Trong giọng nói Hoa Hướng Vãn mang theo hồi ức: “Khi còn bé, Hợp Hoan Cung còn là tông môn cường thịnh nhất Tây Cảnh. Hắn và hai tỷ muội Tần Vân Y, Tần Vân Thường đều được đưa tới học ở trường. Khi đó hắn vẫn một tên nhóc mập, vừa lười lại tham ăn. Hắn đến Hợp Hoan Cung huấn luyện gian khổ, suốt ngày nấp vào một chỗ khóc. Ta thấy hắn đáng thương, có đôi khi chỉ biết nửa đêm trộm một cái bánh bao cho hắn ăn thêm.”
“Đáng tiếc thiên phú của hắn bình thường. Trong Thiếu chủ ba Cung, hắn tầm thường nhất. Mọi người luôn len lén nói hắn không được. Nói thời gian dài, tính tình hắn càng lúc càng lớn, nhưng vẫn luôn thu liễm ở trước mặt của ta. Về sau lớn lên, đợi đến khi 18 tuổi, ta rời khỏi Tây Cảnh. Trước khi đi hắn đến tiễn ta. Hắn đột nhiên hỏi ta, nói mẫu thân hắn đã bắt đầu lo chuyện hôn sự, muốn hắn hỏi ta có thể thành thân với ta không? Khi đó ta không có ý định này, tất nhiên là từ chối thẳng. Hắn lại nói với ta rằng mẫu thân hắn bảo lấy thân phận vị trí của ta ở Tây Cảnh, trừ hắn ra, không có người nào thích hợp.”
“Sau đó thì sao?”
Tạ Trường Tịch thấy nàng dừng lại thì hỏi. Hoa Hướng Vãn cười cười, trong ánh mắt mang theo chút giá lạnh: “Lúc đó sao ta có thể bị loại lý do này thuyết phục? Với thiên phú của ta, vị trí của Hợp Hoan Cung, ta muốn ai, còn cần xem thân phận? Ta không cần liên hôn, cho nên ta từ chối hắn, đi Vân Lai. Thế nhưng ta không ngờ có một ngày, Hợp Hoan Cung sẽ bị lật đổ, ta sẽ hai bàn tay trắng. Mà lúc này, ta ngã vào vũng máu, người duy nhất đến lại chỉ có hắn.”
Nghe lời này, Tạ Trường Tịch nói không ra lời. Chàng lẳng lặng nhìn nàng, cảm giác nơi cổ họng như nghẹn lại.
Đoạn quá khứ này, chàng từng được nghe rất nhiều lần. Nhưng mỗi một lần nghe lại, chàng đều thấy đau.
So với chàng, 200 năm này mỗi một lần nàng bị thương, mỗi một lần trải qua sự chèn ép cướp đoạt, đều thấy đau hơn cả.
“Về sau chờ ta tỉnh lại, Minh Loan Cung yêu cầu đẩy Hợp Hoan Cung xuống làm chín tông,” Hoa Hướng Vãn nhàn nhạt nói về quá khứ: “Từng tông môn Tây Cảnh, mỗi khi xuống một cấp thì số lượng tài nguyên có thể lấy được cũng sẽ giảm đi. Hợp Hoan Cung vốn bị tổn thương nặng. Lúc đó nếu xuống làm chín tông, muốn khôi phục chỉ càng khó khăn. Ma Chủ không đồng ý, nhưng tất cả mọi người muốn ép buộc ông ấy. Duy nhất chỉ có Thiếu Thanh, ở trên đại điện ra sức dẹp nghị luận của mọi người. Hắn nói muốn kết hôn với ta, Thanh Lạc Cung liên hôn với Hợp Hoan Cung, đảm bảo cho Hợp Hoan Cung trong 100 năm khôi phục thực lực sánh ngang ba Cung. Vì thế hắn thiếu chút nữa bị Thanh Lạc Cung tước đi vị trí Thiếu chủ, cũng may cuối cùng mẫu thân hắn vẫn thả hắn một đường.”
“200 năm này, mặc dù có lúc hắn có chút tùy hứng nhưng phần lớn thời gian đều ở đây chăm sóc ta. Lần này từ hôn cũng là nhân lúc hắn không ở đây. Hắn đi tìm Linh Anh Tử chữa trị Kim Đan cho ta. Ai biết lúc này Ma Chủ xảy ra chuyện, mẫu thân hắn nhân cơ hội từ hôn. Ta vốn định kiên trì chờ hắn thử xem. Nhưng về sau, Tần Vân Y tới tìm ta, nàng ta nói ta làm liên lụy hắn.”
Hoa Hướng Vãn nói, Ôn Thiếu Thanh trong nguc nàng cứng người. Nàng coi như không phát hiện, nói tiếp.
“Ta đã liên lụy hắn 200 năm, không muốn liên lụy hắn nữa. Cho nên ta đi Thiên Kiếm Tông cầu thân, không ngờ sẽ đưa chàng về.”
Hoa Hướng Vãn nhìn về phía Tạ Trường Tịch, trên mặt mang theo áy náy: “Hắn trở về gặp ta thành hôn, nhất thời mất lý trí, điều này là khó tránh khỏi. Chàng đừng chấp nhặt với hắn. Nếu chúng ta thành thân, ta sẽ gặp toàn tâm toàn ý đối đãi với chàng. Chẳng qua...”
Hoa Hướng Vãn mắt lạnh nhìn về phía người trong nguc, ngoài miệng nói là lời dịu dàng nhất nhưng trong mắt không có chút độ ấm nào: “Dù sao hắn cũng là người đặc biệt nhất trong sinh mệnh của ta, mong rằng chàng cho phép trong lòng ta có chỗ cho hắn.”
“Bốp!”, tiếng than củi nổ vang lên, Tạ Trường Tịch bình tĩnh nhìn cô gái có chút xa lạ trước mặt.
Dường như Hoa Hướng Vãn biết chàng sẽ không đồng ý. Nàng thở dài, nhẹ nhàng giật Ôn Thiếu Thanh lại, để hắn ở một bên, đắp chăn lên cho hắn.
Nàng quay đầu nhìn Tạ Trường Tịch vẫn đứng bên cạnh: “Chàng ngủ trước đi.”
Tạ Trường Tịch dò xét một vòng hai người, lạnh nhạt bình tĩnh nói: “Thân thể nàng không tốt, nàng ngủ giường. Ta trông hắn.”
Hoa Hướng Vãn thấy Tạ Trường Tịch kiên quyết, quay đầu lại nhìn thoáng qua Ôn Thiếu Thanh. Nàng thấy Ôn Thiếu Thanh tựa như còn chưa tỉnh thì đứng dậy, khách khí nói một câu: “Làm phiền chàng.”
Nói xong, nàng lên trên giường, nằm đưa lưng về phía hai người. Nàng dựa vào chăn che đi, lấy một cái khăn tay, mặt không biểu tình lau sạch những chỗ Ôn Thiếu Thanh đụng vào.
Tạ Trường Tịch nhìn Ôn Thiếu Thanh trên đất. Sau một lúc lâu, chàng ngồi vào bên người Ôn Thiếu Thanh.
Chàng vuốt v3 vỏ kiếm trong tay, hờ hững nhìn đống lửa. Ánh lửa nhảy nhót trong mắt chàng chợt cao chợt thấp, lúc sáng lúc tối.
Mà Ôn Thiếu Thanh đưa lưng về phía Tạ Trường Tịch và Hoa Hướng Vãn, lặng yên không một tiếng đ0ng nắm chặt tay.
Ba người ôm tâm tư của riêng mình ngủ một đêm. Ôn Thiếu Thanh bị thương nặng. Ngày hôm sau khi tỉnh lại, hắn đã nhìn thấy Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch quần áo chỉnh tề.
Tạ Trường Tịch đang thu dọn đồ đạc, Hoa Hướng Vãn ngồi bên đống lửa, đặt một cái khăn tay vào trong đống lửa, nhìn khăn tay xoắn lại trong ngọn lửa.
Ôn Thiếu Thanh nghi hoặc nhìn Hoa Hướng Vãn, ngồi dậy: “A Vãn, nàng làm cái gì vậy?”
“À" Hoa Hướng Vãn ngẩng đầu cười cười: “Khăn bẩn rồi nên ta đốt nó đi.”
Nói rồi, thần sắc nàng ôn hòa, rất là quan tâm: “Thương thế của ngươi thế nào rồi?”
“Tốt hơn nhiều rồi.”
Ôn Thiếu Thanh gật đầu. Hoa Hướng Vãn chần chờ trong chốc lát, suy nghĩ một chút, chỉ nói: “Ngươi... đến tìm huyết lệnh à?”
Thật ra lời này không cần hỏi nhiều. Đều là người tham dự thí luyện Ma Chủ, hai người cùng xuất hiện ở chỗ này, tất nhiên vì một mục tiêu chung mà thôi.
Ôn Thiếu Thanh trầm mặc. Hoa Hướng Vãn suy nghĩ một chút, chỉ nói: “Ngươi là vì Tần Vân Y à?”
Tần Vân Y và hắn đều là người thí luyện Ma Chủ. Hai người đã đính hôn, tất nhiên là nội bộ bọn họ đã có quyết định chung. Hắn đến đây, ắt là vì Tần Vân Y.
Nghe nói vậy, Ôn Thiếu Thanh vội lên tiếng: “Không phải! A Vãn, ta là vì...”
Hắn vừa nói, lập tức ý thức được Tạ Trường Tịch ở bên cạnh. Giọng của hắn cứng lại, không tiếp tục nói hết.
Tạ Trường Tịch dọn dẹp đồ xong, quay đầu nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu, không nói nhiều. Nàng đứng lên, hơi tiếc nuối: “Thiếu Thanh, nếu ta và ngươi lập trường bất đồng, vậy thì không đi cùng nhau được rồi.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn đi về phía Tạ Trường Tịch. Sắc mặt Ôn Thiếu Thanh tái nhợt, vội la lên: “A Vãn, ta đi cùng nàng!”
“Xoạt” một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ. Chỉ thấy gió lạnh ập đến, Tạ Trường Tịch đã đến trước người hắn.
Trường kiếm chỉ vào cổ Ôn Thiếu Thanh, chàng lạnh lùng nói: “Cút.”
“Tạ Trường Tịch!”
Hoa Hướng Vãn lao lên, vội vàng kéo Tạ Trường Tịch lại. Nàng quay đầu liếc Ôn Thiếu Thanh, vội la lên: “Ta cứu ngươi đã là quá rồi, còn tiếp tục dây dưa...”
Nàng không nói tiếp, ý tứ cũng rất rõ ràng.
“Đi thôi.”
Hoa Hướng Vãn kéo kiếm Tạ Trường Tịch xuống. Nàng như sợ chàng ra tay, nắm tay chàng, kéo chàng đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng... song song của hai người, Ôn Thiếu Thanh âm thầm cắn răng.
Nàng không chịu quay đầu lại.
Nói hắn là người quan trọng nhất của nàng, nhưng hiện tại đã thành hôn, nàng như hoàn toàn phủi sạch hắn. Kể cả đi cùng cũng coi như vượt quá giới hạn ư?
Có thể tưởng tượng đêm qua, hắn đã thất thố thế nào. Hắn khắc chế tâm tình, mở miệng hô lớn ở sau lưng bọn họ: “Ta có Tầm Long Bàn!”
Hai người dừng bước. Hoa Hướng Vãn đưa lưng về phía hắn, không nhịn được nở nụ cười.
Nàng diễn một đêm, cuối cùng đã đạt được những lời này.
Tạ Trường Tịch nhìn nét mặt của nàng, nghĩ có chút xa lạ, lại mơ hồ hiểu ra quyết định của nàng.
Chàng quay đầu, lạnh lùng nhìn về phía Ôn Thiếu Thanh: “Ngươi có ý gì?”
“Thần Nữ Sơn là sơn mạch lớn nhất địa giới Thanh Lạc Cung. Các ngươi không có phương hướng, tiếp tục tìm sẽ không có kết quả. Mang ta theo, ta đưa các ngươi đi tìm huyết lệnh Ma Chủ.”
Tạ Trường Tịch nhìn Ôn Thiếu Thanh dò xét. Ôn Thiếu Thanh thấy hắn không nói gì thì không khỏi nóng nảy. Hắn nhìn bóng lưng Hoa Hướng Vãn, trong giọng nói mang theo khẩn cầu: “A Vãn, không có nàng, ta sống không nổi! Nàng muốn thấy ta ch3t à?!”
Vu Lễ làm phản, hắn lại bị thương. Hôm nay hắn không biết còn bao nhiêu người ẩn nấp ở Thần Nữ Sơn. Nếu rời khỏi bọn họ, hắn không cách nào đảm bảo an toàn của bản thân.
Nghe vậy, Hoa Hướng Vãn suy nghĩ trong chốc lát. Nàng ngửa đầu nhìn Tạ Trường Tịch: “Phu quân, chàng cảm thấy thế nào?”
Tạ Trường Tịch nghe xưng hô này của nàng, hơi cứng người.
Chàng nhìn ám chỉ trong ánh mắt Hoa Hướng Vãn, rũ mi, cuối cùng gật đầu.
“Thiếu Thanh,” Hoa Hướng Vãn vui vẻ quay đầu lại, trông như đang khắc chế kích đ0ng, “Ngươi cùng đi với chúng ta đi.”
Ôn Thiếu Thanh nghe vậy thì vui mừng. Hoa Hướng Vãn nhìn thoáng qua bên ngoài: “Vậy hiện nay ngươi có biết phải đi như thế nào không?”
Ôn Thiếu Thanh không nói chuyện. Hắn tính toán canh giờ, sau đó nói: “Đợi một khắc nữa, ta sẽ có thể dùng Tầm Long Bàn xác nhận phương hướng.”
“Vì sao phải chờ một khắc đồng hồ?”
Hoa Hướng Vãn tò mò. Ôn Thiếu Thanh cười cười: “A Vãn có chỗ không biết, mỗi ngày Tầm Long Bàn chỉ có thể sử dụng một lần vào lúc giao giờ buổi sáng sớm. Mỗi lần căn cứ vị trí của người sở hữu để chỉ phương hướng một lần.”
Hoa Hướng Vãn hiểu ý gật đầu, thẳng thắn ngồi lại suy tư: “Vậy các ngươi là dựa vào Tầm Long Bàn đến thành Vân Thịnh à?”
“Thời gian cấp bách, không kịp dựa vào Tầm Long Bàn chỉ đường mỗi ngày,” Ôn Thiếu Thanh lắc đầu: “Dù sao Lâm Lục cũng là người của Thanh Lạc Cung. Chúng ta hiểu rõ về thân thế của nàng ta, cho nên trực tiếp tới thành Vân Thịnh.”
Ôn Thiếu Thanh nói đến cái này, nhất thời có chút xấu hổ. Hắn chần chờ chốc lát rồi mở miệng nói xin lỗi: “A Vãn, xin lỗi... Lúc đầu ta sắp xếp cho nàng ta vào Hợp Hoan Cung, không muốn làm gì với nàng cả. Ta chỉ... chỉ quá muốn biết tất cả tin tức về nàng...”
“Ngươi không cần giải thích nhiều,” Hoa Hướng Vãn liếc Tạ Trường Tịch ngồi bên cạnh, trên mặt có chút né tránh: “Đều đã qua rồi.”
Câu “đều đã qua rồi” này làm trong lòng Ôn Thiếu Thanh căng lên. Tạ Trường Tịch thấy hai người ngươi tới ta đi nói chuyện xưa, bình tĩnh lên tiếng: “Sau khi đến thành Vân Thịnh, ngươi đi Lâm gia à?”
Hoa Hướng Vãn vừa nghe, lập tức quay đầu nhìn Ôn Thiếu Thanh, trong mắt có ý hỏi.
Ôn Thiếu Thanh thấy ánh mắt Hoa Hướng Vãn chuyển về, trong lòng thoáng thoải mái hơn. Hắn cảm thấy trong mắt Hoa Hướng Vãn đều là mình. Hắn không nhịn được muốn để cho ánh mắt nàng dừng nhiều một lúc nên gật đầu nói: “Phải! Ta dẫn đám người Minh Hoặc và Vu Lễ cùng đi Lâm gia. Án diệt môn của Lâm gia lúc đó kinh đ0ng tới Đạo Tông. Đạo Tông lập tức đi làm phép niêm phong phủ, chờ hung thủ trở về lần nữa. Nhưng hung thủ một mực không xuất hiện, lúc ta đến, Lâm gia vẫn còn duy trì hình dáng của 20 năm trước. Ta tra xét trong phủ, không có gì kỳ lạ. Duy nhất chỉ một chuyện…”
“Chuyện gì?”
Hoa Hướng Vãn lên tiếng truy vấn. Ôn Thiếu Thanh do dự một chút, hắn nhìn thoáng qua ánh mắt trong suốt tín nhiệm của Hoa Hướng Vãn, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một bức họa.
“A Vãn,” Ôn Thiếu Thanh cười ngoắc tay: “Nàng ngồi sang đây xem.”
Hoa Hướng Vãn không suy nghĩ nhiều, đứng dậy ngồi vào bên cạnh Ôn Thiếu Thanh, nhìn Ôn Thiếu Thanh mở bức hoạ cuộn tròn ra.
Bức họa này Ôn Thiếu Thanh đã xem qua rất nhiều lần. Hắn không cảm thấy hứng thú lắm với bức vẽ, trái lại liếc nhìn Tạ Trường Tịch ngồi đối diện.
Vẻ mặt Tạ Trường Tịch nhàn nhạt, không nhìn ra vui giận. Chàng phát hiện ánh mắt của Ôn Thiếu Thanh thì đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy hai người ngồi rất gần. Ôn Thiếu Thanh cười cười, rốt cục chuyển mắt lên trên bức vẽ, giải thích cặn kẽ với Hoa Hướng Vãn: “Bức vẽ này là bức vẽ lúc gia chủ Lâm gia và phu nhân ông ta thành thân năm đó.”
Hoa Hướng Vãn không lên tiếng.
Trên bức vẽ này là hai người, người đàn ông khuôn mặt anh tuấn, dáng tươi cười ôn hòa, trong nguc ông ta ôm một cô gái. Cô gái mặc hỉ phục, ôm cổ của ông ta, một đôi chân bị làn váy che mất tựa như đuôi cá rũ xuống mặt đất, thoạt nhìn cao hơn giới nữ bình thường rất nhiều.
Trong hình, hai người để lộ ra một loại ân ái phu thê vượt qua phu thê bình thường nhưng quỷ dị là cô gái trong bức vẽ, không có mặt.
“Không chỉ có bức này.”
Ôn Thiếu Thanh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoa Hướng Vãn, tiếp tục cho hay: “Tất cả bản vẽ trong phủ ông ta cũng không có mặt của vị phu nhân này. Mà ta hỏi thăm quan viên điều tra án này năm đó. Ông ta nói cho ta biết năm đó trong hơn hai mươi thi thể, có một thi thể không bị moi tim. Đó chính là vị phu nhân này. Hơn nữa, lúc vị phu nhân này được phát hiện, vẫn lẳng lặng nằm ở trên giường. Quan binh vọt vào, vừa mở cửa, bà lập tức hóa thành tro bụi, biến mất.”
“Tro bụi?” Hoa Hướng Vãn quay đầu: “Người Đạo Tông nói thế nào?”
“Người Đạo Tông đến quá muộn,” Ôn Thiếu Thanh lắc đầu: “Không tra ra gì cả. Nhưng ta hoài nghi năm đó bọn họ thấy cái gọi là ‘Thi thể phu nhân’ kia cũng không phải vị phu nhân này, mà là người giấy của Vu Cổ Tông, hoặc là con rối của Khôi Lỗi Tông.”
Hoa Hướng Vãn ngược lại tán thành ý kiến này. Nàng nói ra suy nghĩ trong lòng: “Mà người trên bức vẽ không để lại khuôn mặt cũng có thể là bởi vì vị phu nhân này còn dùng đến gương mặt này. Bà ta không muốn để cho người khác thấy gương mặt này của bà ta.”
“Bà ta còn sống.”
Tạ Trường Tịch tổng kết, Hoa Hướng Vãn gật đầu. Nàng suy tư về tất cả tin tức vừa rồi Ôn Thiếu Thanh nói ra.
Ôn Thiếu Thanh tính toán canh giờ, thấy đã đến giờ. Hắn thu bản vẽ, lấy Tầm Long Bàn từ trong túi Càn Khôn.
Tầm Long Bàn là một la bàn hình rồng. Hoa Hướng Vãn thấy la bàn, lộ ra vẻ tò mò, không kìm được ngước mắt nhìn Ôn Thiếu Thanh: “Thiếu Thanh, ta có thể sờ một chút không?”
“Đương nhiên có thể.” Ôn Thiếu Thanh thấy Hoa Hướng Vãn hứng thú với Tầm Long Bàn thì chủ đ0ng đưa tới: “Cẩn thận! Đừng làm mình bị thương.”
Tầm Long Bàn được điêu khắc cực kỳ tinh xảo, có rất nhiều chỗ sắc nhọn. Hoa Hướng Vãn nhìn Tầm Long Bàn có chút si mê, chậm rãi sờ mỗi một chi tiết, mỗi một tấc của Tầm Long Bàn.
Nàng sờ quá mức chăm chú, trên thân rồng có một cái vảy ngược cũng không chú ý. Vảy ngược sắc bén xẹt qua ngón tay, máu trong nháy mắt chảy ra, rơi lên Tầm Long Bàn.
Đ0ng tác của Hoa Hướng Vãn ngừng một lát, Ôn Thiếu Thanh vội cầm ngón tay của nàng, hỏi: “Sao không cẩn thận như vậy?”
“Xin lỗi,” Hoa Hướng Vãn vội vàng xin lỗi: “Ta không chú ý...”
“Đến giờ rồi.”
Tạ Trường Tịch nhắc nhở. Lúc này Ôn Thiếu Thanh mới phản ứng kịp. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là hỏi đường, bỏ qua canh giờ này lại phải chờ một ngày.
Hắn buông Hoa Hướng Vãn ra, cũng không kịp lau máu trên la bàn. Hắn vội lấy ra một giọt máu được linh lực bọc lấy từ trong túi Càn Khôn, nhỏ vào trong Tầm Long Bàn, rồi trong miệng tụng niệm, nhắm mắt lại.
Tạ Trường Tịch đi tới bên cạnh Hoa Hướng Vãn, cầm tay nàng, linh lực đổ vào trong thân thể nàng. Hoa Hướng Vãn thôi đ0ng linh lực khép miệng vết thương lại, quay đầu nhìn về phía Ôn Thiếu Thanh thi pháp bên cạnh.
Tạ Trường Tịch không nói lời nào. Hắn cúi đầu, lấy tay phất chỗ mới bị Ôn Thiếu Thanh cầm qua, cẩn thận như đang lau đồ vật trong lòng.
Đợi một lúc, Tầm Long Bàn sáng lên, ánh xanh sáng lên trên la bàn thành một chùm sáng chỉ về một phía.
Đây là hướng lên núi, Ôn Thiếu Thanh phán đoán một chút, xác nhận: “Ứng với đỉnh núi.”
“Tốt." Hoa Hướng Vãn gật đầu: “Chúng ta xuất phát.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn dẫn đầu cất bước đi ra ngoài.
Tạ Trường Tịch và Ôn Thiếu Thanh đứng ở trong sơn đ0ng. Hai người lòng có cảm giác, quay đầu liếc nhau.
Ôn Thiếu Thanh cười cười: “Tạ Đạo quân từ xa ngàn dặm mà đến, không biết dự định khi nào trở lại?”
“Ta đã thành thân với nàng rồi.” Tạ Trường Tịch bình tĩnh mở miệng: “Một ngày nàng còn cần Tạ Trường Tịch, ta cũng sẽ ở lại một ngày.”
“Vậy sợ là ngày Tạ Đạo quân rời Tây Cảnh sẽ không xa.”
Ôn Thiếu Thanh đi bên người Tạ Trường Tịch, đè thấp giọng: “Đừng tưởng rằng giậu đổ bìm leo thì ngươi có thể lâu dài. Bây giờ người quan trọng nhất trong lòng nàng, là ta.”
Tạ Trường Tịch nghe vậy, hờ hững đưa mắt nhìn.
Hoa Hướng Vãn đứng ở cửa sơn đ0ng, thấy hai người không đi, cao giọng gọi: “Còn không đi à?”
“Đến đây.” Ôn Thiếu Thanh cười rộ lên: “A Vãn, chờ ta một chút.”
Nói xong, Ôn Thiếu Thanh chạy đuổi theo Hoa Hướng Vãn. Tạ Trường Tịch quay đầu lại, im lặng không lên tiếng nhìn thoáng qua cái khăn bị đốt trụi trong đống lửa.
Ba người xác định phương hướng, đi lên trên núi.
Vẫn giống hôm qua, Tạ Trường Tịch kéo Hoa Hướng Vãn, che ở phía trước nàng. Ôn Thiếu Thanh bên cạnh tự ôm đàn. Hắn khác với loại Kiếm tu quanh năm luyện thể ở nơi lạnh giá như Tạ Trường Tịch. Tuy hắn có linh lực chống đỡ không lạnh run nhưng cũng không quá dễ chịu.
Hắn vốn muốn gọi hai tiếng, nhưng quay đầu nhìn thoáng qua Tạ Trường Tịch thấy thần sắc đối phương bình thản như không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì. Hắn khẽ cắn môi lại thẳng người lên, không muốn thua chàng chút nào.
Ba người đi hơn nửa ngày. Mắt thấy sắp hoàng hôn, Hoa Hướng Vãn mơ hồ lại nghe thấy tiếng ca truyền đến.
Lần này nàng đã cảnh giác, dừng bước chân lại, quay đầu nhìn quanh mình: “Nghe đi.”
“Tiếng ca.”
Ôn Thiếu Thanh cũng ngẩng đầu. Lần này tiếng ca không giống trước. Ôn Thiếu Thanh tỉ mỉ phân rõ trong chốc lát, mặt đất xung quanh đột nhiên rung đ0ng.
Tạ Trường Tịch nắm tay Hoa Hướng Vãn, quay đầu quét một vòng quanh mình rồi bình tĩnh lấy một thanh kiếm từ trong túi Càn Khôn.
Kiếm này là đêm qua Hoa Hướng Vãn lấy từ trong túi Càn Khôn ra, hắn bèn thu vào. Lúc này cũng có công dụng.
“Ngự thú.”
Mặt đất rung đ0ng càng lúc càng lớn, trong nháy mắt Ôn Thiếu Thanh quay đầu kích đ0ng nói: “Tối nay tiếng ca này chỉ dùng để ngự thú!”
Vừa dứt lời, chợt nghe một tiếng sói tru, lập tức một con sói lớn chợt nhào tới. Tạ Trường Tịch giơ tay lên một kiếm chém sói lớn. Hoa Hướng Vãn ném Tiểu Bạch ra. Trong nháy mắt Tiểu Bạch biến lớn cắn một cái ở trên cổ con sói bên cạnh!
“Đi!”
Ôn Thiếu Thanh rút kiếm trong đàn ra chém một con sói, xoay người gọi lớn: “Nhiều lắm! Giết không xong đâu! Đi thôi!”
Hoa Hướng Vãn đồng ý. Tạ Trường Tịch và Tiểu Bạch một trái một phải che chở nàng, xông lên trên núi.
Ôn Thiếu Thanh theo sát ở sau lưng nàng. Hoa Hướng Vãn quay đầu lại nhìn hắn một cái, hắn lập tức lên tiếng: “Đừng quan tâm ta. Chạy đi!”
Ba người một hổ cắm đầu xông lên. Dã thú quanh người như nước thủy triều, giống như toàn bộ dã thú trên Thần Nữ Sơn đều bị triệu tập qua đây.
Hoa Hướng Vãn được Tạ Trường Tịch và Tiểu Bạch che chở kín mít, đến cơ hội ra tay cũng không có. Sắc mặt Tạ Trường Tịch bình thản, kéo nàng một đường đi lên. Giết mãi đến đêm khuya, xuất hiện trước mặt ba người là một sườn núi cao. Trên sườn núi cao có một đạo uy áp mơ hồ ở phía trên, cực kỳ tương tự với thang Đăng Tiên mà các tông môn lớn khảo nghiệm đệ tử. Ở chỗ này, thông thường càng lên cao, uy áp càng nhiều.
Nhưng ba người không có đường ra nào khác. Tạ Trường Tịch chém giết mãnh thú đuổi theo, dặn dò Hoa Hướng Vãn: “Nàng lên trước đi.”
Hoa Hướng Vãn không chút do dự, thu Tiểu Bạch lại, quay đầu cùng Ôn Thiếu Thanh leo lên.
Tạ Trường Tịch thấy bọn họ bò lên một khoảng rồi, lúc này chàng mới quay đầu đi lên theo.
Đ0ng tác của chàng nhanh hơn hai Pháp tu nhiều. Chàng nhanh chóng đuổi theo kịp Hoa Hướng Vãn. Nhưng chàng không đi lên trước mà đi theo sau Hoa Hướng Vãn, tùy thời chém giết dã thú đuổi theo tới.
Nhưng ba người càng lên cao, càng cảm giác áp lực vô hình đè xu0ng. Dã thú phía dưới dường như cũng phát hiện ra, đuổi thêm một khoảng thì ngừng lại.
Leo đến khoảng giữa, Hoa Hướng Vãn bắt đầu thấy mất sức. Sắc mặt Ôn Thiếu Thanh trắng bệch. Tạ Trường Tịch cũng có chút không khỏe.
Loại địa phương này, tu vi càng cao, nhận áp lực càng lớn, cho dù kẻ nào tới đều không có ngoại lệ.
Ba người như kéo ngàn quân, gian nan từng chút từng chút bò lên.
Tạ Trường Tịch và Ôn Thiếu Thanh còn đỡ, có linh lực vận chuyển, chí ít còn không quá lạnh.
Mà Hoa Hướng Vãn không có linh lực, rất nhanh trên người đã kết băng.
Nhưng nàng không nói chuyện mà cúi đầu thở hổn hển. Tạ Trường Tịch quay đầu nhìn nàng, lại ngẩng đầu nhìn khoảng cách với phía trên. Chờ Hoa Hướng Vãn bò qua khoảng giữa, chàng vươn một tay lên phủ lên trên lưng nàng.
Hai tay Hoa Hướng Vãn đều bám vào đá. Nếu Tạ Trường Tịch cố sức, một tảng đá chịu tải trọng lượng hai người sẽ cực kỳ nguy hiểm. Cho nên chàng chỉ dán tay lên trên lưng nàng. Nhưng làm thế này, chàng cũng chỉ có một tay có thể túm vào vách núi.
Linh lực ấm áp chảy qua, trong nháy mắt hòa tan băng tuyết trên người nàng. Hoa Hướng Vãn phát hiện biến hóa thân thể, quay đầu nhìn lại, phát hiện Tạ Trường Tịch dùng năm ngón tay bấu vào vách đá.
Thân thể ấm áp lên, uy áp tựa như cũng nhỏ đi nhiều, có lẽ Tạ Trường Tịch giúp nàng chia sẻ một phần.
Nhưng làm như vậy ắt sẽ chịu nghiêm phạt, Tạ Trường Tịch phải gánh chịu áp lực gấp bội. Dù chàng có thể bò lên được đỉnh núi thì cũng kiệt lực.
“Buông tay.”
Hoa Hướng Vãn th0 dốc lên tiếng. Tạ Trường Tịch lại chỉ nhắc nhở nàng: “Đi lên.”
Hai người giằng co. Sau một lúc lâu, Tạ Trường Tịch lặp lại lần nữa: “Bò lên đi.”
Nàng không thắng nổi chàng, trước kia đều là vậy.
Hoa Hướng Vãn khẽ cắn môi, chỉ có thể đẩy nhanh tốc độ, cố gắng nhanh hơn một ít.
Ba người bò đến nửa đêm. Đợi đến cuối cùng, mỗi một phân đều nhích cực kỳ gian nan.
Hoa Hướng Vãn còn tốt, Tạ Trường Tịch lại rõ ràng đã gần kiệt lực. Trên mặt chàng tái nhợt.
Chờ leo đến đoạn cuối cùng, Hoa Hướng Vãn thở hổn hển: “Ta đi lên trước.”
Tạ Trường Tịch gật đầu. Chàng biết lúc này mình đã chỉ là gánh nặng. Chàng buông tay ra, Hoa Hướng Vãn thở ra một hơi, cắn răng lộn một cái nhảy l3n đỉnh núi.
Nhưng cũng chính trong tíc tắc này, một con chim ưng lớn đột nhiên cuốn lên cuồng phong, hung hăng mổ về phía vách đá!
Vách đá trong nháy mắt vỡ vụn, Tạ Trường Tịch và Ôn Thiếu Thanh đồng thời mất đi chỗ dựa, rơi xuống.
Quanh núi tuyết rung đ0ng như rồng đi trên mặt đất, tuyết trắng cuồn cuộn từ phía trên đổ ập xuống.
Hai người đồng thời đưa tay về phía Hoa Hướng Vãn. Ôn Thiếu Thanh kinh sợ hô thành tiếng: “A Vãn!”
Hoa Hướng Vãn gần như không chậm trễ chút nào, nhào lên túm lấy Ôn Thiếu Thanh.
Trong nháy mắt Tạ Trường Tịch mở to hai mắt. Chàng như quên hết tất cả, thẳng tắp rơi xuống.
Chàng thấy núi tuyết đổ nát, tuyết lớn đầy trời ập xuống. Hoa Hướng Vãn dường như muốn vọt lên trước, Ôn Thiếu Thanh túm nàng lại.
“Hắn là Độ Kiếp Kỳ, nàng hoảng cái gì!”
Ôn Thiếu Thanh kích đ0ng lên tiếng, kéo Hoa Hướng Vãn chạy về phía sơn đ0ng phía sau: “Tuyết lở, đi mau!”
Hai người biến mất trong tầm mắt.
Tạ Trường Tịch nhìn chăm chăm.
Quanh người tiếng gió thổi gào thét, cả người chàng cũng không còn sức lực. Trong một chớp mắt, chàng cảm thấy mình như quay lại 100 năm trước với Vãn Vãn.
Bầy thú dưới thân giống như tà ma năm đó, bọn họ tham lam nhìn thần minh rơi.
Cả người chàng không thể đ0ng đậy, hình ảnh trước mắt vỡ vụn nhiều lần. Người trên đài cao kia xoay người rời đi, giống như mình năm đó.
Hóa ra lại đau như vậy...
Trong chớp mắt chàng đập mạnh xuống đất, tuyết lớn ầm ầm đổ xuống bao phủ tất cả. Chàng bị mai táng trong bóng tối, ý thức lại rõ ràng không gì sánh được.
Hóa ra, cho dù lý do gì, cho dù lấy bao nhiêu cái cớ.
Người bị vứt bỏ kia, vẫn đau như vậy.
Vãn Vãn của chàng năm đó, có lẽ còn đau nhiều hơn cả chàng.
___
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT