Vậy mà vào một ngày, bác hai tỉnh lại, thấy mình nằm trên giường bệnh, bản thân đã được làm phẫu thuật. Bác sĩ nói cho ông biết ca phẫu thuật rất thành công, bệnh tình đã được khống chế, chú ý nghĩ ngơi, điều dưỡng nhiều một chút là tốt.
Bác hai hỏi tiền phẫu thuật, bác sĩ nói người nhà đã thanh toán. Ông hỏi vợ, mà mụ ấp úng nói ông không cần lo, ngược lại đã được lo chu toàn.
Lúc bác hai xuất viện cũng là lúc Trần Tiểu Giang nhận được thư trúng tuyển từ đại học trên thành phố C. Lần thi này, gã đã phát huy hơn dự kiến, thi được vào khoa kỹ thuật thông tin trường đại học C. Đây có thể nói là tin tức tốt nhất với nhà họ Trần, chẳng khác nào là quang tông diệu tổ.
Bác gái lại rạng rỡ, đi hết chỗ này rồi chỗ nọ khoe Trần Tiểu Giang nhà mình tài giỏi ra sao, xuất chúng thế nào.
Bác hai cũng rất vui mừng, mà ông cũng rất nghi ngờ, nếu ông đã phẫu thuật thì Trần Tiểu Giang đâu còn tiền đi học đại học. Mà vợ thì không chút nào lo lắng, mặt mày hồng hào như trẻ ra vài tuổi.
Mãi đến về sau, ông mới nghe hàng xóm láng giềng xì xào với nhau rằng tiền phẫu thuật cho ông là do đứa cháu trai, Trần Phóng cho.
Trần Phóng lấy từ đâu mười vạn đồng cũng không khó có thể đoán, khi bà nội mất đã để lại tiền bồi thường tai nạn giao thông của ba mẹ cậu, đúng mười vạn đồng.
Bởi vì khoản tiền đó mà bác gái lao tâm khổ tứ muốn moi móc bằng được, mà cuối cùng vẫn là cậu dùng cho ông. Mà Trần Phóng không nơi nương tựa, không có khoản tiền ấy thì sống làm sao?
Nghĩ tới đây, bác hai lập tức lo lắng, chạy đi tìm cậu. Năm nay hẳn là năm cậu đi thi đại học, từ trường cấp ba, ông biết được Trần Phóng có tham gia kỳ thi, cũng đạt được thành tích rất tốt, đặc biệt là toán học, là người duy nhất đạt điểm tối đa ở trấn.
Có thể tự mình làm nên thành tích đó, rõ ràng cậu có thể báo danh vào một trường trọng điểm, nhưng Trần Phóng không hề đi nộp hố sơ, mà cứ thế biến mất khỏi Bình Nhạc Trấn.
Bác hai ngồi chờ ở căn nhà cậu đang sống chừng mấy ngày mà không nhìn thấy bóng cháu trai mới xác định Trần Phóng đã đi khỏi Bình Nhạc Trấn. Mà ông, lại lỡ mất cơ hội nói với cậu một lời cảm ơn…
Trần Tiểu Giang cùng Tôn Thanh ở trong phòng nói gì thì cũng không phải vấn đề Trần Phóng hứng thú thắc mắc, nhưng cậu vẫn không kiềm được cảm giác nôn nóng, tắt đi trang mạng.
Trần Tiểu Giang lúc ra khỏi phòng làm việc cũng là được Tôn Thanh đưa ra.
Lúc đi qua Trần Phóng, Trần Tiểu Giang ngừng bước chân, ánh mắt bất thiện nhìn cậu, còn toát ra tia giảo hoạt: “Trần Phóng, không nhớ tôi sao?”
Trần Phóng không ngờ gã sẽ chủ động kiếm chuyện với mình, thậm chí còn tỏ ra hai người quen nhau, gã không phải vẫn luôn xem thường cậu sao?
Trần Phóng ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn gã, không biết là đang nghĩ gì.
Trần Tiểu Giang nhìn cậu một bộ ngu ngốc, lòng lại không thể không ghét thêm, cậu vẫn là một bộ vô lo vô nghĩ, cái gì cũng không hiểu, vĩnh viễn là một thằng ngu, thế mà lại làm việc ở Thịnh Dương!
Trần Tiểu Dương không thể nào hinh dung được thanh niên nhỏ bé trước mắt này là Trần Phóng mà mình luôn khinh ghét. Mà gã, lần nữa gặp lại cậu là ở Thịnh Dương.
Mấy năm trước, khi gã vừa tốt nghiệp, Thịnh Dương là công ty hot nhất trong giới IT tại thành phố C, tự nhiên là địa chỉ hàng đầu để mong ngóng và gửi niềm tin của các sinh viên tốt nghiệp khóa này. Trần Tiểu Giang cũng không ngoại lệ, gã có điều khác đối với bọn họ đó là gã có nhiều hơn một phần tự tin. Là một trong ba sinh viên đứng đầu khoa công nghệ thông tin, gã có đủ dã tâm và kiêu ngạo để trở thành một phần của Thịn Dương.
Nhưng cuối cùng Thịnh Dương lại đuổi gã ra khỏi cửa, bọn họ chỉ muốn người đứng đầu năm đó.
Học nghiệp không bằng người khác, Trần Tiểu Giang thua đến không thể cãi được, đành phải lùi xuống, đến điện tử Trung Hằng làm việc. Ở đó gã nỗ lực, biểu hiện tích cực, hiện tại cũng chỉ có phòng kỹ thuật là chỗ chen được mồm. Mà lần này Trung Hằng hợp tác với Thịnh Dương, gã cũng rất tích cực tranh thủ để trở thành đại diện, để cho Thịnh Dương biết rằng, năm đó bọn họ từ chối gã, là quyết định sai lầm đến thế nào.
Vạn vạn không ngờ tới, Trần Tiểu Giang lại gặp Trần Phóng ở đây, như một chậu nước lạnh dội thẳng vào đường làm quan rộng mở của gã, dội từ đỉnh đầu xuống, làm hắn lạnh tới thấu xương.
Trần Tiểu Giang mỉm cười: “Sao vậy? Không quen tôi?”
“Chào… chào anh.” Trần Phóng nhịn xuống, chậm rãi phun ra câu này.
“Trần Phóng, cậu và quản lý Trần quen biết?” Tôn Thanh không ngờ cậu lại quan hệ rộng như thế.
Cậu không biết nên nói thế nào, cậu và Trần Tiểu Giang đến cùng cũng không tính là quen biết, còn không phải là quen nữa…
“Tôi và Trần Phóng trước đây là đồng học hồi tiểu học, nghĩ lại, cũng phải mười năm chưa có gặp.” Trần Tiểu Giang chỉ nói một nửa sự thật.
Nhưng gã nói không có sai, bởi vậy Trần Phóng gật đầu, ra vẻ tán đồng.
Tôn Thanh hiểu rõ, gật đầu.
“Hiếm dịp được gặp, hậu bối, có muốn ra ngoài ôn chuyện không?” Trần Tiểu Giang hào phóng: “Tôi mời khách.”
Dưới con mắt như hổ rình mồi của Tôn Thanh, Trần Phóng cũng không tiện từ chối: “Nhưng bây giờ đang trong giờ làm việc.”
“Quản lý Tôn, tôi nghĩ thỉnh cầu nho nhỏ như vậy, anh hẳn sẽ không từ chối đi?”
Tôn Thanh ngẩn người, rồi khôi phục sắc mặt gật đầu: “Đó là đương nhiên”, còn quay đầu bảo Trần Phóng: “Trần Phóng, lâu rồi không gặp quản lý Trần, cùng nhau ôn chuyện cũ cũng tốt. Thịnh Dương cũng không phải không có tình người.”
Gã đã nói thế thì cậu càng không thể từ chối, chỉ có thể gật đầu: “Được rồi.”
Trần Tiểu Giang lịch sự nói: “Thực sự rất cảm ơn quản lý Tôn.”
Đi theo Trần Tiểu Giang ra khỏi tòa nhà của Thịnh Dương, gã nhìn quanh bốn phía, building này ở giữa trung tâm thành phố C, đương nhiên có rất nhiều nơi để phung phí.
Bước chân vào quán cafe, gã rất tự nhiên gọi một ly cafe. Trần Phóng mở to mắt nhìn giá cả trên menu, một ly cafe bé tí mà đòi mấy chục đồng. Đây mà là nơi uống cafe á?! Có mà nơi uống tiền thì có!!
Nhân viên phục vụ mang theo nụ cười lịch sự chờ cậu, mà Trần Phóng lại không hạ thủ được.
“Ừm…” Cậu đóng menu lại: “Cho tôi một ly nước lọc đi.”
“Vâng, xin quý khách chờ một lát.” Phục vụ lịch sự lui đi.
Trần Tiểu Giang nhìn Trần Phóng, đáy mắt tối đen lộ ra sự xem thường, gã đã sớm phá đi cái bộ dáng đạo mạo ban nãy: “Sao vậy? Đi làm ở Thịnh Dương mà ngay cả một ly cafe cũng uống không nổi?”
Cậu không bị đả kích, ngược lại cậu không uống được, cũng sẽ không bởi vì lời của người khác mà ép bản thân làm những chuyện mình không làm được.
“Tôi không thích uống cafe, cũng không cần vì một ly cafe mà tốn nhiều tiền như vậy.”
Trần Tiểu Giang vốn là đang đợi vẻ khó xử của cậu, nhưng Trần Phóng vẫn là bộ dạng sống tốt càng khiến lòng gã khó chịu hơn.
“Thật là không ngờ một thằng chỉ tốt nghiệp trung học lại có thể làm ở Thịnh Dương? Mày là giả bằng cấp hay là có mấy chiêu trò lừa người gì? không biết khi Thịnh Dương biết sự thật thì sẽ ra sao nhỉ?” Trần Tiểu Giang dương dương đắc ý, như thể bắt được nhược điểm của Trần Phóng vậy.
Cậu hờ hững nhìn gã: “Thịnh Dương đã sớm biết, tôi không làm giả bằng cấp, cũng chẳng dùng chiêu trò gì cả, tôi đường đường chính chính vào làm việc.” Tuy rằng phía sau có đệm đỡ là Thẩm Thịnh Dương…
Nhưng điều này, đương nhiên là không được khai ra rồi!
Nghe như thế, gương mặt Trần Tiểu Giang mất tự nhiên vặn vẹo, dựa vào điều gì mà một thằng tốt nghiệp trung học phổ thông như Trần Phóng có thể làm việc tại Thịnh Dương, mà gã đường đường tốt nghiệp từ đại học C thì lại không thể? Thật không công bằng!!
“Nếu như không còn chuyện gì, tôi đi trước.” Đã đồng ý ra ngoài là nể mặt lắm rồi, Trần Phóng thực sự không nghĩ ra mình có thể nói gì với gã.
Trần Tiểu Giang trở nên dữ tợn, nhìn Trần Phóng đứng dậy rời đi nhưng không ngăn cản. Trong lòng ủ mưu, gã tuyệt đối sẽ không để cậu tiếp tục sống sống tốt! Gã nhất định sẽ đạp Trần Phóng dưới chân mình. Gã muốn để cho tất cả mọi người biết rằng Trần Phóng không xứng để bước lên cùng một đẳng cấp với gã!
Trở lại Thịnh Dương, Trần Phóng liền được nghe Giang Dung thông báo về cuộc họp.
Cuộc họp này là do phòng kỹ thuật chủ trì, Thẩm Thịnh Dương cũng có mặt.
Đây là lần đầu tiên sau ngày hôm ấy Trần Phóng được nhìn thấy Thẩm Thịnh Dương, xưa nay cậu chưa từng biết rằng sẽ có lúc mình nhớ anh đến thế.
Thẩm Thịnh Dương ngồi ở ghế chủ trì, không hề nói một câu, toàn bộ buổi họp là do Tôn Thanh dẫn dắt. Kỳ thực tất cả mọi ngươi đều biết, cái ghế của trưởng phòng kỹ thuật hiện tại chỉ là tạm thời, căn bản không được quản việc cũng không có thực quyền. Tuy Tôn Thanh đã bị tước ghế nhưng vẫn là thân căn cố đế, người thường có ham cũng không tranh được.
Tôn Thanh thực sự là người có năng lực, toàn bộ kế hoạch đều được gã sắp xếp và chỉnh sửa vô cùng hợp lý, chuyên nghiệp. Hầu như nhân viên trong phòng kỹ thuật đều có công việc được giao, chỉ có mình Trần Phóng là không.
Cậu ngồi ngay đó, nói không xấu hổ là điêu đấy.
“Trưởng phòng, còn Trần Phóng thì sao?” Giang Dung không nhịn được, mở miệng hỏi.
Tôn Thanh nhìn bảng kế hoạch trên tay, nói: “Trần Phóng chưa thông qua thời gian thử việc, cho nên không được tham gia kế hoạch này.”
Thẩm Thịnh Dương lúc này mới hờ hững mở miệng, nhẹ nhàng ném một phần tư liệu ra trước mặt gã, mười ngón tay thon dài đan vào nhau: “Đây là ý tưởng của app mạng văn học Thịnh Thế do Trần Phóng gửi lên cho tôi, tôi cảm thấy rất sáng tạo. Cho nên tôi quyết định đưa cậu ấy vào đội khai phá app văn học.”
Tuy rằng hai hạng mục này khác nhau, nhưng Tôn Thanh thì chỉ một người, hết cách, trưởng phòng chỉ là người dẫn dắt, trên thực tế là quản lý toàn bộ tiến độ, bất kỳ lúc nào cũng có thể thay đổi. Cho nên Tôn Thanh quản bên khai phá app game Muôn Dân, còn Giang Dung và Trần Lực đảm nhiệm bên app văn học, Thẩm Thịnh Dương từ sự sắp xếp này mà thò tay vào.
Lần này anh tự mình bổ nhiệm Trần Phóng tham gia vào team mạng văn học Thịnh Thế khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bất thường.
Trần Phóng cũng chú ý tới ánh mắt dị nghị của người ta, nỗ lực giữ bình tĩnh nhìn anh, nói: “Cảm ơn sự tín nhiệm của Thẩm tổng! Tôi nhất định sẽ cố gắng phát huy!”.
||||| Truyện đề cử:
Thẩm Tiên Sinh Biết Cách Chiều Vợ |||||
Bây giờ, Thẩm Thịnh Dương chỉ cần dùng hai từ để đánh giá cậu, đó là: Ra vẻ!