Ông Lục rất nhanh đã đưa Trần Phóng đến nhà cũ, là một ngôi nhà cũ nát dưới chân núi.

Ông nói: “Những gia đình xung quanh đây đều sợ vị trí này không tốt, đều đã chuyển đến khu mới gần đường giao thông. Cho nên chỉ còn sót lại căn này, quanh năm không ai đến ở, đã nhiều năm không được tu bổ rồi…”

Trần Phóng nghe thấy sự xấu hổ trong giọng nói của ông, vội vàng lắc đầu: “Con biết mà.”

Cửa nhà khoá chặt, Trần Phóng thử đẩy một cái nhưng không được.

“Bác Lục, bác có chìa khoá nhà con không ạ?” Cậu hỏi.

“Bác không có.” Ông Lục lắc đầu: “Nhưng dạng cửa này thì chỉ cần huých một cái là ra.”

Khoá cửa đã rỉ sắt, xem ra có chắc chắn đến mấy cũng vô dụng.

Trần Phóng hơi dùng sức va người lên mặt cửa thì nó hơi mở một chút.

Nghĩ ngợi trong một chốc, cậu vẫn là từ bỏ nói: “Thôi bác Lục ơi, phá cửa cũng không được tiện lắm. Quanh đây có thợ mở khoá nào không ạ? Bằng không gọi họ tới mở giúp vẫn hơn ạ.”

Ông Lục bấy giờ mới vỗ gáy: “Đúng rồi, xem bác này, tại sao lại không nghĩ ra chứ? Để bác đi tìm lão Thiết!”

Ông Lục cùng con trai rời đi, để lại Trần Phóng và Du Việt Trạch.

Nhìn căn nhà cũ kỹ, phảng phất mùi vị gạch than đá mục nát lại khiến Trần Phóng cảm thấy vô cùng quen thuộc, thân thiết. Lòng lại tự trách nhiều hơn, tại sao nhiều năm như thế, cậu chỉ biết đi tìm Thẩm Thịnh Dương và Tiêu Minh, tại sao lại không nghĩ trở về tìm bà nội và ba mẹ dù chỉ một chút chứ?

Lẽ nào cậu là dạng người chỉ lưu luyến với người sống cho mình cảm giác ấm áp, mà không tưởng nhớ người đã khuất sao?

Du Việt Trạch đứng cạnh Trần Phóng, lặng lẽ mở miệng: “Trần Phóng, hình như hồi nhỏ tôi đã từng đến thôn này.”

“Hả?” Trần Phóng nhớ không lầm thì nhà Du Việt Trạch rất khá giả, cậu thường bị hắn ép đưa hắn về nên căn nhà ấy vẫn còn sâu sắc khắc trong ấn tượng của cậu. Đó là một căn biệt thự nhỏ với hoa viên xinh đẹp, có chỗ nào giống với thôn nhỏ nhà mùi bùn đất này chứ? Làm sao hắn có thể đến làng này được?

Du Việt Trạch đưa mắt nhìn xung quanh, đặc biệt là căn nhà trước mắt, lại nhìn Trần Phóng. Hắn đang nghĩ, tại sao hắn lại cảm thấy cậu rất quen mắt khi nhìn thấy cậu lần đầu tiên ở trường tiểu học Bình Nhạc và lúc nào hắn cũng để ý hành động của cậu.

Hoá ra từ lâu trước đây, hắn đã gặp cậu…

Khi ấy, ba hắn lái xe đưa hắn đến thôn này. Kỳ quái là ông chỉ dừng xe trước cửa thôn, sau đó lặng lẽ dắt hắn đứng trước ngôi nhà này. Ông dặn hắn đứng sau cây đại thụ chờ, còn mình thì vào nhà

Du Việt Trạch chờ đến phát chán, liền nằm dưới gốc cây đánh một giấc.

Đang mơ màng thì đột nhiên cảm thấy mũi ngưa ngứa, hẳn mở mắt ra thì nhìn thấy một thằng nhỏ mắt sưng húp, trong tay cầm một ngọn cỏ lau, tò mò chọc chọc mũi hắn.

Thấy Du Việt Trạch mở mắt, thằng bé đó rõ ràng là sợ hết hồn: “Cậu… cậu là người sống?!”

Hắn lập tức cụt hứng: “Vớ vẩn! Chẳng lẽ tôi chết rồi?!”

Đứa bé kia thấy hắn giận, lập tức ném cỏ lau lên đầu hắn rồi chạy biến.

Du Việt Trạch thấy thằng bé chạy xa, muốn gọi lại cũng không kịp.

Sau buổi trưa ấy, Du Việt Trạch lại khắc cái đứa nhóc ném đồ bẩn thỉu về phía mình vào lòng.

Hắn nhìn Trần Phóng, cậu rất giống thằng nhỏ kia, hai mắt hắn lập tức sáng lên, hoá ra hai người đã biết nhau từ rấu lâu rồi.

Như vậy, có nghĩa là hắn biết cậu trước tất cả ai khác.

Trần Phóng thấy mắt Du Việt Trạch đột nhiên sáng bừng lên, có cảm giác hơi dì dị.

Du Việt Trạch đang định mở miệng nói thì ông Lục đã dẫn thợ mở khoá quay lại.

“Tiểu Phóng, bác đưa thợ mở khoá tới rồi!”

Lão Thiết nhìn khoá sắt trên cửa một chút, nói: “Chỉ là khoá bình thường, nếu là trộm thì có thể lấy một thanh sắt khác rồi bẻ ra. Nhưng nhà kiểu này thì chắc trộm cũng chẳng thèm để mắt tới.

Ông nói xong, liền lấy dụng cụ ra, rồi lại thêm một ổ khoá lớn: “Khoá cũ đã không còn tác dụng nữa, dùng cái này mà khoá, đảm bảo chắc chắn.”

Trần Phóng nhận lấy nó, cảm ơn ông.

Sau khi bẻ khoá xong, ông Lục rất thức thời mà nói: “Xong rồi đó Tiểu Phóng, con vào nhìn một chút đi, bác với lão Thiết đi trước.”

Trần Phóng gật đầu, xoay người đi vào.

Vào cửa là phòng khách sàn xi măng, ở giữa phòng là một cái bàn gỗ phủ kín bụi bẩn, bên cạnh là bốn cái ghế. Trần Phóng có thể mơ hồ mường tượng lại cảnh ba mẹ, bà nội và cả cậu ngồi ở đó ăn cơm.

Đi vào trong là bếp, trên kệ bếp đã sớm không còn gì, chỉ còn dư lại một cái kệ. Cầu thang lên tầng hai ở ngay cạnh bếp.

Trần Phóng đi theo cầu thang xi măng, bởi vì có mấy cái cửa sổ bị hỏng nên không quá bí hơi mà ngược lại rất ẩm ướt.

Đẩy cửa phòng đối diện cầu thang chính là phòng ba mẹ cậu. Trong phòng chỉ có một cái giường đôi đơn giản, bàn, trên bàn còn có ảnh trắng đen hôm kết hôn của ông bà.

Trần Phóng nhìn ba mẹ khi còn trẻ trên bức hình, cảm thấy rất khó tin.

Đây chính là ba mẹ cậu, trong trí nhớ, cậu đã thiếu ba mẹ mười mấy năm. Bây giờ, Trần Phóng chỉ có thể nhờ ảnh chụp mà cảm nhận được một ít hơi thở từ hai người.

Đời này có một thứ quan hệ gọi là huyết thống, nó có thể khiến bạn rung động chỉ cần nhờ một tấm ảnh xa xưa.

Di vật ba mẹ Trần Phóng để lại không nhiều, qua bao lâu cũng chỉ tìm được vài bộ quần áo cùng vài quyển sách. Trần Phóng ngồi trong phòng ba mẹ, lật giở những quyển sách ông bà để lại.

Buổi tối ông Lục mời hai người tới nhà ăn cơm.

Ông làm sao cũng không chịu, bày một bàn cơm ở nhà mình, gọi Trần Phóng và Du Việt Trạch cùng tới ăn.

Con trai của ông là một thanh niên thật thà, đối xử với Trần Phóng rất tốt: “Ba anh nói ba em cứu ông, dặn anh phải đối xử với em như em trai ruột. Tuy chúng ta gặp nhau hơi muộn, nhưng anh sẽ nhận em là em trai. Nếu em không chê, cứ gọi một tiếng anh là tốt rồi!”

Ông Lục đã ngà ngà say, gương mặt chất phác đỏ ửng, hơi lẫn lẫn.

Ông bắt đầu nói lắp: “Tiểu Phóng à, con đã về khiến bác rất vui. Những năm này lòng bác đều không yên, A Hướng là người tốt, vậy mà lại bị tai nạn xe, chỉ còn độc đinh là con mà lại bị đưa đi, vạn nhất con quên mất ba mẹ con là ai thì sao đây?”

Trần Phóng cũng bị nói tới phải cảm khái: “Bác Lục, là con sai, con nên về sớm hơn một chút…”

“Ôi trời, về là tốt rồi, về là tốt rồi. Tuy chuyện xưa bác không muốn nói, nhưng vẫn còn một chuyện mà bác vẫn luôn canh cánh trong lòng…”

“Bác Lục, bác nói đi ạ”

“Chính là vụ tai nạn xe của ba mẹ con, bác vẫn luôn cảm thấy hung phạm chưa được bắt, chỉ có hình nhân thế mạng. Tiểu Phóng, nếu con có năng lực, bác hi vọng con có thể lật lại án, để bác yên tâm.”

“Bác Lục, sao bác lại nói vụ tai nạn của ba mẹ con đáng ngờ?” Trần Phóng lập tức ngộ ra, nhìn chằm chằm ông.

“Vốn là bác không biết, tưởng cái tên Triệu Trùng ở thôn bên cạnh gây ra. Nhưng hai năm trước bác đến thôn bên đó làm việc, vừa vặn nghe thấy vợ ông ta nói với người khác rằng năm đó hắn chẳng qua là nhận tiền của một người, thay người ta đội tội. Triệu Tùng chỉ là tên nghèo, chỉ có mỗi cái mạng, dùng mạng mình đổi lấy mấy trăm ngàn cũng quá đáng giá. Nhưng không ai ngờ tới, qua mười mấy năm vẫn có người nhớ tới vụ án này…”

Cái cốc trong tay Trần Phóng lập tức rơi xuống đất, cậu mất ba mẹ, cuối cùng lại là do kẻ gán tội thay, hung phạm đến giờ vẫn chưa bắt được, làm sao cậu có thể chấp nhận nổi?

Cuộc đời cậu chỉ vì vụ tai nạn kia mà sụp đổ, gia đình cậu cũng bởi vì nó mới tan nát.

Du Việt Trạch cũng nghe ra, liền nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy của cậu: “Trần Phóng, em không sao chứ?”

Trần Phóng chậm rãi ổn định tâm tình, qua hồi lâu mới lắc đầu: “Không sao.”

————

Trần Phóng một mình ngồi trên giường trong khách sạn, mắt vẫn mở thao láo đến nửa đêm, đầu loạn như cào cào, vẫn không tìm được lối thoát.

Không biết tại sao, cậu rất muốn gọi điện cho Thẩm Thịnh Dương, mà trên thực tế thì cậu đã bấm phím gọi rồi.

Không ngờ nhanh như chớp đã có người nghe, bây giờ đã là ba giờ đêm, giọng Thẩm Thịnh Dương nghe có chút mệt mỏi nhưng vẫn tỉnh táo.

“Sao thế?”

“Không…” Trần Phóng chẳng qua chỉ muốn gọi cho anh, lại không ngờ điện thoại ngay lập tức nhận được ngay nên không biết phải nói gì.

Đương nhiên ai kia sẽ không bị đánh lừa: “Nửa đêm ba giờ mà gọi, anh sẽ không tin là không có chuyện gì.”

“Em…” Cậu đột nhiên lại chuyển hướng câu chuyện theo bản năng: “Đúng rồi! Nửa đêm ba giờ em gọi anh mà anh còn nghe, tức là sao?”

“Trần Phóng, em học ai cái trò này vậy?” Năng lực đánh trống lảng ngược lại tăng không ít.

Không phải là học anh sao…

Nói chuyện với Thẩm Thịnh Dương, cõi lòng nặng nề của cậu được thả lỏng không ít.

“Được rồi, rốt cuộc em là sao? Lẽ nào em hi vọng anh về sau không ngủ được sao?”

“… Không phải…” Trần Phóng nghĩ ngợi một chút, vẫn là không nói chuyện này cho anh biết. Hiện tại anh đang vào giai đoạn mấu chốt nhất, cậu không muốn anh vì cậu mà bị phân tâm, mới bảo: “Em muốn nói với anh là chắc em phải ở đây mấy ngày.”

“… Ừ.” Anh không hỏi nhiều, chỉ dặn: “Em phải chú ý an toàn.”

“Vâng, anh cứ yên tâm đi.” Trần Phóng cúp điện thoại, nằm xuống rồi chậm rãi nhắm mắt.

Cậu đã quyết tăm lật lại vụ án xe cộ năm ấy. Cho nên bắt đầu từ ngày mai, cậu phải lao vào một trận đánh rất ác liệt, vì thế bây giờ phải nghỉ ngơi thật tốt.

Ngày hôm sau, Trần Phóng tìm đến nhà ông Lục, nói rằng mình muốn đi tìm nhà Triệu Tùng.

Ông Lục bảo con trai đưa cậu và Du Việt Trạch đi.

Đi trên đường, Trần Phóng nói với Du Việt Trạch: “Thực ra cậu không cần đi với tớ đâu, cậu còn phải đi khảo sát, không cần bôn ba đông tây với tớ, mình tớ đi là được rồi.

“Chuyện khảo sát không vội, vấn đề của em gấp hơn.” Du Việt Trạch mỉm cười.

Trần Phóng cúi đầu nói: “Thật ra cậu hoàn toàn không cần làm vậy, tớ… tớ đã có người thích rồi…”

Đôi đồng tử của Du Việt Trạch đột nhiên căng lại, hắn có thể nghĩ ra người kia là ai. Nhưng tạm thời hắn chưa muốn đối mặt với sự thật này nên ôn nhu nói: “Bây giờ không phải lúc thảo luận vấn đề này, việc quan trọng nhất là điều tra rõ ràng tai nạn xe cộ của ba mẹ em.”

Qua mười mấy năm, kể cả có là hồ sơ ghi chép của cảnh sát cũng nhất định không thể rõ ràng, cho nên các tốt nhất là đi hỏi người trong cuộc.

Cha mẹ Trần Phóng đã qua đời, người có hi vọng nhất, cũng chỉ có kẻ thế mạng… Triệu Trùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play