Mạt Thế: Tang Thi Là Fan Ruột Của Ta

Chương 15


1 năm

trướctiếp

"Tôi biết rõ Phó Dụ Lai, ông ta đã phát điên vì nghiên cứu vắc xin chống virus tang thi, cho nên tôi dám cam đoan cái chết của Triệu Mộ Thanh nhất định có liên quan đến ông ta. Nếu như ông ta biết được dị năng giả đặc biệt của Tiểu Ngải, hậu quả không thể tưởng tượng nổi."

Hoắc Ngôn Trăn phải mất mười phút mới tiếp nhận được sự thật này.

Anh cúi đầu, trong đôi mắt thâm thúy phảng phất tràn ngập sương mù đen kịt nồng đậm: "Dị năng giả của Tiểu Ngải. Làm sao cậu biết được? "

"A, cái này..."

Thẩm Lê Xuyên lắp bắp nửa ngày sau mới đưa ra một lý do: "Bởi vì tôi là dị năng giả chữa trị hệ mộc, cho nên đối với phương diện này tương đối mẫn cảm. Tôi có thể nhận ra thân thể Nguyễn Ngải đang được một loại dị năng đặc thù bảo hộ, bách độc bất xâm."

"Vậy các dị năng hệ mộc khác cũng có thể nhận ra sao?"

"Không phải! Sẽ không! Dị năng của tôi đặc biệt hơn những người khác một chút, chỉ riêng việc này Thẩm Lê Xuyên tôi độc chiếm, những người khác muốn có được năng lực như tôi quả thực là nằm mơ giữa ban ngày. Chỉ cần anh không nói tôi không nói, bí mật của Tiểu Ngải sẽ không bị người khác biết."

Hoắc Ngôn Trăn trầm ngâm một lát sau đó gật đầu, tạm thời xem như là tin.

Thẩm Lê Xuyên vụng trộm thở phào nhẹ nhõm.

Nói dối trước mặt Hoắc Ngôn Trăn có khả năng quan sát tuyệt đối cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Sau đó, Hoắc Ngôn Trăn ngồi trên sô pha trong chốc lát, không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài.

"Ah! Anh Trăn ngươi đi đâu, chờ tôi!"

Thẩm Lê Xuyên đi theo ra khỏi cửa, phát hiện anh một đường đi về phía cửa căn cứ.

"Anh Trăn, kế tiếp anh định làm cái gì? Tôi có giúp gì được cho anh không?"

Hoắc Ngôn Trăn vừa đi vừa giải thích: "Theo suy đoán của tôi, Triệu Mộ Thanh hẳn là chết vào nửa đêm hôm qua hoặc rạng sáng hôm nay, vật thí nghiệm thất bại có thể sẽ bị ném ra khỏi căn cứ. "

Lúc vận chuyển thi thể đến cửa căn cứ bỗng nhiên biến thành tang thi, người vận chuyển thi thể không kịp đề phòng, trong lúc kinh hoảng chém đầu hắn, ngay cả hiện trường cũng không kịp xử lý liền nhanh chóng trốn đi."

"Bọn họ trực tiếp vận chuyển thi thể từ cửa chính ra vào ban đêm, chứng tỏ nhân viên canh gác trước cửa căn cứ có người của bọn họ."

Thẩm Lê Xuyên ngẩn ra: "Không phải chứ? Lũ điên này còn có đồng lõa?"

Hoắc Ngôn Trăn ghé mắt nhìn anh một cái: "Trong mạt thế này, muốn mua chuộc một người chỉ cần mấy gói bánh quy, hai khối bánh mì, thế là đủ rồi. "

Thẩm Lê Xuyên im lặng: "Vậy bây giờ chúng ta làm gì? "

"Cậu ở căn cứ có tiếng nói không nhỏ, đi giúp tôi gọi người canh gác buổi tối tới, tôi hỏi bọn họ mấy câu."

......

Cửa căn cứ Ức Thành mỗi đêm chỉ an bài bốn người thay phiên canh gác, nửa đêm trước hai người, nửa đêm sau hai người.

Trong một phòng kiểm tra bình thường, ánh mắt Hoắc Ngôn Trăn thâm trầm nhìn hai người ngồi đối diện bàn.

Một người trong đó tên là Hác Tử Kiến: "Tôi là người canh cửa lúc nửa đêm, nhưng tối hôm qua tôi không biết vì sao đặc biệt buồn ngủ, vừa ngồi xuống đã ngủ thiếp đi... Các người không tin, anh Trần có thể giúp tôi làm chứng."

Trần Huy Minh nói: "Vâng! Vâng! Cậu ta đã ngủ cả buổi. Tối hôm qua cơ bản không có người ra vào căn cứ, tôi trực ca xong liền đến giường nhỏ bên cạnh trực ban ngủ bù, cái gì cũng không nhìn thấy, tôi thật sự không biết thi thể kia xuất hiện như thế nào."

Nghe vậy, Hoắc Ngôn Trăn dùng đôi con ngươi nhìn thấu tất cả, sau đó khoát tay áo với Hác Tử Kiến: "Anh có thể trở về."

Hác Tử Kiến vội vàng gật đầu khom lưng rời khỏi.

Thẩm Lê Xuyên từ trên ghế bên cạnh đứng lên, từ trong tay áo rút ra một cây dây leo màu xanh biếc: "Anh Trăn, xác định là anh ta đúng không?"

Hoắc Ngôn Trăn xoa huyệt thái dương gật đầu.

Thẩm Lê Xuyên "hắc hắc" cười hai tiếng, sải bước tiến lên dùng dây leo siết chặt cổ Trần Huy Minh, sau đó dùng lực siết chặt.

"Nói, thi thể của Triệu Mộ Thanh rốt cuộc có phải là do anh làm hay không?"

"Thẩm! Anh Thẩm nói cái gì? Khụ! Khụ! Tôi cái gì cũng không làm, oan uổng a!"

Hoắc Ngôn Trăn khí định thần nhàn nói: "Ánh mắt của anh vừa rồi hốt hoảng, mặt cứng ngắc, rõ ràng là chột dạ."

Thẩm Lê Xuyên khen ngợi hắn: "Anh Trăn thật lợi hại!"

Nói xong, bỗng nhiên giống như một con quỷ chậm rãi tới gần bên tai Trần Huy Minh, âm trầm cười nói: "Dây gai của tôi đã lâu không thấy máu, nếu không nói thật, xem tôi có đem cậu cho nó đâm đến chết không."

Giọng nói quỷ dị lượn lờ bên tai, Trần Huy Minh sợ tới mức gào khóc.

Hoắc Ngôn Trăn xoa xoa lỗ tai, đứng dậy đi ra khỏi phòng kiểm tra đóng cửa lại.

Bên trong rất nhanh truyền đến tiếng uy hiếp hung tợn của Thẩm Lê Xuyên, cùng với tiếng khóc cầu xin tha thứ của Trần Huy Minh sau khi bị kinh hách.

Đại khái mười mấy phút sau, Thẩm Lê Xuyên cầm một tờ lời thú tội ấn dấu tay đặt trước mặt Hoắc Ngôn Trăn.

"Dùng nhiều mánh khóe như vậy. Anh ta bị người bên phòng thí nghiệm hối lộ, bốn giờ sáng hôm nay ở cửa căn cứ đón thi thể chuẩn bị vứt ra ngoài. Không nghĩ tới Triệu Mộ Thanh khi đó vừa vặn thi hóa, anh ta sợ hãi, liền cầm vũ khí mang theo bên người chém đầu hắn."

"Mang theo người cùng hung khí với phần lời khai này giao lên, căn cứ hẳn là sẽ điều tra phòng thí nghiệm của Phó Dụ Lai, đến lúc đó cho ông ta đẹp mặt."

Hoắc Ngôn Trăn nhìn lướt qua liền gật đầu: "Vì tránh hiềm nghi, việc này cậu làm đi, tôi trở về xem Tiểu Ngải đã tỉnh hay chưa.

Thẩm Lê Xuyên: "Hiểu rồi."

Đúng lúc sắc trời dần tối, Hoắc Ngôn Trăn không trực tiếp trở về nhà mà đi ra chợ của căn cứ Ức Thành một chuyến.

Nơi này có thể tiến hành giao dịch các loại đồ vật. Ví dụ như vũ khí, thực phẩm, trang bị, quần áo vân vân, thậm chí có cả những đồ vật xa xỉ như trang sức cũng có bán, nhưng giá cả ngay cả một khối bánh quy cũng không bằng.

Hoắc Ngôn Trăn không nhìn nhiều, đi thẳng đến cửa hàng bán vũ khí.

"Ông chủ, tôi có một con dao Thụy Sĩ, ông có nhận không?"

Ông chủ cửa hàng là một người trung niên, khuôn mặt thật thà nhưng ánh mắt lại khôn khéo, nhìn Hoắc Ngôn Trăn cởi con dao treo bên hông xuống đặt lên quầy, vội vàng rút vỏ dao ra quan sát.

Một lát sau, Ông nheo mắt lên, thăm dò: "Cậu định gia giá như nào?" "

"Tùy tiện cho chút đồ ăn đi, loại bổ dưỡng một chút, trong nhà có tiểu hài tử."

Hoắc Ngôn Trăn vốn là dị năng giả hệ kim dùng dao cũng ít, hơn nữa anh cũng bị con dao này đâm qua, trong lòng có chút không thoải mái, cho nên dứt khoát mang đi đổi chút đồ ăn cho Nguyễn Ngải, so với giữ bên mình tốt hơn.

Ông chủ hiểu rõ, từ dưới quầy lấy ra một hộp trứng tươi cùng hai hộp thịt kho tàu đóng hộp: "Dao này của cậu đúng là cực phẩm, tôi vốn muốn ép giá, nể tình cậu nuôi gia đình không dễ dàng, những thứ này cậu đều cầm đi."

Ánh mắt Hoắc Ngôn Trăn sáng ngời.

Trứng gà và thịt bây giờ đều thực phẩm xa xỉ, hiếm có ông chủ nào có lương tâm như này, lại đem thứ tốt như vậy cho anh. ( truyện đăng trên app TᎽT )

"Đa tạ ông chủ, chúc làm ăn phát đạt."

Ông chủ khách khí khoát tay áo, "Không có gì!"

Lúc Hoắc Ngôn Trăn trở lại khu dân cư, trời đã hoàn toàn tối đen.

Khi anh mở cửa đi vào, đã nhìn thấy hai nam nhân trẻ tuổi ngồi ở bàn ăn.

Đối diện, Nguyễn Ngải với mái tóc rối bời đang nhìn chằm chằm bọn bọ, vừa nhìn đã biết là cô vừa tỉnh ngủ.

Hoắc Ngôn Trăn mang vẻ mặt cảnh giác nhìn hai người xa lạ kia, đang muốn tiến lên thì phát hiện tình huống có chút không thích hợp.

Thần sắc Nguyễn Ngải vẫn lạnh như băng khi đối mặt với người lạ, nhưng người đàn ông ngồi đối diện cô lại đang nằm trên bàn, vừa viết ghi chép vừa run rẩy.

Bởi vì giờ khắc này một con dao gọt hoa quả và thanh kiếm đang kề trên cổ bọn họ.

"Xin hỏi, sau khi cô và Triệu Mộ Thanh xảy ra xung đột, trong khoảng thời gian từ lúc đó đến sáng nay, ách, cô đã đi, đi những nơi nào?"

Nguyễn Ngải khép mí mắt lại: "Không đi đâu cả. "

"Được rồi, được rồi" người đàn ông viết "Không... Có... Đi... nơi nào."

"Vậy, xin hỏi có nhân chứng không?"

"Có."

"Xin hỏi đó là ai?"

Nguyễn Ngải không nói.

Hoắc Ngôn Trăn lúc này đi tới: "Là tôi, mấy ngày nay cô ấy vẫn ở cùng một chỗ với tôi."

Khi hai người nghe được thanh âm truyền đến từ trên đỉnh đầu, đều cứng đờ lại không dám ngẩng đầu, chỉ có thể ra sức liếc trắng mắt lên trên.

Thế nhưng chỉ có thể nhìn thấy vòng eo thon gọn giấu dưới lớp áo thun cotton.

Hoắc Ngôn Trăn khẽ xoa đầu Nguyễn Ngải: "Đừng dọa bọn họ nữa, đều là người bình thường không có dị năng, căn cứ phái tới điều tra."

Lúc Nguyễn Ngải ngẩng đầu nhìn anh không tự chủ được ngáp một cái, ngay sau đó con dao kề trên cổ hai người liền chậm rãi hạ xuống.

Hai người cầm lấy quyển sổ ghi chép nhanh chóng đứng lên: "Chúng tôi đã kiểm tra xong, hẹn gặp lại!"

Nói xong tranh nhau rời khỏi nơi này, phanh một tiếng đóng cửa lại.

Sau khi trong phòng an tĩnh lại, Hoắc Ngôn Trăn có chút ngạc nhiên chỉ vào con dao trên bàn: "Em đây là tinh thần hệ dị năng đi, hiện tại đã tới cấp mấy rồi?"

Nguyễn Ngải vươn ra ba ngón tay trắng nõn.

Hoắc Ngôn Trăn:"!? -"

"Tôi vừa mới rời giường có chút đói, liền đem một gói tinh hạch cấp hai kia ăn hết."

"Bởi vì ăn quá nhiều, tôi liền thăng cấp."

Đồng tử Hoắc Ngôn Trăn khẽ co rụt: " Em mang tinh hạch kia ăn? -

Nguyễn Ngải mím môi dưới, "Tôi đã rửa qua."

"...... Được rồi. -"

Từ khi biết cô miễn dịch với virus tang thi, Hoắc Ngôn Trăn cảm thấy bất luận chuyện khó tin đến đâu cũng đã trở nên không kỳ quái.

"Bây giờ tôi đi nấu cơm, em còn ăn được không?"

Nguyễn Ngải gật đầu: "Vẫn còn đói."

Hoắc Ngôn Trăn bất đắc dĩ cười cười: "Được, hôm nay chúng ta ăn thịt. -"

Nhà bếp không có nồi cơm điện, anh liền dùng nồi hấp hâm lại một ít cơm nguội, sau đó đem thịt kho tàu đóng hộp đơn giản hâm nóng rồi đổ ra đĩa, lại chiên thêm hai quả trứng.

Lúc thức ăn được bày lên bàn, ánh mắt Nguyễn Ngải sáng ngời.

Món thịt kho đỏ thẫm trên bàn, lại kết hợp với trứng chiên nóng hổi thơm ngát, khiến cô vô cùng thỏa mãn.

Hoắc Ngôn Trăn ở một bên nhìn cô ăn, liền cảm thấy không biết làm sao.

Tiểu cô nương lớn lên trắng trẻo mềm mại, ngũ quan tinh xảo, khi ăn giống như chuột đồng nhỏ vừa mềm vừa đáng yêu.

Hoắc Ngôn Trăn nhịn không được nghĩ: " Đợi qua vài năm nữa, Tiểu Ngải nhất định sẽ trở thành một cô gái vô cùng xinh đẹp sẽ có rất nhiều chàng trai trẻ đẹp theo đuổi."

Cho đến lúc đó anh phải chăm sóc thật tốt cho Tiểu Ngải.

......

Đêm khuya, Nguyễn Ngải tiếp tục đi ngủ.

Hoắc Ngôn Trăn ở trong phòng khách đợi một lát, Thẩm Lê Xuyên mới đen mặt tìm tới cửa.

"Lãnh đạo nói nhân chứng và lời khai không đủ, không có chứng cứ không thể tự tiện vào phòng thí nghiệm điều tra. Còn nói cái gì không thể làm chậm trễ bọn họ tiến hành nghiên cứu khoa học, mẹ nó thả rắm !"

Thẩm Lê Xuyên nóng nảy nói: "Thiếu gia tôi thật sự muốn một cước đạp vào mặt bọn họ. Nói cho bọn họ biết nếu cứ tiếp tục như vậy, toàn bộ dị năng giả của căn cứ sẽ bị tên biến thái Phó Dụ Lai kia giết sạch! -"

Hoắc Ngôn Trăn cũng không có kinh ngạc: "Nếu sáng không được, vậy chúng ta điều tra trong tối vậy. "

Thẩm Lê Xuyên sửng sốt: "Anh còn có phương án B? "

"Cậu có biết phòng thí nghiệm của họ ở đâu không?"

Thẩm Lê Xuyên gật đầu: "Tôi biết vị trí, nhưng chưa từng đi vào, anh định làm gì?"

Trong đôi mắt đen nhánh của Hoắc Ngôn Trăn lộ ra ánh sáng tối tăm không rõ: "Đương nhiên là thừa dịp đêm khuya yên tĩnh, vào phòng nghiên cứu của bọn họ kiểm tra một lượt."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp