CHƯƠNG 69
Mọi người trong hội trường đều vô cùng nhiệt tình, Trương Uyển Du được mọi người săn đón nồng nhiệt, các công ty trang sức lớn đều đồng loạt đưa ra những lời mời với cô.
Lâm Tinh Vũ cười mỉm nhìn Trường Uyển Du đang ở trên sân khấu.
Lần này Uyển Du nhất định sẽ đạt được tâm nguyện của mình, nổi danh trong giới trang sức.
… Trương Uyển Du lên sân khấu phát biểu, phong thái của cô điềm nhiên, ung dung, trình bày quá trình sáng tạo của mình.
Cuối cùng, nhận được những tràng vỗ tay cổ vũ rất nhiệt tình của mọi người. Những khách mời ở đó đều gửi thư mời, phóng viên báo chí đều chụp ảnh kỷ niệm.
Triển lãm trang sức kết thúc hoàn hảo như vậy.
Hai người cùng đi xuống dưới, ở bên dưới, Trương Uyển Du nhận được rất nhiều câu hỏi của phóng viên các báo, cô lịch sự phát biểu cảm nghĩ của mình sau khi đoạt giải, đáp lại người đại diện của những tờ báo lớn.
Đây là chuyện bắt buộc, đến ngày mai tất cả những tờ báo nổi tiếng ở tỉnh Đông Hải, các tạp chí có uy tín trong ngành trang sức đều sẽ đưa lên tin nhất thông tin, tác phẩm Thế Giới Chi Vương của Trương Uyển Du được đấu giá với một mức giá cao chót vót.
Còn Lâm Tinh Vũ dẫn Ngũ Chính xuống bãi đậu xe ngầm, lái xe lên trên, đứng ở bên đường chờ Trương Uyển Du.
“Lâm tổng, chuyện mà anh dặn dò tôi đã làm xong xuôi rồi, đây là món đồ mà anh muốn tôi mua đấu giá.” Ngũ Chính nghiêm túc nói và đưa một chiếc hộp pha lê ra.
Lâm Tinh Vũ khẽ gật đầu, nhận lấy chiếc hộp pha lê rồi bỏ vào trong túi.
Món trang sức Thế Giới Chi Vương này có ý nghĩa vô cùng lớn với Trương Uyển Du, sau này khi có cơ hội thích hợp, anh sẽ tự tay đeo lên cho cô… Chỉ cần khiến Uyển Du cười một tiếng thì bao nhiêu tiền cũng là chuyện nhỏ. Tiền tài đối với anh mà nói chỉ là vật ngoài thân, đó không phải là những gì mà anh theo đuổi… Khi Ngưng Thành Nội Kình trở thành truyền nhân của Long Phủ thì anh mới có thể dùng được những gì sư phụ đã để lại, tài khoản sư phụ để lại trong ngân hàng Thụy Sĩ có đủ 1 tỷ đô la mỹ.
Càng không nói gì đến thân phận đại trưởng lão của nhà họ Ninh của anh, quyền hạn của anh lớn đến mức không biết có thể huy động được bao nhiêu tiền từ nhà họ Ninh… “Ngũ Chính, cậu làm rất tốt.” Lâm Tinh Vũ châm điếu Tiểu Tô và đưa một điếu cho Ngũ Chính: “Lần này tôi sẽ thưởng cho cậu 300 triệu.”
“Cảm ơn Lâm tổng.” Ngũ Chính nhận lấy điếu thuốc, nghiêm túc nói: “Không có cKhôn giag nhận lộc, đây là việc tôi nên làm trong phạm vi công việc của mình, tôi không thể lấy khoản tiền thưởng đó của anh.”
“Tôi sẽ không để những người làm việc cho tôi phải chịu thiệt.” Lâm Tinh Vũ điềm nhiên nói, anh đã chuyển 300 triệu vào tài khoản cho Ngũ Chính.
“Đây là…” Ánh mắt Ngũ Chính vẫn còn ngẩn ngơ, thái độ không kìm nổi sự phấn khích, trong lòng thầm nghĩ đúng là mình đã chọn đúng một ông chủ để đi theo.
Chỉ là tiện tay làm chút việc nhỏ mà lại có thể nhận được số tiền lương cả năm làm việc vất vả mới kiếm được.
“Lâm tổng, anh làm vậy mà cũng không cho tổng giám Trương biết, anh đúng là người kín đáo.”
Lúc trước Ngũ Chính đã biết Lâm tổng có một thân phận rất ghê gớm, đến cả chủ tịch Ngô Dương cũng phải bàn chuyện với Lâm tổng. Nhưng hôm nay chính tay anh ta đã giúp Lâm tổng đấu giá được món trang sức có giá 450 tỷ thì anh ta mới cảm nhận được hết sự đáng sợ và lớn mạnh của Lâm tổng.
Hơn nữa anh ta cũng vô cùng ngưỡng mộ tấm lòng và khí phách của Lâm tổng, lần này chỉ để trút giận cho vợ mà đập thẳng luôn món trang sức đã mua với giá 150 tỷ. Đây đúng là hình mẫu của một người đàn ông tốt, làm hết tất cả mọi việc vì người phụ nữ của mình.
“Với năng lực của anh, anh căn bản không cần kín tiếng như vậy.” Ngũ Chính không kìm được sự tò mò.