Mấy tháng chép kinh thoáng cái đốt sạch, Diệp Tư Vũ dường như thoải mái rất nhiều, sau ngày đó, Sở Trạm cũng không còn thấy nàng chép kinh nữa. Thỉnh thoảng thấy nàng ngồi bên án thư, đa phần là vẽ tranh hay xem sách giải trí, thả lỏng hơn những ngày trước kia rất nhiều.
Hơn nữa sau khi tặng Diệp Tư Vũ Tiểu Bạch, Sở Trạm phát hiện Diệp Tư Vũ càng có sức sống hơn trước. Nàng không cần chép kinh nên mỗi ngày không còn bận nữa, đa phần là nhàn rỗi, trước đây chỉ cần ngồi bên án thư là qua một ngày, hiện tại nàng cũng không muốn suốt ngày nhốt mình trong U Ảnh các nho nhỏ kia.
Tính tình Tiểu Bạch dịu ngoan, nhưng lại vô cùng hoạt bát hiếu động, sau khi nó đến U Ảnh các, không bao lâu liền đã quen thuộc U Ảnh các nho nhỏ kia. Sau đó nó lại không thoả mãn với cái sân nhỏ ấy, vì thế thường xuyên chạy đến bên cạnh đại môn cào cửa, bộ dáng muốn đi ra ngoài.
Diệp Tư Vũ thường ngày ngoài nhàn rỗi cũng chỉ nhàn rỗi, ngoại trừ đọc sách ra, việc nàng làm nhiều nhất lúc rảnh chính là chơi với chó. Vốn dĩ quanh quẩn trong tiểu viện vô cùng buồn chán, thấy Tiểu Bạch muốn ra ngoài, lại không có ai cấm cản, nàng liền biết lắng nghe, mở ra đại môn của U Ảnh các, lần đầu tiên ra ngoài sau mấy tháng liền.
Đến tối, mắt của nàng cũng không tốt như Sở Trạm, nhìn không rõ tình hình xung quanh, sau khi mặt trời lặn nàng càng không chú ý những chuyện không quan trọng khác. Hôm nay ra ngoài mới thấy, nơi này vừa xa lạ vừa cũ kỹ.
Thị vệ gác cửa vẫn cung kính hành lễ vấn an nàng, nhưng lại không biết nên xưng hô thế nào cho thích hợp. Diệp Tư Vũ là phế Hoàng hậu của tiên đế, còn bị tống vào lãnh cung, vốn là người không có địa vị, bất quá vận khí của nàng lại tốt, nhận nuôi đứa con trai vô cùng thân cận đã không nói, hiện nay còn đăng cơ xưng đế. Những phế phi ở lãnh cung khác đều bị người đánh chửi ức hiếp, riêng nàng, tuy vẫn còn ở lãnh cung, chính là toàn bộ hoàng cung ai không biết không thể chọc được vị chủ tử này a?
Diệp Tư Vũ đương nhiên không để bụng người khác nghĩ như thế nào, nàng cũng không quá để ý hai thị vệ gác cửa hành lễ nàng, mới vừa mở ra đại môn của U Ảnh các, Tiểu Bạch liền vội vàng chạy ra ngoài. Lúc này vô cùng vui vẻ chạy loạn, Diệp Tư Vũ liền sợ không chú ý, tiểu gia hoả này liền chạy trốn mất, đến lúc đó muốn tìm cũng sẽ vô cùng phiền toái.
Tiểu Bạch như biết tâm ý chủ nhân, tuy rằng nó chạy rất vui vẻ, nhưng cũng không chạy xa, lúc quay đầu nhiền lại không thấy chủ nhân đâu, nó liền chủ động chạy trở về. Chạy xung quanh Diệp Tư Vũ, lắc lắc cái đuôi, sau đó tiếp tục chạy ra ngoài.
Đã thật lâu Diệp Tư Vũ không đi ra ngoài, vừa vặn hôm nay trời trong nắng ấm, phía trước còn có một con chó nhỏ tung tăng nhảy nhót dẫn đường, Diệp Tư Vũ cũng vui vẻ, đi theo Tiểu Bạch khắp nơi.
U Ảnh các chỉ có một hạ nhân là Lý Bảo Khánh, hơn nữa tuổi tác của hắn cũng đã lớn, cũng không thể trông cậy tất cả mọi việc vào hắn, cho nên lần này hắn cũng không đi theo. Đi theo Diệp Tư Vũ là một trong hai thủ vệ gác cửa U Ảnh các, hắn cũng không đi quá gần, chỉ là đi theo xa xa, tựa hồ cũng không muốn quấy phá hứng thú của nàng.
Hồi lâu không ra ngoài, Diệp Tư Vũ đi rất chậm, hơn nữa đi chưa được bao xa đã cảm thấy mệt mỏi, vì thế gọi lại Tiểu Bạch xoay người đi trở về. Lúc trở về vừa vặn gặp Sở Trạm lười biếng chạy tới xem mỹ nhân.
Có thể nhìn thấy Diệp Tư Vũ ra ngoài đi lại, hơn nữa tâm tình rõ ràng tốt đẹp, khiến Sở Trạm phi thường vui vẻ. Nàng đã sớm không thích nhìn mẫu hậu đại nhân vẫn luôn ở tại U Ảnh các rách nát nho nhỏ kia, chỉ là lúc trước đề nghị thỉnh nàng dọn ra ngoài bị nàng nghiêm khắc cực tuyệt, về sau Sở Trạm cũng không dám nhắc tới, hôm nay xem tình hình này, mẫu hậu nhà nàng hẳn là cũng biết U Ảnh các kia quá nhỏ, không thích hợp cho người ở đi. Như vậy, nàng có thể đưa nàng ra khỏi U Ảnh các rách nát này rồi?
Sở Trạm nghĩ vậy liền đầy mặt ý cười bước về phía trước, bởi vì còn có thị vệ ở đây, cho nên nàng cũng không dám giống bình thường tuỳ ý thân mật. Đi đến cách Diệp Tư Vũ ba bước chân liền dừng lại, bởi vì hiện tại thân phận bất đồng, nàng cũng không hành lễ. Chỉ nhìn Tiểu Bạch cười ha hả nói, "Mẫu hậu hôm nay thật có hứng thú a, còn mang Tiểu Bạch ra ngoài tản bộ nữa."
Thấy Sở Trạm tới, Tiểu Bạch tựa hồ cũng rất hưng phấn, nhảy nhót liền chạy tới. Chó làm sao biết cái gì là Hoàng đế uy nghi không thể xâm phạm, nhìn thấy người quen liền nhảy lên, thậm chí, nó đứng lên bằng hai chân sau, hai chân trước dứt khoát ôm chân Sở Trạm, phe phẩy cái đuôi một bộ làm nũng ra vẻ đáng yêu.
Tình huống này này Diệp Tư vũ hiển nhiên thấy nhiều, một chút cũng không cảm thấy ngoài dự liệu hoặc không ổn. Nàng cười cười nói, "Hôm nay thời tiết không tồi, ra ngoài đi một chút cũng tốt. Chỉ là trước đó ngồi chép kinh hồi lâu, thể lực tựa hồ có chút suy yếu, còn chưa đi xa liền mệt mỏi, ta xem Tiểu Bạch tựa hồ cũng không chơi đủ đâu."
Sở Trạm không để bụng xua xua tay nói, "Không vấn đề, mẫu hậu có thời gian thì ra ngoài đi lại nhiều một chút, không bao lâu liền có thể khôi phục." Nói xong nghĩ nghĩ, lại thử thăm dò hỏi, "Hay là thỉnh thái y đến chẩn mạch cho mẫu hậu thế nào?"
Diệp Tư Vũ nghe vậy không chút do dự lắc đầu nói, "Đây vốn là vấn đề của chính ta. Sau này đi lại nhiều là được, không cần phiền toái nhiều như vậy." Giống Sở Trạm, Diệp Tư Vũ kỳ thật cũng không thích khám bệnh, bởi vì khám bệnh, đa phần sẽ có một đống thuốc đắng chờ mình.
Đối với vấn đề Ngự y, Sở Trạm đương nhiên không cưỡng cầu, cùng Diệp Tư Vũ nói vài câu, Sở Trạm liền xoay người chuẩn bị cùng Diệp Tư Vũ cùng nhau trở lại U Ảnh các, chỉ là Tiểu Bạch bám trên chân có chút phiền toái, chính là không buông ra, vẫn luôn ôm chặt, bị Sở Trạm kéo lê hơn mười trượng mới duy trì không nổi thả lỏng chạy ở phía trước.
Trở lại U Ảnh các, đóng lại đại môn dường như có thể ngăn cách hết thảy hỗn loạn kia, hết thảy liền khôi phục như lúc ban đầu. Nơi này giống như là Phượng Nghi cung thứ hai, sau khi quen với sự thân cận ôn hoà với Diệp Tư Vũ hiện tại, Sở Trạm dần dần cũng quyến luyến nơi này. Hoặc là nói một cách chính xác thì Sở Trạm quyến luyến Diệp Tư Vũ, cho nên chỉ cần nơi nào có nàng, nàng liền luôn nhịn không được sinh ra quyến luyến.
Thăm dò bốn phía, Lý Bảo Khánh cũng không ở gần, vì thế Sở Trạm không chút khách khí vươn móng vuốt ôm chặt Diệp Tư Vũ. Nàng đầu vùi vào người Diệp Tư Vũ, hít một hơi thật sâu, khoang mũi liền lập tức bị mùi hương nhàn nhạt trên người nàng xâm chiếm, nháy mắt bị quyến luyến dày đặt cùng thật sâu thoả mãn tập kích, khiến trái tim nàng cảm thấy vô cùng đầy ấp.
Diệp Tư Vũ nhẹ nhàng tránh ra, không có hiệu quả, liền nhỏ giọng oán giận, "Buông tay, bị người khác thấy không tốt."
Sở Trạm lại không sợ hãi tiếp tục vùi đầu trên người Diệp Tư Vũ, còn không thoã mãn cọ cọ, cười tủm tỉm nói, "Không có ai khác nhìn thấy đâu. Nơi này trừ ta và ngươi, cũng chỉ có Lý công công cùng Tiểu Bạch. Lý công công sẽ không lập tức xuất hiện lúc này đâu, còn Tiểu Bạch....a, quản nó làm gì."
Diệp Tư Vũ nghe vậy có chút bất đắc dĩ, nàng cũng không biết Sở Trạm có thể vô lại như vậy. Từ sau khi quan hệ hai người chuyển biết tốt đẹp, nàng liền dường nhưng không chịu tiến vào quan hệ mẫu tử bình thường trước kia, mà là không chút sợ hãi quấy rầy nàng. Thật giống như đột nhiên đã không còn băn khoăn, giống như tình cảm dồn nén đã lâu rốt cuộc không khống chế được nữa.
Kỳ thật Sở Trạm chính là thích xem bộ dáng vừa bất đắc dĩ vừa sủng nàng của Diệp Tư Vũ, ngẩn đầu cọ cọ mặt Diệp Tư Vũ, cảm giác da thịt non mềm chạm nhau phi thường tốt. Sở Trạm cười tủm tỉm nói, "Vũ, ta nhớ ngươi."
Diệp Tư Vũ cũng không bài xích sự thân cận của Sở Trạm, chỉ là vào lúc rõ như ban ngày bị người ôm ôm cọ cọ như vậy, mặt nàng nhịn không được hơi hơi phiếm hồng. Duỗi tay nhẹ nhàng chụp Sở Trạm một chút, giận dỗi nói, "Mỗi ngày đều tới, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, còn nhớ cái gì?"
Sở Trạm cũng không thèm để ý, dứt khoát bế lên Diệp Tư Vũ một phen, khiến giai nhân trong lòng kinh hô một tiếng, vội vàng kêu nàng buông mình xuống. Sở Trạm đương nhiên không nghe lời, nàng ôm Diệp Tư Vũ vài bước liền đi tới bên cạnh bàn đá trong tiểu viện, sau đó chính mình ngồi xuống trước, lại an trí cho người ngồi trong lòng mình, vẫn ôm không chịu buông tay, một bộ dáng chán ngấy đến không thể diễn tả, "Mỗi ngày thấy liền sẽ không nhớ sao? Ngươi không ở bên cạnh ta một khắc, ta liền nhớ một khắc."
Nghe Sở Trạm nói lời ngon tiếng ngọt, trong lòng Diệp Tư Vũ kỳ thật cũng không tin hoàn toàn, bất quá nghe xong trong lòng vẫn cảm thấy ngọt. Sau khi hoàn toàn buông xuống cảm giác tội lỗi ngày xưa, cuộc sống mới thật sự nhẹ nhàng vui vẻ hơn nhiều, hiện tại ngẫm lại, mấy tháng trước rối rắm thật là làm khổ lẫn nhau.
Khoé miệng mỉm cười, an tâm tựa vào lòng Sở Trạm, Diệp Tư vũ cũng không hề lo lắng vấn đề thời gian, địa điểm, thân phận. Nói thật, lúc rảnh rỗi, nàng kỳ thật cũng sẽ nhớ Sở Trạm, đương nhiên chuyện này không thể cho Sở Trạm biết, nếu không không biết nàng sẽ được một tấc lấn một thước thế nào. Vì thế nàng lắc đầu, cố ý nói, "Lời ngon tiếng ngọt, ta không tin."
Rõ ràng nghe được nhàn nhạt ý cười từ trong thanh âm của nàng, Sở Trạm cũng biết không giải thích gì, liền hướng đầu lại gần, lấy lòng cọ cọ nói, "Mẫu hậu đại nhân, nhi thần đã là hoàng đế, ngài dọn khỏi lãnh cung này đi." Dừng một chút lại nhỏ giọng nói tiếp, "Miễn cho mỗi lần nhớ ngươi, còn phải chạy xa như vậy lại đây tìm."
Một câu nói làm rõ mục đích Sở Trạm chán nản hôm nay, tuy rằng sau khi mối quan hệ giữa hai người vừa bắt đầu chuyển biến tốt đẹp nàng đã nóng lòng muốn thử, bất quá thử vài lần đều chạm vào vách tường, liền cũng không tiếp tục. Trong mắt Sở Trạm, quan hệ giữa các nàng hiện giờ có thể dùng 'tiến triển cực nhanh' để hình dung, sự thân cận lẫn nhau không giải giả, như vậy hiện tại đề nghị Diệp Tư Vũ dọn khỏi đây hẳn là không phải vấn đề lớn rồi.
Sở Trạm nghĩ vậy, lại thấy Diệp Tư Vũ hơi hơi nhíu mày, từ trong lòng nàng ngồi thẳng dậy. Chớp mắt, không rõ nguyên do nhìn Diệp Tư Vũ, lại thấy vẻ mặt nàng nghiêm túc quay đầu nói, "Không, ta vẫn ở lại U Ảnh các." Nhìn Sở Trạm nháy mắt suy sụp, nàng đành phải nói tiếp, "Ta ở đây, liền vẫn là phế Hoàng hậu không có thân phận địa vị của tiên đế, nhưng nếu ngươi dẫn ta ra ngoài, ta nên lấy loại thân phận nào mới thích hợp đây?"
Lấy thân phận gì? Theo Sở Trạm nghĩ, đương nhiên là Hoàng hậu của nàng là tốt nhất. Bất quá nàng cũng biết, không có khả năng này, không nói đến việc còn có Phùng Doanh Ngọc, mà chuyện Diệp Tư Vũ là dưỡng mẫu của nàng thì cả triều đều biết, nàng nếu dám làm vậy, chỉ sợ ngày hôm sau sẽ có mấy lão thần liều chết can gián, dẫn đến kết cục máu nhuộm Tuyên Chính điện. Nhưng nếu để Diệp Tư Vũ mang thân phận Hoàng hậu của tiên đế trở về, không bàn đến chuyện có bao nhiêu người dâng tấu khuyên can, chuyện này cũng sẽ thêm bao nhiêu trở ngại giữa các nàng, Sở Trạm đương nhiên cũng không muốn nhìn thấy.
Vốn tưởng rằng đón nàng trở lại sẽ là chuyện rất đơn giản, ai biết lại là lựa chọn khó khăn như thế. Có lẽ giống như Diệp Tư Vũ nói, để nàng ở lại U Ảnh các mới là lựa chọn tốt nhất chăng? Sở Trạm ngẫm lại không khỏi nhíu mày, thế nhưng nàng lại luyến tiếc để Diệp Tư Vũ tiếp tục lưu lại tiểu viện rách nát này chịu khổ. Đương nhiên, nàng cũng không muốn ở xa nàng như vậy, mỗi lần đi nhanh cũng muốn đi hơn nửa canh giờ mới có thể nhìn thấy nàng, việc này thật sự vất vả.
Hiểu rõ Sở Trạm rối rắm chính là việc này, Diệp Tư Vũ vươn một ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa ấn đường bất giác nhíu chặt của Sở Trạm, khẽ cười nói, "Này đều là việc nhỏ, Trạm nhi không cần lo lắng. U Ảnh các tuy nhỏ, nhưng ta vẫn không bị cấm túc, nhàm chán mang theo Tiểu Bạch ra ngoài đi dạo một chút cũng được."
Đột nhiên nghe được chủ nhân kêu tên mình, Tiểu Bạch vốn uể oải nằm một bên lập tức tỉnh táo tinh thần, phe phẩy cái đuôi nhảy nhót liền chạy tới. Rầm rì vài tiếng, sau đó lại đi cọ chân Sở Trạm, kết quả phát hiện không ai để ý, vì thế lần nữa thất vọng nằm xuống.
Theo động tác xoa nhẹ của Diệp Tư Vũ, Sở Trạm đang nhíu mày cũng tự giác buông lỏng. Có chút bất đắc dĩ thở dài, hiện tại nàng tuy rằng đã là ngôi cửu ngũ, chính là còn rất nhiều chuyện còn phải cố kỵ như vậy. Trong lòng cho rằng bất quá chỉ cần đối phương gật đầu một cái, kỳ thật trung gian vẫn còn muôn vàn trắc trở.
Nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy không cam lòng, càng không vui chính là là nữ nhân âu yếm của mình vẫn luông ở lại lãnh cung. Sở Trạm ôm chặt Diệp Tư Vũ vào lòng, trầm giọng nói, "Vũ, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi ở mãi nơi này, cũng sẽ không để ngươi mang theo thân phận nữ nhân của phụ hoàng xuất hiện trong mắt thế nhân. Cho ta chút thời gian, ta sẽ tìm một cái phương pháp vẹn toàn."
Diệp Tư Vũ ôn hoà cười, không đáp lại.
Lời của tác giả: Mẫu hậu muốn đổi thân phận mới có thể xuất hiện trước mắt thế nhân, nếu không vẫn phải mang theo danh phận mẫu tử, thật sự áp lực quá lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT