“Vị tiểu công tử này.” Khương Dung thấy Ôn Thiếu Thanh chậm chạp không đi, mở miệng cười: “Đi chứ?”

Ôn Thiếu Thanh nghe vậy, thu lại ánh mắt, quay đầu đi về phía trước, nói: “Đã biết.”

Nói xong, đoàn người theo Khương Dung đi về phía trước. Khương Dung cầm đèn đi ở hành lang, nói với mọi người: “Ta đưa các ngươi đến chỗ ta nghỉ ngơi trước.”

“Huyết lệnh đâu?”

Ôn Thiếu Thanh hỏi tới, Khương Dung thờ ơ trả lời: “Bị giao nhân cầm đi rồi.”

Nghe nói như thế, mọi người sửng sốt. Minh Hoặc nhíu mày: “Vì sao không nói sớm?”

“Nói sớm các ngươi sẽ cứu ta à?”

Khương Dung quay đầu cười: “Ta cũng không ngốc.”

Minh Hoặc không nói gì nữa. Khương Dung dẫn đường: “Nhưng ta coi như không lừa các ngươi, vẫn nói cho các ngươi đầu mối đấy thôi? Các ngươi tên là gì, ta còn chưa biết đấy.”

Nói rồi, Khương Dung nhìn thoáng qua Minh Hoặc: “Ngươi tên là Minh Hoặc đúng không? Vậy còn ngươi?”

Khương Dung nhìn về phía Ôn Thiếu Thanh. Trong lòng Ôn Thiếu Thanh không vui, cố kìm nén sự mất kiên nhẫn: “Ôn Thiếu Thanh.”

Khương Dung nhìn về phía Tạ Trường Tịch. Giọng Tạ Trường Tịch rất nhạt: “Tạ Trường Tịch, thê tử Hoa Hướng Vãn.”

“Ồ!” Khương Dung dài giọng: “Các ngươi là phu thê à. Ta còn tưởng rằng vị cô nương này với Ôn công tử là phu thê đấy.”

“Con giao nhân kia là như thế nào?” Minh Hoặc không muốn để Khương Dung nói quá nhiều, lạnh lùng mở miệng.

Khương Dung không trả lời. Đoàn người ra khỏi hành lang, không gian rộng rãi sáng sủa. Ngay phía trước xuất hiện một tòa nhà nhỏ, phía sau nhà nhỏ là rừng rậm. Khương Dung thấy căn nhà nhỏ thì vui mừng, chỉ vào nhà nói: “Xem kìa! Đến rồi, đây chính là nhà ta.”

“Con giao nhân kia là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Vì sao huyết lệnh ở trong tay nó? Dân chúng trấn Vân Thịnh dưới chân núi một đêm bạc đầu, Thần Nữ Sơn bị đóng. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Minh Hoặc không cho Khương Dung cơ hội nói lảng đi, liên tiếp ném ra vấn đề.

Khương Dung cười tủm tỉm quay đầu, chỉ nói: “Vị đạo hữu này, ngươi nhiều vấn đề như vậy. Ta nên trả lời cái nào?”

“Lâm phu nhân.”

Tạ Trường Tịch đột nhiên mở miệng, Khương Dung sửng sốt, chợt nghe hắn nhắc nhở: “Thê tử ta cần nghỉ ngơi. Dẫn đường.”

Khương Dung nghe vậy, kinh ngạc nghi ngờ nhìn Tạ Trường Tịch, chần chờ lên tiếng: “Ngươi...”

Tạ Trường Tịch nâng mắt, chỉ nói: “Dẫn đường.”

Khương Dung nghe vậy, vẻ tươi cười trên mặt biến mất. Nàng ta mím môi, quay đầu đi về phía trước.

Nàng ta yên lặng dẫn mọi người tới phòng khách, chỉ mấy gian phòng nói: “Tự các ngươi chia đi. Ta muốn đi ngủ.”

Tạ Trường Tịch không nói hai lời, tiến lên đi thẳng vào một phòng khác rồi đóng cửa lại.

Minh Hoặc và Ôn Thiếu Thanh liếc nhau, Ôn Thiếu Thanh lên tiếng: “Lén đi hỏi.”

Vừa nói ra, Minh Hoặc đã hiểu ý của Ôn Thiếu Thanh.

Hiện tại hỏi Khương Dung, cho dù hỏi ra cái gì thì đều là cùng chung tin tức với Tạ Trường Tịch, chẳng bằng lén làm rõ đầu mối.

Minh Hoặc gật đầu, đẩy cửa vào phòng.

Tạ Trường Tịch ôm Hoa Hướng Vãn, vừa vào trong phòng, đặt nàng lên trên giường, Hoa Hướng Vãn đột nhiên mở mắt. Nàng giơ tay lên đè đầu chàng xuống, để chàng giữ tư thế khom lưng tựa trước người nàng, còn nàng tự mình chống dậy chủ đ0ng tiến lên trước.

Nàng đặt môi sát vào bên tai Tạ Trường Tịch, nhỏ giọng nói: “Bây giờ chàng đi hỏi tình hình bên Khương Dung, đừng đánh đ0ng bất kỳ kẻ nào.”

Tạ Trường Tịch không nói lời nào. Chàng chỉ nhìn nàng.

Chàng biết nàng đang muốn thoát khỏi chàng.

Hoa Hướng Vãn nghĩ chàng lo lắng cho thương thế của mình, vội giải thích: “Ta không có chuyện gì. Độc giao nhân không có ảnh hưởng với ta, nghỉ ngơi một chút là tốt rồi. Một lát nữa Minh Hoặc và Ôn Thiếu Thanh nhất định sẽ đơn độc đi tìm Khương Dung. Chàng đi trước hai người họ đi.”

Tạ Trường Tịch nhìn chằm chằm vào mắt của nàng. Chàng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng không phải là nàng chủ đ0ng nói, dù chàng hỏi cũng không thể giảm bớt loại nôn nóng trong lòng này.

Hoa Hướng Vãn thấy chàng không đ0ng đậy, suy nghĩ một chút, quyết định tự mình đi ra ngoài: “Bỏ đi. Chàng không đi ta đi.”

“Ta đi.”

Tạ Trường Tịch giơ tay kéo nàng lại, áp chế tâm tình đè nàng vào trên giường: “Nằm ở trên giường, dưỡng thương cho tốt. Ta sẽ dùng Lưu Ảnh Châu ghi lại.”

“Chàng làm việc, ta yên tâm.”

Hoa Hướng Vãn thấy hắn đồng ý thì lập tức nằm lại trên giường, kéo chăn đắp kín người mình, lộ ra vẻ ngoan ngoãn: “Ta nhất định nằm ngoan ngoãn, chờ chàng về.”

Tạ Trường Tịch gật đầu, đóng cửa phòng xoay người đi ra ngoài.

Tạ Trường Tịch vừa đi, Hoa Hướng Vãn lập tức vén chăn lên, giơ tay dán một lá bùa trên cửa phòng Minh Hoặc. Sau đó nàng đi tới trước của phòng Ôn Thiếu Thanh, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Ôn Thiếu Thanh ra.

Vừa nghe tiếng cửa mở, Ôn Thiếu Thanh lập tức đưa mắt nhìn. Nhưng hắn chưa kịp lên tiếng, đã thấy Hoa Hướng Vãn bước một bước dài đến, đưa tay bịt miệng Ôn Thiếu Thanh.

“Thiếu Thanh, là ta.”

Hoa Hướng Vãn mở miệng, âm thanh lập tức truyền đến phòng Minh Hoặc ở sát vách. Minh Hoặc đang tĩnh tọa lập tức mở mắt.

Ôn Thiếu Thanh nghe vậy, vội kéo tay Hoa Hướng Vãn xuống. Sau khi lấy ra một pháp khí ngăn chặn nghe lén từ trong túi càn khôn, hắn mới quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, mang theo chút nghi hoặc: “Sao nàng lại tới đây?”

“Tạ Trường Tịch đi tìm Khương Dung tra hỏi, ta nhân cơ hội qua đây.” Hoa Hướng Vãn giải thích rồi hỏi: “Ngươi định khi nào ra tay?”

Nghe vậy, Ôn Thiếu Thanh chần chờ, Hoa Hướng Vãn lập tức nói: “Nếu không ngay đêm mai đi? Thiếu Thanh...” Hoa Hướng Vãn lộ ra vài phần bất an: “Ta cầm thứ thuốc này, rất bất an.”

“Đừng sợ.” Ôn Thiếu Thanh vội vàng an ủi nàng: “Nếu nàng lo lắng, vậy thì đêm mai. Tối nay ta làm rõ cụ thể vị trí mắt trận, đêm mai nói cho nàng biết. Sau khi nàng hạ độc hắn, đưa hắn đến vị trí chỉ định rồi trở về bên cạnh ta, ta sẽ xử lý.”

“Nhưng chàng ấy tỉnh...”

“Dù sao đây cũng là đại trận thượng cổ.” Ôn Thiếu Thanh trấn an Hoa Hướng Vãn: “Đừng nói hắn là một Độ Kiếp Kỳ, cho dù người của Thần giới xuống cũng không trốn thoát được.”

“Vậy Minh Hoặc...”

Hoa Hướng Vãn chần chờ: “Nếu như bị Minh Hoặc phát hiện...”

“Vậy thì giết luôn một thể!”

Ôn Thiếu Thanh quả quyết nói.

Minh Hoặc ở sát vách nghe, lạnh lùng nhìn lại.

“Hắn ta vốn là tay sai của Tần Vân Y. Nếu như hắn ta phát hiện, ta sẽ lấy luôn tu vi của hắn ta. A Vãn, nàng đừng sợ,” Trong mắt Ôn Thiếu Thanh đầy dịu dàng: “Việc này không có chút sơ hở nào. Nàng nghe ta là được rồi.”

Hoa Hướng Vãn do dự, một lát sau, nàng gật đầu nói: “Được. Nhưng mà Thiếu Thanh.”

Nàng nhìn chằm chằm Ôn Thiếu Thanh: “Ngươi phải đồng ý với ta. Ít lâu nữa sau khi ngươi trở thành Ma Chủ, ta trở thành Ma Hậu, ngươi không thể bỏ qua cho Tần Vân Y.”

Nghe vậy, Ôn Thiếu Thanh sửng sốt. Hoa Hướng Vãn mang theo bất an nói: “Hôm nay ta chỉ là một phế nhân, nàng ta lại là Thiếu chủ Minh Loan Cung, lại là Độ Kiếp Kỳ, một lòng say mê ngươi. Ta sợ ngươi thay lòng đổi dạ...”

“Điều này sao có thể?” Ôn Thiếu Thanh nghe vậy liền hiểu ra là Hoa Hướng Vãn đang ghen. Hắn cười rộ lên: “Tần Vân Y là cái thứ gì chứ? Làm sao có thể so với nàng? A Vãn, chỉ cần có thể khiến nàng vui vẻ, ta lột da rút gân nàng ta đều được. Nàng không cần phải lo lắng, ta tuyệt đối sẽ không có bất kỳ mờ ám gì với nàng ta. Mấy năm nay, nàng ta làm nhục ta thế nào...” Ôn Thiếu Thanh hạ giọng lạnh lùng: “Ta cũng đều nhớ kỹ.”

Nghe nói như thế, Hoa Hướng Vãn lặng lẽ nhìn thoáng qua sát vách.

Minh Hoặc đang tĩnh tọa khắc chế tâm tình, siết chặt nắm đấm.

“Vậy là tốt rồi.”

Hoa Hướng Vãn mỉm cười, lại ép Ôn Thiếu Thanh nói rất nhiều lời không hay về Tần Vân Y.

Chờ nàng thấy Ôn Thiếu Thanh cũng không mắng ra cái gì mới mẻ nữa nàng mới lộ ra vẻ yên tâm, quay đầu nhìn bên ngoài một chút, nhỏ giọng nói: “Tạ Trường Tịch sắp về. Ta đi trước.”

“Ừ.”

Ôn Thiếu Thanh gật đầu: “Cẩn thận an toàn.”

Hoa Hướng Vãn không nói nhiều. Nàng đẩy cửa đi ra ngoài phòng, xé phù chú ở cửa phòng Minh Hoặc rồi quay đầu đi về phòng mình. Sau đó nàng vội vàng nằm xuống giường, đắp chăn lên như cũ, bắt đầu nhắm mắt giả vờ ngủ.

Đợi hơn nửa đêm, cuối cùng Tạ Trường Tịch cũng quay về.

Đ0ng tác của chàng rất nhẹ, Hoa Hướng Vãn căn bản không phát hiện, chỉ mơ màng cảm giác có bóng dáng phủ lên trên mình. Nàng vô thức quét ngang lưỡi dao mang theo ra, lại bị người túm lấy cổ tay.

Tay đối phương có chút lạnh lẽo, mang theo hơi thở quen thuộc. Lúc này Hoa Hướng Vãn mới hoàn hồn, mở mắt nhìn qua, chỉ thấy Tạ Trường Tịch mặc đồ trắng đứng ở đầu giường, lẳng lặng nhìn nàng.

Hoa Hướng Vãn thở phào một cái, thả lỏng hỏi: “Chàng đã về?”

Tạ Trường Tịch không nói, chàng nhìn ngón tay mang theo lưỡi dao của nàng.

Nàng vẫn luôn tự xưng là Pháp tu, nhưng đòn nàng vừa ra, dù cho là cầm lưỡi dao nhưng tốc độ ấy là thứ rất nhiều Kiếm tu không có nổi.

Nếu không phải do quanh năm suốt tháng luyện tập, tuyệt đối không có được tốc độ như vậy.

Chàng im lặng nhìn ngón tay của nàng, ngửi những mùi vị khác trên người nàng.

Hoa Hướng Vãn bị chàng nhìn đến có chút xấu hổ, vội vàng nói: “Hỏi ra cái gì không? Lưu Ảnh Châu đâu?”

Tạ Trường Tịch không trả lời ngay. Chàng nắm tay nàng, mang theo nốt chai mơn tr0n mu bàn tay nàng, cảm nhận gân mạch được khâu lại từng chút của nàng, nhỏ giọng mở miệng: “Hơn hai mươi năm trước, nàng ta còn chưa phải là Thần nữ. Khi đó nàng ta gặp một người con trai. Tên là Lâm Lạc.”

Nghe chàng nói, Hoa Hướng Vãn biết là tin tức mà chàng hỏi được. Nàng cố gắng quên đi đ0ng tác của chàng trên tay mình, nghe chàng tiếp tục: “Nàng ta cứu hắn, yêu hắn, thành thân. Nhưng mà hôm ấy thành thân, một con giao nhân đến cửa, nói Lâm Lạc phụ nó. Thế là đại khai sát giới ở Lâm gia. Nàng ta ở dưới chân núi không có thần lực, không đánh lại giao nhân, chỉ có thể chạy trốn, trở lại Tuyết Sơn. Nhưng giao nhân này lại đuổi sát không buông. Sau khi đến Tuyết Sơn, nó ẩn nấp, vẫn muốn giết nàng. Hai phe giằng co như vậy 20 năm.”

Nói xong, Tạ Trường Tịch lấy lưỡi dao trong tay nàng ra, rồi lại lấy Lưu Ảnh Châu đưa vào trong tay nàng.

“Mãi đến ngày trước, huyết lệnh Ma Chủ đột nhiên rơi vào Thần Nữ Sơn. Giao nhân cướp được huyết lệnh, lợi dụng lực lượng huyết lệnh nhốt nàng ta. Sau đó nó thay đổi trận pháp trên Tuyết Sơn, bắt đầu điên cuồng hấp thu linh lực của người dưới chân núi.”

“Hỏi ra nhiều như vậy?”

Hoa Hướng Vãn nghe vậy, có chút ngạc nhiên: “Chàng hỏi thế nào?”

“Tay trái nàng ta có một một ruồi.” Tạ Trường Tịch nhắc nhở.

Hoa Hướng Vãn nghi hoặc: “Là sao?”

“Trên bức họa Lâm phu nhân bị cắt bỏ, cũng ở cùng một vị trí. Ta xác nhận thân phận của nàng ta rồi ép hỏi ra.”

Hoa Hướng Vãn vừa nghe, không khỏi mở to mắt. Ôn Thiếu Thanh chỉ cho nàng nhìn thoáng qua, còn cố ý không cho Tạ Trường Tịch xem. Tạ Trường Tịch nhiều lắm chỉ từ bên cạnh liếc một cái, thế mà nhìn rõ như vậy?

Nàng khiếp sợ nhìn Tạ Trường Tịch, không nhịn được lên tiếng: “Chàng là quái vật gì vậy?”

Tạ Trường Tịch không nói. Chàng cúi đầu, lúc lâu sau mới chầm chậm mở miệng: “Thuở nhỏ ta ít nói. Mãi cho đến 5 tuổi mà chưa nói lời nào. Người ngoài nói ta là kẻ ngu si, chỉ có sư thúc và sư tôn nói ta là mầm tốt để tu Vấn Tâm Kiếm.”

“Vấn Tâm Kiếm các ngươi thích...” Hai chữ "câm điếc" thiếu chút nữa thốt ra, Hoa Hướng Vãn biết vậy là mạo phạm, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, thay từ khác: “Thích đứa nhỏ hướng nội?”

“Ta không nói lời nào, là bởi vì không biết nói cái gì.” Tạ Trường Tịch nhớ lại thuở nhỏ: “Ta không biết vui, không biết giận, không biết khóc, không biết yêu. Ta không biết có gì tốt để nói. Mà sư phụ lại rất rõ cảm giác mệt mỏi này của ta, ông ấy nói với ta: "Nhìn.”

“Nhìn thế gian, biết yêu hận, hiểu tiến lùi, ngộ nhân quả.”

“Ta hiểu.” Hoa Hướng Vãn gật đầu. Nàng coi như đã hiểu chàng vòng vo lâu như vậy là muốn biểu đạt cái gì. Trong lòng nàng âm thầm cảm thán, quả nhiên cách biểu đạt ngôn ngữ này cần huấn luyện, nhìn Tạ Trường Tịch xem, nói lúc lâu mà chưa nói rõ nổi một chuyện, còn cần nàng tổng kết thay: “Năng lực quan sát này của chàng là kết quả của quanh năm rèn luyện.”

“Vì vậy...” Tạ Trường Tịch không tán thành kết quả tổng kết của nàng. Chàng giơ tay lên thong thả mơn tr0n khuôn mặt của nàng: “Ta muốn biết điều ta muốn, lòng ta cầu, đạo ta ngộ, hiểu thứ ta cần.” Nói xong, đầu ngón tay chàng một đường trợt xuống, xẹt qua mũi, đôi môi mỏng, cằm, yết hầu... của nàng. Cuối cùng đầu ngón tay đứng ở chỗ nguc nàng.

Âm thanh của chàng ngừng lại.

Tiếng tim đập dưới ngón tay rõ ràng như thế, Hoa Hướng Vãn hơi căng thẳng. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu nhìn sang bên cạnh, ho nhẹ một tiếng: “Cái đó, chàng nói cái này ta nghe không hiểu...”

Môn phái Vân Lai đều giống đám thầy bói trong Thiên Cơ Tông Tây Cảnh, không nói tiếng người.

Trước đây Tạ Trường Tịch không nói lời nào, nàng nghĩ bọn họ không cùng mạch tư duy.

Hiện tại chàng nói chuyện, cuối cùng nàng đã hiểu bọn họ đại khái là không thể cùng cách suy nghĩ được.

Nàng chỉ có thể trấn an chàng. Nàng thử thăm dò cầm tay chàng, chuyển khỏi nguc nàng, cẩn thận hỏi: “Nếu không đừng nói nữa, ngủ trước?”

Tạ Trường Tịch nghe vậy, hai mắt nhìn nàng nắm tay chàng.

Nàng không hiểu.

Nàng có thể vĩnh viễn sẽ không hiểu, như lời nàng nói.

Hoặc chàng thật sự là quái vật.

Hoa Hướng Vãn thấy chàng chưa trả lời, vội buông chàng ra. Nàng xoay người đưa lưng về phía chàng, đắp chăn, nhắm mắt lại: “Ta ngủ trước đây.”

Tạ Trường Tịch đứng thẳng bất đ0ng. Qua lúc lâu, chàng vẫn như trước đây, cởi áo lên giường, kéo Hoa Hướng Vãn vào trong nguc.

Trong nháy mắt khi người vào trong nguc, chàng mới cảm giác như mình một lần nữa sống lại.

Hoa Hướng Vãn bị chàng ôm, chợt mệt mỏi một cách khó hiểu, như mất đi ý thức mà ngủ mất.

Chàng nghe tiếng thở bình ổn của nàng, trong đầu cứ hiện lên Ôn Thiếu Thanh và nàng.

Ôn Thiếu Thanh thích nàng, nàng muốn hại Ôn Thiếu Thanh. Bọn họ đã từng đính hôn, Ôn Thiếu Thanh cứu nàng, theo nàng, che chở nàng... 200 năm.

Bọn họ yêu hận phức tạp như vậy, khiến chàng không nhìn rõ, đoán không ra, mà nàng cũng không nói gì cả.

Rõ ràng nàng ở trong lòng chàng, nhưng chàng lại giống như một người ngoài.

Chàng chỉ có ba năm.

So sánh với yêu hận lẫn lộn này, ba năm kia của chàng chỉ đơn giản như một mộng cảnh hư cấu, để chính chàng cũng bắt đầu hoài nghi tính chân thật của nó.

Huống chi Hoa Hướng Vãn?

Ở trên Vân Lai không cảm thấy, đến Tây Cảnh rồi, nhìn nhiều người muôn màu muôn vẻ như vậy, chàng càng bất an.

Tại sao phải có Ôn Thiếu Thanh chứ?

Chàng cầm tay nàng, ôm cả người nàng trong nguc mình. Ôm đã không cách nào để cho chàng yên bình, chàng run rẩy nhắm mắt hôn lên mái tóc nàng.

Sợi tóc của nàng mang theo mùi Long Diên Hương của Ôn Thiếu Thanh, điều này làm cho chàng không nhịn được siết chặt cổ tay của nàng.

Chàng giơ tay lên ôm lấy đầu vai của nàng, để cho nàng quay người vào trong nguc chàng, hôn từ mái tóc đen đi xuống.

Chàng muốn mùi vị của chàng nhuộm lên mỗi một phân da thịt nàng, không để cho nàng có bất kỳ vết tích của người nào khác.

Loại khát vọng này xâm chiếm nội tâm của chàng.

Đây là ducvọng của chàng…

Tiếc nuối, vui mừng, độc chiếm, dâm tà, yêu hận, đau xót...

Tất cả ducvọng trong cuộc sống đều hóa thành một mình nàng.

Hoa Hướng Vãn.

Điều chàng muốn.

Thần Phật của chàng.

___

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play