Tia sáng phía trước ngày càng tối dần, đến nỗi đưa tay ra không thể nhìn rõ năm ngón nữa.
Mà con đường hai người đang đi tựa hồ không có điểm dừng làm tâm lý Trần Phóng không nhịn được hoảng hốt nhè nhẹ.
Rốt cuộc đã đến cửa ra.
Ánh sáng mờ tối lạnh lẽo, thêm cả không khí khiến cậu hít thở không thông, giá buốt và ưu thương, trong sơn động có một cái bàn đá và có một phụ nữ tóc tai bù xù, mặc áo trắng ngồi đó.
Gương mặt người phụ nữ kia cúi xuống khiến người khác không nhìn được vẻ mặt của mình, nhưng trực giác mách bảo, Trần Phóng khẳng định kia là Tuyết Nữ.
“Cô là Tuyết Nữ hả?” Cậu mở miệng hỏi.
Nàng ta không phản ứng.
Trần Phóng vẫn không buông tha, gọi to hơn: “Xin hỏi, cô là Tuyết Nữ hả?”
Qua hồi lâu, nàng mới thở dài: “Đời này đã mất Tuyết Nữ rồi…”
“Vậy cô là ai?!”
“Ta chỉ là một hồn phách vĩnh viễn bị giam cầm ở nơi tối tăm này.”
Trần Phóng bị ngữ khí lấp lửng của nàng doạ cho sợ, không biết nên nói gì tiếp theo.
Liệt Nhật Kiêu Dương tiến lên một bước: “Thế đạo luân hồi, cô chỉ là một linh hồn, nên trọng sinh luân hồi chứ không phải cứ luẩn quẩn ở đây rồi tích oán khí.”
Nàng bị anh kích động, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trần Phóng bây giờ mới được nhìn rõ tướng mạo linh hồn, mặt trắng bệch, có thể nói là tái mét nhưng vẫn nhìn ra được Tuyết Nữ phi thường mỹ lệ. Chỉ có điều u oán tích trữ đã lâu khiến nàng ta đầy âm lãnh, làm người xung quanh sởn cả tóc gáy.
“Cô còn tâm nguyện gì chưa dứt? Chúng tôi tới đây để giúp cô hoàn thành nó.”
“Ta… ta có tâm nguyện gì ư…” Đôi ngươi Tuyết Nữ nhìn xa xăm rồi lại nhìn Trần Phóng, cậu cho là nàng có ý đồ với mình, không khỏi phát ghê một trận.
Ai ngờ Tuyết Nữ lại hỏi: “Con thỏ kia…”
“Hở?” Trần Phóng cúi đầu con thỏ bên chân, chỉ thấy thỏ ngu nhà mình ngoan ngoãn ngồi im, trên căn bản là không hiểu mô tê gì.
“Con thỏ này, là sủng vật của ngươi?” Tuyết Nữ hỏi.
“Đúng thế…” Lẽ nào con thỏ ngu xuẩn này có lai lịch con ông cháu cha gì ư?
“Chẳng trách…” Tuyết Nữ đột nhiên cười: “Mấy ngàn năm nay không có một ai đến tìm ta, kết quả lại bị các ngươi tìm thấy, e rằng đây là thiên ý bắt ta thả xuống chấp niệm.”
“?”
Tuyết Nữ ngẩng đầu nhìn Trần Phóng: “Ta muốn ngươi giúp ta một chuyện, sau khi ngươi hoàn thành, ta sẽ đáp ứng mọi điều kiện của ngươi.”
“Chuyện gì? Nói trước, những chuyện như bán mình hay đại loại thế tôi sẽ không làm!” Trần Phóng vòng tay bảo vệ ngực.
Liệt Nhật Kiêu Dương bị suy nghĩ ngớ ngẩn của cậu chọc cho bật cười, cậu lập tức lườm hắn sắc lẻm, cười cái đầu anh! Có gì đáng cười chứ?
“Ngươi yên tâm, rất đơn giản, ta chỉ muốn ngươi tiến vào một giấc mơ.” Tuyết Nữ lạnh nhạt nói.
“Giấc mơ?”
“Không sai.” Tuyết Nữ đưa một tay ra, cánh tay đó cầm một cái đèn gần như đã lụi: “Ta đã dùng hồn phách mấy ngàn năm để duy trì hồn đèn vĩnh cửu. Hồn đèn ngoại trừ có thể cải tử hoàn sinh thì còn nghịch chuyển được thời gian.”
Trần Phóng thầm thốt lên: Lợi hại thế á?!
“Ta muốn ngươi dùng hồn đèn trở lại quá khứ, về lúc cây đào kia còn chưa thành tinh, giết chết nó.” Ánh mắt nàng đột nhiên trở nên hung ác, cắn răng nghiến lợi nói.
“Giết cây đào?” Cậu bị ngữ khí hung tợn của Tuyết Nữ doạ cho sợ.
“Đúng vậy! Nếu không phải do nó thì phu quân sẽ không phản bội ta, ta sẽ không rơi vào cảnh thê thảm như bây giờ! Đáng tiếc ta chỉ là một linh hồn, không làm được gì, nên ta muốn ngươi quay lại quá khứ, về lúc cây đào kia chưa thành tinh mê hoặc phu quân, giết chết nó!”
[Hệ thống: Xin hỏi người chơi có tiếp nhận nhiệm vụ [Tuyết Nữ]: “Khúc mắc chưa toại”?]
“Cái này…” Mặc dù chỉ là trong game, cây đào cũng không có lỗi mà chỉ do oán hận của Tuyết Nữ mà giết chết một người thì đúng là quá tàn nhẫn.
“Làm sao? Không phải ngươi muốn chức nghiệp này ư?” Tuyết Nữ châm chọc cậu: “Nếu muốn thì giúp ta giết chết nó đi.”
Liệt Nhật Kiêu Dương đi tới bên người Trần Phóng, nhẹ giọng nói: “Đây chỉ là NPC, cô ta muốn cậu đi giết cây đào tinh cũng chỉ là nhiệm vụ tự động của hệ thống thôi.”
Trần Phóng lúc này mới tỉnh khỏi giấc chiêm bao, sao trò chi lại làm giống thật đến thế cơ chứ! Hại cậu cứ do dự mãi chẳng dám quyết định.
Nghĩ thông, cậu tiếp nhận nhiệm vụ: “Được! Tôi thay cô giết đào tinh!”
Tuyết Nữ lúc này mới hài lòng nở nụ cười, đem hồn đèn vĩnh cửu chuyển cho Trần Phóng.
“Đi đi! Ta đợi tin tốt từ các ngươi!” Nói xong, hồn đèn trên tay cậu nóng lên, hơn nữa còn có xu thế nóng rát không hạ nhiệt được.
“Cái này…” Còn chưa dứt lời, cậu thấy mắt mình tối sầm lại, bản thân bị đưa đến một nơi xa lạ.
Trước mắt là căn nhà lá quen thuộc, Trần Phóng chợt nhớ ra căn nhà lá nằm sâu trog cái động sâu hút mà thỏ ngốc dẫn cậu vào cũng tương tự thế này.
Chỉ có điều sân trước trồng một cây đào, nó mới nhú lên được chồi non xanh biếc, trông bừng bừng sức sống.
Đang lúc kinh ngạc, Trần Phóng thấy một thanh niên nho nhã, tuấn tú đi từ trong nhà ra, trên tay y nâng một thùng nước, ngồi xổm trước cây đào, múc một gầu nước rồi tưới lên cây.
Y một bên tưới, một bên ôn nhu nói: “Đào à, uống nước rồi mau lớn nhé!”
Trần Phóng đứng sau mà y không hề nhận ra sự tồn tại của cậu, chỉ chuyên tâm chăm sóc cây đào trước mắt.
“Không nhìn thấy cậu đâu.” Một thanh âm đột nhiên vang lên đằng sau Trần Phóng khiến cậu sợ hết hồn, quay đầu lại, hoá ra là Liệt Nhật Kiêu Dương.
Không ngờ anh ta cũng bị đưa tới đây.
“Anh ta chăm sóc cây đào này đến vậy mà Tuyết Nữ muốn tôi giết chết nó?”
“Đúng vậy.” Liệt Nhật Kiêu Dương gật đầu.
Lúc này người đàn ông kia tưới nước xong, đứng dậy về phòng.
Ngoài sân chỉ dư lại cây đào.
Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất! Trần Phóng đi lên phía trước, nhưng cậu chợt nhìn thấy từng giọt nước chảy ra từ cái cây, chỉ nhìn qua thì sẽ nghĩ nó rơi nước mắt.
Cậu dừng động tác, nhìn cây đào sắp thành tinh, thở dài: “Đừng có trách tao, kỳ thực cố sự của hai người đã sớm được định sẵn, chỉ có điều Tuyết Nữ rất muốn giải trừ tâm ma nên mới phải để mày chịu thiệt, biến mất nhanh một chút.”
Trần Phóng có thể mường tượng ra cây đào này khi thành tinh đẹp không kém bất kỳ người phụ nữ nào, thảo nào có thể tranh đàn ông với Tuyết Nữ a… Đây là Trần Phóng âm thầm cảm thán.
“Ta không sợ chết…” Đào tinh đột nhiên nói, giọng nói hơi khàn khàn: “Ta thực ra chưa từng tồn tại, chỉ là…”
Nó lưu luyến nhìn về phía cánh cửa đóng chặt: “Để ta nhìn hắn lần cuối, được không?”
Cây đào tinh bắt đầu lay động, khi cậu còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nó nhập vào người. Trước mắt Trần Phóng đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh vô cùng chân thật, thật ra cậu không muốn xem đâu, là do cây đào bắt cậu nhìn đấy.
Hiện tại đang là mùa xuân năm nào đó, một nam tử trẻ tuổi nho nhã đang đứng trong sân cùng một cây đào. Y ngày nối đêm dốc lòng chăm sóc nó, cây đào rất cảm kích sự ân cần của chàng. Vô tình, cây đào bắt đầu phát hiện nếu y không ở bên mình thì nó vô cùng nhớ, còn khi nào phu thê Tuyết Nữ ân ái thì nó sẽ thương tâm, cô quạnh.
Sau đó, thê tử chàng thường đi sớm về khuya, thôn dân chung quanh từng người rời đi, chỉ để lại mình nam tử cô đơn trong gian nhà lá, mỗi ngày y mở một cánh cửa sổ nhìn bên ngoài vắng vẻ, mà ngoài kia chỉ có mình cây đào tinh.
Vì thế, nó quyết định, nó muốn tu luyện thành hình người để báo đáp y, ở bên y.
Không biết qua bao lâu, đào tinh rốt cục biến thành hình người, nó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, thấy nam tử đang ngủ say, lông mày khẽ nhíu, tựa hồ không được an ổn.
Một khắc kia, đào tinh minh bạch, e là nó đã yêu trúng người này.
Nó ở bên chăm sóc nam tử giống như trước đây chàng chăm sóc nó, hầu hạ sinh hoạt thường ngày của chàng. Lúc đầu nam tử không chịu, thậm chí còn muốn nó rời đi. Nhưng cuối cùng y đành thoả hiệp, bởi vì cả hai đều quá tịch mịch nên rất cần có người làm bạn, nương tựa lẫn nhau.
Chuyện phía sau trùng với ký ức của Tuyết Nữ, nàng ta phât hiện sự tình giữa đào tinh và phu quân, dưới cơn nóng giận biến cây đào thành tro bụi.
Trần Phóng rất nhanh phát hiện điều không đúng, bây giờ đào vẫn chưa thành tinh, nó làm sao biết được chuyện sau này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT