“Này! Phía Thịnh Dương chúng tôi còn chưa điều tra rõ ràng thì chưa đến phiên người bên Trung Hằng mấy anh xen mồm!” Giang Dung tức giận tiến lên một bước, chỉ vào Trần Tiểu Giang mắng.
“Tại sao tôi không có tư cách…”
“Được rồi.” Trần Phóng đột nhiên nói: “Đến cùng là có chuyện gì thì bên phía Thịnh Dương chúng tôi sẽ làm rõ. Nếu quả thực là tôi làm thì tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm. Nếu không phải, thì mong người từ công ty khác… đừng có tới thuyết tam đạo tứ.” Trần Phóng mạnh mẽ nói.
Trần Tiểu Giang nhất thời không vó gì để nói, qua vài giây mới méo miệng cười gằn: “Trách nhiệm? Cậu muốn gánh thế nào?”
“Trần Phóng, cậu vào đây một chút.” Trần Tiểu Giang bị Tôn Thanh ngắt lời.
Tôn Thanh nhìn Trần Tiểu Giang: “Quản lý Trần, nếu anh có thể thì cũng mời anh vào một chút.”
Trần Tiểu Giang liếc nhìn Trần Phóng, đi vào phòng làm việc của Tôn Thanh. Cậu cũng hết cách, đành phải đi theo.
“Quản lý Trần, tôi biết anh là một người phi thường có trách, quan tâm tới công việc. Nhưng dù sao chuyện này cũng là phát sinh bên phía Thịnh Dương chúng tôi, thì trước hết chúng tôi phải điều tra rõ ràng mới có thể cho phía các anh một câu trả lời rõ ràng được.” Tôn Thanh chậm rãi nói với Trần Tiểu Giang, ngữ khí đúng mực.
“Được, vậy tôi sẽ im lặng chờ quản ký Tôn bàn giao. Nếu cuối cùng xác định Trần Phóng là nội gián thì mọi người sẽ làm gì?” Gã vẫn quyết tóm lấy Trần Phóng không chịu tha.
“Nếu cậu ta đúng là kẻ bán đứng công ty, đương nhiên chúng tôi sẽ không nương tay. Cậu ta sẽ phải nghỉ việc, đồng thời bồi thường tất cả tổn thất mà chúng tôi phải chịu.” Tôn Thanh đã thay Trần Phóng quyết định, cuối cùng, còn giả mù sa mưa bổ sung: “Tôi tin công tâm phân minh, Trần Phóng cũng sẽ chấp nhận hình phạt này.”
Trần Phóng cứ vậy bị kẻ tung người hứng, bị ép rằng nếu quả thực cậu là người bán đứng công ty thì sẽ đuổi việc. Mà trong lòng cậu vẫn tin tưởng, mình không làm gì có lỗi hết!
Không còn mấy ngày là đến phiên toà giữa Thịnh Dương và công ty M, luật sư của Thịnh Dương vốn nghiêng về việc lên luat hoà giải. Nhưng sau khi công ty M lấy được mã xây dựng game Muôn Dân thì gần như mất nhiều công sức hơn, còn giở công phu sư tử ngoạm, đòi hơn mười triệu.
Tin này triệt để chọc giận Thẩm Thịnh Dương, anh cương quyết tuyên bố: “Không cần hoà giải lén lút, trực tiếp lên toà.”
Luật sư hơi kinh ngạc, cẩn thận hỏi: “Nếu lên toà thì đối với Thịnh Dương mà nói, ban đầu sẽ có chút khập khiễng. Chẳng mấy chốc chúng ta sẽ tung ra app cùng điện thoại. Nếu bây giờ gặp sự cố thì sẽ gây hậu quả nghiêm trọng về mặt danh dự, đến lúc đó sợ rằng sẽ không lường được.”
“Thịnh Dương bắt đầu từ một công ty nhỏ nhất, rất ít khi thoả hiệp với người khác. Nếu có thì chỉ là bất đắc dĩ, nhưng không phải là bất đắc dĩ để đối phương được voi đòi tiên leo lên cổ. Cho nên… vụ tố tụng này, chúng ta sẽ theo tới cùng.”
“Kẻ nào trong phòng kỹ thuật bán đi mã gốc của Muôn Dân, lấy đi thành quả lao động của người khác để trục lợi cho bản thân, tôi tuyệt đối sẽ không tha.” Anh nói xong, phất tay chuẩn bị kết thúc hội nghị.
“Thẩm tổng!” Tôn Thanh đột ngột đứng dậy.
Ánh mắt tất cả mọi người đều dừng trên người gã.
Gã ngừng một chút rồ ichậm rãi nói: “Bên phía Trung Hằng đối với rủi ro này cũng đặc biệt quan tâm. Bọn họ cho rằng, chúng ta là công ty lớn như thế mà lại phát sinh vấn đề có ket phản bội, hơn nữa không thể xử lý kịp thời có phải là rất không đúng không? Cho nên tôi cho rằng việc hiện tại chúng ta cần làm đó là tìm ra kẻ đào mỏ không phải sao?”
Tôn Thanh thừa thế tiếp lời; “Tôi đã điều tra toàn bộ các máy tính trong phòng kỹ thuật, và phát hiện ra một điều.” Tôn Thanh cầm tư liệu đặt trước mặt các nhân viên tham dự hội nghị.
“Tôi phát hiện ra trong phòng kỹ thuật của chúng ta có một người tên là Trần Phóng, cậu ta đã gửi một bưu kiện cho công ty M. Tuy nội dung cụ thể vẫn chưa biết, nhưng hành vi gửi bưu kiện cho công ty đối phương của cậu ta không phải quá đủ khả nghi sao?”
Chỉ bằng mấy câu của Tôn Thanh mà người ở phía dưới đã bắt đầu xì xào bàn tán.
Còn Thẩm Thịnh Dương vẫn một mực giữ im lặng, ánh mắt nhìn Tôn Thanh rất phức tạp. Đây là một nước cờ hiểm hắn hạ, lợi dụng dư luận trong công ty, bắt Thẩm Thịnh Dương đưa ra một quyết định.
Nếu như thế, Thẩm Thịnh Dương muốn bao che cho Trần Phóng thì cũng phải nghĩ đến búa rìu dư luận cậu sẽ phải chịu.
“Được, nếu đã như thế thì tôi sẽ đích thân điều tra.” Anh rốt cuộc chậm rãi nói: “Tôi sẽ không tuỳ tiện đổ oan cho ai, đương nhiên sẽ không để một số kẻ bụng dạ khó lường mượn gió bẻ măng.”
Tôn Thanh đột nhiên giật mình, nhưng vẫn là cố gắng trấn định, bình tĩnh ra ngoài.
Trần Phóng nghe Tôn Thanh công kích mình trong hội nghị, trong lòng rõ ràng khó chịu. Cậu không quan tâm người khác nói gì mình, căn bản cậu chưa từng làm gì hết. Nhưng cậu rất để ý rằng Thẩm Thịnh Dương chưa từng đề cập tới vấn đề này, bản thân cậu lại ngại không dám chủ động hỏi, hai người gần như rất ăn ý khi chủ động lờ đi.
Cậu không nhịn được, gửi tin nhắn cho anh: “Em không làm gì hết.”
Điện thoại rất nhanh rung lên: “Anh biết.”
Không hiểu sao, Trần Phóng bị mấy chữ đơn giản này làm cho cảm động, không cần nói gì, anh vẫn hiểu rõ ràng, tường minh.
Tâm lý luôn thấp thỏm được yên ổn, vừa định cất điện thoại đi thì Trần Phóng lại nhận được điện thoại từ bác hai.
“Alo, bác hai à?” Trần Phóng nghĩ một chút, vẫn là nhận điện thoại.
“… Tiểu Phóng…” Bác hai có chút do dự.
Cậu đợi một lúc, thấy ông ấp úng, liền thừa biết ông tìm mình, liền mở miệng hỏi trước: “Bác hai, bác gọi cho con có việc gì không?”
“Tiểu Phóng… là thế này… hai bác lên thành phố C thăm anh họ con mà, sau đó liên lạc với nó thì biết được nhà nó ở khá nhỏ, lại sống cùng bạn gái, hai bác về đó cũng không được tiện lắm… Nên là…”
Cho nên có ý đồ tới chỗ cậu. Liệu ông có biết mình đang bị cái người trên danh nghĩa là anh họ vu oan cậu, muốn đuổi cậu khỏi Thịnh Dương không?
“Nói thật với bác, hiện tại nơi con đang sống không phải nhà mình, con đang ở nhờ nhà bạn, sợ không tiện để hai bác tới ở. Huống hồ, theo con được biết thì chức vụ hiện tại của Trần Tiểu Giang là giám đốc, con nghĩ anh ta thừa năng lực để thuê một căn nhà cho hai bác. Vậy nên con xin lỗi.” Trong lòng Trần Phóng vẫn đang kiềm lại một ngọn lửa chưa được bùng phát nên cuối cùng đã trút hết lên bác hai.
Bác hai không ngờ cậu sẽ cứng rắn với mình, nhất thời không phản ứng kịp: “Tiểu Phóng… Con…”
Trần Phóng bây giờ mới nhận ra, nhưng cậu đã không còn hơi đâu để để ý cảm nhận của ông, liền bảo: “Bác hai, con sẽ gọi lại cho bác sau.”
Thở dài, bác hai cúp điện thoại, mụ vợ ở bên cạnh lập tức xồ lên ttuy hỏi: “Sao nhanh vậy? Nó đồng ý chưa?”
Ông lắc đầu.
Mụ tức đến cấu ông, mắng: “Trời đất! Sao ông lại vô dụng như thế hả? Bạn gái Tiểu Giang chê chúng ta chướng mắt, chẳng lẽ còn định tự bỏ tiền ở khách sạn sao? Tiểu Giang nhà mình kiếm tiền rất vất vả, làm sao còn để nó lo nghĩ nữa?”
“Vậy tôi liền không biết ngượng để cháu tôi phải bỏ tiền sao?!” Ông tức giận rống vào mặt mụ.
Mụ vợ lập tức bị doạ, quên mất phải nói gì, qua hồi lâu mới yếu ớt bảo: “Vậy tôi mới bảo ông đi hỏi nó, nó thuê nhà thì cũng phải ở, nhiều thêm hai người thì có làm sao…”
Bác hai thở dài, không quan tâm mụ nữa.
Ông biết mình khiến Trần Phóng khổ sở quá nhiều. Khi cậu còn nhỏ, đến nhà ông ở chưa được mấy ngày thì bị đuổi, mà ông cứ ngậm tăm, không thể nói cho cháu mình một câu.
Sau đó mạng của ông là được Trần Phóng cứu về, bây giờ đến con trai cũng không thèm chứa chấp mình, ông lại mặt dày cầu cứu đứa cháu trai chưa từng được ông chăm sóc tử tế…
Bác hai thực sự cảm thấy mình quá đê tiện.
Mụ bác gái thu dọn xong hành lý nhưng không biết phải làm gì đây. Đi, hai ông bà có thể đi đâu, ở lại, thì người bạn gái của con trai đã ám chỉ, dè bỉu rất nhiều lần.
Huống chi gã cũng không có ý giữ ba mẹ mình lại.
Lần này ông bà lên thành phố C, nói êm tai là thăm con, nhưng thực chất là đến nương nhờ gã.
Khi còn ở trấn, mụ thích đi khoe với bà con lối xóm con trai mình tài giỏi cỡ nào. Kết quả cô Lý ở cùng khu vốn là đối thủ một mất một còn được con trai đón lên thành phố ở, trước khi đi còn đá xoáy mụ một phen, càng khiến mụ muốn tức chết hơn.
Hơn nữa cô Lý còn bảo mấy năm nay không thấy Trần Tiểu Giang đâu, không biết có phải tiền đồ sáng lạn giống như mụ khoe hay không. Mụ bác tức giận đến nỗi mạnh miệng tuyên bố, con trai mụ cũng sắp đón mụ lên thành phố rồi, hơn nữa còn sớm hơn cả bà ta nữa.
Vì thế, khi thông báo cho Trần Tiểu Giang rồi bị gã từ chối, mụ vẫn nhất quyết kéo chồng lên thành phố C.
Cho nên bây giờ muốn về quê thì mụ không kéo mặt xuống được.
Từ đó bắt chồng gọi cho Trần Phóng, hỏi xem có thể đến nhà cậu ở được không.
Nhưng không ngờ Trần Phóng lại cự tuyệt.
Bây giờ thì mụ hối hận rồi, sớm biết thế này thì trước đây đã không chua ngoa như thế, bây giờ Trần Phóng cũng không thèm nể mặt nữa.
Trần Tiểu Giang về nhà, thấy hai bậc phụ huynh ngồi trên ghế salon, câu nệ nhìn gã.
Nói thật, ban đầu Trần Tiểu Giang không đồng ý cho ba mẹ lên thành phố C, bây giờ gã rất phiền muộn. Thế cho nên lúc bạn gái gã đòi ba mẹ gã rời đi, gã cũng buồn đứng ra ngăn.
“Ba, mẹ, hai người chưa về sao?” Trần Tiểu Giang khách khí hỏi.
“Tiểu Giang à… đã mấy năm rồi con không về nhà một chuyến thăm ông bà già này…”
Gã ngắt lời mụ: “Mẹ, không phải mẹ không biết con bận rộn.”
“Mẹ biết, mẹ đương nhiên biết. Cho nên mẹ nghĩ, con công tác bộn bề, nhất định là ăn uống không chu đáo. Bằng không để mẹ ở đây, mẹ chăm sóc cơm áo, sinh hoạt thường ngày cho con…”
“‘Mẹ, không cần.” Trần Tiểu Giang cau mày ngắt lời, hiển nhiên không có mấy kiên trì: “Mẹ có biết giá nhà thành phố C đắt tới cỡ nào không? Con đang tích tiền mua nhà, hai người ở đây thì cũng chỉ là hai người ăn trắng mà thôi!”
Trần Tiểu Giang không hề khách khí, làm mụ bác trắng cả mặt.
Bác hai tức giận nhảy dựng lên: “Mày! Mày là thằng súc sinh! Chúng tao cho mày ăn học từ nhỏ cho đến lớn, không cần mày báo hiếu gì to tát! Bây giờ mẹ mày chỉ muốn ở cùng mày mà mày lại độc ác như thế! Sớm biết như vậy thì tao đã bóp chết mày khi còn đỏ hỏn! Để cho nhiều thêm một người được sống!”
“Này lão già! Ông nói cái gì vậy? Tiểu Giang là con chúng ta…” Mụ vợ vẫn đứng lên bênh con. Con mụ, chính là không thể bị người khác mắng chửi được.
“Đây chính là thằng con ngoan bà dạy đấy! Bây giờ nó đã không thèm nhận hai con người nhọc công sinh dưỡng nó rồi!” Bác hai hận rèn sắt không thành thép nhìn vợ.
“Ba! Nếu ba đã nói thế thì cứ coi như chưa từng có đứa con trai này đi!” Trần Tiểu Giang lạnh mặt, nết đã muốn xé nát cái bản mặt đạo mạo, thì cứ dứt khoát cho xong!. Тìm đọc 𝐭hêm 𝐭ại ﹟ Т 𝚁 𝗎 𝑀 Т 𝚁 U 𝐘 E N.VN ﹟
Lên thành phố lớn, gã mới biết rằng hoá ra người có tài, có năng lực còn không bằng một tên nhà có gia thế tốt, có ba mẹ phù trợ. Gã từ một tên viên chức ở dưới đáy cùng, từng chút từng chút bò lên vị trí hiện tại, đều là do thành quả nỗ lực mà gã tự phấn đấu. Bởi vậy, hiện tại gã cảm thấy có người ba người mẹ như thế này không phải là tiềm lực, mà chính là chướng ngại vật cản đường gã.
Bạn gái hiện tại Yên Vũ của gã là thiên kim tiểu thư nhà giàu điển bình. Có thể tìm được người bạn gái như thế thực sự không dễ, gã có thể thăng chức nhanh hơn, không cần phấn đấu quá hai mươi năm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT