Sáng sớm hôm sau Nguyễn Ngải mang theo tang thi mắt xanh vào rừng hái trái cây.

Trong tay cô cầm một cái giỏ tre, dưới chân khẽ đá viên đá nhỏ.

Tang thi mắt xanh nhảy theo phía sau cô nhảy xuống, thỉnh thoảng nhảy dựng lên túm lấy một chiếc lá, hoặc là ném đất trên mặt đất lên cây.

Loại hành vi này của nó rất dễ chọc giận thực vật biến dị ven đường, đối phương quấn lấy thân thể tang thi mắt xanh quấn loạn, nó giãy dụa không ra, chỉ có thể bất lực kêu loạn về phía Nguyễn Ngải cầu cứu.

Nguyễn Ngải nhiều lần ra mặt giúp nó nói tốt, kết quả chính là một đường đi xuống, trong giỏ các loại trái cây càng ngày càng nhiều, đều là do các thực vật biến dị tặng.

Một giỏ trái cây này hái không tốn thời gian cũng không tốn sức, Nguyễn Ngải đi ra phía sau không bê được, dứt khoát trở về.

Tang thi mắt đỏ đang ngồi ngoài phòng giặt khăn trải giường cùng quần áo, một đám tang thi bình thường vây quanh bên cạnh, thỉnh thoảng từ trong tay nó tiếp nhận ga trải giường đã giặt xong, vụng về treo lên dây thừng.

Bởi vì chúng nó cấp bậc thấp, tứ chi không đủ linh hoạt, một tấm ga trải giường tốn rất nhiều sức lực cũng không treo lên được, phàm là một con tang thi thành công, cho dù là treo xiêu vẹo vẹo cũng có thể khoe khoang một hồi lâu, còn nhận được ánh mắt hâm mộ của các tang thi khác.

Nguyễn Ngải phát cho mỗi người bọn họ một quả.

Tang thi cao hứng gầm nhẹ.

Tuy rằng chúng tạm thời còn không có biện pháp tiếp nhận loại thức ăn này, nhưng dù sao cũng là Nguyễn Ngải tặng, cho dù là không ăn cũng sẽ thập phần trân trọng cất giữ, hoặc là chôn vào trong chậu cây sinh ra thực vật biến dị mới.

Nguyễn Ngải đặt giỏ sang một bên, bắt đầu giúp tang thi mắt đỏ cùng nhau giặt quần áo.

Tang thi mắt xanh đi tới phía sau cô xoa vai đạp lưng cho cô, nhưng bởi vì xuống tay không hề có kỹ xảo, hơn nữa lực đạo quá nhẹ, ngứa đến mức Nguyễn Ngải vẫn rụt cổ, tang thi mắt đỏ bất đắc dĩ nhìn bọn họ lắc đầu, tiếp tục cúi đầu giặt quần áo.

Đúng lúc này, tiếng bước chân ầm ầm vang lên, mặt nước trong chậu cũng rung động theo.

Tang thi khổng lồ từ dưới chân núi chạy tới, xem ra có chút lo lắng.

“Thủy quái biết ăn tang thi?”

Tang thi khổng lồ gật cái đầu to lớn của nó.

Mấy năm nay mặc dù nó vẫn luôn ở trong rừng núi nhỏ bí ẩn này, nhưng trên thực tế tang thi xung quanh Lan Thành, bao gồm cả nửa khu vực bắc thành đều dưới sự thống lĩnh và khống chế của nó.

Đoạn thời gian trước có một nhóm tang thi từ Ninh Thành hốt hoảng chạy ra cũng theo Nguyễn Ngải vào Lan Thành, chúng nó trằn trọc trong thành một đoạn thời gian sau đó, tìm được cự nhân tang thi tâm sự Ninh Thành bị biến dị thú xâm nhập, cũng hướng nó phát ra cầu cứu.

Tang thi khổng lồ trải qua cân nhắc chuyển cho Nguyễn Ngải.

Nguyễn Ngải nghe xong rơi vào trầm tư.

Cô đối với kiếp trước sự tình ấn tượng không sâu, chỉ mơ hồ nhớ rõ Ninh Thành ở mạt thế năm thứ sáu, cũng chính là lập tức thời gian này, bởi vì một phần nguyên nhân không biết tên thành một tọa hoang thành.

Lúc ấy cô cũng không ở khu vực du đãng, roi dài không kịp, thậm chí đối với tình huống cụ thể đều hiểu rõ không nhiều lắm, ngay cả Ninh Thành luân hãm đều là từ tang thi khác nghe được.

Nhưng trước mắt tình huống Ninh Thành còn không có phát triển đến mức ác liệt nhất, đó chính là có cơ hội trước làm chút động tác đến tận lực giảm bớt tổn thất.

Nguyễn Ngải quyết định cùng tang thi khổng lồ đi thăm dò tình huống, nếu mà có thể trợ giúp ninh thành đại bộ phận tang thi đều rút lui thì càng tốt.

Tang thi mắt đỏ và mắt xanh ở một bên tính toán cùng bọn họ đi.

Chuyện không nên chậm trễ, Nguyễn Ngải mang theo ba tang thi nhanh chóng sửa sang lại vật phẩm cần mang theo, nhẹ nhàng trang bị đồ đạc rồi xuất phát.

Lối ra rừng thông ra bên ngoài, hơn mười con zombie bình thường đứng trên sườn núi xa xa tiễn biệt bọn họ, phát ra một trận lưu luyến không rời tiếng thấp tiếng cao.

Tang thi mắt đỏ lạnh nhạt vẫy tay với chúng nó, tang thi mắt xanh thì treo trên cánh tay tang thi khổng lồ, rắc rắc hù dọa mà kêu loạn.

Phong thủy luân chuyển, chậu hoa biến dị từng đi theo Nguyễn Ngải đi bắc thành hiện đang bị một tang thi ôm vào trong ngực, tê tâm liệt phế quăng cành lá về phía cô.

Nguyễn Ngải mím môi, xua tay cáo biệt chúng nó, trèo lên khuỷu tay tang thi khổng lồ.

Tang thi khổng lồ có thân hình khổng lồ, một bước bằng mười bước của người thường, rất nhanh thì mang theo bọn họ rời đi Lan Thành đến vùng ven thành phố, hướng tây bắc phương hướng Ninh Thành một đường đi tới.

_

Hoắc Ngôn Trăn cùng Cố Thiên Diệc đi tới Ninh Thành là chuyện không có cố ý che dấu, rất nhanh ngay cả Thẩm Lê Xuyên nằm trong phòng thí nghiệm cũng biết.

Anh ta nghe được tin tức này, phản ứng đầu tiên là: Ninh Thành ở đâu? Khu vực phía bắc từ khi nào có nhiều địa phương như vậy?

Đối với nghi vấn của anh ta, Trần Hạ trả lời là: “Cậu mỗi ngày đều ở trong phòng thí nghiệm, không biết rất bình thường, Ninh Thành cùng Bắc Thành so sánh, địa phương nhỏ cũng không nhiều, vẫn luôn không có cảm giác tồn tại, chưa từng nghe nói qua nơi này người nhiều hơn.”

Nói xong còn lấy ra bản đồ chỉ chỉ cho anh ta.

Thẩm Lê Xuyên cẩn thận nhìn một hồi, một ít ký ức tan vỡ bị anh t quên ở trong góc liền dần dần hiện lên trong đầu.

Cũng không phải trí nhớ của anh ta không tốt, mà là kiếp trước anh ta ở mạt thế năm thứ bảy đi tới Bắc Thành sau đó, Ninh Thành cũng đã biến thành một tòa hoang vắng không khói không thành.

Nguyên nhân cụ thể anh ta không nhớ rõ, chỉ biết bộ đội đi tới chi viện căn cứ Bắc Thành cơ hồ toàn bộ đều tử nạn ,người trở về chỉ có một mình Cố Thiên Diệc.

Nghĩ tới đây, Thẩm Lê Xuyên toát mồ hôi lạnh.

Chỉ một mình Cố Thiên Diệc, đã nói rõ Hoắc Ngôn Trăn ở trong lần hành động này có thể gặp phải bất trắc, hoặc là nói cho toàn bộ Ninh Thành chôn cùng.

Thẩm Lê Xuyên tim đều run lên, giống như bay đến phòng Hoắc Ngôn Trăn.

Hoắc Ngôn Trăn lúc này vừa vặn đang thu dọn hành lý, Thẩm Lê Xuyên bỗng nhiên đạp cửa tiến vào, anh suýt nữa hoảng sợ.

"Anh không thể đi Ninh Thành!"

Hoắc Ngôn Trăn mi tâm khẽ động: "Vì sao?”

Trầm Lê Xuyên kẹt nửa ngày: "Tôi, tôi tối hôm qua nằm mơ thấy anh ở Ninh Thành gặp phải bất trắc, sau khi tỉnh lại khóc cả đêm thiếu chút nữa ngất đi, nếu mà anh không đành lòng nhìn tôi lo lắng đến ngày càng tiều tâm mà nói, liền ở lại bắc thành có được hay không! "

Trên mặt Hoắc Ngôn Trăn hiện ra nghi hoặc nhàn nhạt: "?”

Thẩm Lê Xuyên nhìn bộ dáng anh không hề động đậy chút nào, một không làm hai không nghỉ, trực tiếp ôm lấy chân anh gào thét.

"Trăn ca, anh tin tôi ! Giấc mộng của tôi rất chuẩn, lần này anh đi Ninh Thành khẳng định nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, thậm chí có thể gặp phải bất trắc, chúng ta liền để cho Cố Thiên Diệc mệnh lớn đi là tốt rồi, anh ngàn vạn lần phải ở lại a!”

Hoắc Ngôn Trăn giật giật chân nhưng không thể tránh ra: "Đương nhiên tôi biết nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nhưng chuyện này là Cố Trường Diễn phân phó, tôi nhận mệnh lệnh thì không thể tạm thời thay đổi quẻ, yên tâm đi, chỉ là đi thăm dò tình huống, tôi có chừng mực.”

Thẩm Lê Xuyên đối với tính tình của anh rất hiểu rõ, biết rõ dưới loại tình huống này, Hoắc Ngôn Trăn không có khả năng chỉ dựa vào lời nói của anh, liền buông tha kế hoạch chuẩn bị cả ngày, vì thế anh ta quyết định nhanh chóng, đứng dậy về nhà thu dọn hành lý.

Hoắc Ngôn Trăn nhìn cánh cửa bị anh ta đóng lại, nghi hoặc nhíu mày, Thẩm Lê Xuyên bỗng nhiên nổi hứng gì? Không chào hỏi mà đến, không chào hỏi mà đi.

Hoắc Ngôn Trăn bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục cúi đầu thu dọn hành lý.

Đi tới Ninh Thành cần mang theo không nhiều lắm, dọc theo đường có lương khô, vũ khí, bộ sơ cứu, công cụ thông tin đều chuẩn bị đầy đủ sau đó, Hoắc Ngôn Trăn liền chuẩn bị xuất phát.

Nhưng mà anh vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy Thẩm Lê Xuyên xách vali tựa vào cửa xe.

"Anh làm gì ở đây?"

Thẩm Lê Xuyên nhướng mày: "Nếu không ngăn được anh, vậy tôi sẽ cùng anh đi, có ta tuyệt đối sẽ không mặc cho ngươi xông tới nơi nguy hiểm. -

Hoắc Ngôn Trăn biết mình không thể chống đỡ được anh ta, vì thế bất đắc dĩ vẫy tay: "Đi thôi, chờ ở Ninh Thành gặp thú biến dị, cậu đừng sợ hãi một mực trốn về phía sau là được.”

Thẩm Lê Xuyên cao hứng lên xe.

Đội hỗ trợ xuất hành của bọn họ tổng cộng có một trăm người, tuy rằng ít người nhưng đều là tinh nhuệ, trong đó đại bộ phận là Cố Trường Diễn phái tới, còn lại hơn mười người chính là tâm phúc của Hoắc Ngôn Trăn.

Thẩm Lê Xuyên hỏi: "Trăn ca, thủ hạ của anh không nên chỉ có chút người này a, đây là muốn bảo tồn thực lực sao? "

“Sự tình của Ninh Thành quá khó giải quyết, cho dù dưới tay tôi có tất cả mọi người mang qua cũng không nhất định có thể giúp bọn họ thoát khỏi hiện trạng bị vây khốn, lần này đi tôi chủ yếu là thăm dò rõ tình huống cùng thú biến dị đặc sắc, ít mang theo người thì sẽthuận tiện làm việc."

Hoắc Ngôn Trăn suy nghĩ như vậy cũng không phải bởi vì chuyện không liên quan đến mình, hoặc là nói lạnh lùng bỏ qua những người bị nhốt trong căn cứ Ninh Thành.

Trên thực tế anh vẫn mang theo kính sợ mỗi một sinh mệnh, nhưng đồng thời cũng biết năng lực của mình thủy chung có hạn, không có cách nào cứu vớt mạng người bất hạnh trong tận thế mỗi người đều tự nguy.

Anh hiện tại có thể làm chính là điều tra rõ ràng thực lực cùng đặc điểm cụ thể của thú biến dị tận lực vì Ninh Thành và những người sống sót tìm kiếm cửa đột phá, cùng với dự đoán Bắc Thành có thể bị ảnh hưởng, cũng làm tốt kế hoạch trước.

Thẩm Lê Xuyên có chút hoảng hốt gật đầu.

Anh ta không thể không thừa nhận, Hoắc Ngôn Trăn ở Bắc thành tôi luyện năm năm sau, các phương diện làm việc đều cân nhắc chu toàn mà cẩn thận, hoàn toàn không có sự tự phụ cùng ngạo mạn mà các cao thủ dị năng thường có.

Cũng chính là như thế, Thẩm Lê Xuyên mới nghĩ không ra phong cách làm việc của anh đến tột cùng ở Ninh Thành gặp phải cái gì, lại là bởi vì cái gì mới vừa đi không trở về.

Thẩm Lê Xuyên trực giác cho rằng, chuyện này có thể không thoát khỏi liên quan đến Cố Thiên Diệc.

Nghĩ tới đây, anh ta hỏi: "Cố Thiên Diệc cũng không phải đi cùng anh sao? Còn người khác thì sao?”

Hoắc Ngôn Trăn lạnh lùng nhếch khóe miệng: "Anh ta không muốn đi cùng tôi, cho nên phải đi trễ hai ngày nữa.”

Thẩm Lê Xuyên gật đầu: "Điều này ngược lại hợp ý của chúng ta, vị thiếu gia kia khó hầu hạ như vậy, chúng ta mới không cùng anh ta.”

Hoắc Ngôn Trăn trầm giọng nói: "Anh ta cũng không lo lắng, chủ yếu là Cố Trường Diễn lần này tích cực đến có chút khác thường, tuy rằng thú biến dị biết ăn tang thi chưa từng nghe thấy, đích xác nên coi trọng, nhưng không biết vì cái gì, tôi luôn cảm thấy ông ta trợ giúp Ninh Thành khả năng còn có mục đích khác.”

Thẩm Lê Xuyên lẩm bẩm nói: "Loại chuyện này đã đem tang thi liên lụy vào, Tiểu Ngải bên kia nhận được tin tức cũng sẽ có hành động đi.”

Hoắc Ngôn Trăn xoa xoa mi tâm, không nói gì.

Chuyện này liên lụy đến toàn bộ tang thi Ninh Thành, anh liền không khỏi băn khoăn Nguyễn Ngải sinh hoạt trong đàn tang thi, đem chúng nó coi như đồng bạn, đây cũng là một trong những nguyên nhân anh cam nguyện đục nước lần này.

Thẩm Lê Xuyên thở dài: "Trăn ca anh không chỉ phải đối phó với thú biến dị kia, còn phải đề phòng người của Cố Trường Diễn vấp ngã, phải mang theo mười hai phần cảnh giác ứng đối a. "

Ánh mắt Hoắc Ngôn Trăn thản nhiên: "Tôi biết.”

Từ khi đáp ứng Cố Trường Diễn tiến Vào Ninh Thành, anh liền biết mình sắp đối mặt là cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play