Editor: Z.

Hết tiết, Trần Phóng phát hiện bạn cùng bàn không biết đã ngủ từ lúc nào, đầu gối lên một cuốn manga đang mở, ngủ đến ngon lành.

Cậu bạn kia đối mặt với cậu, Trần Phóng có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi của cậu ta đặc biệt dày, thật giống với con búp bê được đặt trong lồng kính ngoài cửa hàng mỗi lần cậu đi cùng mẹ trước kia, khuôn mặt trắng nõn, phớt phớt hồng và đôi môi đỏ tươi. Nhưng Trần Phóng biết, cậu bạn này tính khí khá bướng bình như anh họ Trần Tiểu Giang của mình.

Nhìn thêm một chút, người bạn kia hơi động đậy, cuốn manga bên dưới vô tình bị cậu ta hất một cái, rơi xuống đất.

Không khéo lại rơi ngay dưới chân Trần Phóng, cậu do dự: Mình có nên giúp cậu ta nhặt không nhỉ?

Do dự một hồi, Trần Phóng vẫn là cúi người, nhặt mạn họa (manga) lên, vừa định để lại lên bàn, thì tay cậu bị một cánh tay bụ bẫm nắm lấy: “Việt Trạch! Nó trộm manga của mày!”

Những bạn khác còn đang vui cười lập tức phóng mắt tới bọn Trần Phóng, ánh mắt còn mang theo điểm chờ đợi kịch vui, thương hại, còn có cười trên sự đau khổ của người khác.

Trần Phóng chưa từng trải qua sự để ý dồn dập nào như vậy, giãy dụa muốn rụt tay về: “Buông tớ ra! Tớ không có xem lén truyện của bạn ấy!”

“Xem lén chính là xem lén! Trên tay mày là cái gì?”

Đúng lúc đó, người bạn cùng bàn đột nhiên mở mắt, lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Phóng, làm cậu sợ tới nỗi buông tay ra, truyện tranh lần nữa rơi xuống đất.

“Việt Trạch! Mày xem! Nó không chỉ trộm mà còn ném truyện xuống đất kìa!” Lần này, tên béo kia lại có nhiều hơn một lý do để vu hại cậu.

“Tớ không có… Tớ thấy truyện của cậu bị rơi nên giúp cậu nhặt mà thôi!” Trần Phóng chắc mẩm cậu ta sẽ không tin tưởng mình, nhưng vẫn nhỏ giọng thanh minh.

Người được gọi là Việt Trạch, cũng chính là bạn cùng bàn với Trần Phóng, lạnh lùng liếc mắt qua thằng béo: “Béo! Việc của tao từ lúc nào cần mày quản?”

“Cái này… Việt Trạch, tao chỉ trùng hợp nhìn thấy nó…” Thằng béo không ngờ Du Việt Trạch sẽ nhắm vào mình, nó chỉ muốn lấy le cậu ta nhưng bất thành. Bạn học chung quanh đều cười trộm, làm mặt mũi của nó bay hết.

“Về chỗ!” Du Việt Trạch phất tay đuổi nó.

Tên béo như được đặc xá, ục ịch chạy về bàn của mình.

Du Việt Trạch dùng vẻ mặt mất tự nhiên liếc qua Trần Phóng, ra lệnh: “Nhặt lên!”

Cậu sửng sốt nửa ngày, mới ý tứ được là cậu ta nói đến quyển sách.

Vội vã cúi xuống, giúp cậu ta nhặt lên.

Bàn tay trắng nõn của Du Việt Trạch cầm lấy manga, tiện tay vỗ vỗ: “Về sau đừng tự tiện động vào đồ của tao.”

“Xin lỗi…” Cậu ngượng ngùng sờ gáy.

Chuông tan học vang lên, những bạn học khác nhanh chóng thu dọn sách vở đề về nhà, ngay cả Du Việt Trạch ngồi cạnh cũng dùng tốc độ nhanh nhất để nhét đồ vào balo rồi chạy đi. Kỳ thực cậu ta chưa từng mở sách giáo khoa, Trần Phóng để ý, cậu ta không ngủ thì cũng là ngồi đọc mạn họa, thầy giáo tựa hồ cũng chẳng thèm quản.

Trần Phóng ngốc ngốc ngồi tại chỗ, nhìn đồng hồ treo phía dưới, hiện tại là bốn giờ mười, nên về nhà thôi. Nhưng bác hai chắc hẳn chưa tan tầm, e rằng ở nhà chỉ có bác gái với anh họ Trần Tiểu Giang, cậu thực sự chẳng biết đối mặt với hai người bọn họ thế nào.

Hai tay ôm lấy đầu gối, Trần Phóng nhớ lại những lời bà nội nói với mình trước khi qua đời…

“Tiểu Phóng… quyển sổ tiết kiệm này… con nhất định phải giữ cho cẩn thận… Bác hai của con là một người hay mềm lòng, tuy rằng đã đáp ứng bà chăm sóc con thật tốt, nhưng bác gái lại là một người không trọng tình nghĩa, nhất định sẽ đánh chủ ý lên sổ tiết kiệm của con…” Bàn tay khô gầy, run rẩy của bà nội đưa quyển sổ đến cho cậu: “Nếu… nếu con cảm thấy mình không thể ở được ở nhà bác… thì hãy ra ngoài sống một mình đi… Cháu nội đáng thương của bà… còn nhỏ mà đã phải chịu nhiều khổ đau…”

Bà nội gần thời khắc lâm chung mà vẫn lo nghĩ cho đứa cháu đáng thương. Chỉ cần nghĩ tới từ nay về sau cậu không còn nơi nương tựa, nước mắt không tự chủ được liền chảy xuống.

“Bà nội… bà đừng lo… con sẽ tự chăm sóc cho bản thân!” Trần Phóng nắm tay bà nội, khóc đến giàn dụa nước mắt.

“Ôi dời! Ôi dời ơi!! Tỉnh lại đi!!Tao không phải bà của mày!” Trần Phóng mơ màng, cảm giác có người đang đẩy cậu, mở mắt ra liền nhìn thấy Du Việt Trạch nhếch lông mày đẩy mạnh cậu.

Trần Phóng nhận ra mặt mình ướt nhẹp, lấy tay lau lau, thực sự có nước mặt, chẳng lẽ ban nãy mơ tới bà nội nên mới chảy nước mắt? Ngẫm lại thực mất mặt, cậu vội vã lau sạch nước mắt trên mặt.

Lau xong, cậu mới nhớ tới một chuyện: “Cậu sao còn ở lại? Không phải cậu đã về rồi sao?”

“Mày quản được sao?” Du Việt Trạch phì phò mắng cậu một câu, bắt đầu cầm manga bắt đầu xem.

Hai đứa ngồi cùng nhau đều không nói gì, Trần Phóng suy nghĩ một chút, chính mình vẫn là đứng lên thôi, ngồi một chỗ mà không nói chuyện thực lúng túng.

Thu dọn mọi thứ rồi bỏ hết vào cặp sách màu xanh quân đội của mình, Trần Phóng lí nhí nói một câu: “Tớ về trước đây…”

“Chờ đã! Ai cho phép mày về!” Du Việt Trạch nghiêm mặt gọi cậu: “Mày đi còn mình tao ở lại, thật mất thể diện! Mày phải ở nguyên đây cho đến khi tao về đi!”

Trần Phóng trợn to mắt nhìn người bạn tiếp tục đọc mạn họa, nhịn xuống, cuối cùng vẫn là ngồi xuống: “Được rồi…”

Nhưng cậu không có việc gì làm nha… Đôi mắt hết xoay qua bên này rồi lại liếc qua bên kia, chẳng qua bao lâu, cơn buồn ngủ lại kéo đến.

Du Việt Trạch khẽ liếc qua tên dưa ngốc đang gục bên cạnh, không khỏi buồn bực, từ sáng đến tối chỉ biết ngủ ngủ ngủ, không trách thành cái tên ngốc!

Qua hồi lâu, một người đàn ông trung niên chạy vào, vừa thở hồng hộc vừa lau mồ hôi, hướng Du Việt Trạch cúc cung xin lỗi: “Xin lỗi thiếu gia, trên đường kẹt xe nên tôi đến chậm!”

Cậu ta đem truyện gấp lại, ngạo kiều nhấc mặt: “Lần sau chú thử đến muộn nữa xem?”

Tài xế cầm lấy cặp sách của Du Việt Trạch, cậu ta đứng dậy, liếc mắt nhìn Trần Phóng đang ngủ một bên, thấy cậu không có dấu hiệu mở mắt, lấy tay đẩy đẩy: “Này này! Nhà mày ở chỗ nào? Tao đưa mày về!”

Trần Phóng mơ hồ tỉnh lại, thấy cậu ta hỏi vậy, xua tay cự tuyệt: “Không cần đâu, tớ…”

Du Việt Trách khó có một lần muốn trợ giúp, cư nhiên bị từ chối, mặt sầm xuống: “Không cần sao? Chắc quả dưa ngốc như mày nhà có xe sang lắm nhỉ?”

Trần Phóng nói được nửa câu đã bị cậu ta ngắt lời, không biết làm sao đáp lại, lẳng lặng nhìn Du Việt Trạch rời lớp.

Cậu cũng vác cặp lên lưng, ra khỏi trường, đi về nhà bác hai.

Sáng sớm bị Trần Tiểu Giang đưa vào con hẻm như mê cung, nếu không vào ngõ thì nên đi thế nào? Nhưng nếu thế thì lỡ không tìm được đường thì làm sao đây?

Trần Phóng cắn ngón tay, ngẩn người đứng ở giao lộ, không biết làm thế nào mới tốt.

Đột nhiên, cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc, không phải là caca sáng nay dẫn cậu đến trường sao? Theo anh ấy, nhất định là có thể về nhà.

Nhưng Trần Phóng không dám chào hỏi, chỉ yên lặng đi sau Sun, bảo trì khoảng cách nhất định, hệt như một cái đuôi nhỏ không tồn tại phía sau anh.

Dựa theo tính cảnh giác của Sun mà nói, không thể không phát hiện sau mình nhiều hơn một cái đuôi, nhưng hiện tại trong đầu anh chỉ toàn vấn đề về mã chương trình mà Tiêu Minh giao. Đầu anh trở thành một cái máy tính, bên trong không ngừng vẩn chuyển các thức mã hóa.

Trần Phóng dưới tình huống Sun không nhận ra, một đường theo anh đi vào hẻm. Cậu xa xa đã nhìn thấy anh vào “Quán Internet” sớm nay anh bước ra, ở quán chỉ vẻn vẹn mấy người, nhưng thực nhiều máy tính, nghĩ thế nào cũng thấy lạ.

Nhưng đây không phải vấn đề Trần Phóng muốn quan tâm, hiện tại cậu chỉ muốn về thực mau. Quay người, Trần Phóng lập tức trợn tròn mắt, nơi này ngõ nào cũng giống nhau như đúc, cậu không biết mình nên theo đường nào mới ổn.

Trần Phóng hoảng hốt, cảm giác như đang bị vây trong mê cung không ra ngoài được.

“Này nhóc!” Một giọng nói ấm áp, dễ nghe vang lên từ đằng sau.

Trần Phóng quay đầu, liền nhận ra đại ca sáng nay đứng tại ngưỡng cửa, trên mặt nhiều hơn một gọng kính đen, cười híp mắt ngoắc ngoắc tay gọi cậu: “Lại đây!”

Cậu ngoan ngoãn tiến lại.

Chàng thanh niên ngồi xổm xuống trước mặt cậu, trong mắt ngậm trêu chọc: “Sao lại ở đây? Lạc đường nữa sao?”

Cậu xấu hổ gật gật đầu.

“Một đứa nhỏ lạc đường, đi loạn khắp nơi rất nguy hiểm, nơi này chính là rất nhiều phần tử xấu xa thích dụ dỗ trẻ con nha!” Tiêu Minh xấu xa cười cười, hù dọa cậu.

Trần Phóng bị dọa đến thân thể cứng đơ, lưỡi xoắn xuýt: “Anh… anh nói thật không ạ?”

Tiêu Minh bị phản ứng của đứa nhỏ này chọc cho cười vui vẻ: “Đùa nhóc thôi! Hiện tại anh đang bận một chút, nhóc có muốn vào chờ rồi lát nữa anh đưa về nhà. Nếu lạc đường thì không nên đi lung tung!”

“Vâng ạ.” Cậu nghĩ ngợi một chút, người này sáng nay đã giúp cậu, hẳn không phải kẻ xấu đâu.

Vào cái nơi gọi là “Quán Internet”, Trần Phóng thấy có năm người, trong đó có cả Sun.

Sun đang chuyên chú nhìn màn hình máy tính, ngón tay gõ như bay, nhanh chóng lọc cọc trên bàn phím, màn hình đen thui xuất hiện từng dòng chữ mà Trần Phóng không hiểu là gì.

Tiêu Minh bưng một ly sữa đưa cho cậu: “Nhóc, ở đằng kia có rất nhiều truyện tranh, nếu chán nhóc cứ qua đó mà đọc!”

Trần Phóng ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ, cảm ơn caca!”

Tiêu Minh đứng dậy, đên bên một cái máy, người thanh niên mặc sơmi trắng bên cạnh y nói: “Tiêu Minh, bên này có chút vấn đề, cậu qua nhìn một chút!”

“Ừ.” Y gật đầu đáp ứng, tới bên thanh niên kia.

Không biết hai người trao đổi cái gì mà tay người áo trắng rất tự nhiên ôm lấy bả vai Tiêu Minh, cử chỉ thân mận, cao giọng đùa giỡn.

Trần Phóng ngơ ngác nhìn hai người họ, đột nhiên cảm giác, bọn họ hình như không bình thường…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play