, lương thực được đóng thành từng túi chất đống cùng một chỗ, có lẽ là do cách đây không lâu trời mưa nên có mùi ẩm mốc và hôi tanh.
Nguyễn Ngải vốn chỉ muốn tìm xúc xích, nhưng càng đi vào trong, mặt mày yên lặng của cô dần dần hiện ra nghi hoặc cùng cảnh giác.
Trong này có khí tức của tang thi là không sai, nhưng cũng không thuần khiết, ngược lại giống như...
Ngay lúc cô đang suy nghĩ, một cỗ hung ác từ trong góc tối truyền đến.
Trong nháy mắt, bảy tám con chó hung ác toàn thân thối rữa chạy ra, điên cuồng hướng về phía Nguyễn Ngải kêu loạn.
Tang thi mắt xanh sải bước chắn trước người cô, gầm nhẹ cảnh cáo mấy tang thi kia.
Nguyễn Ngải dùng ánh mắt lạnh như băng lần lượt đảo qua trên người chúng, vô lực thở dài.
Cô chỉ muốn đến tìm xúc xích, không nghĩ tới lại không may mắn gặp được thứ mình ghét nhất từ trước đến nay —— chó tang thi.
Loại chó sau khi trúng virus cũng không khác biệt lắm so với tang thi bình thường, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau, ít nhất đối với Nguyễn Ngải mà nói, tang thi bình thường có thể giao tiếp, chó tang thi sau khi gặp chỉ biết nổi điên nhào tới cắn người.
Nếu như là Nguyễn Ngải ở kiếp trước là một tang thi nữ hoàng, cô hoàn toàn có thể kiểm soát sức mạnh của mình sử dụng nó để chống lại những con chó tang thi kia.
Đáng tiếc cô trước mắt còn chưa phải.
Đẳng cấp dị năng hiện tại của cô chỉ có cấp một, cho dù bên cạnh có một tang thi cấp hai trợ giúp, tùy tiện chống lại thì rất thiệt thòi.
Sau khi cân nhắc một lát, Nguyễn Ngải đưa tay chọc nhẹ vào thắt lưng tang thi mắt xanh: "Ngươi yểm hộ ta một chút, chờ sau khi ta chạy ra khỏi kho hàng, ngươi cũng nhanh chóng đuổi theo.”
Tang thi mắt xanh gầm nhẹ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý
.
Nguyễn Ngải nắm chặt dây đeo ba lô, sau khi nhìn đúng thời gian, nhanh chóng xoay người chạy về phía cửa.
Phía sau chó tang thi sủa điên cuồng cùng tiếng gào thét của tang thi mắt xanh liên tục vang lên, đồng thời xông lên.
Nguyễn Ngải buồn bực chạy đi, mắt thấy sắp lao ra khỏi cửa kho, không biết từ đâu xuất hiện một chó tang thi khác toàn thân máu đầm đìa ngăn cản trước người cô, hung tợn kêu hai tiếng, trực tiếp nhào về phía cô.
Đồng tử Nguyễn Ngải co rụt lại, theo bản năng nhào sang bên cạnh.
chó tang thi đang xông đến không dừng lại được trực tiếp ngã xuống đất, đôi mắt đỏ tươi kia hung ác nhìn chằm chằm cô không rời.
Nguyễn Ngải tay nắm chặt dây đeo cặp sách.
chó tang thi chỉ đợi thời gian xông lên, mắt thấy chúng sắp xông về phía mình lần nữa.
Mà tang thi mắt xanh bên kia cũng đang vướng vào những con chó tang thi khác, căn bản không rảnh bận tâm đến cô.
Nguyễn Ngải cảnh giác với sự tập kích của chó tang thi, đồng thời liếc nhìn xung quanh một lượt thấy được trong đống thực phẩm có một chiếc liềm.
Ánh mắt cô khẽ động.
Tình huống khẩn cấp, có thể phải sử dụng máu của cô một lần trong đời.
Nghĩ như vậy, Nguyễn Ngải liền đưa tay với lấy chiếc liềm kia, mắt thấy tang thi kia không kiềm chế được nữa, đang mở rộng cái miệng đầy máu phóng về phía mình, cô liền đem lòng bàn tay trắng nõn của mình hướng lưỡi liềm cắt một cái.
Lưỡi liềm thô ráp cắt qua máu thịt, truyền đến từng cơn đau rát, Nguyễn Ngải nhíu mày, trong nháy mắt cô kích hoạt dị năng trong cơ thể, trên tay những giọt máu đỏ tươi thẳng tắp hướng chó tang thi mà hất.
Máu tươi lóe ra chút ánh sáng xanh thuần khiết văng vào trong con mắt đỏ tươi của con chó tang thi, lập tức một tiếng "tê tê" vang lên.
chó tang thi kêu lên rồi ngã xuống đất, trong khe mắt nửa mở toát ra một làn khói xanh phảng phất như bị thiêu cháy.
Sau một lúc vật lộn trong đau đớn, nó từ từ ngừng sủa và nằm bất động trên mặt đất.
Nguyễn Ngải trong lòng buông lỏng, không có biểu tình gì lướt qua nó, đi về phía cửa kho.
Bên ngoài là giữa trưa, ánh nắng chói trang chiếu xuống mặt đất, hoàn toàn khác với sự âm u ẩm ướt trong kho hàng.
Nguyễn Ngải vừa bước ra khỏi nhà kho, liền nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc xe ba bánh nông nghiệp màu xanh ầm ầm chạy về phía này, trên con đường không bằng phẳng lắc lư trái phải.
Thân hình Nguyễn Ngải cứng đờ.
Phản ứng đầu tiên của cô là có người đến phải nhanh chóng trốn.
Nhưng khi cô có chút bối rối muốn lui về, liền nhìn thấy trên người tang thi mắt xanh mang đầy thương tích, bị ba bốn con chó tang thi một đường đuổi theo.
Tình huống này...
Nguyễn Ngải sau hai giây mới phản ứng lại, quyết đoán bước ra khỏi nhà kho, ngay trước khi người trên xe ba bánh đi xuống, dựa vào vách tường nhanh chóng chạy về phía bên trái.
Ngay khi cô sắp chạy vào rừng cây cách đó không xa, phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu quen thuộc: "Tiểu Ngải! -
Bước chân Nguyễn Ngải chợt dừng lại.
Tang thi mắt xanh theo sát phía sau cô phản ứng không kịp, trực tiếp đụng vào lưng cô, đẩy ngã xuống đất.
Nguyễn Ngải không kịp đề phòng mà bị đẩy ngã.
Hoắc Ngôn Trăn vừa xuống xe nhìn thấy một màn này, cả người suýt nữa mất khống chế.
Anh không ngủ không nghỉ tìm người cả đêm, mà người đang trước mắt lại không chút sức lực phản kháng bị một con tang thi đè xuống đất, có thể trong nháy mắt ( truyện đăng trên app TᎽT )
sẽ trực tiếp bị cắn nát cổ.
Hoắc Ngôn Trăn có chút phát run lấy súng ra, muốn đánh chết con tang thi thân hình quỷ dị kia, rồi lại lo lắng sẽ làm Nguyễn Ngải bị thương, ngay khi anh đang giãy dụa, liên tiếp tiếng chó sủa điên cuồng đến gần.
Tôn Sở cùng Vương Hổ bị mấy con chó tang thi cả người máu chảy đầm đìa dọa sợ, vội vàng cầm xẻng và gậy gỗ lên để đánh chúng, thế nhưng tốc độ và phản ứng của chúng cực nhanh, hơn nữa số lượng lại quá nhiều, hai người nhiều lần suýt chút nữa bị răng nanh kia cắn trúng, không bao lâu sau đã thở hồng hộc.
Tâm trí Hoắc Ngôn Trăn di chuyển, nhắm vào mấy tang thi chạy tán loạn kia mà bắn.
Sau khi "phanh" vài tiếng súng vang lên, viên đạn nhắm trúng đầu chúng, một phát mất mạng.
Anh vội vàng nhìn về phía Nguyễn Ngải, lại thấy tang thi trên lưng cô không biết từ lúc nào đã biến mất không tung tích.
Nguyễn Ngải thì thần sắc lạnh nhạt đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người.
Hoắc Ngôn Trăn thở phào nhẹ nhõm, trái tim vừa nhảy tới cổ họng trong nháy mắt trở về vị trí cũ.
Anh chạy tới, khom lưng kiểm tra toàn thân cô một lần, tự nhiên phát hiện vết thương đẫm máu trong lòng bàn tay cô.
"Chuyện này là như thế nào?" Hoắc Ngôn Trăn có chút khẩn trương hỏi.
Nguyễn Ngải giương mắt, nhìn thấy trên trán trơn bóng của hắn treo mấy giọt mồ hôi trong suốt dưới ánh mặt trời giống như ánh mắt đen nhánh của anh vậy, hơi tản ra ánh sáng.
"Lúc lấy đồ bị cắt."
- Không phải tang thi bắt sao?
Nguyễn Ngải lắc đầu.
Hoắc Ngôn Trăn thở phào nhẹ nhõm.
Anh quỳ một gối trên mặt đất, vươn cánh tay dài ôm cô vào lòng.
Khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể trong lòng mình, anh mới cảm thấymay mắn sau kiếp nạn.
Có trời mới biết trong mười mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, anh đã tưởng tượng Nguyễn Ngải có thể gặp phải đủ loại nguy hiểm, trong lòng lo lắng biết bao nhiêu.
"Tôi sai rồi, tôi sẽ không bỏ em một mình ở Giang Thành, tôi sẽ mang em ở bên người một tấc không rời, bảo vệ em khỏi bất kỳ tổn thương nào."
Nghe được những lời này, trong ánh mắt không sóng của Nguyễn Ngải hiện lên một tia thần thái sinh động.
"Thật sao?"
Hoắc Ngôn Trăn buông cô ra, đưa tay xoa xoa đầu cô.
"Là thật, tôi thề."
Nguyễn Ngải nhìn chằm chằm anh hồi lâu, trong nháy mắt, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên một chút độ cong cực nhỏ, thoáng qua. :,,,
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT