Tác giả: Thẩm Vi Hoàng

Editor: Solitude

======

Hình ảnh cầm huyền, có hàn quang lóe qua, khiến Chu Ký Tình bất giác nhớ tới cảm giác bị cắt cổ lúc trước.

Hắn có một loại linh tính, lúc trước chính là bị giết bởi thứ đồ này!

Quả nhiên, α nói: "Đây là vũ khí, có thể dùng thứ này treo cổ một người một cách bất ngờ."

Chu Ký Tình như rơi hầm băng, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Hồi lâu, hắn hỏi: "Có phải tôi bị thứ này giết chết không."

α: "... Ặc, là nó."

Chu Ký Tình kinh sợ vạn phần, hiện tại hắn liền cảm thấy cổ lạnh cực kỳ, phi thường không có cảm giác an toàn, không tự chủ được lấy chăn che cả người mình.

"Có, có dụng cụ bảo vệ nào phòng ngừa loại đồ vật giết người này không?" Chu Ký Tình một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

"Có thì có." α lại lật vài trang, đánh dấu dòng thứ ba, "Phòng cụ này, tên là phòng ngự tuyệt đối, nói cách khác đeo vòng cổ này vào, toàn thân trên dưới cậu đều sẽ được bảo vệ, đao thương bất nhập, chẳng qua giá cả tương ứng đặc biệt chát, mười triệu tích phân."

Trong lòng Chu Ký Tình hiện lên ý niệm mãnh liệt.

Mua! Bắt buộc phải mua!

Bằng không hắn có thể sẽ còn bị cắt cổ họng mà chết.

Nhưng α nói: "Ký chủ, cậu chỉ có mười tích phân, cho nên mua không được."

Chu Ký Tình hỏi: "Không phải nói có nhiệm vụ chủ tuyến sao? Tiếp tục làm nhiệm vụ, có phải sẽ nhận được tích phân không?"

α: "!!!"

Ký chủ của nó thế mà chủ động yêu cầu làm nhiệm vụ, cái này chân thật đến không tưởng!

α nắm bắt cơ hội này, lập tức nói: "Đúng vậy đúng vậy, nhiệm vụ chúng ta làm này, là tăng dần theo mức độ khó khăn, nhiệm vụ tiếp theo, chính là một trăm tích phân."

"Tăng gấp mười lần?" Chu Ký Tình cảm thấy phía trước có ánh sáng, mười triệu tích phân không phải xa xôi ngoài tầm với.

"Cũng không phải, giai đoạn đầu sẽ tăng gấp mười lần, thẳng đến đỉnh điểm thì sẽ không tăng nữa." α phấn khởi như một nhân viên đa cấp, vẽ ra cho Chu Ký Tình một cái bánh lớn, "Đỉnh điểm đại khái là một nhiệm vụ có được một triệu tích phân đó! Đến lúc đó ký chủ chỉ cần làm mười nhiệm vụ, cậu liền có thể có được mười triệu tích phân! Có được vòng cổ phòng ngự tuyệt đối này!"

Chu Ký Tình tâm động, liền bắt tay vào thực hiện.

Hắn hỏi: "Vậy nhiệm vụ chủ tuyến tiếp theo là cái gì?"

α gặt được trái ngọt của việc nói dối, nó lập tức đưa ra nhiệm vụ tiếp theo: "Tim đập thình thịch."

Chu Ký Tình: "Cái gì?"

Tim đập thình thịch, làm sao có thể sử dụng trong hữu nghị? Đây rõ ràng là một từ hình dung tình yêu.

α từ lâu đã bịa đặt một lời giải thích hợp lý cho nhiệm vụ chủ tuyến trống không này, hiện tại vừa lúc nói cho Chu Ký Tình nghe: "Ký chủ, cậu có từng đứng ra vì bạn tốt chưa? Khi bạn tốt chịu bất bình, cậu nổi giận đùng đùng chạy đến, chống lưng cho cậu ta, bởi vì tức giận, khi đó chẳng lẽ cậu không cảm thấy tim đập đặc biệt nhanh?!". Hã𝒚‎ tì𝓂‎ đọc‎ t𝗋a𝔫g‎ chí𝔫h‎ ở‎ ﹎‎ 𝑇𝖱𝙪M𝑇𝖱𝐔‎ Ye𝘕.V𝘕‎ ﹎

Chu Ký Tình dừng một chút, hắn không có bạn bè, càng đừng nói đứng ra vì bạn bè.

Chẳng qua hắn vẫn biết, khi con người ta tức giận, nhịp tim sẽ đập rất nhanh. Lúc ở căn nhà thuê, lúc bị Nhiếp Miểu trúng thuốc dính, lúc tranh chấp với Chu gia lão gia tử Chu Túc... Bởi vì tức giận, nhịp tim của hắn xác thật rất nhanh.

"Vậy cậu không nên dùng cụm từ tim đập thình thịch này, vì sao nhiệm vụ không đặt tên là ra mặt vì bạn bè?" Chu Ký Tình đã hiểu ý của α, nhưng hắn cau mày kiến nghị α thay đổi cách nói của nhiệm vụ.

"... Ờm." α dừng một chút, rất nhanh đã ném nồi cho tổng hệ thống, "Đây là nhiệm vụ do tổng hệ thống tuyên bố, có lẽ nó đọc sách quá ít đi? Ký chủ cậu không cần để ý mấy tiểu tiết này. Tóm lại nhiệm vụ là khiến Nhiếp tiên sinh Nhiếp Miểu, tim đập đặc biệt nhanh vì cậu."

"Như vậy à..." Chu Ký Tình cau mày suy nghĩ, phi thường buồn rầu, phải như thế nào mới có thể khiến Nhiếp Miểu tim đập đặc biệt nhanh vì hắn?

Khi không bịa đặt một câu chuyện, khiến Nhiếp Miểu tức giận đứng ra giúp hắn, rồi tim đập nhanh?

Chu Ký Tình lập tức bác bỏ hướng này.

Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo. Làm sao có thể vì tích phân mà đi lừa gạt người khác?

* Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo: quân tử chỉ cần tài vật lấy được bằng cách đúng đắn, không cần tiền tài bất nghĩa.

Nghĩ không ra một cái lý do, Chu Ký Tình bảo α tắt máy, định nghỉ ngơi một chốc.

Sau khi không còn α lải nhải dài dòng, giác quan của Chu Ký Tình liền nhạy bén.

Hắn nghe được tiếng hít thở của Nhiếp Miểu, không biết có phải do nhiệt độ quá thấp không, Nhiếp Miểu nghẹt mũi, có tiếng ngáy nhẹ.

Nghe được mùi hương trên người Nhiếp Miểu, là mùi của nước hoa Lục Thần. Lúc ban sáng có muỗi cắn Nhiếp Miểu, Nhiếp Miểu liền mượn nước hoa của nữ nhân viên công ty dùng.

* Nước hoa Lục Thần: đại khái thì tác dụng na ná dầu gió xanh bên mình.

Còn có thể cảm giác được, đầu bên kia chiếc giường mềm mại bị thể trọng của Nhiếp Miểu đè nặng.

Tất thảy cảm giác đều khiến Chu Ký Tình cảm thấy không được tự nhiên.

Bình thường ngồi nói chuyện còn gần hơn thế này, rõ ràng chẳng có chuyện gì, hiện tại lại có một loại khó chịu khi lãnh địa bị xâm lấn, hắn bản năng căng thẳng, cứng ngắc nằm trên giường, vẫn không nhúc nhích.

Càng ở trong thời điểm này, càng muốn trở mình.

Nhưng lại sợ xoay người làm Nhiếp Miểu giật mình, khiến Nhiếp Miểu cho rằng mình không muốn ngủ cùng y.

Ngay khi Chu Ký Tình cho rằng trưa nay có lẽ không ngủ được, hắn đột nhiên cảm thấy bên kia giường nổi một chút.

Trọng lượng biến mất, Nhiếp Miểu rời giường?

Chu Ký Tình kéo chăn xuống một chút, lộ ra đôi mắt, hỏi: "Thầy Nhiếp? Cậu không ngủ?"

Lúc này Nhiếp Miểu đã nhẹ tay nhẹ chân đi tới cửa, nghe thấy giọng của Chu Ký Tình, quay đầu lại cười nói: "Tôi đi toilet, vừa rồi uống hơi nhiều nước."

Chu Ký Tình mờ mịt, Nhiếp Miểu có uống nhiều nước sao? Làm sao hắn không có ấn tượng?

Vấn đề này, Chu Ký Tình vẫn luôn đang suy xét.

Nhưng hắn quá buồn ngủ, Nhiếp Miểu lại không ở đây, phòng kín tạo cho hắn cảm giác an toàn sung túc, chẳng mấy chốc hắn đã chìm vào giấc ngủ.

Vào hai giờ hai mươi chiều, Chu Ký tình đúng giờ tỉnh lại.

Sau khi hắn ngồi dậy, phát hiện bên cạnh không người.

Nhiếp Miểu đã dậy rồi?

Chu Ký Tình có chút xấu hổ, hắn đã chậm hiểu, thế mà còn lười biếng.

Chỉnh lại quần áo rồi, Chu Ký Tình chuẩn bị vào toilet rửa mặt, không ngờ đuôi mắt liếc thấy gian trong này có một cánh cửa.

Cửa là kính mờ.

Chu Ký Tình dừng một chút, nghi ngờ đi qua, mở cánh cửa kia ra.

Là toilet.

Có bồn cầu, cũng có khu vực tắm vòi sen.

Nơi này có toilet, vì sao Nhiếp Miểu lại đi ra ngoài?

Chu Ký Tình giải quyết vấn đề cá nhân xong, tràn đầy nghi hoặc đi ra ngoài.

Vừa ra cửa gian trong, rẽ một vòng, hắn liền hiểu vì sao Nhiếp Miểu lại đi ra ngoài.

Giờ phút này Nhiếp Miểu, ôm gối, nằm trên sô pha ngủ say.

Nhạy bén như Nhiếp Miểu, phát hiện hắn mất tự nhiên, để cho hắn ngủ ngon, rải một lời nói dối thiện ý, đi ra sô pha ngủ.

Chu Ký Tình giờ đây nói không nên lời, chỉ cảm thấy có chút ấm, ngực nóng hầm hập.

Hắn nghĩ, Nhiếp Miểu là người tốt săn sóc lại dịu dàng, thật may mắn khi được làm bạn với người như vậy.

Khi Chu Ký Tình tìm điều khiển từ xa, tăng nhiệt độ điều hòa, Nhiếp Miểu bò dậy, bốn mắt nhìn nhau với Chu Ký Tình đang điều chỉnh nhiệt độ điều hòa.

"... Sếp?" Nhiếp Miểu ngồi trên sô pha, làm bộ xấu hổ cười cười, "Tôi mệt quá, lúc đi toilet về, liền trực tiếp nằm ở chỗ này."

Chu Ký Tình nói trắng ra: "Gian trong có WC."

Nhiếp Miểu: "..."

Bé ngoan này, một hai phải vạch trần lời nói dối thiện ý, thật là không ngoan!

"Cảm ơn." Chu Ký Tình nhìn Nhiếp Miểu, vô cùng chân thành nói, "Cậu phát hiện tôi không thoải mái đúng không? Cảm ơn cậu, nhờ có cậu, tôi ngủ một giấc ngon lành."

Trong lòng Nhiếp Miểu nghĩ Chu Ký Tình hiện tại không ngoan, nhưng lúc nghe Chu Ký Tình cảm ơn, không thể không thừa nhận, rất sung sướng.

Y thích lời nói thẳng như vậy, chứng tỏ những gì y hao hết tâm tư làm, đều không phải tốn công vô ích.

Nhiếp Miểu cười: "Không cần cảm ơn."

*

Đêm khuya.

Chu Ký Tình vẽ một bức tranh theo thường lệ, lần này là một bình hoa, nở rộ đóa bách nhật.

Lần này, Chu Ký Tình không đặt bức tranh này lên mạng, mà là chụp ảnh gửi cho WeChat cho Nhiếp Miểu, hỏi: "Tôi vẽ một bức tranh, cậu muốn không?"

Nhiếp Miểu đang cong chân ngồi ngoài ban công hút thuốc, thấy di động bên cạnh sáng, mở WeChat lên, thấy đóa bách nhật kia, y nhịn không được nở nụ cười.

Nghĩ thầm, thật là bé ngoan có qua có lại.

Nhiếp Miểu nghiền tắt thuốc lá trong tay, cầm di động trả lời: "Muốn! Sếp, thật sự cho tôi sao? Hiện tại tranh của anh, đã ra giá đến sáu chữ số rồi đó."

Chu Ký Tình nhìn câu trả lời của Nhiếp Miểu, mày nhăn lại: "Đó là ra giá ác ý, tranh của tôi không đáng cái giá đó, vừa rồi tôi đã nhắn lại cho người muốn mua tranh của tôi, nói nếu anh ta muốn dùng tên tuổi của CEO tập đoàn Chu thị bán lại tranh với giá cao, tôi liền hủy bỏ giao dịch, không bán nữa."

Nhìn thấy những lời này, Nhiếp Miểu hơi hơi nhíu mày.

Y nhịn không được lại hỏi β: "Thật sự không thể nói cho tao biết chuyện trước kia Tiểu Chu trải qua sao?"

β lời lẽ chính đáng: "Nhiếp tiên sinh, xin cậu đừng có ý đồ xâm phạm đời tư của người khác!"

Nhiếp Miểu a một tiếng, không phản ứng β.

Y châm chước một hồi, cuối cùng vẫn không cổ vũ Chu Ký Tình, nói cái gì mà anh đáng giá cao hơn vân vân.

Thay vào đó nói: "Nhưng với tôi, đóa bách nhật này, là báu vật vô giá, tượng trưng cho tình hữu nghị của chúng ta, không phải sao? Mặc kệ người khác ra giá cao đến đâu, tôi cũng không bán. Sếp, tôi có thể đi lên lấy tranh ngay bây giờ không?"

Không ai lại không thích người khác coi trọng tâm ý của mình.

Chu Ký Tình cũng không ngoại lệ, khóe môi hắn không tự giác nhếch lên, rất dè dặt gửi một câu: "Cậu thích là được. Hôm nay lấy không được, nét mực còn chưa khô, ngày mai tôi cho cậu."

Bị từ chối gặp mặt đêm khuya, Nhiếp Miểu có chút tiếc nuối, chẳng qua y nghĩ, như bây giờ cũng khá tốt, nóng vội, dọa người đi rồi thì hỏng.

"Ok."

Đáp lại một chữ như vậy, Nhiếp Miểu nhặt gạt tàn, đứng lên chuẩn bị vào nhà, lại thấy cảnh đêm trước mắt, đèn neon lập lòe, hết sức đẹp.

Y tùy tay ném gạt tàn trên giá trồng cây ngoài ban công, nói với Chu Ký Tình: "Sếp! Nhìn bên ngoài! Cảnh đêm quá đẹp, nghe nói họa sĩ đều thích ngắm kỳ cảnh, hy vọng cảnh đèn thành thị này sẽ mang đến cho anh vô số linh cảm."

Chu Ký Tình nhìn lời này, nhịn không được đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi ra ban công, hắn mơ hồ ngửi được mùi nước hoa Lục Thần quyện với thuốc lá.

Là Nhiếp Miểu tầng dưới hút thuốc sao?

Chu Ký Tình không nghĩ nhiều, ngẩng đầu nhìn cảnh đêm trước mắt, hơi giật mình.

Đó là ánh đèn trên vòng đu quay.

"Đó là công viên giải trí?" Chu Ký Tình nhìn chằm chằm cảnh đèn phía trước hỏi α.

"Đúng vậy." Một giây sau α cho Chu Ký Tình đáp án, "Ký chủ, cậu thích công viên giải trí?"

Chu Ký Tình nhìn chằm chằm cảnh đèn phía trước thật lâu mới nói: "Tôi chưa từng đi."

Sau đó, hắn gửi một tin cho Nhiếp Miểu.

"Đó là công viên giải trí, cuối tuần, cậu muốn đi công viên giải trí với tôi không?"

======

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Chu: Muốn cảm nhận một chút tư vị tim đập thình thịch sao? Tàu lượn siêu tốc thẳng đứng có được không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play