Sáng sớm hôm sau, Trần Phóng còn đang ở trên giường ngủ nướng thì Thẩm Thịnh Dương xông vào, đá đá cẳng chân cậu. Trần Phóng mơ màng xoay người, chóp chép miệng ba lần rồi tiếp tục ngủ ngon.

Anh phát hỏa, duỗi tay nắm chặt mũi cậu. Trần Phóng không thở nổi, cứ như thể có một tảng đá lớn đè lên ngực, giãy giụa muốn dậy rồi lại tung hết chăn ra. Thẩm Thịnh Dương đột nhiên phát hiện đứa nhỏ này cởi trần, nửa người trên như một con gà luộc gầy gầy mịn màng, ngon nghẻ trước mặt anh. Lúc này anh mới phát hiện, đã không còn thấy một Trần Phóng gầy nhẳng đen xì nữa, mà đứa nhỏ trước mặt mình đã lớn rồi, bây giờ đã là một thiếu niên thanh tú trắng nõn.

Lòng Thẩm Thịnh Dương đột nhiên nhảy lên kịch liệt không thể khống chế, anh kinh ngạc buông tay, che ngực mình lùi lại mấy bước.

Trần Phóng tỉnh lại, nhìn thấy anh, chống nửa người dậy, gọi: “Tôn ca…”

Thẩm Thịnh Dương còn chưa tỉnh lại, ngu ngu nhìn cậu.

Trần Phóng cảm giác có gì đó không đúng, lấy tay dụi mắt, hỏi: “Tôn ca, sao thế ạ?”

Thẩm Thịnh Dương tỉnh lại, hắng giọng rồi bảo: “Dậy, cùng tôi đến chỗ này.”

Cậu ngoan ngoãn bò dậy, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, Thẩm Thịnh Dương đã đứng ở cửa chờ sẵn.

Buổi sáng ở Bình Nhạc Trấn là một mảnh khí trời đất hòa hợp, con sông lớn vắt qua trấn nhỏ, nhà ở đều xây theo dọc sông, độ ẩm cao nên hơi ướt át. Thẩm Thịnh Dương đứng ở cửa, cả người mặc quần áo trắng, trên tóc đọng hơi nước chưa hong khô, giống như thủy thần anh tuấn bước ra từ dòng sông khiến người nhìn có cảm giác không chân thực.

Trần Phóng cũng bị sắc đẹp mê hoặc, ngu si đứng ở nơi đó, mãi cho đến lúc anh ngẩng đầu, đụng vào cặp mắt xanh đen kia, cậu mới lật đật phản ứng lại.

Thẩm Thịnh Dương đứng thẳng người, nói với Trần Phóng: “Đi thôi.”

Cậu theo sau anh, vốn là muốn nói chuyện nhưng nhìn bóng lưng lạnh lùng vững chãi của người kia, không biết vì sao lại không thể.

Thẩm Thịnh Dương đưa Trần Phóng tới một quán mỳ. Quán này là nơi ngày xưa anh dẫn cậu tới ăn, ông chủ đã không phải người cũ mà thay bằng một người đàn ông trung niên.

Nhìn thấy Trần Phóng cùng Thẩm Thịnh Dương, ông chú nở nụ cười mến khách chất phác.

“Hoan nghênh quang lâm! Xin hỏi quý khách muốn dùng gì?” Nghênh đón xong, ông chủ hỏi.

“Hai bát mỳ thịt bò.”

“Vâng!” Ông chủ vắt khăn mặt lên vai, sau đó điệu bộ đi vào bếp, hai bát mỳ rất nhanh được bưng ra, đưa tới trước mặt hai người.

Trần Phóng nhìn bát mỳ trước mặt, hồi xưa thịt bò là cả một miếng to đùng, bây giờ thì chỉ có mấy viên bò bằm. Trần Phóng lấy đũa chọc chọc, thật sự không tìm được nguyên miếng, không nhịn được oán giận nói: “Mỳ thịt bò! Mỳ thịt bò! Sao lại không có thịt bò vậy?!”

Ông chủ vẫn là nụ cười đôn hậu bảo: “Quý khách, cậu là không hiểu rồi, bà lão kia bán bánh, lẽ nào trong bánh lại có bà lão sao?” (Lí luận cùn ghê -_-)

Trán cậu xổ ra ba cái hắc tuyến, cúi đầu ăn mỳ.

Mùi vị cũng thường thôi, đấy là cái đứa dễ ăn như cậu mà cũng không nuốt nổi. Còn Trần Mục Dương được vài miếng là không chịu ăn nữa, không nói câu nào, chỉ nhìn cậu.

Trần Phóng thấy Thẩm Thịnh Dương không ăn, bắt đầu gắp những đũa mỳ lớn hơn vào miệng, cậu không muốn để anh đợi lâu. Thẩm Thịnh Dương thấy ai kia bắt đầu sốt ruột ăn thì lạnh lùng bảo: “Ăn chậm một chút, tôi không phải là không có thời gian.”

Kể cả bát mỳ không ngon thì Trần Phóng vẫn ăn hết, không để lại chút gì, có lẽ chính là thói quen cần kiệm lâu nay đi. Thẩm Thịnh Dương nhìn cậu húp hết toàn bộ nước, trong lòng đột nhiên vô cùng chua xót.

Trần Phóng thả bát xuống, Thẩm Thịnh Dương để mười đồng lên bàn, đứng dậy.

Trần Phóng đứng dậy theo, nếu là người khác thì cậu sẽ từ chối một chút, nhưng nếu đối phương là Tôn ca, anh trả tiền thì Trần Phóng thấy rất bình thường, đây là một sự tin nhiệm lâu dài, hoặc là từ lúc sinh ra đã có đi.

Một đường giống như cái đuôi nhỏ ngúng nguẩy theo sau, cùng anh đến nhà cũ.

Trần Phóng nhìn căn nhà trước mắt, đôi mắt không tự nhìn nhìn căn nhà bên cạnh, là nhà của bác hai, đã mười mấy năm rồi cậu không bước vào cái nhà kia thêm lần nào.

Sau khi bị bác gái đuổi ra, rồi trở lại đưa tiền để bác hai chữa bệnh thì Trần Phóng không bao giờ trở lại nữa. Kể cả bác có khẩn cầu đến đâu thì cậu vẫn là không hé miệng, ông cũng đành bất đắc dĩ.

Thẩm Thịnh Dương nhìn theo ánh mắt của cậu, Trần Phóng vội vàng thu lại, cười ngu hỏi anh: “Tôn ca, anh về lấy đồ sao?”

Anh mất tự nhiên gật đầu, dùng chìa khóa mở cửa, đi lên tầng.

Nhà anh cũng không tính là quá bẩn, bởi vì Trần Phóng lâu lâu sẽ giúp anh quét tước vệ sinh, cho dù mười mấy năm không ở nhà thì mọi thứ vẫn còn ở nguyên vị trí cũ khiến Thẩm Thịnh Dương nảy sinh cảm giác… anh không hề rời nhà lâu như vậy, chỉ là đi ra ngoài một ngày mà thôi.

Nhà vẫn còn giữ y nguyên như mười mấy năm trước, còn đồ đạc của Trần Phóng đều chuyển hết tới nhà Tiêu Minh, không còn thứ gì.

Anh vào trong phòng, mở ngăn kéo trong tủ quần áo, lấy ra một cái hộp, quay người đưa cho cậu.

Trần Phóng nghi hoặc nhận lấy: “Đây là gì ạ?”

Sau khi Thẩm Thịnh Dương đi, Trần Phóng giúp anh quét nhà nhưng chưa từng mở tủ quần áo, đương nhiên sẽ không biết bên trong có thứ này.

Thẩm Thịnh Dương dùng ánh mắt ra hiệu cậu mở hộp, bên trong là một đôi giày thể thao, còn là nhãn hiệu đắt tiền.

“Đôi giày này vốn là mua cho cậu, nhưng mà xảy ra chuyện nên không thể đưa, hiện tại đã không vừa rồi.” Anh tự giễu nói.

Đây là cỡ giày hồi Trần Phóng học lớp một, bây giờ đương nhiên không vừa rồi.

Nhưng Trần Phóng rất cảm động, lúc ấy Tôn ca mua giày cho mình, qua nhiều năm như thế mà vẫn còn nhớ tới đôi giày này, tỏ rõ rằng cậu luôn ở trong suy nghĩ của anh. Nghĩ tới đây, tâm Trần Phóng đột nhiên nổ cái bùm.

Trần Phóng hoảng hốt đưa tay lên che ngực trái, sắc mặt không được tự nhiên. Thẩm Thịnh Dương nhận ra, tiến lên hỏi: “Trần Phóng, cậu bị làm sao vậy?”

“Em..” Trần Phóng cũng không biết miêu tả cảm giác của mình là thế nào, chỉ là lúc anh lại gần thì tim đập càng dữ dội hơn.

“Tôi đưa cậu đến bệnh viện.” Anh kéo tay cậu, chuẩn bị đi ra ngoài.

“Không… không cần…” Trần Phóng cúi đầu, liều mạng tránh bàn tay của Thẩm Thịnh Dương: “Em không sao…”

Thẩm Thịnh Dương nhìn Trần phóng quái dị, trầm giọng hỏi: “Đến cùng là cậu bị làm sao vậy?”

“Em không sao.” Tim cậu chậm rãi hồi phục lại, sắc mặt bình thường trở lại, Thẩm Thịnh Dương thoáng yên lòng, chỉ vào hộp trong tay cậu, bảo: “Đôi giày này cậu hãy nhận lấy.”

Trần Phóng nhìn xuống, gật đầu.

Hai người một trước một sau đi xuống cầu thang, vừa vặn đụng phải bác gái vừa đi chợ về.

Mụ nhìn thấy Trần Phóng, đôi mắt lạnh lùng cong lên, không có ý định chào hỏi. Còn cậu cũng không biết có nên đi ra bắt chuyện hai không, cuối cùng vẫn là chọn cách bơ đi, còn Thẩm Thịnh Dương thì không có nhìn thấy mụ ta đang đi tới chỗ cậu. Cho nên mụ không để ý rằng hai người đi với nhau.

Mắt thấy Trần Phóng muốn đi qua, mụ đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Nhìn thấy trưởng bối cũng không chào một tiếng, quả nhiên là bùn nhão không trét lên tường được.”

Trần Phóng không ngờ mụ ta sẽ cà khịa, mấy giây đầu không phản ứng kịp, nhưng lúc sau nói lại: “Không phải bác đuổi tôi đi, nói về sau không quen biết tôi sao?”

Mụ ta không ngờ Trần Phóng sẽ trực bạch đốp lại, có chút tức giận: “Vốn là nhà của tao, tao có lòng tốt thu lưu cái thằng không cha không mẹ như mày, kết quả mày lại lấy trộm tiền của tao, tao còn có thể giữ mày sao?”

Trần Phóng không ngờ mụ ta vẫn cắn chuyện cũ, còn tưởng là sẽ không chấp mà tính nết vẫn không đổi, khiến người khác đặc biệt bó tay.

“Tôi đã nói rồi, tôi không lấy tiền của bác.”

“Sao mày không lấy? Tao lục được trong cặp sách của mày đấy! Chẳng lẽ là tao vu cho mày?”

Thẩm Thịnh Dương đột nhiên xoay người, từ trên cao nhìn xuống mụ ta mà không nói câu nào. Bác gái bị khí chất của anh dọa, sợ hãi hỏi: “Mày… mày muốn làm gì?”

Thẩm Thịnh Dương hờ hững đút hai tay vào túi: “Tôi không muốn làm gì bà cả, nhưng nếu bà vẫn cứ bôi nhọ nhân viên của công ty tôi, thì tôi sẽ dùng pháp luật để cho bà biết cái gì có thể nói, cái gì không.”

Mụ bị khí tràng của anh làm cho sợ run rẩy: “Không nói… thì không nói, có gì đặc biệt hơn người!”

Xách giỏ thức ăn, mụ ta xám mặt vào nhà, cuối cùng còn không phục quay lại trừng mắt với hai người.

Trần Phóng cảm kích nhìn anh giúp cậu phản bác, còn Thẩm Thịnh Dương thì lạnh mặt nghiêng đầu đi, một bộ muốn giáo huấn người: “Bà ta nói cậu như thế mà cậu còn ngu ngốc để bà ta loạn ngôn. Công ty chúng ta sao lại có một nhân viên vô dụng như vậy?”

Trần Phóng bị anh dạy bảo liền cúi đầu, kể cả là một mụ đàn bà như thế thì cũng là vợ của bác hai. Nếu bởi vì cậu mà gây khó dễ cho bác hai, bác hai dẫu gì cũng già rồi, cùng ông nương tựa lẫn nhau cũng chỉ có mụ ta mà thôi…

Thẩm Thịnh Dương có thể hiểu được sự lo lắng của cậu, không nói nữa, nhàn nhạt thở dài bảo: “Đi thôi.”

Về nhà Tiêu Minh, y đã chuẩn bị cho người một ít đồ ăn vặt đi đường. Trần Phóng mở ra nhìn, có một bao phồng tôm.

Đứa trẻ nào cũng rất thích ăn đồ chiên rán, Trần Phóng hồi nhỏ cũng không ngoại lệ. Có một lần cậu được ăn phồng tôm Tiêu Minh làm xong, thấy vô cùng ngon. Từng miếng từng miếng phồng tôm nho nhỏ, thả vào chảo dầu liền nhanh chóng phồng lên to đùng. Bây giờ nhớ lại thì ăn cũng không thần thánh như thế, hơn nữa còn không tốt cho sức khỏe, nhưng Trần Phóng hồi bé cứ nhớ nhớ nhung nhung, không thể nào quên nổi.

Mà Tiêu Minh còn nhớ tới nỗi thèm thuồng này, làm cho cậu cả một bao phồng tôm vĩ đại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play