CHƯƠNG 2
Nếu không, dựa vào thân phận của Lâm Tinh Vũ là con rể ở nhà họ nhà họ Trương, cả một đời cũng không thể đến sơn trang Lâm Lang.
Hai mươi phút sau, xe taxi dừng ở bên ngoài sơn trang Lâm Lang.
Trước cổng của ngôi biệt thự nguy nga và sang trọng, có một cô gái thanh tú với thân hình xinh đẹp, mặc trên người một chiếc váy dài màu xanh nhạt, đôi mắt to đang chớp chớp, mặt không biểu cảm nhìn Lâm Tinh Vũ.
Tên của cô gái xinh đẹp này là Trương Uyển Du, chính là vợ của Lâm Tinh Vũ.
2 năm trước, Lâm Tinh Vũ đã đồng ý với yêu cầu của Trương Vĩ Thành – là người sáng lập ra tập đoàn trang sức Trương thị, đến ở rể cho nhà họ Trương.
Lúc ấy, chuyện này đã gây nên tiếng vang rất lớn trong vòng thế gia ở thành phố Thanh Vân, ai nấy cũng đều chê cười ông cụ Trương già nên hồ đồ rồi, gả cháu gái cho một đứa trẻ mồ côi không tiền không thế.
Ai cũng biết Trương Uyển Du là một cô gái xinh đẹp nổi tiếng ở toàn bộ thành phố Thanh Vân, lúc ấy, không biết là có bao nhiêu những con em thế gia ưu tú theo đuổi cô.
Nhưng mà ông cụ lại quyết định hôn sự với Lâm Tinh Vũ, là một người bình thường trên cả bình thường.
Trong chuyện này, chỉ có Lâm Tinh Vũ và Trương Vĩ Thành biết nguyên nhân…
Trương Vĩ Thành đã qua đời hồi 1 năm trước, bây giờ chỉ có một mình Lâm Tinh Vũ mới biết được bí ẩn ở trong đó.
Về phần Trương Uyển Du, vợ của anh, từ đầu đến cuối cô đều không đồng ý, mặc dù cuối cùng bất đắc dĩ kết hôn, nhưng mà đến hiện tại bọn họ vẫn còn chưa chính thức trở thành vợ chồng thực thụ.
Sau khi Trương Vĩ Thành qua đời, quyền lực của tập đoàn trang sức Trương thị xảy ra sự thay đổi rất lớn, trong cuộc phong ba này, ba vợ của Lâm Tinh Vũ bị đá ra khỏi trung tâm quyền lực của tập đoàn, không được phân chia cổ phần, gia cảnh rớt xuống nghìn trượng. Ở nhà họ Trương, phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống.
Ba vợ và mẹ vợ đổ hết chuyện này cho Lâm Tinh Vũ rồi trách cứ anh không có tiền đồ, không có xuất thân, không có bản lĩnh, không có tiền, kém hơn bất cứ một đứa con rể nào ở nhà họ Trương.
Ở nhà họ Trương, Lâm Tinh Vũ lặng lẽ trở thành một đối tượng cho tất cả mọi người xem thường.
“Lâm Tinh Vũ, đợi một lát nữa trong bữa tiệc anh ít nói chuyện một chút đi.” Biểu cảm của Trương Uyển Du nghiêm túc: “Chuyện ngày hôm nay rất quan trọng, tôi mang theo một món quà lớn đến đây cầu tình chị Nhàn, nhà máy do ba quản lý có thể qua nổi cửa ải khó khăn này không thì phải xem lần này bác cả có đồng ý giúp đỡ hay không.”
“Anh biết rồi.” Lâm Tinh Vũ gật đầu.
Bước vào trong sơn trang Lâm Lang, mỗi một căn biệt thự trong sơn trang đều được trang hoàng lộng lẫy, còn có những vườn hoa ở nhỏ tinh xảo, những thứ này đều là sản nghiệp của ông cả nhà họ Trương.
Ở bên ngoài đại sảnh có từng hàng xe sang trọng đang dừng ở đó, Maserati, Porsche Trương, Cayenne, kém nhất cũng là Audi.
“Này, em Du, tự mình gọi xe đến đây hả, sao lại không gọi điện thoại cho anh, anh sẽ cho xe đi đón em đến đây mà. Ngày hôm nay là thời gian quan trọng như thế, làm như vậy ra thể thống gì chứ? Nói không chừng còn làm người nhà họ Trương của chúng ta mất mặt!”
Có một người đàn ông trẻ tuổi đeo kính râm bước xuống từ trên chiếc Porsche 91, anh ta tháo cái kính râm ra, đánh giá nhìn Trương Uyển Du và Lâm Tinh Vũ.
Trương Uyển Du khẽ cắn môi, không nói một lời.
Trương Minh Viễn, ba vợ của Lâm Tinh Vũ được xem như là một người yếu kém nhất trong thế hệ trước ở nhà họ Trương, trước kia đã bị mấy người anh em áp chế ở tập đoàn Trương thị, sau đó lại bị đá ra khỏi cục diện, cuối cùng chỉ được phân chia cho một nhà máy gia công trang sức cỡ nhỏ gần như là đóng cửa, miễn cưỡng duy trì được một năm.
Dựa vào điều kiện kinh tế của gia đình, căn bản không thể mua cho Trương Uyển Du một chiếc xe.