"Vừa rồi tôi cũng có nói, ngày hôm qua tôi mới được Nhiếp gia tìm trở về." Nhiếp Miểu như hỏi một đằng trả lời một nẻo, ngay khi Chu Ký Tình đang khó hiểu, lại chuyển đề tài về, "Chuyện tối hôm qua đó, thuần túy là do cấp trên của tôi ở giữa giật dây bắc cầu, gã yêu cầu, tôi lại không làm, hơn nữa tôi là nhân viên thực tập, cho nên tôi bị sa thải, hiện tại tôi không có một công việc tử tế nào. Chu tiên sinh, anh nói muốn tôi làm thầy của anh, là sẽ trả tiền lương đúng không?"
* Giật dây bắc cầu: giới thiệu, tác hợp khắp nơi nhằm thiết lập một quan hệ nào đó.
Chu Ký Tình ngẩn ra.
Hoàn toàn không ngờ tới Nhiếp Miểu đáp ứng sảng khoái như vậy, là bởi vì y không có công việc.
Vốn dĩ muốn hỏi nếu Nhiếp gia đã tìm được y, nếu y muốn, Nhiếp gia lại không sắp xếp công việc cho y sao?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây là việc riêng tư của người khác.
Hắn ghi nhớ nguyên tắc của mình, không hỏi han chuyện riêng tư của người khác. Tạm dừng một lát, Chu Ký Tình nói: "Dựa theo giá cả của giáo viên tư nhân, tôi... tăng gấp đôi cho cậu, hy vọng trước khi tôi có thể xuất sư, cậu có thể giúp tôi giải quyết một vài vấn đề nội bộ công ty mà tôi không thể giải quyết được, cậu xem có ổn không?"
Không đợi Nhiếp Miểu lên tiếng, Chu Ký Tình lại bổ sung một câu: "Về giá cả, vẫn có thể thương lượng. Hoặc là nói, tôi trả cậu một khoảng tiền lương giáo viên tư nhân, lại trả cậu một khoảng tiền lương làm phụ tá cho tôi, cậu thấy thế nào?"
Nhiếp Miểu tốn trăm phương nghìn kế, chính là đang đợi Chu Ký Tình đồng ý.
Nếu không phải vì không cần tiền lương sẽ khiến kiểu người cụ tượng hóa phẩm cách trong văn bản như Chu Ký Tình hoài nghi có mưu đồ, hoặc là cho rằng y miễn cưỡng chính mình để báo đáp ân tình, Nhiếp Miểu cảm thấy miễn phí cũng không có vấn đề gì.
* Cụ tượng hóa: biểu hiện sự vật trừu tượng ra ngoài.
"Không thành vấn đề!"
Chu Ký Tình nhẹ nhàng thở ra, hỏi α: "Hiện tại không sao rồi chứ?"
α nhìn thanh tiến độ trong CPU, cũng nhẹ nhàng thở ra, nó khổ quá mà, hao hết tâm tư, cuối cùng là tìm lý do để Chu Ký Tình tiếp xúc lâu dài với mục tiêu nhiệm vụ.
"Khụ khụ khụ." α giả mô giả dạng ho khan vài tiếng, "Đương nhiên còn chưa được! Ký chủ, cậu quên toàn bộ đoàn phụ tá đều đã xin từ chức rồi sao, hiện tại cậu phải dẫn Nhiếp tiên sinh đi tiếp xúc công việc."
Chu Ký Tình nhíu mày: "Hiện tại? Tôi còn chưa ký kết hợp đồng lao động với cậu ta, trực tiếp để người đi làm việc như vậy là không tốt. Ngay cả khi đi phỏng vấn, cũng không phải bắt tay vào làm việc ngay trong ngày. Điều này không hợp quy củ."
α: "..."
Nhưng dẹp con mẹ nó quy củ đi! Cái vị ký chủ này của nó, không phải là quy củ thành tinh chứ!
α còn chưa nghĩ ra một cái lý do chính đáng để Chu Ký Tình đừng cố chết theo quy củ, Nhiếp Miểu đã nói với Chu Ký Tình: "Vậy thì hiện tại liền đến công ty của anh đi, mặc dù tối qua có xử lý khẩn cấp, kiểm soát được hướng dư luận, nhưng nếu chúng ta không ổn định kế tiếp, chỉ sợ dư luận sẽ bắn ngược."
Chu Ký Tình kỳ thật nghe không hiểu lắm ổn định kế tiếp, dư luận bắn ngược linh tinh trong lời Nhiếp Miểu, nhưng hắn biết Nhiếp Miểu cũng cảm thấy giờ phút này cần đến công ty.
Tuân theo lễ nghi, Chu Ký Tình vẫn hỏi thêm một câu: "Cậu không có vấn đề gì sao? Hiện tại liền đi nhậm chức."
Nhiếp Miểu: "..."
Thứ y nói thẳng, loại sếp tổng như Chu Ký Tình, thường sẽ được nhân viên yêu thích, nhưng chín mươi chín phần trăm sẽ phá sản, bị thương trường đào thải.
"Sếp à." Nhiếp Miểu rõ ràng bản thân không cách nào thay đổi phẩm cách của Chu Ký Tình, y lựa chọn uyển chuyển nói, "Trước không nói tình huống khẩn cấp, yêu cầu nhanh chóng ổn định kế tiếp, chúng ta nói một vấn đề, vấn đề bây giờ là tôi là dân thất nghiệp lang thang, sếp, anh không bằng lòng để tôi kiếm chút phí tăng ca sao?"
*
Tập đoàn Chu thị.
Chu Ký Tình và Nhiếp Miểu đồng loạt xuống xe, sau khi tiến vào cao ốc văn phòng, chuẩn bị đi thẳng vào thang máy lên tầng hai mươi ba ở tòa nhà hướng nam.
Bất ngờ, khi định vào thang máy, đột nhiên lòi đâu ra một chàng trai trẻ tuổi, lấy tốc độ một trăm mét vượt chướng ngại vật, vượt qua chỗ gác cổng điện tử cách thang máy tòa nhà nam mười mét, nhằm vào Chu Ký Tình lao tới.
Thế tới rào rạt, khi lao tới, khuôn mặt di động như con dao dữ tợn, như thể sắp ăn tươi nuốt sống Chu Ký Tình.
Nhiếp Miểu phản ứng nhanh, gần như là theo bản năng nhấc chân đá qua, nhưng khi chàng trai trẻ ra sức ôm lấy Chu Ký Tình, y hô to một tiếng: "Cẩn thận!"
Theo sau chặn ngang một chân, chắn phía trước Chu Ký Tình, bị chàng trai trẻ tuổi đâm mạnh vào trong ngực Chu Ký Tình.
Nhiếp Miểu chắn được một ít xung lượng, nhưng sau khi va vào chàng trai trẻ, cũng bởi vì phản lực mà ngã lên người Chu Ký Tình.
Rầm ——
Chu Ký Tình lảo đảo hai bước, sống lưng đụng phải bức tường bên phải, cảm giác lạnh lẽo và đau đớn lập tức truyền từ sống lưng đến tứ chi, hắn đau đến nghiến răng, nhưng không có kêu to ra tiếng, cũng không có chửi ầm lên, phản ứng đầu tiên là đẩy vai lưng Nhiếp Miểu, để người rời khỏi ngực mình.
Sau khi Nhiếp Miểu cảm nhận được lực trên vai lưng, rất thức thời thối lui, giả bộ làm ra vẻ hoảng loạn muốn chạm vào hắn, lại sợ hắn bài xích, hỏi: "Sếp?! Chu Ký Tình, anh có sao không? Có chỗ nào đau lắm không?"
Chu Ký Tình thấy dáng vẻ y không dám đụng vào mình, lại sợ mình có việc gì, trong lòng ấm áp.
Hắn trở tay chống tường, muốn đứng thẳng nói với Nhiếp Miểu mình không có việc gì, để y yên tâm, nhưng đột nhiên cảm thấy đùi bị ôm chặt, cơ bắp chân của hắn lập tức cứng đờ.
Còn chưa cúi đầu xem tình hình, Chu Ký Tình đã nghe thấy tiếng khóc kêu tê tâm liệt phế: "Chu tổng! Chu tổng cứu mạng với!"
Đây là giọng nói của một người đàn ông xa lạ, một người đàn ông xa lạ ôm đùi hắn...
"!"
Chưa đến mười giây từ lúc nghe được giọng nói, Chu Ký Tình liền cảm thấy dạ dày bắt đầu run rẩy, mắt hắn súc đến trắng một chút, lễ nghi khảm trong xương cốt cũng không thể ngăn cản hắn ẩu tâm trừu trạng ngay tại chỗ.
Nhân viên an ninh vội vội vàng vàng chạy đến đều hoảng sợ.
Nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Nhân viên an ninh vọt vào xé ra chàng trai trẻ khóc lớn đến hỏng khỏi đùi của Chu Ký Tình, bởi vì thanh niên kia ôm Chu Ký Tình quá chặt, nhân viên an ninh không tránh khỏi đụng phải Chu Ký Tình, cái này khiến cho Chu Ký Tình càng nôn mửa nhiều hơn.
*
Chu Ký Tình ở tầng hai mươi ba nôn khan gần mười lăm phút, Nhiếp Miểu đang chuẩn bị kêu người gọi bác sĩ, lo Chu Ký Tình sẽ nôn luôn cổ họng ra.
Nhưng còn chưa thực thi hành động, trong buồng liền truyền tới tiếng xả nước bồn cầu. Chu Ký Tình sắc mặt tái nhợt đi ra khỏi buồng, súc miệng rửa mặt ở bồn rửa tay.
"Có chỗ nào không thoải mái không?" Nhiếp Miểu nhìn dòng nước chảy xuôi trong bồn rửa tay, không có máu, y yên tâm không ít.
Chu Ký Tình rửa sạch sẽ, lau khô mặt và tay bằng khăn giấy mới trả lời Nhiếp Miểu: "Không có việc gì, vừa rồi thất lễ rồi." Ngừng lại, hắn hỏi, "Nhân viên vệ sinh ở tầng một lối vào thang máy phía nam ở đâu? Tôi muốn xin lỗi họ, tôi nôn, hẳn là gây thêm phiền toái cho họ."
Nhiếp Miểu: "..."
Y biết Chu Ký Tình không phải đang nói giỡn, chính là vì biết, cho nên nhất định phải xua tan ý nghĩ này của Chu Ký Tình.
"Trước đó, tôi cảm thấy chúng ta cần phải xử lý tiểu thịt tươi tuyến ba không quá lý trí kia. Tối hôm qua, tôi đã chấn chỉnh dư luận, khiến anh trở thành người chính nghĩa. Hiện tại tiểu thịt tươi tuyến ba kia đột nhiên xuất hiện, nói hắn bị đại lão trong vòng hiếp bức, bị cầm tù, bắt cóc, uy hiếp, hy vọng anh có thể làm chống lưng cho hắn, để người bức hiếp hắn bị đem ra công lý."
Chuyện này quả nhiên dời đi lực chú ý của Chu Ký Tình, ánh mắt hắn hơi trầm xuống, thoạt nhìn như là không vui, nhưng hắn lại không nói một chữ.
Nhiếp Miểu nhớ lại tối qua, Chu Ký Tình ghét gay, lại vẫn giúp chuyện của y. Lại xem Chu Ký Tình giờ phút này không vui, y nghĩ đại khái là bởi vì hoàn cảnh bi thảm tiểu thịt tươi tuyến ba kia.
Đây cũng không phải là chuyện tốt.
Trong lòng Nhiếp Miểu cạn lời với loại phẩm tính chính nghĩa hắc bạch phân minh của Chu Ký Tình, nhưng lời ra khỏi miệng lại là: "Sếp, anh nên lựa chọn. Giúp hay là không giúp."
Nhiếp Miểu nói: "Anh là sếp, hiện tại tôi không phải là thầy của anh, mà là phụ tá của anh, làm phụ tá tự nhiên là anh đưa quyết định, tôi đưa phương án."
Những lời tương tự với này, ngày hôm qua Chu Ký Tình đã nghe đoàn phụ tá nói qua. Nói ra ý nghĩ của bản thân, nhận được chính là email xin từ chức.
Chu Ký Tình không biết Nhiếp Miểu nghe thấy quyết định của mình, có thể cũng sẽ xin từ chức hay không, nhưng hắn như cũ tuân theo điều mình thấy, không có bất cứ do dự gì nói: "Nếu cậu ta thật sự bị cưỡng bách, cậu ta có thể tự mình đi báo cảnh sát."
Nhiếp Miểu sửng sốt, đây là từ chối giúp đỡ sao?
Bởi vì tiểu thịt tươi tuyến ba kia quá cực đoan, khiến Chu Ký Tình cảm thấy chán ghét sao?
Nhưng rõ ràng tối hôm qua, Chu Ký tình cũng chán ghét như vậy, nhưng vẫn cứu y.
"Sếp, anh phải hiểu rằng, có một số người, báo cảnh sát là vô dụng." Nhiếp Miểu nhắc nhở. Đã từng là một nhà tư bản, Nhiếp Miểu rất rõ ràng sự hiểm ác của thị trường tư bản.
Chu Ký tình đứng ở lối vào toilet sạch sẽ thoáng mát, cực kỳ nghiêm túc nói: "Cầm tù, bắt cóc, uy hiếp, tất cả thứ này đều là hành vi trái pháp luật, lấy ra chứng cứ, vì sao lại vô dụng? Nếu cậu ta có thể chạy tới tập đoàn Chu thị, vì sao không thể đi báo án? Cậu ta có tay có chân, có năng lực tự cứu, không đi tìm cảnh sát, ngược lại không màng bảo an ngăn cảnh, trực tiếp lao tới gây thương tích cho tôi, sau đó còn yêu cầu tôi ra mặt cho cậu ta."
Dừng lại một chút, Chu Ký Tình nhìn chằm chằm Nhiếp Miểu hỏi: "Dựa vào cái gì?"
Đây là tức giận?
Nhiếp Miểu vui vẻ, khi y cho rằng thằng nhóc này là một người ghét gay, khi ngang ngược hung ác, Chu Ký Tình dùng hành vi chính trực cực độ cứu y; hiện tại y cho rằng thằng nhóc này là người hắc bạch phân minh, cụ tượng hóa phẩm tính tốt đẹp trên văn bản, hắn... mang thù?
Đánh giá không được, bách biến khôn lường, khiến hứng thú của Nhiếp Miểu lại tăng cao.
"Thế ý của sếp là mặc kệ?" Nhiếp Miểu cười hỏi.
Chu Ký Tình vừa mới chuẩn bị nói bảo người đưa cậu ta đến cục cảnh sát thì ngoài hành lang, truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
Giày da dẫm lên sàn nhà bằng phẳng trơn bóng, truyền đến tiếng vang lộc cộc.
"Sếp! Rốt cuộc cũng tìm được cậu."
Chu Ký Tình thấy người tới, hơi giật mình: "Lưu Hằng? Anh không phải... không phải đến bệnh viện chăm sóc bạn gái bị ung thư của anh sao?"
Lưu Hằng xả ra một mạt cười khổ nói: "Tối hôm qua, cô ấy đã qua đời, cha mẹ cô ấy cảm thấy bởi vì tôi bận rộn công việc mà bỏ bê cô ấy, dẫn tới kết cục hiện giờ, cho nên không cho tôi tham dự lễ tang."
Nói dối. Nhiếp Miểu nghĩ.
Nhưng Chu Ký Tình giống như không nhìn ra Lưu Hằng nói dối, thật sự nói: "Nén bi thương."
Lưu Hằng miễn cưỡng cười nói: "Tôi không sao, sếp đừng lo lắng, kế tiếp tôi có thể làm việc thật tốt, bạn gái tôi là con một, tuy rằng chúng tôi không kết hôn, nhưng tôi vẫn quyết định phụng dưỡng ba mẹ bạn gái mình..."
Sau khi xây dựng xong thiết lập si tình hiếu thuận, Lưu Hằng lại cực kỳ nghiêm túc nói: "Sếp, hiện tại không phải lúc nói việc tư của tôi, trên mạng lại xảy ra chuyện! Minh tinh tuyến ba Thẩm Khản, hắn đang ở phòng khách, đăng Weibo nói hắn lao lực trăm cay ngàn đắng đến gặp cậu cầu xin trợ giúp, cậu đã đồng ý giúp đỡ hắn! Đồng thời còn phát biểu bi thảm hắn gặp phải. Hiện tại trên Weibo có không ít người muốn noi gương Thẩm Khản tìm đến cậu cầu xin giúp đỡ!"
Nói xong, Lưu Hằng lấy di động ra, phi thường thận trọng nói: "Ngoài ra, chủ doanh nghiệp đối tác sản phẩm khoa học kỹ thuật của chúng ta, Hà Nhạc Hà tổng muốn trò chuyện với cậu."
======
Tác giả có lời muốn nói:
Cái tính cách này của Chu Chu hình thành là có nguyên nhân, thợ săn ở đầu là một trong số đó, nhưng càng quan trọng là Nhiếp Miểu.
Chu Chu thời còn nhỏ, Nhiếp Miểu.
Ha ha ha ha ha ha ha ha, về phần tình huống như thế nào, sau này sẽ viết đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT