Trọng Sinh Làm Giàu

Chương 18: Nổi khổ của Thầy


1 năm

trướctiếp

Thời gian thoáng chốc đã bước vào tháng mười. Thị trấ Phương Tuyền ở Tây Bắc này sớm đã bắt đầu chuyển lạnh rõ rệt, thời gian đã qua hơn một tháng rồi, những bạn học trên lớp đối với những yêu cầu ngặt nghèo không được phép ấy của thầy Trịnh đã từ bất mãn trở thành tê dại, chỉ là danh hiệu “Trịnh không cho phép” này đã tự nhiên thâm nhập lòng người. Tuy trong trường học, những đứa trẻ này vẫn còn có nỗi sợ với vị thầy giáo này, không dám nói lớn tiếng nhưng sau khi ra khỏi trường học, mấy từ “Trịnh không cho phép” đã hoàn toàn biến thành đại danh từ của Trịnh Hồng Nghĩa, thậm chí đối với không ít phụ huynh mà nói, họ có thể không biết Trịnh Hồng Nghĩa là người nơi nào, nhưng chỉ cần nhắc đến “Trịnh không cho phép”, thì sẽ như bừng tỉnh ngộ ra vậy. 

Đối với những thứ giáo điều của Trịnh Hồng Nghĩa, tuy là xuất phát tự sự tôn trọng của phụ huynh đối với thầy giáo, cho rằng đây cũng vì Trịnh Hồng Nghĩa muốn có sự quản lý dạy dỗ tốt hơn, cũng có thể quản thúc được tính của con mình, chứ không một ai lại đến trường học đưa ra những kháng nghị gì, ngược lại yêu cầu con mình vâng theo thực hiện. Nhưng ngấm ngầm trong lòng, những phụ huynh này đối với cách quản lý thô bạo này của Trịnh Hồng Nghĩa có sự phê bình kín đáo. Những công nhân này suy cho cùng cũng không phải là nông dân trong trấn, đại đa số ít nhất cũng có trình độ văn hóa bậc tiểu học, thậm chí có người có học lực cao trung, dĩ nhiên càng hiểu rõ hơn những vị giáo viên như thế nào mới khiến bọn trẻ yêu thích. 

Lâm Triều Vũ gần đây bận rộn về việc bắt đầu góp nhặt tiếng Anh năm đó của mình. Dù năm xưa cố gắng hết sức, nhưng vẫn đã qua được bốn cấp. Vả lại qua nhiều năm tốt nghiệp điện ảnh, hun đúc tài năng trong công việc, miễn cưỡng nói những câu hội thoại thường ngày cũng không có vấn đề gì. Nhưng sau khi sống lại Lâm Triều Vũ cảm thấy đối với kế hoạch phát triển của mình sau này, trình độ Anh ngữ trước mắt của mình dường như có chút yếu kém. Dù sao nhìn trình trạng trước mắt mà nói, trong gần vài năm nay hắn chỉ có thể tích tụ năng lượng. Còn những điều trong trường học, thật sự là khiến hắn cảm thấy vô cùng buồn chán, nhưng trừ khi hắn nhảy lớp nhập thẳng lớp cao trung, nếu không hắn phải ở lại giúp những thằng nhóc thối tha ấy lăn lộn ít nhất là bảy năm. Thời gian bảy năm, hắn mới không muốn lãng phí thời gian vào trường học buồn chán này. 

Nhưng bỏ học thì e rằng không thực tế, chỉ sợ sẽ khiêu chiến với điểm mấu chốt của Lâm Dật. Hơn nữa hiện tại đối với trấn Phương Tuyền mà nói, dù cho là trốn học, vốn cũng không có nơi nào để hắn đi. Nên Lâm Triều Vũ tuy rằng đối với việc gặp Trịnh Hồng Nghĩa cảm thấy phiền chán, nghe những câu hỏi đơn giản có thể nhẩm tính trong đầu, làm những bài tập vô vị đến cực điểm, dù thế vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn đi học. Thế nhưng, bên trong bìa sách giáo khoa tiểu học, hắn đã đổi toàn bộ thành sách Anh ngữ và bộ sách cổ văn. Chỉ tiếc rằng Trung Quốc hiện nay, mấy cái máy tính cực kỳ khan hiếm. Nhà máy thiết bị cán ép Thành Tây tuy nhiên là một nhà máy lớn trong tỉnh cũng chưa được trang bị. Nếu không, hắn thực sự muốn tìm một người để học tập. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp