Đêm khuya, bên trong hoàng thành phủ đầy tuyết trắng, tuyết trên mặt đất đã cao quá đầu gối, không trung vẫn còn tuyết lớn đang rơi. Trên đường vào cung điện của hoàng thành, đèn lồng cũng cháy rất yếu ớt, chập chờn giống như sẽ bị tắt ngay.
Đương kim Thánh thượng đóng cửa từ chối tiếp khách, trong điện một mảnh tối đen, thái giám cầm đèn lồng tới khuyên Thích Tinh trở về.
"Thích đại nhân, cho dù ngài có quỳ ở đây một đêm cũng vô dụng thôi! Thánh thượng đã ngủ rồi."
Thích Tinh không nhúc nhích chút nào, vẫn còn tâm tư cười: "Vậy hạ quan sẽ quỳ ở nơi này một đêm, đợi ngày mai Thánh thượng muốn gặp thì hạ quan đã ở đây rồi, như vậy chẳng phải rất tiện sao?"
Ngày mai? Quỳ dưới tuyết một đêm, ngày mai còn mạng để gặp Hoàng thượng sao?
Thái giám thật sự không khuyên được nữa, giận đến mức lắc đầu thở dài, cuối cùng vẫn nhận mệnh ở đây cùng hắn.
Không biết lại trôi qua bao lâu, có lẽ là giờ Tý, trên người Thích Tinh đã phủ một lớp tuyết trắng, lóe lên ánh sáng trong suốt. Hắn thở ra khói trắng, ngửa đầu nhìn bầu trời, thần sắc không vui không buồn.
Giờ Tý ba khắc, phía sau Thích Tinh truyền đến tiếng bước chân loạt soạt.
Ban đầu hắn vẫn chưa quay đầu lại, vẫn quỳ thẳng tắp. Thái giám cầm đèn lồng hơi giật mình, sau khi nghe thấy tiếng động thì vực lên tinh thần, giọng nói the thé: "Người tới là ai? Hoàng cung là nơi quan trọng, không được phép tự tiện xông vào!"
Thích Tinh quay đầu lại, đồng tử thoáng chốc đã co rút, còn tưởng mình bị ảo giác. Thế mà hắn lại nhìn thấy Bách Ấu Vũ!
Thê tử của hắn bị bọc kín mít rồi đưa tới đây, bởi vì mặc quá nhiều nên đi lại không quá thuận tiện. Nhưng có quấn nhiều hơn thì sao chứ? A Vũ vừa mới sinh xong mà!
Bách Ấu Vũ ở bên cạnh gian nan quỳ xuống, nói với thái giám: "Phiền công công sắp xếp giúp, thiếp thân là phu nhân của Thích Tinh, tới cầu kiến Hoàng thượng."
Máu nóng của Thích Tinh dâng lên, nhìn chằm chằm Bách Ấu Vũ. Đây là lần đầu tiên hắn muốn nổi giận với y. Gần như là ngay khi thái giám xoay người, Thích Tinh lập tức bắt lấy cổ tay Bách Ấu Vũ.
Bách Ấu Vũ yếu như gió, chỉ cần bị thổi nhẹ sẽ bay.
Nhưng y lại vô cùng kiên cường.
"Em tới đây làm gì?" Thích Tinh không nhịn được nổi cáu: "Em... Em muốn chọc ta tức chết à? Có phải không? Tại sao không ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi? Cơ thể em là sắt thép sao? Vừa sinh con xong đã dám quỳ dưới tuyết?"
"Nhưng em không thể để chàng quỳ ở đây một đêm được?" Bách Ấu Vũ dùng đôi mắt vô tội nhìn Thích Tinh: "Chàng sẽ không còn mạng."
Thích Tinh là người tập võ, thân thể cường tráng, quỳ một đêm cũng sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì, vả lại đây chỉ là khổ nhục kế thôi. Nhưng Bách Ấu Vũ thì khác, hắn tức giận đến mức đầu óc choáng váng, cầm lấy tay Bách Ấu Vũ không biết phải giải thích thế nào. Đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, Thích Tinh hỏi: "Ai nói cho em biết? Sao em lại biết ta đang quỳ ở đây?"
Bách Ấu Vũ lắp bắp, nhìn trái nhìn phải không nói.
Thật ra chỉ cần nghĩ lại là biết, Bách Ấu Vũ không có lệnh bài vào cung, trừ cha Thích ra thì còn ai có thể đưa người tới? Thích Tinh vừa lo vừa giận, đang định bảo Bách Ấu Vũ trở về thì ngự tiền thái giám đã tới, cao giọng nói: "Mời hai vị."
Thích Tinh lập tức đỡ Bách Ấu Vũ dậy.
Bách Ấu Vũ đã là nỏ mạnh hết đà, dựa vào Thích Tinh mới vào được trong phòng, gặp mặt thánh nhan. Đương kim Thánh thượng đã gần bảy mươi tuổi, mái tóc hoa râm, hai mắt lại rất hữu thần, nhìn tướng mạo giống như một ông lão mặt mũi hiền lành. Nhưng ông lạnh mặt ngồi ở chỗ đó lại toát ra khí thế không giận tự uy.
Hoàng thượng miễn lễ cho hai người, rất có hứng thú nói: "Thích Tinh ơi là Thích Tinh, tiểu tử nhà ngươi đúng thật là có tiền đồ, thế mà lại để thê tử vừa mới sinh của mình đến cầu tình thay ngươi."
Thích Tinh rất vâng lời: "Hoàng thượng dạy rất phải, vi thần lập tức bảo nội tử trở về, sau đó ra ngoài tiếp tục quỳ."
Dứt lời lại thật sự hành lễ muốn đi, Hoàng thượng thuận tay ném tấu chương vào người hắn: "Quay lại!"
Thích Tinh và Bách Ấu Vũ lại quỳ trước mặt Hoàng thượng.
Hoàng thượng nói: "Ngươi đúng thật là gan to bằng trời, dám để trẫm đợi ngươi nguyên một ngày! Trẫm phạt ngươi quỳ thì Thích thừa tướng lại không vui, bắt thê tử vừa mới sinh nở xong của ngươi đến ép trẫm, thật sự cho rằng trẫm để ý cái mạng hèn nhà ngươi sao?"
Thích Tinh nói: "Vi thần không dám. Nội tử sinh đẻ hung hiểm, vi thần cũng là tình sâu nghĩa nặng, bất đắc dĩ mới làm như vậy, mong Thánh thượng trách phạt."
Bách Ấu Vũ bị dọa đến mức run lên, sau đó mu bàn tay được một bàn tay cực nóng phủ lên, trái tim y nhất thời an ổn lại.
Thánh thượng nhìn rõ ràng không sót chút gì, hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng bỏ qua cho hai người: "Đã giày vò đến tận khuya rồi, ngươi còn muốn bị phạt thế nào? Chứng cứ đâu? Trình lên đây."
Chứng cứ mà Hoàng thượng nói đúng là chứng cứ phạm tội Thân vương kết bè kết phái mà Thích Tinh thu thập được mấy ngày nay. Có nhược điểm này trong tay, kiêng kỵ của Thánh thượng với Thân vương có thể giảm đi ba phần.
Chỉ cầu xin thay Nghiêm Dục Lâm không phải là cách tốt nhất, Thích Tinh làm như vậy vừa đúng lúc dâng gối đầu khi Hoàng thượng đang buồn ngủ.
Hắn lấy sổ sách trong ngực ra, sổ được đưa tới tay Hoàng thượng. Hoàng thượng liếc mắt hai cái, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng: "Tiểu tử ngươi quả thực là có vài phần thủ đoạn."
Thích Tinh cúi đầu nói không dám.
Một khắc sau, Thánh thượng phất tay vẫy lui người, Bách Ấu Vũ còn muốn hỏi thêm là xử lý Nghiêm Dục Lâm thế nào nhưng Thích Tinh đã kéo y vội vã lui ra ngoài.
Ngoài cửa tuyết bay đầy trời, lạnh lẽo thấu xương. Vừa mới thích ứng với địa long bên trong điện, Bách Ấu Vũ không chịu được gió lạnh, được Thích Tinh bế bổng lên.
So với đêm tân hôn thì hiện giờ bế thoải mái hơn nhiều.
Bách Ấu Vũ bị Thích Tinh ôm trong ngực giống như trẻ con, cảm thụ xóc nảy theo từng bước chân của Thích Tinh, ngẩng đầu lên là có thể thấy Thích Tinh thở ra khói. Trên người Bách Ấu Vũ khoác áo choàng bông của Thích Tinh, cứ đi như vậy một lát dường như cũng không cảm thấy lạnh như vậy.
Trên đường chỉ có hai người bọn họ, đèn ven đường trong hoàng cung tắt đi một chút, có lẽ là do tuyết rơi quá lớn nên lén lười biếng.
Nhưng từng bước đi của Thích Tinh đều vô cùng ổn định.
Bách Ấu Vũ nhắm hai mắt lại, nghe thấy tiếng chân giẫm trên tuyết phát ra tiếng lạo xạo.
Con đường rất ngắn, dường như là Thích Tinh vòng qua mấy ngã rẽ là ra đến xe ngựa.
Mã phu cẩn thận đánh xe, xe đi về phía trước vững vàng. Bách Ấu Vũ nằm trong ngực Thích Tinh, bị hôn lên chóp mũi lạnh như băng, chỉ kịp nắm lấy tay Thích Tinh rồi nặng nề mê man.
Hôm sau, ánh mặt trời sáng bừng.
Buổi trưa, trong cung truyền đến chiếu lệnh, truyền Nghiêm Dục Lâm vào triều.
Đêm ba mươi Tết, Nghiêm Dục Lâm được đặc xá xuất ngục.
Tác giả có lời muốn nói:
Vì để kịp kết thúc ở số 21 nhưng lại không muốn đầu voi đuôi chuột nên tui cũng liều luôn.
Hôm nay lại up nhiều chữ lắm nè, mau khen tui đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT