Trong nhà bác hai có một cái TV, để ở trong phòng hai bác.

Trần Tiểu Giang ăn cơm xong liền chạy vào xem TV, bác hai cũng đi theo nó, bác gái vứt lại một câu: “Tiểu Phóng, ăn xong thì dọn bàn.” cũng theo luôn.

Trần Phóng dọn bát cùng bàn, đem túi ngủ của mình trải trên đất, ôm gối ngồi ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.

Phòng đối diện tối đen như mực, xem ra chủ nhà chưa có về nha.

Cậu đột nhiên tò mò, khoảng cách gần như vậy, không biết hàng xóm đối diện là hạng người thế nào nhỉ?

Bỗng nhiên, cửa chớp bên đó được mở ra, Trần Phóng kinh ngạc nhìn thấy người mặc sơmi trắng xuất hiện trước tầm mắt mình, miệng mở to lắm luôn.

Sun vừa vặn đi tới kém rèm cửa sổ, bắt gặp Trần Phóng ở cửa ổ đối diện, miệng há to tới nỗi có thể nhét vừa quả trứng.

Cậu thấy anh phát hiện ra mình, không né cũng chẳng trốn, hướng anh vẫy vẫy tay.

Sun mở cửa sổ ra, Trần Phóng cũng lồm cồm bò dậy mở cửa.

“Cậu ở đây?”

“Vâng, đây là nhà bác hai em ạ, hôm qua em mới tới!” Trần Phóng ngoan ngoãn giải thích.

Anh không nói lời nào, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy chăn nệm trải trên đất: “Cậu ngủ trên đất?”

“Vâng…A!”

Không rõ ý tứ của Sun là gì, nhưng anh kéo kéo khóe miệng, đem rèm cửa kéo xuống.

Cậu vội vàng hô lên: “Hẹn gặp lại Tôn ca!”

Anh đình chỉ động tác: “Tại sao cậu lại gọi tôi là Tôn ca?”

“Anh không phải là Sun sao? Tiếng Trung là Tôn mà?” Bà nội Trần Phóng là phần tử tri thức lạc hậu, lúc còn khỏe học qua một lớp tiếng anh liền một mực dắt theo cậu đến, toàn bộ tinh hoa tri thức đều dạy cho cậu. Trần Phóng biết “Sun” với “Tôn” trong tiếng Trung ghép vần rất giống nhau, cho nên Sun họ Tôn phải không?

孙 (sūn): Tôn.

“Chẳng lẽ không đúng ạ?” Trần Phóng quẫn bách sờ sờ gáy.

Anh nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, nhịn xuống: “Tùy cậu.”

Rồi kéo rèm cửa xuống.

Sun nghĩ ngợi, hồi chiều mình tức giận làm tổn thương cậu.Chính mình tự bồi tội đi, đừng so đo với cậu làm gì.

Còn Trần Phóng thấy Sun ca không phủ nhận, có nghĩa là thừa nhận mình họ Tôn. Không khỏi không cao hứng, gọi bằng tiếng Anh quá không tự nhiên, còn không gọi bằng Tôn ca, vừa đơn giản, vừa dễ nhớ!

Học thuộc bảng cửu chương xong, Trần Phóng nằm xuống, thoải mái đi ngủ.

Trong giấc mộng, cậu mơ thấy mình đang chơi đập ếch, từng con ếch mỗi lần bị click vào đều kêu một tiếng, tình cảnh vô cùng náo nhiệt.

Đột nhiên, một con nhảy tới trước mặt cậu, đồng thời không ngừng chồm chồm trên mặt cậu. Trần Phóng càng ngày càng thấy đau hơn, muốn gọi con ếch kia đừng đè mình nữa.

“Đừng đè nữa! Đừng đè nữa!” Trần Phóng la to rồi mở mắt, cảm nhận được một cái cặp sách lạ hoắc không ngừng đập lên mặt.

Trần Tiểu Giang dùng sức đem cặp ấn lên mặt cậu, Trần Phóng dùng sức giãy dụa: “Anh muốn làm gì?”

“Đập chết mày!” Nó tàn nhẫn đè lên người cậu.

Trần Phóng dùng sức đảy nó ra, Trần Tiểu Giang mất thăng bằng, lảo đảo ngã trên mặt đất, tựa hồ không ngờ mình bị thằng nhỏ gầy yếu đẩy ngã. Chẳng bao lâu sau, nó đột nhiên khóc to, đem bác gái từ trong phòng vội vã đi ra.

“Có chuyện gì?” Bác gái nhìn thấy con trai bảo bối ngồi dưới đất khóc lớn, lập tức đau lòng.

Trần Tiểu Giang chỉ vào Trần Phóng còn đang ngẩn người, khóc to: “Trần Phóng đẩy con! Mẹ! Trần Phóng nó đẩy con!”

Bà vội vã dỗ nó: “Ừ ừ, là bảo bối của mẹ chịu thiệt!” Nói xong, bà ta dựng thẳng lông mày gào thét với Trần Phóng: “Trần Phóng! Mày nói xem! Ăn ở nhà tao, uống cũng ở nhà tao! Hiện tại còn đánh con tao! Mày muốn làm gì?”

Cậu yếu ớt chống chế: “Bác ơi, con không cố ý…”

“Không cố ý? Không cố ý có thể tùy tiện đẩy người sao?” Bà ta hùng hùng hổ hổ, giọng nói bắt đầu to hơn.

Bác hai từ trong phòng ngủ đi ra, tới bên vợ nhỏ giọng khuyên: “Được rồi, chắc là hai đứa nhỏ đùa với nhau thôi… tôi thấy không có gì đáng giận đến thế đâu!”

Sun rời giường, qua cửa sổ nhìn thấy cảnh nhà đối diện…

Chỉ thấy một người phụ nữ trung niên mặt hung thần ác sát chỉ trích Trần Phóng, mà cậu thì cúi đầu không dám nói tiếng nào. Người đàn ông bên cạnh đang không ngừng khuyên bảo bà ta.

Người phụ nữ kia một bộ không tha khiến Sun mất cả kiên nhẫn.

Rốt cuộc, ông ta kéo vợ vào trong phòng ngủ, rồi lại đi ra nhét vào tay Trần Phóng thứ gì đó rồi đẩy cậu ra ngoài.

Trần Phóng còn chưa đánh răng, rửa mặt đã bị bác vội vàng đẩy ra, trên tay cầm tờ tiền hai đồng cùng cặp sách, một mình ủ dột đi dọc bờ sông, đá đá cục đá, không ngẩng đầu mà đi về phía trước.

“Này! Nhóc!” Trần Phóng nghe thấy có tiếng gọi, theo phản xạ dừng chân nhưng không dám khẳng định là đang gọi cậu.

Quay đầu, thấy Sun bên ngoài mặc áo khoác thể thao màu trắng, bên trong mặc áo sơmi cùng quần dài đen, mặt không đổi sắc đến chỗ cậu.

“Chào Tôn ca!” Cậu ngoan ngoãn chào hỏi trước.

Sun kéo kéo khóe miệng: “Cậu đến trường?”

Trần Phóng nhìn tờ tiền trong tay, gật đầu.

“Nhưng hôm nay là thứ sau.”

“Dạ?” Trần Phóng há miệng, lẽ nào đến nơi để đi cậu cũng không có sao?

Nhìn bộ dạng ngơ ngác của cậu, anh thở dài: “Thôi, đi theo tôi.”

Sun đem Trần Phóng tới quán Internet này hôm qua, nhưng cửa khóa chặt.

Sun không khách khí gõ mạnh mấy lần, bên trong loạch xoạch một trận, Mạc Lăng Thậm miệng ngậm một mẩu bánh mì, đầu tóc rối như tổ chim lù đù mở cửa.

“Bảnh mắt đã đến đòi mạng!” Hai hàng lông mày rậm của gã dựng thẳng.

Sun không để ý tới gã, đi vào.

Mạc Lăng Thậm nhìn thấy cậu, tựa hồ hơi ngạc nhiên.

Trần Phóng ngượng ngùng cúi đầu trước gã: “Chào caca!”

“Ồ, chào em trai!” Mạc Lăng Thậm để cho Trần Phóng mặt mũi mà chào lại một câu, khá mất tự nhiên.

Đúng lúc này Tiêu Minh đi ra, nhìn thấy cậu thì hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh nở nụ cười nhã nhặn: “Tiểu Phóng, tới chơi đấy à? Vào đi!”

Nhìn thấy y, Trần Phóng mới thoáng an tâm, cao hứng chạy tới bên anh.

Mạc Lăng Thậm có chút chua chua, bĩu môi: “Bình thường cậu đâu có ôn nhu với tôi như thế! Hay là cậu thích gặm cỏn non?”

Tiêu Minh trừng gã: “Nói nhăng cuội thì thế?”

Sun thả túi đeo trên vai xuống, mở một máy tính ra, miệng hình như đang lầm bầm: “Em nhất định sẽ tìm ra phương pháp giải! Anh cứ chờ đấy!”

Trần Phóng ngồi vào một góc salon, trên lưng đeo cặp sách, không biết nên làm gì.

Tiêu Minh đưa cho cậu một ly nước: “Tiểu Phóng, làm sao mà em cũng tới đây vậy?”

“Em…” Cậu cúi đầu, nhìn tờ tiền bị mình siết chặt trong tay đã có chút ẩm, sợ sệt đưa nó qua: “Caca, em đưa tiền này cho anh, anh có thể cho em ngồi đây một lúc được không? Em… em không có chỗ nào để đi…”

Ánh mắt y ôn hòa, bàn tay ấm áp xoa xoa đầu cậu: “Tiền anh không cần, em cứ ở đây chơi đi, bao lâu cũng được! Đã ăn sáng chưa?”

Trần Phóng lắc đầu một cái.

“Để anh lấy cho em chút đồ ăn.” Tiêu Minh đứng lên, quay đầu hỏi Sun một tiếng: “Sun! Muốn ăn cái gì?”

“Bánh mì hay màn thầu đều được!” Đôi mắt anh không chuyển rời, nói.

Trần Phóng còn ngồi ngốc, Sun đột nhiên bảo cậu: “Nhóc! Đi rửa mặt!”

Trần Phóng lúc này mới nhớ ra mình còn chưa đánh răng rửa mặt.

Chạy vào nhà vệ sinh rửa qua cái mặt, sau đó cậu lại tiếp tục ùng ục, ùng ục súc miệng bằng một cốc nước, coi như là đánh răng đi!

Tiêu Minh ôm mấy cái bánh bao đi vào, đưa một túi cho cậu, một túi cho Sun: “Hai đứa ăn đi!”

Mạc Lăng Thậm từ bên trong đi ra, thấy cảnh này, lập tức khoa trương làm bộ đáng thương: “Tại sao tôi lại không có? Mỗi ngày làm trâu làm ngựa cho cậu cũng không được ăn bánh bao thịt, mà hai đứa nhỏ lại được đích thân ăn bánh bao thịt do cậu mua chứ! Thật không công bằng!”

Tiêu Minh đối với tên thích làm diễn viên dở hơi kia hết cách, nguýt dài: “Muốn diễn phim thì ra chỗ khác! Xùy xùy!”

Gã lần nữa mỉm cười rồi ngồi xuống trước máy tính.

Lát sau y cũng ngồi cạnh gã.

Trong miệng Sun ngậm một cái bánh bao thịt, động tác tay bay trên bàn phím rồi đập đập xuống, kích động hô: “Được rồi!! Tiêu Minh!! Em phá được toàn bộ mã rồi!!”

Hai tay Trần Phóng cầm bánh bao, tới bên cạnh Sun ngó ngó, chỉ thấy trên màn hình đang hiện ra một bức tranh thủy mặc. Ngọn núi xanh cao không thấy đỉnh, tầng tầng sương mù hòa với mây trắng lững lờ vây quanh, một thác nước từ trên dỉnh núi chảy xuống, hạc trắng vừa bay vừa kêu mấy tiếng, còn bãi cỏ xanh dưới chân thác thì nở rộ đầy hoa rực rỡ.

Tiếng đàn tranh du dương truyền từ trong máy tính ra.

Tràn Phóng ngây người nhìn hình ảnh xinh đẹp, nhưng Sun rõ ràng mất hứng, bĩu môi hỏi: “Tiêu Minh! Anh làm cái trò gì vậy?”

Y nhô đầu ra: “À, cho trò chơi cổ phong anh đang định làm, đây là một trong những cảnh dự định đưa vào. Đẹp không?”

“Tiêu Minh! Một mình anh làm game lớn như thế. Cho dù kỹ thuật của anh có lợi hại thì những kĩ thuật viên trong nước cũng không thể theo kịp đâu!” Sun cam thấy y đúng là điên rồi.

“Có sao chứ? Anh chỉ làm cho vui thôi, làm được cái nào thì hay cái đấy. Em không cảm thấy cái này rất đẹp sao?”

Anh còn chưa nói thì Trần Phóng đã cướp lời trước: “Tiêu Minh caca! Em thấy cái này đẹp lắm nha!! Anh thực sự rất lợi hại!!!”

Tiêu Minh vui tới nỗi hai mắt cong cong: “Cảm ơn Tiểu Phóng!”

“Tiêu Minh caca! Anh có thể dạy em làm thế nào được không? Em rất muốn học!” Trần Phóng mong chờ: “Tôn ca biết thì em cũng sẽ học được!”

“Tôn… ca?!”

“Vâng ạ!” Trần Phóng nghiêm túc gật đầu, chỉ vào Sun, lại tiếp tục lặp lại: “Tôn ca!”

Tiêu Minh còn chưa kịp phản ứng thì Mạc Lăng Thậm bắt đầu cười to, vỗ bàn đồm độp, cười đến không đứng nổi: “Tôn… Tôn ca!!”

Cậu vẫn chưa phát hiện ra sai sót: “Có vấn đề gì ạ?”

Gã lắc đầu: “Không có! Chẳng qua thấy nhóc rất đáng yêu!”

Tiêu Minh cũng cảm thấy gã có chút quá phận, quá đáng, còn sắc mặt của Sun cũng bắt đầu thay đổi: “Được rồi! Mạc Lăng Thậm! Làm chuyện của anh đi!”

Mạc Lăng Thậm miễn cưỡng ngừng cười, nhưng vẫn không nén được phải cười trộm khiến Tiêu Minh khá bất đắc dĩ. Nhưng y thấy Sun không nói gì nên không mở miệng sửa cho cậu.

“Tiểu Phóng, học lập trình rất cực khổ, muốn làm ra những cảnh mỹ lệ như vậy thì phải nỗ lực rất nhiều. Em theo được sao?” Tiêu Minh tận lực dùng ngôn từ phù hợp để lý giải cho sự gian khổ khi học bộ môn này.

Trần Phóng tỉnh tỉnh, mê mê, sao có thể rõ được?

Mãi đến tận nhiều năm về sau, một mình lăn lộn trên thế giới mạng, tự mình dùng ngành này để kiếm miếng cơm ăn, Trần Phóng mới hiểu ý nghĩa anh muốn nói.

Nhưng hiện tại, Trần Phóng vẫn kiên định gật đầu: “Em nhất định sẽ dụng tâm học! Anh làm ơn dạy cho em đi!”

Mạc Lăng Thậm ở một bên ồn ào: “Tiêu Minh! Cậu cứ nhận Trần Phóng làm đồ đệ đi! Cậu có phải là không muốn có đâu, cứ từ từ bồi dưỡng từ nhỏ, truyền lại hết vốn liếng của cậu không phải là tốt sao? Trần Phóng rất thích hợp! Tuy tư chất hơi kém nhưng vẫn có thể dùng tạm tạm!”

Y liếc gã: “Cậu đang nói linh tinh gì vậy? Tôi lúc nào cũng thấy Tiểu Phóng rất thông minh!”

Vấn đề này, Tiểu Minh không phải không thừa nhận là mình nhìn lầm…

Nhưng cuối cùng, Trần Phóng thuận lợi trở thành đồ đệ của y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play