Hoa Hướng Vãn cương quyết ngủ bù một giấc, đợi hôm sau khi tỉnh lại thì đã là lúc mặt trời lên cao.

Nàng ngáp một hơi, lập tức cảm thấy không đúng lắm, xung quanh không phải là quán trọ tối qua nàng ngủ, mà là xe Linh Thú Ngọc ngày thường nàng ngồi, Linh Nam đang gọt lê ở đối diện nàng.

Nhìn thấy nàng tỉnh lại, Linh Nam nhanh chóng đặt quả lê đã gọt được một nửa xuống, khẽ ngồi xổm xuống trước mặt nàng, đôi mắt bừng sáng: “Thiếu chủ, hôm qua thế nào rồi? Tạ Đạo quân cảm thấy thế nào?”

Đ0ng tác ngáp của Hoa Hướng Vãn chợt sững lại, sau đó giơ tay ký đầu Linh Nam một cái: “Nghĩ gì đó hả! Ta và Tạ Vô Sương không hề xảy ra chuyện gì hết.”

“Hả?”

Linh Nam nghe thấy câu trả lời này, hơi thất vọng, bưng trà qua cho Hoa Hướng Vãn, không hiểu lẩm bẩm: “Chúng con đều đã thấy y ở trong phòng người, còn che chắn người kín kẽ chặt chẽ như thế mà, sao có thể chuyện gì cũng...”

“Con còn nói ra mà không biết ngượng?!”

Hoa Hướng Vãn nhận lấy trà trừng to mắt: “Y đến hỏi tội đó, tối qua đi vào sai giấc mơ rồi, đi vào trong mơ của Tạ Đạo quân. Đạo tâm của y kiên định, đuổi ta ra ngoài đó! Nếu không phải do y không định giết ta thì tối qua ta đã ch3t rồi!”

“Sao có thể chứ?” Linh Nam khẳng định, “Dáng vẻ của y vừa nhìn đã biết là không muốn giết người rồi.”

“Con hiểu gì chứ? Con có biết thanh kiếm của y đã gác lên ngay cổ ta hay không?” Hoa Hướng Vãn chỉ vào chiếc cổ thon dài của mình, “Xém chút nữa ta đã bị y chém rồi đó!”

“Đạo tâm y kiên định lại không bị thiệt gì, từ trong mơ xông ra giết người làm gì chứ?”

Linh Nam không hiểu, Hoa Hướng Vãn buột miệng nói ra: “Y cảm thấy ta đã bôi nhọ trong sạch của y...”

“Người đã bôi nhọ trong sạch của y?!”

Linh Nam kích đ0ng, Hoa Hướng Vãn chợt nghẹn lời, nhanh chóng giải thích: “Không phải như con nghĩ đâu, ta đi vào giấc mơ của y chính là sỉ nhục y, thành thật mà nói thì ta không hề làm gì hết.”

Chỉ hôn một chút mà thôi.

Nhưng chuyện này Hoa Hướng Vãn tuyệt đối sẽ không nói cho Linh Nam, để tránh cho nàng ấy tưởng tượng tùy tiện.

Linh Nam hơi thất vọng, lại ngồi trở về: “Được thôi... tối qua nhìn bầu không khí đó của hai người, con còn cho là đã thành công rồi ấy chứ.”

Hoa Hướng Vãn thấy Linh Nam ủ rũ, nghĩ đến chuyện tối qua bọn họ gặp chuyện thì bỏ chạy, bất giác cười trên nỗi đau người khác, “Thành công gì chứ? Hiện giờ Tạ Đạo quân hận ta thấu xương, trong lòng Thẩm Đạo quân thì ta cũng là một nữ tử ác độc nhiều lần mưu hại hắn nhưng không thành công, sau này e là sẽ không còn cơ hội gì đâu.”

“Thế thì...” Linh Nam hơi nôn nóng, “Thế thì phải làm sao đây?”

“Thích ứng với mọi hoàn cảnh vậy.” Hoa Hướng Vãn bình tĩnh nói, uống ngụm trà, đặt ly trà xuống, nhấc màn xe lên nhìn bên ngoài một vòng.

Tuy tu sĩ có thể ngự kiếm được nhưng dù sao cũng tiêu hao linh lực, đường sá xa xôi, phần lớn vẫn nên dùng Linh thú hoặc pháp khí thay thế. Lúc này ngoại trừ nàng ngồi trên xe thì những người khác đều cưỡi tọa kỵ hoặc Linh mã của mình, đang đi nhanh trên đường lớn, dường như là gấp rút lên đường.

Nàng quan sát cảnh tượng bên ngoài một chút, phát hiện mình không nhận ra đây là đâu nên quay đầu nhìn về phía Linh Nam, “Đang đi đâu thế?”

“Sáng sớm hôm nay thì Thiên Kiếm Tông đã dẫn chúng ta rời đi, không nói là đi đâu, con đoán là về Thiên Kiếm Tông đi.” Linh Nam còn đang chìm đắm trong những lời lúc này của Hoa Hướng Vãn, khuôn mặt đầy lo lắng.

“Thế ta lên xe thế nào chứ?” Hoa Hướng Vãn hơi nghi ngờ, nhíu mày không nghĩ rõ.

“Ngủ quá say, kêu thế nào cũng không tỉnh,” Linh Nam hết cách, “Con chỉ có thể khiêng người lên thôi.”

Thế nàng đúng thật là đã quá buồn ngủ rồi.

“Được thôi.”

Hoa Hướng Vãn không để ý, nàng nhìn trái ngó phải: “Có gì đó ăn không?”

“Chỉ có chút bánh ngọt...”

Còn chưa nói xong đã có người gõ gõ vào thân xe, Hoa Hướng Vãn quay đầu qua thì thấy Giang Ức Nhiên đang cưỡi Linh mã đi bên cạnh xe của nàng.

Thấy Hoa Hướng Vãn nhìn qua, Giang Ức Nhiên cười toét miệng: “Hoa Thiếu chủ, người tỉnh rồi, đã đói hay chưa?”

Hoa Hướng Vãn sững sờ, không ngờ đến đệ tử của Thiên Kiếm Tông sẽ chủ đ0ng hỏi chuyện này.

Kim Đan của nàng không thể vận chuyển nên không có linh lực cung ứng, trừ khi sử dụng Tích Cốc Đan, nếu không thì sẽ không khác gì người bình thường, những người khác có thể không ăn cơm nhưng nàng không ăn không được.

Chỉ là những người ở đây ai cũng là tu sĩ, còn đang bận gấp rút lên đường, vốn dĩ nàng nghĩ rằng chỉ có Hợp Hoan Cung quan tâm chuyện này, không ngờ Giang Ức Nhiên lại chủ đ0ng hỏi đến.

Trong lòng nàng chợt ấm áp, mỉm cười: “Không sao, ta ăn chút bánh ngọt là được rồi.”

“Không cần ăn bánh ngọt,” Giang Ức Nhiên nói, nhấc lên một lồng thức ăn ở bên cạnh, “Thẩm sư huynh đã mua thức ăn cho người, ngự kiếm đuổi theo đó, vẫn còn nóng hôi hổi nha. Người dừng xe một chút đi, ta đưa lên đó cho người.”

Nghe thấy là Thẩm Tu Văn, Hoa Hướng Vãn hơi kinh ngạc.

Không ngờ sau chuyện ấn Nhập Mộng này mà Thẩm Tu Văn lại vẫn sẵn lòng hoà nhã với nàng, còn chu đáo như thế?

Mà Linh Nam ở bên cạnh không cảm thấy khác lạ, nghe thấy có cơm ăn liền nhanh chóng ra lệnh dừng Linh thú đang kéo xe lại.

Giang Ức Nhiên đưa lồng thức ăn từ bên ngoài cửa sổ vào, mỉm cười nói: “Sư huynh đã nói, không biết khẩu vị của Thiếu chủ cho nên chua cay mặn ngọt mỗi thứ mua một ít, Thiếu chủ có sở thích gì thì sau này có thể nói một tiếng, huynh ấy sẽ đi mua.”

“Sao có thể không biết xấu hổ thế được?” Linh Nam vui mừng nhận lấy lồng thức ăn, nói thêm một câu, “Thiếu chủ nhà chúng ta thích ăn thịt và ăn cay, cực kỳ thích ăn rau thơm nha!”

“Linh Nam...” Hoa Hướng Vãn trừng Linh Nam một cái, Linh Nam nhanh chóng rụt người về, cúi đầu bắt đầu ngoan ngoãn chia món ăn.

Hoa Hướng Vãn nhanh chóng nhìn về phía Giang Ức Nhiên, gật đầu cảm ơn y: “Đa tạ Giang Đạo quân, làm phiền Giang Đạo quân nói với Thẩm Đạo quân một tiếng, cảm ơn ý tốt của huynh ấy, nói huynh ấy không cần cực nhọc quá mức như thế, ta ăn Tích Cốc Đan cũng không sao cả.”

“Không sao, Thẩm sư huynh...”

“Còn có chuyện nữa là,” Hoa Hướng Vãn suy nghĩ, cuối cùng vẫn mở lời, “làm phiền Giang Đạo quân nó thêm với huynh ấy, ta rất xin lỗi về những chuyện trước đó, sau này sẽ không thế nữa.”

Giang Ức Nhiên hơi mờ mịt, lời này ai nghe đều có thể nghe ra được bên trong cất giấu khá nhiều chuyện, y không tiện nói thêm nên chỉ có thể gật gật đầu: “Được, thế Thiếu chủ ráng nghỉ ngơi đi nhé, ta... ta đi nói với Thẩm sư huynh.”

Giang Ức Nhiên nói xong thì đánh xe ngựa rời đi.

Hoa Hướng Vãn bỏ màn xe xuống, quay đầu nhìn cả bàn thức ăn phong phú trên bàn, còn có Linh Nam đang nhìn chúng đến mức sắp rớt con ngươi xuống ở bên cạnh, nàng trừng nàng ấy: “Đừng nhìn nữa, không có phần của con.”

“Nhiều như thế mà...” Linh Nam nghe thấy lời này, luyến tiếc mở lời: “Con ăn mấy món còn thừa cũng được, hơn nữa Thiếu chủ không thích ăn cay với rau thơm, con ăn giúp người.”

“Suốt ngày chỉ giỏi nói xấu,” Hoa Hướng Vãn đẩy đầu nàng ấy một cái, “nếu ngày mai ta nhìn thấy rau thơm thì hôm nay con đừng hòng ăn mấy món này.”

“À...” Linh Nam giơ tay kéo tay Hoa Hướng Vãn, mong chờ nhìn nàng: “Thiếu chủ...”

“Được rồi,” Hoa Hướng Vãn ghét bỏ đẩy nàng ấy ra: “Ăn cơm đi.”

Hai người ăn thức ăn mà Thẩm Tu Văn đem đến, Giang Ức Nhiên quay về, truyền đạt hết đầu đuôi ngọn ngành cuộc nói chuyện cho Thẩm Tu Văn.

Thẩm Tu Văn nghe thấy, xác nhận lại lần nữa: “Thích ăn thịt, ăn cay, ăn rau thơm?”

“Đúng.”

Giang Ức Nhiên gật đầu: “Sau này huynh bỏ thêm nhiều rau thơm cho nàng thì nàng chắc chắn sẽ vui mừng lắm!”

Thẩm Tu Văn trầm ngâm gật đầu, Giang Ức Nhiên mở lời: “À, còn có, Hoa Thiếu chủ bảo ta nói với huynh, nàng rất xin lỗi về những chuyện trước đây, sau này sẽ không thế nữa.”

Nghe thấy lời này, Thẩm Tu Văn sững sờ, Giang Ức Nhiên tò mò mở lời: “Sư huynh, trước đây có chuyện gì thế?”

“À, không sao,” Thẩm Tu Văn hoàn hồn, ôn hoà mỉm cười, “một chút hiểu lầm, ta còn có vài lời muốn nói với Tạ sư huynh, đệ đi chăm sóc những đệ tử khác đi.”

“Được thôi.”

Giang Ức Nhiên gật đầu, quay người rời đi.

Thẩm Tu Văn đứng đó một lúc, mỉm cười, lại quay người đi về phía trước, đi tìm Tạ Vô Sương dẫn đầu bên trên.

Ăn xong bữa trưa, Linh Nam dọn dẹp lồng thức ăn, Hoa Hướng Vãn đã ăn hết sạch mấy món ngọt, vừa ra khỏi xe ngựa thì nhìn thấy Giang Ức Nhiên đang trông coi ở cửa xe.

“Linh Hữu sứ,” Giang Ức Nhiên vui mừng nói, “ta giúp người thu dọn.”

Nói xong thì y chặn ngang giành lồng thức ăn qua, không đợi Linh Nam phản ứng kịp đã xách lồng thức ăn rời đi.

Chẳng bao lâu, lồng thức ăn đã xuất hiện trong tay Tạ Trường Tịch.

Chàng quét mắt nhìn, đã ăn sạch hết.

Ăn thịt, ăn cay, ăn rau thơm, vừa đúng lúc hoàn toàn trái ngược, lại ăn hết sạch những thứ này.

Đúng là thật hay là... cố ý gạt người?

*** ***

Ăn cơm xong, Hoa Hướng Vãn nằm lên giường xem sách truyện một lúc thì cảm thấy nhàm chán, nhìn thấy Thiên Kiếm Tông không hề có chút dáng vẻ muốn dừng xe lại nên dứt khoát bình tĩnh ngồi nhập định.

Thời gian nhập định trôi qua rất nhanh, đợi Hoa Hướng Vãn mở mắt lần nữa thì đã là ban đêm, Linh Nam đang chống tay đỡ đầu nghỉ ngơi một chút, Hoa Hướng Vãn vén màn lên nhìn ra bên ngoài, thấy đã là giữa khuya, nàng chợt hơi nghi ngờ.

Sao Thiên Kiếm Tông còn gấp gáp hơn bọn họ, gấp rút lên đường như thế, Thiên Kiếm Tông đã xảy ra chuyện gì?

“Linh Bắc,” Hoa Hướng Vãn thấy kỳ lạ nên lập tức gọi người, Linh Bắc cưỡi ngựa đi lên trước, đến bên cạnh cửa sổ của Hoa Hướng Vãn, Hoa Hướng Vãn nhíu mày: “Tại sao còn không dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn? Thiên Kiếm Tông vội vàng như thế là do nguyên nhân gì?”

“Thiếu chủ, có người đang đi theo.”

Linh Bắc nói, nhìn xung quanh một vòng, khá cảnh giác: “Có thể là người của Tây Cảnh.”

“Minh Loan Cung?”

Hoa Hướng Vãn nói ra người duy nhất đến từ Tây Cảnh mà nàng từng thấy, Linh Bắc lắc đầu, “Có thể là không chỉ thế, ở trên đường ta đã nhìn thấy chim Vong Linh dùng để theo dõi của Âm Dương Tông.”

Lời này làm cho Hoa Hướng Vãn hơi kinh ngạc, Minh Loan Cung đến cản đường nàng, nàng còn hơi hiểu được, dù sao cây đinh lớn nhất trong mắt Minh Loan Cung hiện giờ chính là Hợp Hoan Cung, tuy cử Tần Vân Thường đến đây thì ra tay có hơi lớn nhưng cũng không phải là không có khả năng.

Nhưng một trong chín Tông – Âm Dương Tông đến tham gia hành đ0ng này, là có kế hoạch gì?

Hai người đang thảo luận thì xe ngựa bỗng nhiên dừng lại.

Linh Bắc và Hoa Hướng Vãn nhìn nhau, sau đó thì nghe thấy giọng của Giang Ức Nhiên vang lên: “Thiếu chủ, phía trước là một khe núi, Tạ sư huynh sợ có người mai phục nên đã đi trước qua đó xem xét, mong Thiếu chủ chờ đợi chốc lát.

Giang Ức Nhiên nói xong thì các đệ tử Thiên Kiếm Tông đã bao vây lại, một nhóm đệ tử chọn Hoa Hướng Vãn là tâm vòng tròn kết thành một cái Kiếm trận, bảo vệ mấy người Hợp Hoan Cung ở giữa.

Linh Bắc nhìn Hoa Hướng Vãn, khẽ nói: “Tạ Vô Sương tự mình đi vào khe núi, phía trước chắc là có người, có cần giúp đỡ không?”

Hoa Hướng Vãn không nói chuyện, trong rừng rậm xung quanh mơ hồ vang lên âm thanh bò trườn của thứ gì đó.

Nghe thấy âm thanh này, Linh Nam chậm chạp mở mắt, sắc mặt Linh Bắc cũng không được tốt cho lắm.

“Thay vì giúp y,” Hoa Hướng Vãn mỉm cười, “chi bằng giúp chính chúng ta.”

Lời vừa dứt đã nghe thấy các đệ tử Thiên Kiếm Tông xung quanh gọi lớn: “Trùng! Rất nhiều trùng! Phòng bị! Phòng bị!”

“Ngũ Độc Tông cũng đã đến.”

Bên ngoài bắt đầu lộn xộn, Linh Bắc nhìn Hoa Hướng Vãn, trầm giọng nói: “Ta đi giúp đỡ.”

Mấy tên nhóc Thiên Kiếm Tông này dù sao cũng còn trẻ, nếu thật sự gặp phải mấy người tu sĩ Tây Cảnh thì e là sẽ bị ăn đến mức ngay cả vụn xương cũng không còn.

Linh Bắc dẫn người đi ra, bên trong xe Linh thú chỉ còn lại Linh Nam và Hoa Hướng Vãn.

Hoa Hướng Vãn nhìn Linh Nam, Linh Nam lập tức đứng dậy đi lên trước, quỳ xuống trước mặt Hoa Hướng Vãn, xòe mở tay về phía Hoa Hướng Vãn.

Hoa Hướng Vãn rạch đầu ngón tay của một bàn tay, bàn tay còn lại thì đặt lên lòng bàn tay mở ra của Linh Nam.

Hay bàn tay đan nhau, linh lực từ trên người Linh Nam liên tục truyền đến người Hoa Hướng Vãn, máu ở đầu ngón tay Hoa Hướng Vãn rơi lên mặt bàn, trong miệng nàng lẩm bẩm ra pháp chú khó hiểu.

Giọt máu di chuyển thành một thành tròn theo tiếng chú, sau đó bắt đầu đan kết thành một trận pháp phức tạp.

Một lúc sau, một đường hoa văn cuối cùng đã liên kết xong, trận pháp bỗng bùng lên một trận ánh sáng, rồi chợt phóng to quy mô, một mạch ập đến xung quanh.

Trận pháp bùng lên ánh sáng giống như ngọn lửa, những chỗ đi qua thì trùng độc đều bị thiêu hủy hết sạch!

Các đệ tử Thiên Kiếm Tông sững sờ, thế nhưng chẳng bao lâu thì một tiếng hét chói tai bỗng vang lên ở bên cạnh!

Cùng lúc đó, vô số bóng đen mạnh mẽ xông ra từ trong rừng, la hét đánh úp thẳng đến xe ngựa của Hoa Hướng Vãn.

Trùng độc kéo nhau trở lại một lần nữa, cùng những bóng đen này chằng chịt tấn công về phía Hoa Hướng Vãn, người trước ngã xuống người sau tiếp bước.

Tất cả đệ tử vây quanh xe Linh thú Hoa Hướng Vãn, Hoa Hướng Vãn ở trong xe Linh thú không ngừng vẽ ra đủ loại phù chú.

Từng đợt ánh sáng từ bên trong xe Linh thú của Hoa Hướng Vãn lan đến nơi xa, gi3t ch3t mấy bóng đen và tu sĩ phía sau trùng độc này.

Thấy trùng độc và bóng đen càng ngày càng ít, trong lòng mọi người hơi thả lỏng, cũng ngay lúc này, Thẩm Tu Văn cảm thấy mặt đất mơ hồ rung chuyển.

Hắn lập tức cảm thấy không đúng, quay đầu lao đến xe Linh thú của Hoa Hướng Vãn, kêu thành tiếng: “Hoa Thiếu chủ cẩn thận!”

Chính ngay lúc đó, dưới chân Hoa Hướng Vãn bỗng có một con vật khổng lồ thân vượn móng hổ xông khỏi mặt đất, nhấc xe ngựa của Hoa Hướng Vãn lên cao!

Hoa Hướng Vãn và Linh Nam đều là Pháp tu, bỗng bị ném như thế, hoàn toàn không thể ổn định cơ thể nên trực tiếp bị ném ra khỏi xe Linh thú.

Nàng vừa xuất hiện thì con vật khổng lồ đó liền ném xe ngựa đi, vung một chưởng về phía nàng.

Móng vuốt vung ra của nó cực kỳ sắc bén, hiện ra ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh trăng, Hoa Hướng Vãn trừng to mắt, nhưng ngay lúc đó, Thẩm Tu Văn bỗng ập đến, che chắn ôm lấy nàng lăn trên đất, miễn cưỡng tránh khỏi móng vuốt của con vật khổng lồ.

Móng vuốt sắc bén rạch lên lưng Thẩm Tu Văn, Thẩm Tu Văn bị đau thốt ra tiếng, Hoa Hướng Vãn đổi từ bị đ0ng thành chủ đ0ng chặn ngang đỡ lấy Thẩm Tu Văn, không hề do dự rút lấy trường kiếm trên tay hắn, ngay lúc con vật khổng lồ há miệng cắn xuống thì chặn kiếm ở phía trước, “keng” một tiếng chặn ngay miệng nó!

“Thẩm Đạo quân,” Cánh tay nhấc kiếm của Hoa Hướng Vãn run rẩy, nàng quay đầu nhìn Thẩm Tu Văn cả người đầy máu, mỉm cười tìm niềm vui trong nỗi buồn, “lần này thì không phải ta tính kế ngươi nữa nhé.”

Thẩm Tu Văn miễn cưỡng mỉm cười, đồng thời lúc đó, một thanh trường kiếm từ trên trời rơi xuống, chẻ thẳng xuống từ đầu đến đuôi, đ0ng tác của con vật khổng lồ sững lại, Hoa Hướng Vãn phản ứng, ôm lấy Thẩm Tu Văn nhảy qua bên cạnh, cùng nhau lăn đến ngoài rìa.

Cuối cùng thì nghe thấy một tiếng gào thét đau khổ xông lên trời, con vật khổng lồng như ngọn núi nhỏ đó từ hình dáng chỉnh tề chợt chia thành hai nửa, chia ra ngã sang hai bên.

Máu đổ xuống như mưa, b4n tung tóe ra xung quanh, Hoa Hướng Vãn giơ tay áo lên, che cho Thẩm Tu Văn, chặn lại cơn mưa máu b4n đến.

Nhìn về phía xa qua tay áo thì thấy giữa khe hở chỗ con vật khổng lồ ngã xuống có một thiếu niên áo trắng đang đứng đó, chàng thiếu niên giơ tay, thanh trường kiếm chém đôi con thú khổng lồ bay lượn quay lại trong tay, sau đó trong cơn mưa máu thì bóng áo trắng ấy trong nháy mắt đã đuổi theo mười mấy tên tu sĩ lúc nãy.

Thanh kiếm xuyên thủng, bổ vào đầu đâm vô bụng, thanh kiếm đi qua, đầu người bay tung toé.

Trước khi cơn mưa máu rơi xuống đất thì chàng thiếu niên đã kết thúc hết tính mạng của mấy người này.

Chỉ còn lại một tu sĩ đứng ở xa xa một chút, sớm đã bị định thân từ trước, bị máu b4n tung toé cả mặt, miễn cưỡng để lại một tính mạng.

Hoa Hướng Vãn ôm Thẩm Tu Văn, sững sờ nhìn “Tạ Vô Sương” nhuộm máu hết nửa người đứng trong đống máu loãng.

Một nửa mặt của y đã nhuốm máu, giống như hoa mai rơi xinh đẹp, một nửa bên mặt còn lại thì vẫn là dáng vẻ bình thường, như bạch ngọc điêu khắc, không có chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào.

Y nhấc kiếm, từ đầu đến cuối luôn giữ vẻ bình tĩnh nhưng Hoa Hướng Vãn lại cảm nhận được sát khí hiếm thấy trong đời người ở trên người y.

Loại sát khí này không hề nhắm vào bất kỳ ai, chỉ đơn thuần là bởi vì sát nghiệp quá nhiều tạo thành mà thôi.

Tuy là bò ra từ trong đống hài cốt ở Tây Cảnh nhưng Hoa Hướng Vãn cũng cảm nhận được sự khiếp sợ trong chốc lát.

Nửa người áo trắng nửa người máu tươi, nửa bên Thần Phật nửa bên ma quỷ.

Ánh mắt y rơi xuống tay Hoa Hướng Vãn, nhìn chằm chằm tay nàng một lúc lâu.

Máu tươi liên tục lan tràn ra xung quanh nhưng không có bất kỳ ai dám nói chuyện.

Hoa Hướng Vãn bảo vệ Thẩm Tu Văn, hồi hộp nhìn chằm chằm “Tạ Vô Sương”, dường như y muốn nói gì đó nhưng khi há miệng ra lại giống như nhớ đến chuyện gì nên cuối cùng không nói chuyện.

Y quay người đi thẳng đến phía trước mấy bước, lại dừng bước lần nữa.

Tâm tư Hoa Hướng Vãn cũng thăng trầm lên xuống theo bước chân của y, một lúc sau thì nghe y khẽ dò hỏi: “Hoa Hướng Vãn, ngươi biết dùng kiếm sao?”

*** ***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play