Ánh mắt Mạc Lăng Thậm nhìn về phía xa xăm, khe khẽ thở dài một hơi: “Là do anh, anh có lỗi với Tiêu Minh.”
Trong mắt gã đầy sự hổ thẹn, hối hận, ráo hoảnh, còn có chút không nỡ. Trần Phóng liền hiểu, Mạc Lăng Thậm đã gây ra chuyện không thể tha thứ với Tiêu Minh.
Cậu muốn mở miệng hỏi thì nhìn sắc mặt gã, lập tức hiểu ra, kể cả cậu có hỏi thì gã cũng sẽ không nói. Thật ra hai người rất giống nhau, nếu đã không muốn thì chết cũng không chịu thoả hiệp.
“Anh biết… sư phụ em đang ở đâu không?” Trần Phóng nhìn gã, chậm rãi hỏi
Mạc Lăng Thậm khựng lại, rồi gật đầu.
“Nếu anh đã biết anh ấy ở đâu mà vẫn muốn đi Mỹ một mình ư? Hiểu lầm giữa hai người chẳng lẽ không thể hoá giải?” Tiêu Minh lẫn Mạc Lăng Thậm đối với nhau quan trọng bao nhiêu, Trần Phóng vẫn luôn cảm nhận được. Cậu nghĩ giữa hai người nhất định đã hiểu lầm nhau gì đó. Cậu thực sự không thể tin nổi họ sẽ ruồng bỏ nhau được.
Mạc Lăng Thậm im lặng một hồi rồi đứng dậy, bắt đầu tiễn khách: “Thật xin lỗi, hai đứa có thể về được không? Anh nghĩ mình không giúp được.”
Trần Phóng nhất quyết phải theo: “Thậm ca! Anh đã gặp sư phụ rồi sao? Tuy anh ấy vẫn ôn nhu và tốt bụng như trước, nhưng em biết, anh ấy vẫn luôn buồn, cái kết anh ấy muốn vẫn không được trọn vẹn.”
Cậu cũng biết, cái kết ấy trong lòng y, nhất định là Mạc Lăng Thậm.
Gã nghe Trần Phóng nói, đáy mắt loé lên chút dao động nhưng cuối cùng vẫn dìm nó đi: “Không cần biết thế nào, nhưng bây giờ anh và Tiêu Minh chỉ có thể là hai người đi qua đời nhau. Anh không xuất hiện trước mặt em ấy, không làm xáo trộn cuộc sống của em ấy mới là tốt nhất.”
“Thậm ca…” Trần Phóng không tin, còn muốn nói thêm.
“Nếu đã như thế thì cũng hết cách, chúng tôi đi trước.” Thẩm Thịnh Dương đứng lên, kéo tay cậu, gật đầu với gã, đi thẳng ra ngoài.
Ánh mắt Mạc Lăng Thậm một đường nhìn theo cảnh Thẩm Thịnh Dương dắt tay Trần Phóng, ánh mắt tối xuống.
Gã cũng đã từng quang minh chính đại nắm tay một người, không thèm quan tâm ánh mắt của kẻ khác. Thế nhưng bây giờ, gã có muốn thì cũng đã mất đi tư cách ấy rồi.
Trần Phóng và Thẩm Thịnh Dương đi ra, bị bước chân dài của anh kéo đi khiến một giây cũng không thể dừng lại, lòng vẫn còn lo lắng cho Tiêu Minh và Mạc Lăng Thậm: “Tôn ca, anh kéo em gấp như vậy làm gì? Em còn chưa nói xong mà! Anh ấy tại sao lại làm như vậy? Tại sao lại tự nói rằng mình không có tư cách gặp sư phụ, biến mất hẳn khỏi cuộc sống của sư phụ? Vậy tình cảm bao năm của họ sẽ ra sao, cứ như vậy bị phá huỷ ư?”
Càng nghĩ càng giận, Trần Phóng bắt dầu líu lo cằn nhằn liên tục.
“Không được! Em phải về hỏi sư phụ! Em không thèm quan tâm gì nữa! Thậm ca dám nói những lời đó, vậy thì em càng không thèm quản nữa! Em nhất định sẽ đứng về phía sư phụ!” Trần Phóng muốn rút tay lại, nhưng bị ai kia nắm chặt hơn nữa.
Bây giờ cậu mới nhận ra, từ nãy tới giờ là Thẩm Thịnh Dương một đường kéo cậu ra khỏi nhà Mạc Lăng Thậm.
Mà từ khi nhận ra, toàn bộ dây thần kinh của cậu đều đặt hết lên bàn tay mạnh mẽ của ai kia.
Khí tức ấm áp theo lòng bàn tay truyền tới, Trần Phóng còn cảm thấy không chỉ tay nóng, mà mặt cũng nóng luôn rồi!
Trần Phóng quên tiệt luôn những gì mình vừa nói, chỉ ngốc nghếch đi theo Thẩm Thịnh Dương về phía trước.
Ngồi vào xe, cậu mới nhớ ra, hỏi: “Tôn ca, anh đã sớm biết người hôm nay chúng ta gặp là Thậm ca đúng không? Tại sao anh không nói cho em từ trước?”
Thẩm Thịnh Dương nổ máy xe ô tô, nói: “Tôi biết, nhưng nói sớm cho em thì có ích gì?”
“…” Trần Phóng rất bực mình, bởi vì cậu cũng không biết phản bác thế nào.
Cứ như thế, xe chậm rãi chạy về phía trước, bầu không khí trong xe rất yêu lặng. Chợt Thẩm Thịnh Dương mở lời trước: “Danh tiếng cuốn tiểu thuyết mới của Như Nhược Đương Sơ không tồi, đã có nhà xuất bản liên hệ bàn bạc việc ra sách giấy. Nếu em hứng thú, tôi sẽ giao chuyện này cho em, để em và Như Nhược Đương Sơ cùng bàn bạc.”
Trần Phóng lập tức kích động. Đúng rồi! Dạo này bận rộn quá, cậu vẫn chưa được đọc chương mới. Nghe đến tiếng vang không tồi, Trần Phóng vẫn cảm thấy vô cùng vui.
Cơ mà… tại sao anh lại bảo cậu đi làm việc với Như Nhược Đương Sơ? Chẳng lẽ anh biết cậu là fan của đại thần?
Trần Phóng nghĩ ngợi một chút, cẩn thận hỏi: “Sao… sao anh lại biết em là fan của Như Nhược Đương Sơ?”
Thẩm Thịnh Dương liếc nhìn cậu, nói: “Không phải có người xâm nhập máy tính của thần tượng, sau đó còn hack cả mạng văn học Thịnh Thế để kéo Như Nhược Đương Sơ lên đầu sao?”
Trần Phóng hít vào một hơi: “Anh… anh vẫn luôn biết…”
“Nếu để Tiêu Minh biết em dùng ‘Mật mã vạn năng’ mà vẫn để lại dấu vết rồi bị sờ gáy thì em đoán xem anh ấy có tức chết không?” Thẩm Thịnh Dương mang theo giễu cợt hỏi.
Nói như vậy, anh đã sớm biết cậu là người hack Thịnh Thế, từ đó biết được hành tung của cậu. Trần Phóng nhớ tới topic xử vụ lùm xùm đó, người chủ topic là Thẩm Thịnh Dương, hay nói cách khác chính là anh.
Vừa nghĩ mình bị Thẩm Thịnh Dương giấu diếm nhiều thứ, lại chẳng khác gì con khỉ bị đùa qua lại, Trần Phóng đột nhiên rất tức giận, lớn tiếng: “Dừng xe!”
Thẩm Thịnh Dương quay đầu nhìn cậu, nhưng không dừng.
Trần Phóng cũng quay đầu lớn tiếng với anh: “Em nói là dừng xe! Anh có nghe không?”
Thấy cậu quá kiên quyết, anh mới đạp phanh xe, dừng lại ở ven đường.
“Em lại giở cái tính trẻ con gì vậy?” Thẩm Thịnh Dương cau mày khó hiểu.
“Em giở tính gì cũng không cần nói với anh! Còn anh thì cái gì cũng không nói cho em biết! Khi trước rõ ràng là nhận ra em, còn làm bộ không quen biết. Bây giờ cũng vậy, rõ ràng là đến gặp Thậm ca, nhưng anh chẳng nói với em nửa lời khiến em một chút tâm lý cũng không kịp chuẩn bị. Thẩm Thịnh Dương, anh không cảm thấy mình quá đáng sao?” Trần Phóng gần như chưa từng tức giận như vậy, từ trước tới giờ vẫn luôn nghe lời anh, bởi vì từ đáy lòng cậu luôn phát ra cảm giác an tâm ỷ lại.
Nhưng lần này cậu thực sự không nhìn thấu được tâm anh, cậu đối với anh đến cùng là gì? Cậu đã thổ lộ, nếu Thẩm Thịnh Dương không có tình cảm thì hoàn toàn có thể hờ hững ném cậu qua một bên. Nhưng anh vẫn một mực mang cậu bên mình, còn cẩn thận chăm sóc, điều này chứng tỏ không phải anh không thích cậu.
Vậy thì tại sao anh lại không nói gì, lại coi cậu giống một đứa ngốc vậy?
Trần Phóng càng nghĩ càng thấy giận, mở cửa xe đi xuống.
Thẩm Thịnh Dương đang định xuống theo, cuối cùng tay đặt trên nắm cửa.
Tại sao anh lại không nói cho cậu biết chuyện của Mạc Lăng Thậm ư? Bởi vì anh biết một chút về mối quan hệ của gã và Tiêu Minh. Bảy năm trước, Mạc Lăng Thậm phản bội Tiêu Minh, đến Mỹ lấy vợ, một mình Tiêu Minh bỏ đi. Nếu Trần Phóng biết trước mình sẽ gặp Mạc Lăng Thậm thì chắc chắn sẽ gọi cho Tiêu Minh.
Không cần biết hai người đã gặp nhau hay chưa, nhưng với cá tính của y thì nhất định sẽ không coi hắn là một hạt cát. Trần Phóng dính vào thì sẽ bị giằng co ở giữa. Cho nên anh mới báo với Tiêu Minh trước Trần Phóng đẻ xem thái độ của y, may mà y đã chết tâm, không đến nỗi gây thương tổn cho cả hai bên.
————
Trần Phóng một mình vật vờ đi trên đường, Thẩm Thịnh Dương không hề đuổi theo, chứng tỏ trong lòng anh có quỷ, nghĩ vậy, cậu càng tức mình hơn.
“Trần Phóng!” Cậu đột nhiên nghe thấy một giọng nữ cao vút gọi mình, liền nhìn thấy Giang Dung ở bên đường đối diện đang vẫy tay, đồng thời nhanh chân chạy qua bên này.
Trần Phóng hoảng hốt nhìn cô tới gần, cô thở hồng hộc nói: “Ôi chao, chị đây đã sớm nghe tin chú em cùng lão đại ra ngoài hò hẹn, bây giờ lại bị chị tóm gọn, lão đại đâu rồi?” Giang Dung đảo mắt một vòng quanh cậu mà không nhìn thấy bóng dáng Thẩm Thịnh Dương đâu.
“Lão đại nào ạ?” Trần Phóng khó hiểu hỏi.
“Chính là Thầm Boss của chúng ta đó! Đừng có chối cãi nữa, có người mục kích hai người ra khỏi công ty, tan sở vẫn chưa thấy về. Hiếm khi chị đây đi lượn lờ một chút, lại gặp được chú! Đúng là trởi giúp mà!” Giang Dung khoa trương ngửa mặt lên trời cười to: “Thành thật khai báo đi! Đến tột cùng thì quan hệ giữa chú em với Thẩm Boss là thế nào hả?”
“Không… không có quan hệ gì hết…” Trần Phóng nhìn đôi mắt trở nên sáng choang của cô, kofng sợ đến hoảng.
“Không có quan hệ gì? Em đang lừa quỷ hả?” Giang Dung còn lâu mới tin: “Chị đã nói rồi, khứu giác của hủ nữ hơi bị nhạy đó! Chỉ cần nhìn thấy cơ tình nhỏ như muỗi thôi là chị còn lâu mới bỏ qua! Chị đây đã sớm nhìn ra rồi, ánh mắt em nhìn lão đại không khác gì ngốc manh thụ trong tiểu thuyết!”
“Cái gì mà ngốc manh chứ? Em đâu có bị ngốc?!” Trần Phóng vừa nói xong thì chợt nhận ra mình phản bác sai rồi…
“Haha~ bị bắt thóp rồi!” Giang Dung dương dương đắc ý chỉ chỉ cậu: “Em đã thừa nhận mình là thụ rồi nhé! Nhưng Thẩm lão đại là loại hình bạo ngược đế vương công như thế thì đôi lúc cũng không tránh được.. Sao rồi sao rồi? Mau nói cho chị biết hai người đã tới giai đoạn nào rồi? Đã ML chưa?!”
“ML là gì ạ?” Trần Phónv như lạc vào sương mù.
Giang Dung thầm thì bên tai cậu hai từ làm mặt cậu đỏ như cà chua chín: “Gì chứ? Sao có thể được?”
“Chị thấy ánh mắt lão đại nhìn em không được bình thường đâu! Lẽ nào ổng còn chưa ăn được em hả?” Giang Dung trợn to mắt như gặp phải chuyện kỳ lạ.
“Còn… còn lâu mới như thế…”
“Chị biết rồi! Nhất định là do em quá ngốc nên Thẩm lão đại mới không xuống tay được phải không? Không sao! Để chị đây phổ cập giáo dục cho chú! Nhất định sẽ khiến ổng nhìn em bằng cặp mắt khác xưa!” Nói rồi, Giang Dung kéo cậu đi.
“Chị muốn đưa em đi đâu?!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT