Trong ánh đèn trải khắp thành, hai người nắm tay trở lại Hợp Hoan Cung. Chờ đến hành lang dài, Tạ Trường Tịch giơ tay, ôn hòa nói: “Đưa thuốc cho ta đi.”
Hoa Hướng Vãn nghe chàng nói, nhìn dáng vẻ chàng bình tĩnh thong dong, nắm bình sứ trong tay, bất động thật lâu.
Ánh mắt Tạ Trường Tịch rơi xuống bình sứ trong tay nàng. Chàng chần chờ một lát rồi chủ động duỗi tay, khoảnh khắc chàng nắm lấy bình sứ, hai tay Hoa Hướng Vãn căng thẳng, Tạ Trường Tịch nâng mi nhìn nàng: “Vãn Vãn?”
“Chàng...” Giọng Hoa Hướng Vãn hơi khàn, nàng nhìn người trước mặt, biết rõ không có khả năng nhưng lại vẫn mở miệng: “Ngày sau, nhất định phải nhớ ra ta.”
Tạ Trường Tịch lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, ánh mắt chàng bình tĩnh ôn hòa. Sau một lúc lâu, chàng nhẹ giọng nói: “Sẽ nhớ rõ.”
Nghe được lời này, Hoa Hướng Vãn mới chậm rãi buông tay.
Tạ Trường Tịch lấy được bình sứ từ trong tay nàng, nghe nàng nhỏ giọng mở miệng: “Sau khi xác định hôn kỳ, ta sẽ nói cho Côn Hư Tử. Thời gian của chàng và ta không nhiều lắm, chàng tu đến một kiếm cuối cùng,” Nàng ngẩng lên nhìn chàng: “thì lại đến tìm ta.”
“Ta sẽ tìm sư thúc sắp xếp.”
Sắc mặt Tạ Trường Tịch vững vàng: “Tối nay ta sẽ nói rõ ràng với ông ấy, bố trí tất cả. Nàng không cần phải lo.”
Hoa Hướng Vãn gật gật đầu.
Hai người lặng im. Một lúc lâu sau, chàng vươn tay ôm người vào trong nguc.
Ống tay áo của chàng che khuất nửa người nàng, che hết mưa gió bên ngoài. Bờ vai chàng rắn chắc hơn so với lúc còn thiếu niên nhiều, thân hình thoạt nhìn mảnh khảnh, nhưng ngay vào lúc kề sát nhau, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng sự kiên định như cổ thụ trên núi cao.
“Vãn Vãn.” Giọng chàng ôn hòa: “Ta sẽ trở về.”
Hoa Hướng Vãn không lên tiếng, nàng ngơ ngác để chàng ôm vào trong nguc. Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm nhận được có người bảo vệ và đồng hành trong mưa gió.
Hai người dựa sát vào nhau một lát, Tạ Trường Tịch mới nhắc nhở nàng: “Ta đi tìm sư thúc.”
Hoa Hướng Vãn ừ một tiếng. Tạ Trường Tịch giơ tay che đôi mắt nàng lại, ôn hòa nói: “Đừng mở mắt, nàng mở mắt, ta sợ ta sẽ quay đầu lại.”
“Được.”
Hoa Hướng Vãn nghe lời không mở mắt. Nàng cảm giác người bên cạnh chậm rãi buông nàng ra, xoay người, đi xa.
Qua rất lâu, nàng mới chậm rãi mở to mắt, chỉ thấy trên hành lang đã không còn một bóng người.
Nàng nhìn theo hướng Tạ Trường Tịch rời đi, ngơ ngác trong chốc lát. Sau một lúc, nàng mới bình tĩnh lại, quay đầu đi vào trong phòng.
Nàng đẩy cửa vào, trong phòng tối om, nàng cảm giác có người ở đây. Còn chưa có động tác nào, nàng đã bị người đó siết lấy cổ, đè vào trên cửa gỗ!
Hoa Hướng Vãn gần như đồng thời tế ra pháp ấn, nhưng mà động tác của đối phương càng nhanh hơn, bắt lấy cổ tay nàng áp lên trên cửa, cả người lập tức áp tới.
Khuôn mặt y ở trong bóng đêm mang theo vài phần hung ác nham hiểm, hoàn toàn khác hẳn với vẻ thản thiên trước sau như một của Tạ Trường Tịch ngày thường.
“Đi tìm Tạ Trường Tịch à?”
Y cười mở miệng, đáy mắt lại không thấy chút ý cười.
Hoa Hướng Vãn thở hổn hển, không nói ra tiếng. Bích Huyết Thần Quân khẽ nghiêng đầu: “Thả 3000 Trường Minh Đăng, là hắn làm chứ gì? Khoảng thời gian ba ngày này, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng mà cũng không cần à?”
“Ma Chủ.” Tay Hoa Hướng Vãn bấu vào ngón tay ông ta, cố gắng để mình có thể hít thở. Nàng nhìn ông ta chằm chằm, không lập tức ra tay, nói: “Ta chỉ từ biệt với chàng ấy.”
Nghe được lời này, động tác của Bích Huyết Thần Quân hơi khựng lại. Ngón tay ông ta thả lỏng một chút, trong mắt mang theo hoài nghi: “Từ biệt?”
“Ta đồng ý với ngài.” Hoa Hướng Vãn vội mở miệng: “Ta hợp tác với ngài, ngài đưa cho ta Vực Linh. Chúng ta thành hôn, chỉ cần sư huynh sư tỷ của ta sống lại, ta sẽ giúp ngài diệt thế.”
Bích Huyết Thần Quân không nói chuyện. Ông ta nhìn Hoa Hướng Vãn như dò xét.
Hoa Hướng Vãn cười rộ lên: “Ma Chủ không tin ta?”
“Ngươi vì hắn đến Bích Hải Châu cũng chịu c0i ra. Hiện tại lại đồng ý từ biệt với hắn?”
Bích Huyết Thần Quân nhếch mép, hiển nhiên không tin.
Hoa Hướng Vãn nhìn đối phương chăm chú: “Trong lòng Ma Chủ không rõ à? Tình yêu dĩ nhiên ta muốn, nhưng có thể sánh bằng trách nhiệm và thiếu nợ à?”
Bích Huyết Thần Quân nghe được lời này, ngón tay chậm rãi buông ra, dường như rốt cuộc đã tin nàng.
Ông ta vừa thả tay, Hoa Hướng Vãn lập tức ngã xuống mặt đất, há mồm thở d0c. Ma Chủ cúi xuống nhìn nàng, trên mặt lại khôi phục vẻ ôn hòa ngày thường: “Ta biết ngay ngươi là người có trách nhiệm, sẽ không phụ lòng những người bị ngươi và Tạ Trường Tịch hại chết kia mà. Vậy ngày mai bổn tọa sẽ cùng ngươi đi tìm sư phụ ngươi, bàn bạc chuyện hôn kỳ với bà.”
“Vậy... Không biết Ma Chủ định lấy thân phận gì tìm sư phụ ta cầu hôn?”
Lời này làm Bích Huyết Thần Quân suy ngẫm. Ông ta nửa ngồi xổm xuống, nhìn Hoa Hướng Vãn chằm chằm: “Ngươi hy vọng ta dùng thân phận gì đây?”
“Cái này tùy Ma Chủ quyết.”
“Dù sao bổn tọa đã bị ngươi giết, chết mà sống lại, vẫn quá mức kinh hãi thế tục.” Bích Huyết Thần Quân cười rộ lên: “Thẩm Dật Trần đi.”
Ông ta nói, giọng điệu lại lạnh đi: “Dù sao y mong nhớ chuyện này, cũng đã mong nhớ cả đời, không phải à?”
Hoa Hướng Vãn không nhìn ông ta. Nàng cụp mi, âm thầm nắm chặt tay: “Được.”
Lúc Bích Huyết Thần Quân và Hoa Hướng Vãn bàn bạc hôn sự, Tạ Trường Tịch cầm thuốc đi vào phòng của Côn Hư Tử.
Côn Hư Tử đang bàn bạc với Tô Lạc Minh chuyện tu sửa thông đạo truyền tống tạm thời, đột nhiên nghe ngoài cửa truyền đến giọng của Tạ Trường Tịch: “Sư thúc.”
Tay Côn Hư Tử run lên, ngay sau đó phản ứng lại. Sau khi ngắt liên lạc với Tô Lạc Minh, ông vội vàng đứng dậy mở cửa, kinh ngạc nói: “Trường Tịch?”
Nói xong, ông đánh giá một lượt, sau khi xác nhận là Tạ Trường Tịch thì mới nói: “Con... Sao con lại từ địa cung ra?”
“Tà khí trên người con đã tạm thời tiêu trừ, lần này đến đây, là tạm biệt sư thúc.”
Nghe lời này, Côn Hư Tử tạm thời chưa phản ứng kịp. Một lát sau, ông mới giật mình tỉnh lại, vội nói: “Con vào trước đi đã.”
Ông đón Tạ Trường Tịch vào nhà, giơ tay bày kết giới, nhìn sắc mặt Tạ Trường Tịch bình tĩnh thì nhất thời không biết nói từ đâu.
Ông chần chờ một lát, mới nói: “Hoa Thiếu chủ thả con ra à?”
“Đúng vậy.”
“Con... Con phải về Tử Sinh Giới à?” Nhớ tới quyết định trước đó của Hoa Hướng Vãn, Côn Hư Tử thấp thỏm dò hỏi.
Hoa Hướng Vãn không thể nào nói thật với Tạ Trường Tịch. Nếu nàng nói thật, theo tính tình của Tạ Trường Tịch, chắc chắn không thể nào ngoan ngoãn rời đi được.
Ông không dám nhiều lời, sợ nói ra điều gì không nên nói nên không ngừng đặt câu hỏi.
Tạ Trường Tịch biết điều ông lo lắng nên mới giải thích: “Vãn Vãn nói cho con, Ma Chủ sống lại, đồng ý sẽ đưa một nửa Vực Linh kia cho nàng. Nàng định dùng Vực Linh làm sư huynh sư tỷ của nàng sống lại. Sau khi thả Vực Linh ra, nàng không thể khống chế, chỉ có thể gửi hy vọng vào kiếm chiêu cuối cùng của Vấn Tâm Kiếm. Cho nên nàng tìm cho con một viên thuốc, sau khi ăn vào, con sẽ có thể quên nàng, để con đi tìm hiểu kiếm chiêu cuối cùng.”
Nghe lý do này, Côn Hư Tử nhất thời không nói ra lời.
Là thật, cũng là giả.
Nàng phải có được Vực Linh, muốn làm sư huynh sư tỷ sống lại, nhưng nàng không gửi hy vọng vào Tạ Trường Tịch, mà là kịch độc trong cơ thể nàng.
Nhưng Côn Hư Tử không thể nhiều lời. Ông quay đầu đi, thấp giọng nói: “Cho nên con định làm thế nào? Về Tử Sinh Giới à?”
“Không.” Tạ Trường Tịch lắc đầu: “Con muốn đi ngộ đạo.”
Lời này làm Côn Hư Tử sửng sốt. Tạ Trường Tịch nâng mi, thần sắc bình tĩnh: “Con không tu được Vấn Tâm Kiếm, lấy thuốc hỗ trợ để đặt được mục đích, chung quy không phải là chiêu thức mạnh nhất. Đa Tình Kiếm cũng có thức cuối cùng, con muốn tu Đạo của mình.”
“Nhưng nếu không phải là Vấn Tâm Kiếm thì không phong ấn được Vực Linh...”
“Bất cứ vật gì trên đời cũng đều có thể giết được hết,” Tạ Trường Tịch bình tĩnh mở miệng: “không phong ấn được, con sẽ giết nó.”
“Vậy...” Côn Hư Tử ngẫm nghĩ: “Con định đi chỗ nào ngộ đạo?”
Tạ Trường Tịch im lặng. Chàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt mang theo chút mờ mịt: “Nhân gian.”
“Con đã trải nghiệm tình, trải nghiệm hận, trải nghiệm ghen ghét, trải nghiệm oán, trải nghiệm thương, trải nghiệm đau... Nhưng chung quy chỉ là của mình Vãn Vãn cho con, con đã ở Tử Sinh Giới quá lâu rồi.” Tạ Trường Tịch quay đầu nhìn về phía Côn Hư Tử: “Khi thiếu niên con đã từng ngao du ở thế gian, nhưng khi đó con xem không hiểu, hiện giờ con muốn nhìn lại.”
Côn Hư Tử không nói, dường như đang do dự. Tạ Trường Tịch ngẫm nghĩ, cụp mi nói: “Trải nghiêm thiện ác thế gian, có thiện có ác, cuối cùng lại nguyện bảo vệ cái thiện, mới thật sự là thiện. Hậu thế u mê, nằm dưới giới luật khuyên răn, cho dù chịu chết vì muôn dân thiên hạ, cũng vì tấm lòng non trẻ, chết bao lần cũng không hối hận.”
“Ta hiểu ý của con.” Côn Hư Tử lộ ra vẻ lo lắng: “Nhưng thể chất của con đặc thù. Hiện giờ Vấn Tâm Kiếm không được bảo vệ được cho con...”
“Còn Vãn Vãn.”
Tạ Trường Tịch nhắc nhở Côn Hư Tử. Côn Hư Tử sửng sốt, lại thấy Tạ Trường Tịch bình tĩnh nói: “Vấn Tâm Kiếm không bảo vệ được con, nhưng con biết Vãn Vãn yêu con thì cũng như bảo kiếm hộ thân, loại yêu ma bình thường không đến gần được.”
Côn Hư Tử không nói chuyện, ông ngẫm nghĩ rồi gật gật đầu: “Bản thân con hiểu rõ mình nhất. Nếu đã có quyết định, ta cũng không ngăn được con. Vậy con tới tìm ta, là muốn làm gì?”
“Con không ăn thuốc này.” Tạ Trường Tịch vừa nói vừa đặt bình sứ lên bàn, bình thản nói: “Con muốn để nàng yên tâm, tối nay con sẽ đi. Ngày mai, làm phiền sư thúc nói cho nàng, thuốc đã có hiệu lực, con đã quên. Người sắp xếp cho con về Tử Sinh Giới, để nàng yên tâm.”
Nghe lời này, Côn Hư Tử chần chờ. Ông cầm lấy bình sứ, nhỏ giọng nói: “Còn gì nữa à?”
“Vãn Vãn nhiều tâm tư, tất nhiên sẽ không nói cho con hết mọi chuyện. Nếu nàng xảy ra bất kỳ chuyện gì, mong rằng sư thúc kịp thời thông báo.”
“Ta biết rồi.”
Côn Hư Tử chột dạ trả lời: “Vậy con định đi luôn bây giờ à?”
“Trước khi đi còn phải làm một chuyện.”
Tạ Trường Tịch bình tĩnh đứng dậy. Chàng chuyển mắt nhìn về phía Côn Hư Tử: “Muốn mượn sư thúc một cái pháp bảo.”
“Cái gì?”
“Con nghe nói sư thúc được sư tổ tặng ba cái đạo phù, Trường Tịch muốn xin sư thúc một đạo phù trong đó.”
“Ồ.” Côn Hư Tử nghe thấy vậy thì gật gật đầu, ngược lại rất hào phóng, lấy phù ra giao vào trong tay Tạ Trường Tịch: “Phù có thể giúp con chống đỡ nửa canh giờ, linh lực tu vi đều không thua gì bản thể. Con muốn lấy cái này làm gì?”
“Một việc tư thôi.”
Tạ Trường Tịch không nói thẳng, cầm phù, hành lễ với Côn Hư Tử: “Sư thúc, Trường Tịch cáo lui trước.”
Nói xong, Tạ Trường Tịch lập tức đi ra ngoài.
Côn Hư Tử ở phòng trong, sau khi bình tĩnh lại, ông cầm bình sứ trong tay, ngẫm nghĩ rồi thở dài, thu bình sứ vào trong túi Càn Khôn.
Lời nói dối này phải nói ra thế nào, ông ấy cần phải ngẫm lại thật kỹ.
******
Tạ Trường Tịch ra khỏi cửa không lâu, Bích Huyết Thần Quân cũng từ phòng Hoa Hướng Vãn rời đi. Vẻ mặt ông ta thoạt nhìn rất vui vẻ, đi trên hành lang dài, không ngừng chuyển động quạt giấy trong tay.
Đi chưa được mấy bước, ông ta dừng bước, quay đầu lại nhìn về phía góc tường.
Trong góc không biết từ khi nào xuất hiện một bóng người, áo trắng ngọc quan, tay cầm trường kiếm.
Hai người có khuôn mặt giống nhau như đúc, khí chất lại hoàn toàn bất đồng.
Bích Huyết Thần Quân nhìn đối phương. Sau một lúc, ông ta lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Tạ Trường Tịch?”
“Thẩm Dật Trần.”
Thanh niên từ chỗ tối đi ra, đến dưới ánh trăng, sắc mặt chàng lạnh nhạt, quanh thân như tuyết. Bích Huyết Thần Quân đánh giá chàng, ngẫm nghĩ, trên mặt lộ ra vài phần lo lắng: “Ta nghe Vãn Vãn nói ngươi nhập Ma, ngươi còn tốt chứ?”
Tạ Trường Tịch không lên tiếng. Bích Huyết Thần Quân cười rộ lên: “À, ta và Vãn Vãn định ra hôn kỳ rồi, ngươi nghe nói chưa?”
“Dùng khuôn mặt này vui không hả?”
Tạ Trường Tịch mở miệng. Bích Huyết Thần Quân làm như không nghe rõ: “Tạ Đạo quân nói cái gì?”
“Biết nàng thích ta, trước khi chết không tiếc biến thành ta để lấy niềm vui từ nàng.” Sắc mặt Tạ Trường Tịch nhàn nhạt, vẻ mặt Bích Huyết Thần Quân lạnh xuống. Tạ Trường Tịch hờ hững cất tiếng: “Hiện giờ nếu đã sắp thành hôn, mà không có nổi gương mặt cho mình à?”
Bích Huyết Thần Quân nghe lời này, dần bình tĩnh lại, cười khẽ: “Tạ Đạo quân đến hỏi tội à?”
“Không.” Tạ Trường Tịch ngước mắt nhìn ông ta: “Ta đến lấy đồ của ta về.”
Ngay khi dứt lời, trường kiếm của Tạ Trường Tịch nhanh chóng đi ra, băng tuyết kéo đến che trời lấp đất. Lĩnh vực của hai người nhanh chóng nối tiếp với nhau, đất trời xung quanh biến sắc, băng nguyên nối với vùng biển.
Băng tuyết hóa kiếm, sóng biển ngập trời, Bích Huyết Thần Quân ngự sóng biển mà đi, trên tay quay cuồng, một đám pháp ấn vòng quanh người, không cho Tạ Trường Tịch tiến lên nửa bước.
Mỗi một kiếm của Tạ Trường Tịch đều bổ trời xẻ biển, va chạm với sóng biển của Bích Huyết Thần Quân, phát ra tiếng vang ầm trời.
Thần lực của Bích Huyết Thần Quân cuồn cuộn không ngừng, Tạ Trường Tịch cụp mi nhìn dưới biển xanh, mơ hồ có thể thấy một lục địa ánh đỏ.
Là Dị giới.
Khởi nguồn lực lượng của ông ta căn bản không phải Định Ly Hải mà là Dị giới.
Phát hiện Tạ Trường Tịch chú ý đến điểm này, sắc mặt Bích Huyết Thần Quân lạnh lùng, phủi tay một pháp trận cực lớn mở rộng về phía Tạ Trường Tịch, ánh sáng bùng lên làm người ta khiếp sợ lui về phía sau. Ngay sau đó nước biển hóa thành từng lưỡi dao sắc bén từ trong pháp trận bắn thẳng về phía Tạ Trường Tịch.
Trường kiếm trong tay Tạ Trường Tịch đánh một kiếm bật pháp trận ra, cả người nháy mắt biến mất tại chỗ. Sắc mặt Bích Huyết Thần Quân khẽ biến, ông ta ý thức được gì đó, đột nhiên lui về phía sau, giơ tay đánh một đòn về phía sau, đã thấy mũi kiếm của Tạ Trường Tịch lao đến!
Một kiếm kia mơ hồ có thể nhìn thấy khí lạnh tỏa ra, Bích Huyết Thần Quân lấy công làm thủ, một chưởng đánh thẳng vào vị trí trái tim Tạ Trường Tịch. Tạ Trường Tịch hoàn toàn không lùi, ngay trong chớp mắt pháp ấn của Bích Huyết Thần Quân đánh vào trái tim chàng, mũi kiếm cũng quét ngang qua mặt ông ta.
Băng sương lập tức lan tràn ở trên mặt Bích Huyết Thần Quân, cả khuôn mặt bị nhiệt độ lạnh lẽo tổn thương, dần dần hư thối.
Bích Huyết Thần Quân nhìn chằm chằm khuôn mặt thanh niên bị pháp ấn xuyên qua, cười lạnh lên tiếng: “Vì huỷ hoại khuôn mặt, mà mạng cũng bỏ?”
Tạ Trường Tịch nhìn mặt ông ta, thần sắc bình tĩnh, nhàn nhạt nói một tiếng: “Đúng.”
Nói xong, cả người chàng hóa thành một lá phù, nháy mắt cháy bùng ở trong không khí.
Bích Huyết Thần Quân sửng sốt, ngay sau đó thần thức mở rộng tìm kiếm khắp nơi.
Mà lúc này, Tạ Trường Tịch đã thay bộ đạo bào màu lam thời niên thiếu, cầm theo trường kiếm, đội đấu lạp, đi trong đêm mưa ngoài ngàn dặm, ngắm nhìn về phía Hợp Hoan Cung.
Không giết được.
Chàng xác nhận kết quả, bình tĩnh xoay người, thu lại tất cả tu vi, theo đám người, chậm rãi đi xa.
Bích Huyết Thần Quân dùng thần thức tìm tòi một vòng lại không thấy ai, một lúc lâu sau, rốt cuộc ông ta mới thu thần thức về.
Trên mặt, tổn thương do giá rét vẫn liên tục khuếch tán, trong nháy mắt thần thức thu về, đau đớn lập tức truyền đến. Ông ta phục hồi tinh thần, nghiêng ngả lảo đảo đi về phòng, ngẩng đầu nhìn vào gương.
Trên mặt người trong gương bao trùm băng sương, ông ta lau mạnh băng tuyết, lộ ra một khuôn mặt bị vết kiếm cắt qua. Ông ta giơ tay dùng pháp thuật dừng tổn thương do giá rét khuếch tán lại, phong tỏa tất cả kiếm ý vào trong vết kiếm kia.
Nhưng cho dù ông ta có cố gắng ra sao, kiếm ý của Tạ Trường Tịch vẫn tồn tại ở vết kiếm, tổn thương do nhiệt độ có thể loại bỏ, nhưng vết kiếm kia vẫn ở trên mặt, làm khuôn mặt vốn hoàn mỹ không tì vết lộ ra vài phần dữ tợn.
Ông ta nhìn chằm chằm vào trong gương, biết đây là cảnh cáo và nhắc nhở của Tạ Trường Tịch.
Ông ta không xứng có khuôn mặt mà nàng thích.
Không có khuôn mặt này thì thế nào chứ?
Trong lòng Bích Huyết Thần Quân bình tĩnh lại. Ông ta thong dong giơ tay rút chủy thủ từ bên cạnh ra, đưa dọc theo vết kiếm của Tạ Trường Tịch, chậm rãi rạch xuống.
Linh lực của ông ta bao trùm lên kiếm ý của Tạ Trường Tịch, vết kiếm vốn đã kết vảy lại lần nữa da tróc thịt bong, máu tươi chảy xuống mặt. Trên mặt ông ta là nụ cười ôn hòa, ánh mắt lại lạnh lẽo.
Ông ta lại không phải Thẩm Dật Trần, còn muốn tình cảm của nàng?
Một đêm loạn lạc qua đi, chờ đến ngày hôm sau, Hoa Hướng Vãn đã sớm chờ ở đình viện.
Bích Huyết Thần Quân nói cùng nàng đi tìm Bạch Trúc Duyệt bàn bạc hôn kỳ, nàng bèn chờ ông ta.
Chờ không bao lâu, nàng nghe được phía sau truyền tiếng tiếp đón của người hầu: “Thẩm công tử.”
Hoa Hướng Vãn nghe thấy âm thanh, quay đầu lại, sau đó sửng sốt.
Nàng nhìn thấy thanh niên mặc một thân áo dài màu ngọc, trên mặt đeo mặt nạ màu đen vẽ hoa sen vàng, khí chất ôn hòa, ánh mắt mềm mại, cả người đắm chìm trong nắng sớm, khiến nắng sớm như hòa vào một với y.
Hoa Hướng Vãn ngơ ngác nhìn người gần giống y hệt trong trí nhớ của mình, mãi đến khi đối phương cong mắt, trong mắt ẩn giấu ý cười: “Thiếu chủ?”
Nghe được đối phương nói chuyện, Hoa Hướng Vãn mới hoàn hồn, người trước mặt này tuyệt đối không thể là Thẩm Dật Trần, có giống hơn nữa cũng không phải.
Bích Huyết Thần Quân mở miệng ngắt lời nàng. Hoa Hướng Vãn biết ông ta đang nhắc nhở nàng về thân phận tối hôm qua đã định ra, bình tĩnh nói: “Dật Trần.”
Bích Huyết Thần Quân đi đến bên cạnh nàng, tự nhiên giơ tay lên nắm tay nàng. Hoa Hướng Vãn vô thức tránh ra, động tác của Bích Huyết Thần Quân khựng lại. Ông ta quay đầu nhìn nàng, giống như là Thẩm Dật Trần thật, hơi nghi hoặc hỏi nàng: “Sao vậy, hai trăm năm trước không phải vẫn luôn thế này à?”
Nàng do Thẩm Dật Trần một tay nuôi lớn, tắm gội thay quần áo, đều được huynh ấy hầu hạ, đã quen thân mật với huynh ấy từ lâu.
Hoa Hướng Vãn dời ánh mắt đi, nói: “Khi đó Dật Trần chưa phân hoá giới tính, ta không nghĩ tới việc phân biệt nam nữ. Hiện giờ nếu ngài đã muốn thành thân với ta, vậy phải chia ra rồi.”
“Ngươi và Tạ Trường Tịch tuân thủ nam nữ khác phòng à?”
Bích Huyết Thần Quân mang theo trào phúng. Hoa Hướng Vãn nâng mi nhìn ông ta: “Lần đầu tiên ta cùng với Tạ Trường Tịch thành thân, chàng ấy nói với ta trước khi thành thân không nên gặp mặt, không may mắn.”
Động tác của Bích Huyết Thần Quân khựng lại. Một lát sau, vẻ mặt ông ta hơi ảm đạm, cũng không cưỡng ép nữa, xoay người nói: “Đi thôi.”
Hai người một trước một sau đi tới. Hoa Hướng Vãn đi theo Bích Huyết Thần Quân, thấp giọng nói: “Trước đó ngài đã nói là từng gặp phụ thân ta.”
“Không chỉ từng gặp rồi, còn từng giao thủ.” Giọng điệu Bích Huyết Thần Quân hơi lạnh nhạt: “Anh hùng trả thù, làm bậy quá nhiều, thọ mệnh quá ngắn.”
“Ông ấy gây ra tội gì à?”
Giọng Hoa Hướng Vãn rất thấp, Bích Huyết Thần Quân cười khẽ: “Phụ thân ngươi hiếu chiến, hiện giờ tu sĩ Tây Cảnh sống an ổn như vậy là nhờ có phụ thân ngươi. Đuổi giao nhân đến biển sâu Định Ly Hải, buộc ma thú ở Tây Cảnh ở ngoài nơi hoang vu không được nhập cảnh, không phải đều là công lao của phụ thân ngươi à? May mà cuộc sống của mọi người tốt dần lên, ông ta cũng vì chém giết quá nhiều mà bị trọng thương, chết sớm chút.”
“Ngài có thù với ông ấy à?”
Hoa Hướng Vãn bình tĩnh phân tích lời ông ta nói. Bích Huyết Thần Quân cười nhạt: “Ông ta cũng xứng để ta thù?”
“Vậy ngài...”
“Chẳng qua là người đời xấu xí, còn cái xấu của ông ta lại có vẻ bên ngoài tươi đẹp một chút thôi.”
Vừa nói, hai người cũng đã đến phòng của Bạch Trúc Duyệt. Vừa đến cửa, đã thấy Côn Hư Tử và Hồ Miên đi ra. Côn Hư Tử thấy hai người thì sửng sốt, trong lòng Hoa Hướng Vãn hơi căng thẳng, đang muốn nói gì đó thì lại thấy Bích Huyết Thần Quân cung kính chắp tay thi lễ, ôn hòa nói: “Bái kiến Côn Trưởng lão, Hồ Miên sư tỷ.”
Hai người đều biết thân phận đối phương, không khỏi sợ hãi trong lòng. Bích Huyết Thần Quân muốn diễn, mọi người phải diễn cùng ông ta thôi, vội nói: “Thẩm công tử.”
“A Vãn.” Bích Huyết Thần Quân quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, thấy nàng dường như có lời muốn hỏi, cười nói: “Ta đi vào trước nhé?”
“À, được.”
Hoa Hướng Vãn gật gật đầu, Bích Huyết Thần Quân xoay người đi trước vào phòng.
Chờ ông ta rời đi, Hoa Hướng Vãn mới nhìn về phía Côn Hư Tử và Hồ Miên.
Hoa Hướng Vãn không dám hỏi nhiều, trong lòng lại không yên tâm, chần chờ một lát, mới nói: “Đêm qua, Trường Tịch, chàng ấy...”
“Nó đi trước rồi.”
Côn Hư Tử biết Hoa Hướng Vãn muốn hỏi gì, bèn theo ý của Tạ Trường Tịch, trả lời: “Uống thuốc rồi.”
Hoa Hướng Vãn nghe được lời này, gật gật đầu, suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn hỏi: “Vậy chàng ấy... còn nhớ được bao nhiêu?”
Côn Hư Tử sửng sốt một lát. Ông không hiểu rõ ý của Hoa Hướng Vãn, không phải uống vào là quên à? Còn có thể nhớ bao nhiêu nữa?
Nhưng ông cũng không dám nhiều lời, trả lời: “Không nhớ gì hết.”
Hoa Hướng Vãn sửng sốt. Côn Hư Tử trấn an: “Nó muốn ngươi yên tâm, ngươi cứ yên tâm làm việc là được. Đừng lo cho nó.”
Côn Hư Tử nhìn vẻ mặt Hoa Hướng Vãn, chần chờ: “Ngươi hy vọng nó nhớ rõ cái gì?”
Nghe Côn Hư Tử nói chuyện, Hoa Hướng Vãn đột nhiên tỉnh táo lại, quên hết dù sao cũng như trong dự đoán.
“Tương Tư”, tình càng sâu, quên càng triệt để.
Bất chợt nghe thấy, vẫn sẽ có chút khó chịu.
Cũng may nàng đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, nhanh chóng bình phục lại, lắc đầu nói: “Dù sao vốn không hy vọng chàng nhớ rõ gì, như bây giờ là tốt rồi. Chàng đã về Tử Sinh Giới à?”
“Ừm.”
Côn Hư Tử chột dạ gật đầu.
Hoa Hướng Vãn nhẹ nhàng thở ra. Nàng ngẫm nghĩ rồi quay đầu nhìn thoáng qua phòng, sau khi chần chờ một lát, nàng nói: “Côn Trưởng lão, Hồ Miên sư tỷ, hai người đi theo ta một chút.”
Nói xong, nàng dẫn hai người đi xa. Côn Hư Tử xem dáng vẻ của nàng thì biết nàng có chuyện cần dặn dò, giơ tay bày kết giới, nói: “Ngươi nói đi.”
Hoa Hướng Vãn thấy kết giới đã bày, giơ tay từ trong túi lấy ra Bích Hải Châu, lại đặt một lá chắn trước mặt hai người, hoàn toàn cách ly Bích Hải Châu với ngoại giới.
Nhìn nàng làm việc, Hồ Miên nghi hoặc: “A Vãn, muội làm gì thế?”
Hoa Hướng Vãn không nói chuyện, chờ sau khi xác nhận Bích Hải Châu hoàn toàn cách ly với bên ngoài, nàng giơ tay đưa Bích Hải Châu cho Côn Hư Tử: “Côn Trưởng lão, người kiến thức rộng rãi, người xem hạt châu này, không có gì khác thường à?”
Côn Hư Tử không nói chuyện, ông nhìn chằm chằm Bích Hải Châu, ngẫm nghĩ lại quay đầu nhìn mắt trái của Hồ Miên.
Sau khi nhìn xung quanh vài vòng, Hồ Miên bị ông nhìn đến sợ hãi, không khỏi cẩn thận gọi: “Côn Trưởng lão?”
Hoa Hướng Vãn nhìn chằm chằm Côn Hư Tử. Côn Hư Tử lập tức hiểu ra Hoa Hướng Vãn muốn hỏi cái gì. Ông suy nghĩ một lát, quay đầu nói với Hồ Miên: “Hồ tiểu hữu, Nếu ngươi có việc bận, không bằng đi trước đi?”
“Ta...”
Hồ Miên đang muốn nói mình không có việc gì, lập tức hiểu ra là Côn Hư Tử muốn nàng ấy tránh đi. Nàng ấy sửa lại lời, nói: “Ta đi trước.”
Nói xong, Hồ Miên xua xua tay, xoay người rời đi.
Chờ Hồ Miên đi ra khỏi kết giới, Hoa Hướng Vãn bình tĩnh nhìn Côn Hư Tử, chờ đáp án của ông ta. Côn Hư Tử nhìn theo Hồ Miên, chờ nàng ấy đi xa, mới thở dài.
“Nếu lão hủ không nhìn lầm, vậy vừa rồi mắt trái của Hồ tiểu hữu, hẳn là do một sợi yêu phách biến thành.”
“Đúng vậy.”
Hoa Hướng Vãn thản nhiên thừa nhận. Ánh mắt Côn Hư Tử rơi xuống hạt châu: “Mà trong hạt châu này, dường như phong ấn hồn phách một người?”
“Không sai.”
“Chính là ba hồn bảy phách.”
Côn Hư Tử nói cho nàng, Hoa Hướng Vãn lẳng lặng nhìn Côn Hư Tử, hỏi: “Chắc chắn chứ?”
“Thật sự là ba hồn bảy phách,” Côn Hư Tử cụp mi, giơ tay nắm lấy Bích Hải Châu: “Nhưng ba hồn bảy phách này, cũng không thuộc về cùng một người.”
___
- -------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT