Tác giả: Thẩm Vi Hoàng

Editor: Solitude

======

Nhiếp Miểu dậy rất sớm, y suy xét hồi lâu, cuối cùng gọi điện cho Thiệu lão tiên sinh.

"Xin chào, Thiệu lão tiên sinh, tôi là Nhiếp Miểu..."

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Thiệu lão tiên sinh, Nhiếp Miểu ảo não ném di động, hận không thể quay về tát thằng thứ bảy tuần trước hôn bé con xong, không chỉ không chịu trách nhiệm còn tự bạo biện.

Con mẹ nó!

Y nghiến răng hỏi β: "Mày hỏi thăm α một chút, lời Thiệu lão tiên sinh vừa nói, có phải sự thật không."

Không phải y không tin Thiệu lão tiên sinh, sự việc liên quan đến Chu Ký Tình, y phải thận trọng, xác định trăm phần trăm rồi mới có thể tiến hành bước tiếp theo.

β nhanh chóng phản hồi kết quả: "α nói là như vậy..."

β còn nói cho Nhiếp Miểu về đối thoại của Chu Ký Tình và α trên đường về ngày hôm đó.

Cuối cùng tổng kết: "Ký chủ, tôi cảm thấy chuyện này cậu gặp phải..."

"Cút đi."

Nhiếp Miểu vỗ vỗ đầu mình, thật muốn thọc chết mình hôm hổm, nói mấy lời khốn nạn gì đâu!

Y ngồi tại mép giường hồi lâu.

Cho đến lúc mặt trời treo lên, ánh nắng vàng xuyên qua bức màn trắng, chiếu vào phòng, Nhiếp Miểu rốt cuộc ra quyết định. Y hít sâu một hơi, lấy cái hộp tối qua cất vào ngăn tủ, lôi ra lụa đỏ cột chuông vàng.

β: "?"

"Ký chủ, cậu muốn làm gì?"

Nhiếp Miểu nói: "Câm miệng, bây giờ dắt α cùng đi tắt máy, phi lễ chớ nhìn hiểu không?"

β: "... Hiểu, ký chủ cậu yêu cầu mua đạo cụ không? Tăng tiến hài hòa sinh hoạt?"

Nhiếp Miểu mặc kệ nó, đem lụa đỏ cột chuông vàng, trịnh trọng lạ thường ra cửa, đứng yên trước phòng Chu Ký Tình, cộc cộc cộc gõ cửa.

"Chu Chu, dậy chưa? Tôi có chút việc muốn nói với cậu."

*

Chu Ký Tình muốn đến cuộc hẹn, bên ngoài tây trang là áo khoác xanh xám vải nỉ.

Không tính dày, nhưng hôm nay mặt trời lên, sẽ không lạnh.

Hắn mở cửa, thấy Nhiếp Miểu cầm lụa đỏ trong tay, sửng sốt một lúc: "Làm sao vậy?"

Nhiếp Miểu nhìn ra Chu Ký Tình nhìn lụa đỏ này một cách khó hiểu, nghĩ thầm bé con đại khái là hangover.

* Hangover: cảm giác nôn nao có thể do uống quá nhiều rượu.

Thế vừa hay, y có thể nói thỏa thích.

Nhiếp Miểu làm bộ như đang đấu tranh tâm lý, hít sâu một hơi, Chu Ký Tình bị y làm cho có chút căng thẳng, luôn cảm thấy sắp phát sinh chuyện gì đó.

Chu Ký Tình phản xạ có điều kiện ở trong đầu gọi α, muốn hỏi xem dây lụa đỏ trong tay Nhiếp Miểu là cái gì, còn muốn hỏi hôm qua hắn say rượu... có phải kinh động đến Nhiếp Miểu rồi hay không.

Nhưng α đã nghe theo phân phó của bạo quân, thành thật tắt máy, hoàn thành phi lễ chớ nhìn.

Chu Ký Tình gọi nửa ngày, α không phản ứng, điều này làm hắn có chút hoảng, thậm chí hoài nghi có phải thợ săn lại tới nữa không... Nhưng nhìn Nhiếp Miểu trước mặt, hắn lại xác định đây không phải người khác, chính là Nhiếp Miểu.

"Tôi phải thú nhận với cậu một điều."

"Ngày hôm qua tôi đã nói dối cậu, tối hôm qua... Tôi còn dụ dỗ cậu."

Chu Ký Tình mở to hai mắt.

Trong lòng chợt có một loại dự cảm, chuyện hắn phiền muộn một tuần nay, có lẽ sắp được giải quyết.

Tim đập thình thịch... Tốc độ dần dần nhanh hơn, nhanh đến mức Chu Ký Tình không nhịn được duỗi tay đè lại ngực trái mình.

Rõ ràng là cửa ban công mở, cửa sổ trong phòng cũng mở, sáng sớm đầu đông, không khí ẩm thấp, nhưng Chu Ký Tình cảm thấy cổ họng mình khát khô.

Ho khan vài tiếng, thật vất vả tìm về giọng mình, vừa muốn nói chuyện, lại thấy Nhiếp Miểu nhìn chằm chằm hắn nói.

"Hôm trước tôi về hôn cậu, là bởi vì tôi suýt chút nữa tưởng mình sẽ chết, tôi kinh hồn táng đảm, chỉ cảm thấy có rất nhiều việc chưa làm, đặc biệt là tôi còn chưa từng hôn cậu, chưa nói cho cậu biết tôi thích cậu... Nhưng tôi nhớ rõ cậu ghét gay, cho nên tôi nói dối."

Chu Ký Tình phản xạ có điều kiện phản bác: "Tôi không có..."

Lời còn chưa nói xong, hắn đối diện khuôn mặt ôn hòa của Nhiếp Miểu.

Bất kể là lời phản bác hay sự kinh hỉ khi Nhiếp Miểu nói thích đều chậm rãi trầm xuống.

"Tối hôm qua tôi thấy cậu uống say." Nhiếp Miểu đột nhiên nở nụ cười, nói với Chu Ký Tình, "Đặc biệt đẹp, vừa dữ vừa A, không cho tôi tới gần, không cho tôi nói chuyện, còn nói nếu tôi nói tiếp, sẽ ấn hỏng cổ họng tôi."

Chu Ký Tình hoảng sợ, hắn làm sao có thể nói ra loại lời này?

Tầm mắt vừa chuyển, nhìn thấy hầu kết Nhiếp Miểu đỏ bừng... Dấu răng?! Chu Ký Tình cứng đờ người, hắn là chó à? Cắn hầu kết Nhiếp Miểu thành thế này?

"Tôi, cậu, xin, xin lỗi ——" Chu Ký Tình mặt đỏ tai hồng, vô cùng xấu hổ muốn xin lỗi, nhưng bị Nhiếp Miểu ngăn cản, Nhiếp Miểu sờ sờ hầu kết của mình, trên thực thế chính y cũng có chút xấu hổ, nhưng vẫn căng da đầu nói, "Đây là do tôi cố ý khiêu khích cậu, dẫn cậu cắn..."

Nói được một nửa, Nhiếp Miểu tiến gần Chu Ký Tình vài phân.

Với chiều cao hòm hòm nhau, Nhiếp Miểu đủ để nhìn thẳng đôi mắt Chu Ký Tình, đôi mắt lập lòe thẹn thùng cùng xấu hổ.

Leng keng ——

Lụa đỏ quấn chuông vàng bị Nhiếp Miểu ném trên mặt đất, y giơ tay ấn gáy Chu Ký Tình, chóp mũi thỉnh thoảng chạm vào, khiến Chu Ký Tình đỏ bừng mặt.

"... Cậu cắn tôi, rồi lại.ngủ.mất."

* Gốc nửa sau là 直接.泄.了, theo mình tra được thì 泄了 nghĩa là nhụt chí, từ bỏ các kiểu, mình sửa có phần thoát nghĩa cho hợp ngữ cảnh chứ cũng chẳng rõ.

Chu Ký Tình đột nhiên ngẩng đầu, môi chạm vào chóp mũi của Nhiếp Miểu.

"Xuýt ——" Nhiếp Miểu giả bộ hô một tiếng.

Chu Ký Tình hoảng sợ, cũng không quan tâm đến việc bị lời vừa rồi chấn kinh, hoang mang rối loạn muốn chạm vào mũi Nhiếp Miểu, lại sợ chạm đau y.

Mắt đào hoa quyến rũ của Nhiếp Miểu híp lại, mang theo vài phần giảo hoạt nói: "Tôi lừa gạt cậu, tôi sợ cậu không thích những lời thẳng thừng tôi vừa nói."

Chu Ký Tình dừng lại, hắn giống đứa bé lớn xác vô thố, há miệng thở dốc, cảm thấy thẹn đến một chữ cũng nói không nên lời.

"Là không thích sao?" Nhiếp Miểu móc lấy bàn tay khớp xương rõ ràng của Chu Ký Tình, lại gần sát hắn ép hỏi, "Hay là thích?"

Giằng co một lúc lâu, Chu Ký Tình thật sự chịu không nổi bầu không khí ái muội này, nghiêng đầu ừ một tiếng.

Giọng nói vừa dứt, Nhiếp Miểu chợt phát lực, đẩy hắn chen vào phòng, áp trên giường đơn mềm mại.

Dưới ánh mắt ngơ ngác của Chu Ký Tình, Nhiếp Miểu cắn lên đôi môi mềm mại của Chu Ký Tình.

Vội vàng, lại dùng sức hôn hắn.

Thật lâu sau, Nhiếp Miểu ôm mặt hắn, cắn lên mi cốt y vẫn luôn muốn cắn, đặt hầu kết với dấu răng đỏ sậm bên môi Chu Ký Tình, hô hấp có chút dồn dập hỏi: "Muốn thử một chút không? Cắn tôi giống hôm qua, khiến tôi ——"

Lời còn chưa nói xong, Chu Ký Tình bịt kín miệng y: "Không cho nói chuyện."

Nhiếp Miểu bật cười, hơi thở ấm nóng gặp bàn tay hơi lạnh của Chu Ký Tình, hóa thành hơi nước, xem lẫn với mồ hôi căng thẳng đổ ra, lạnh lạnh có chút ngứa.

"Tôi phải đến chỗ sư phụ, cậu, cậu đứng lên." Chu Ký Tình chịu không nổi sự nhiệt tình của Nhiếp Miểu, hắn cảm thấy trái tim mình đập nhanh có chút không chịu nổi.

"Vậy cậu không mang tôi theo sao?" Nhiếp Miểu hỏi.

Chu Ký Tình sửng sốt, ngượng ngùng trên mặt dần dần rút đi, vẻ xấu hổ nơi khóe mắt đuôi mày cũng phai nhạt rất nhiều.

Cảm xúc của hắn hạ xuống: "Cậu đều đã biết?"

Nhiếp Miểu đã đè trên người Chu Ký Tình, y như yêu tinh quấn lấy tiểu hòa thượng Chu Ký Tình này, dán ốc tai hắn nói: "Đúng vậy, lúc cậu uống say, tôi đã moi hết thông tin từ chỗ cậu rồi, bằng không cậu cho rằng tôi khiêu khích cậu thế nào?"

Chu Ký Tình nghiêng đầu, trốn Nhiếp Miểu.

Sắc mặt cũng không đẹp đẽ.

Nhiếp Miểu biết hắn đang khó chịu cái gì, y bỏ qua chuyện đó, xin lỗi hắn: "Đều tại tôi, xin lỗi Chu Chu, đều là bởi vì tôi, cậu mới nói dối, là tôi không tốt, ngoài miệng nói thích cậu, lại không làm cậu trở nên tốt hơn."

Lông mi Chu Ký Tình run lên, khàn giọng nói: "Không liên quan đến cậu, là vấn đề của riêng tôi, cậu... Cậu đứng lên trước, tôi muốn ra ngoài."

Nhiếp Miểu đương nhiên sẽ không cứ thế thả người chạy.

Cứ thế thả chạy, ngay cả khi Chu Ký Tình thật sự đáp ứng ở bên y, thật sự thích y, trong lòng cũng sẽ bởi vì chuyện nói dối này mà trách cứ bản thân.

"Khó mà đáp ứng được, cậu đưa tôi đi cùng, sau đó cậu nói với Thiệu lão tiên sinh, vì sao hôm qua cậu nói dối, cậu đi xin lỗi ông ấy." Nhiếp Miểu cắn lỗ tai Chu Ký Tình nói, "Tôi phải khiến cậu trở nên càng tốt."

*

Tầng mười ba của 'K', là một nhà hàng tương đối có tính tư mật.

Đầu bếp nơi đây đều là đứng đầu, tổng cộng ba mươi ba phòng riêng, nếu không phải đồ đệ của Thiệu lão tiên sinh đặt trước, có lẽ còn chưa hẹn được.

Đương nhiên, nếu ông chủ Chu Ký Tình này nói một lời, không cần hẹn trước cũng được.

Chỉ có điều lần này làm chủ chính là đại đồ đệ của Thiệu lão tiên sinh.

Cũng là người có tiếng trong giới quốc họa.

Lúc Chu Ký Tình và Nhiếp Miểu đến, người đều đã đến đủ.

Thiệu lão tiên sinh vốn định giới thiệu Chu Ký Tình với mấy người, nhưng Chu Ký Tình nhìn Thiệu lão tiên sinh, khô khốc nói: "Sư phụ, có thể nói chuyện riêng với con một chút không ạ?"

Thiệu lão tiên sinh cười ha hả sửng sốt, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nhiếp Miểu.

Nhiếp Miểu cười mà không nói, Thiệu lão tiên sinh cũng quý tiểu đồ đệ, gật đầu nói: "Có thể có thể, lại đây, đến cách vách với sư phụ đi, đừng hoảng, đừng mặt ủ mày ê, thanh niên tuấn tú như vậy, bày vẻ mặt đau khổ làm gì?"

Thiệu lão tiên sinh không nhiều lời với ai, dẫn người đến phòng khách nhỏ cách vách.

Phòng là phong bế, khép cửa lại, ai cũng không thể thấy tình huống bên trong.

Thiệu lão tiên sinh bảo Chu Ký Tình ngồi xuống, còn rót trà nóng, để Chu Ký Tình bưng uống: "Thằng nhóc nhà con, làm sao không mặc thêm quần áo, tay lạnh muốn chết, uống nước, uống nước ấm, có chuyện gì con cứ từ từ nói."

Thiệu lão tiên sinh càng tốt, Chu Ký Tình liền càng khó chịu.

Hắn lừa một người tốt như vậy.

Quá sai trái.

"Chu Chu, nói chuyện." Nhiếp Miểu gọi hắn, lời nói chắc nịch, so với giọng điệu ở nhà khác nhau như trời với đất.

Chu Ký Tình như được ủng hộ, đôi tay hắn cầm trà nóng, ngẩng đầu nhìn Thiệu lão tiên sinh, trịnh trọng nói: "Xin lỗi, sư phụ, hôm qua con lừa thầy, Nhiếp Miểu không bận, con nói dối thầy, xin lỗi."

Thiệu lão tiên sinh sửng sốt.

Ông không nghĩ tới, chỉ vì hiểu lầm của tụi thanh niên, do đó lấy cái cớ không ảnh hưởng toàn cục, cũng phải trịnh trọng xin lỗi như vậy.

Cũng không phải lấy cớ, nói dối vì mấy vấn đề vẽ tranh, học tập.

Bây giờ cái này, cái này... Thiệu Thư Tân đối diện ánh mắt nghiêm túc cực độ của Chu Ký Tình, lại một lần nữa xác định bản tính của tiểu đồ đệ nhà mình, nó không chấp nhận được nguyên tắc của mình có chút xíu hạt cát, Thiệu Thư Tân cũng không biết đây là tốt hay là xấu nữa.

Nhưng bây giờ Thiệu Thư Tân cũng không có thể băn khoăn nhiều như vậy, ông suy xét một lát, cũng trịnh trọng theo nói: "Nếu con hiểu sai lầm của mình, vậy thầy phạt con chép tĩnh tâm quyết, ba lần, con có dị nghị gì không?"

Chu Ký Tình đúng thật cần trừng phạt, mới có thể an tâm.

Hắn thả lỏng người không ít, nói: "Không có dị nghị."

======

Tác giả có lời muốn nói:

Nhiếp tổng thổ lộ cũng phải nói dối lẫn vào.

Chu Chu nói dối một cái, cả người liền mất tự nhiên, còn tự ghét bỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play