Editor: Bọt Bọt (Bubbubble)

-----

Mà Tống Thời Việt chỉ rũ mắt, không buồn chú ý tới động tĩnh của người khác, chỉ lo bỏ thêm chút tương ớt vào chén của mình.

"Ngươi." Nhậm Hựu Hoàn nâng cằm, lười nhác mở miệng.

Tống Thời Việt như thể không nghe được, thong thả ung dung đóng nắp lọ tương ớt lại.

"Nói ngươi đấy." Bàn ăn bị người gõ gõ.

Dưới lớp mặt nạ, tuấn mi Tống Thời Việt hơi nhướng lên, bình tĩnh ngẩng đầu: "Có việc gì?"

Người bên cạnh Nhậm Hựu Hoàn ngẩn ra, sau đó chỉ vào hắn: "Ngươi là đệ tử mới vào? Đây là cái thái độ gì? Biết đang nói chuyện với ai không? Chính là thiếu chủ của chúng ta."

"Ờ." Ánh mắt Tống Thời Việt lúc này mới dừng lại trên dáng người đĩnh bạt của Nhậm Hựu Hoàn, thanh âm vẫn không hề gợn sóng: "Có chuyện gì?"

"..." Vân Trì và Trang Ngâm nhìn nhau không nói gì.

"Ngươi!"

"Được rồi." Nhậm Hựu Hoàn giơ tay ngăn người bên cạnh, hơi ngẩng đầu nhìn xuống Tống Thời Việt: "Vào Đông Lũy Bích thì phải hành xử cho phải phép, đừng gây chuyện, bỏ mặt nạ xuống."

Ngón tay Tống Thời Việt nhẹ nhàng gõ mặt bàn, không phản ứng.

Mắt thấy sắc mặt Nhậm Hựu Hoàn càng ngày càng khó coi, Trang Ngâm nhanh nhảu nhảy ra ha hả: "Lạc huynh, ngươi đeo mặt nạ suốt dọc đường có mệt không? Ngươi tháo mặt nạ xuống đi nha."

Trang Ngâm đã sớm thấy kỳ quái, lúc trước còn cho rằng hắn có nỗi niềm khó nói nên mới che mặt lại, đêm qua mới biết rõ ràng hắn là tuyệt sắc nhân gian, quá phí phạm của trời!

Thấy hắn chậm chạp không có động tác gì, Trang Ngâm đá đá Vân Trì dưới gầm bàn, đưa mắt ra hiệu cho y, ý bảo y khuyên nhủ người ta đi.

"Ờm... Hay là, ngươi cứ tháo mặt nạ xuống trước đã?" Vân Trì không ôm hy vọng, thuận miệng hỏi, chắc không có chuyện người khác khuyên không nổi nhưng lại nghe lời y đâu nhỉ?

Trên thực tế thì... Đúng là như thế!

Khụ khụ khụ, dù sao đồ nhi này ngày trước cũng không thấy nghe lời y như thế nha.

Nghe vậy, Tống Thời Việt nghiêng đầu nhìn Vân Trì, một lát sau chậm rãi tháo mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt bình thường.

Vân Trì sửng sốt, đến lúc phản ứng lại mới cảm thấy cũng không phải không có lý. Dung mạo hắn quá chói mắt, dễ chọc đến rắc rối không cần thiết, nếu có người đã từng gặp Ma Tôn thì phiền toái to như con bò.

Cũng phải, Tống Thời Việt từ nhỏ thiên tư hơn người, đi vào Đông Lũy Bích sao có thể không hề chuẩn bị?

Tuy rằng không biết vì sao Tống Thời Việt đến Đông Lũy Bích, nhưng hẳn là hắn cũng không muốn bại lộ thân phận.

Thấy hắn đổi mặt như làm ảo thuật, Trang Ngâm trợn mắt cứng họng.

"Này... Này..."

Tim Vân Trì khẽ động, đá chân cậu một cái, khe khẽ lắc đầu.

Trang Ngâm tức khắc ngầm hiểu, lập tức im miệng.

"Có gì hay mà che? Làm màu."

Chung quanh không ngừng có người khe khẽ bàn tán, Tống Thời Việt lại mặt không đổi sắc, sau khi tháo mặt nạ cũng không nói lời nào.

Nhậm Hựu Hoàn dường như đã mất hứng thú, ánh mắt xinh đẹp nhìn về nơi khác: "So với dùng biện pháp thấp kém thu hút sự chú ý của người khác, chi bằng chăm chỉ tu luyện, đề cao tu vi."

"Đúng vậy."

"Thiếu chủ nói đúng quá."

Thấy hắn ngoan ngoãn tháo mặt nạ, Nhậm Hựu Hoàn cũng không hề so đo, lại bị một đám người vây quanh rời đi.

Một hồi nhạc dạo qua đi, mọi người lại cắm đầu ăn cơm, chỉ chốc lát sau đã la hét ầm ĩ như trước.

Tống Thời Việt cúi đầu chọc một miếng thịt, bỗng nhiên lại nhìn về phía Vân Trì.

Vân Trì vẫn luôn chú ý động tĩnh của hắn, vừa lúc đối diện ánh mắt hắn, lập tức kinh hoảng thất thố: "Làm... Làm sao vậy?"

Tuy Tống Thời Việt dùng thuật dịch dung nhưng ánh mắt kia vẫn rất dọa người. Sắc đen trong mắt thâm sâu khó dò, chuyên chú dừng trên người Vân Trì, "Ăn ớt không?"

Bàn tay cầm thìa dừng một chút, Vân Trì kéo kéo cổ áo.

Đây là đang thăm dò hay chỉ là trùng hợp? Khẩu vị y thanh đạm, không thích ăn cay, điểm này Tống Thời Việt cũng biết.

Vân Trì thẹn thùng cười, cắn chặt răng: "Được."

Trên mặt cười hì hì, trong lòng...

Ánh mắt Tống Thời Việt nặng nề nhìn y nhận hũ ớt, trộn cơm, thần sắc như thường đưa vào miệng.

Kẻ hèn tương ớt, bản tôn có thể!

"Oa!" Trang Ngâm tán thưởng, "Lăng huynh không tệ nha! Thế mà có thể ăn cay!"

Vân Trì cảm thấy đôi môi nóng rát, nói không ra lời, cố tình còn một ngụm một ngụm không gián đoạn nuốt xuống.

Ánh mắt Tống Thời Việt lưu luyến trên đôi môi dần dần phiếm hồng của y.

Nghe thấy người nọ xuýt xoa một tiếng rất nhỏ, một nỗi bực bội không rõ nguyên do quét tới, Tống Thời Việt giật lấy bát cơm trong tay y, "Đừng ăn nữa."

Vân Trì nuốt xuống một miếng cuối cùng, vậy mà cảm thấy có chút may mắn.

Cay chết bản tôn rồi!

Giờ phút này chỉ muốn biến luôn thành một con mèo, muốn thừa nhận gì thì thừa nhận.

"Vừa thử, hương vị chẳng ra gì." Tống Thời Việt giải thích, gạt hết đồ ăn dính tương ớt ra, đẩy bát cơm đến trước mặt Vân Trì, "Ta ăn không nổi, ngươi ăn giúp ta, đừng lãng phí."

Trang Ngâm trợn mắt há mồm nhìn hắn cầm hũ tương ớt rời đi.

Vân Trì cúi đầu nhìn đồ ăn, sắc mặt phức tạp.

Rõ ràng hắn chưa động đến miếng nào!

Vân Trì xoa xoa bụng, có chút khó chịu.

Bữa cơm còn chưa ăn xong, y kiếm cớ đi về Từ Tinh uyển.

Dạ dày quay cuồng giống như bị lửa thiêu, bắt đầu đau quặn từng cơn, Vân Trì chậm rãi rời đi.

Phía sau có tiếng vang rất nhỏ, y mồ hôi lạnh ròng ròng, lơ đãng lưu ý động tĩnh.

Có người đang theo dõi y.

Người nọ cách không xa không gần, Vân Trì đi nhanh một chút, hắn cũng đẩy nhanh tốc độ, đi chậm lại một chút, người phía sau cũng thả chậm bước chân.

Vân Trì dùng vài phần linh lực, mạnh mẽ áp đau đớn xuống, nhanh chóng đi về phía trước, rẽ vào một lối rẽ.

Người phía sau quả nhiên vội vàng đuổi theo, tới ngã rẽ vừa lúc bốn mắt nhìn nhau với Vân Trì.

Bị y bắt tại trận.

Thấy rõ người tới, Vân Trì nhấp môi, "Ngươi đi theo ta làm gì?"

Sắc mặt Vân Trì trắng bệch, thanh âm nói chuyện có chút yếu ớt, quên mất phải giả giọng khàn khàn.

Sở Kha đột ngột dừng bước, gương mặt nháy mắt đỏ bừng, ấp úng: "Lăng... Lăng Thu, ngươi... Ngươi sao rồi..."

Vân Trì chăm chú nhìn cậu, không nói một lời.

Thấy y nhíu mày, Sở Kha sốt ruột hoảng hốt kéo tay áo y, nhét một bình sứ nhỏ vào tay y: "Khi nãy ta thấy ngươi có vẻ không thoải mái, cho nên... Ngươi mau uống thuốc đi."

"Ta... Ta đi trước." Sở Kha ngẩng đầu nhìn y mấy lần, không chờ y phản ứng, đỏ mặt chạy mất.

Nắm bình sứ lạnh lẽo trong tay, Vân Trì nhìn bóng dáng cậu chạy trối chết đi xa, lông mày nhíu chặt.

"Ký chủ, thuốc này không có vấn đề gì, ngươi mau uống đi."

Vân Trì không biết vì sao Sở Kha lại quan tâm mình như thế, nhưng biểu tình sốt ruột lo lắng trên mặt cậu không phải là giả.

Y nuốt viên thuốc, một lúc sau cảm thấy không còn khó chịu nữa mới đi về hướng Từ Tinh uyển.

Phía sau bụi hoa, ngón tay Tống Thời Việt nắm chặt bình nhỏ, một lúc lâu sau, bình sứ từ đầu ngón tay trượt xuống, lăn vào bụi hoa, bị cỏ dại che lấp.

Tống Thời Việt mặt vô biểu tình đi theo.

***

Hôm nay là ngày đầu tiên nghe giảng, bởi vì đêm qua uống thuốc, Vân Trì hơi ham ngủ, mãi cho đến khi cửa bị gõ vang, y mới mơ mơ màng màng mở to mắt.

Y gây ra ít tiếng động, có lẽ người ngoài cửa đã nghe được, bên ngoài yên tĩnh, hẳn là đã đi rồi.

Cho đến khi Vân Trì cọ tới cọ lui sửa soạn xiêm y cẩn thận rồi mở cửa liền thấy Tống Thời Việt dựa nghiêng bên hiên, khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, hắn quay mặt đi.

"..." Vân Trì bất đắc dĩ căng da đầu đánh vỡ trầm mặc, " Lạc huynh, chào buổi sáng."

Tống Thời Việt bình tĩnh nhìn y một cái, hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi ra ngoài.

"Nè." Vân Trì vội vàng đuổi theo, nhưng lại không biết hắn đang nghĩ gì, vì thế không dám nhiều lời, yên lặng đi theo sau hắn, khoảng cách không xa không gần.

Biểu tình Tống Thời Việt cực kỳ kém.

Vẫn nên ít chọc một chút thì hơn...

Cũng may hai người đi rất nhanh, ngày thường y cũng không thích nói chuyện, ngược lại cũng không gian nan lắm, rất nhanh đã tới Nghiên Tri các.

Đệ tử đã ngồi đầy bên trong nhưng trưởng lão vẫn chưa tới.

Nhậm Hựu Hoàn ngồi ở vị trí cao phía trên, bễ nghễ nhìn xuống: "Ngày nghe giảng đầu tiên đã tới muộn như thế, có phải ngày nào cũng sẽ tới muộn không?"

Tuy hắn không nói thẳng tên họ, nhưng lúc này đã có rất nhiều ánh mắt tụ tập trên người Vân Trì và Tống Thời Việt, hoặc trắng trợn táo bạo, hoặc lén lút châm chọc, phần lớn ôm tâm thái xem náo nhiệt.

Sở Kha chỉ vào vị trí phía trước ý bảo bọn họ ngồi xuống đã, lại giải thích với Nhậm Hựu Hoàn: "Bọn họ ở tận Từ Tinh uyển, trải qua mộng cảnh hôm qua cũng mệt mỏi nên hôm nay tới muộn một chút, xét về tình có thể tha thứ, hơn nữa còn chưa..."

Nhậm Hựu Hoàn hừ một tiếng: "Ở xa thì dậy sớm một chút, có tí tẹo khổ cũng không chịu nổi thì tu tập thế nào?"

Vân Trì không so đo với đứa nhóc thối, lựa chọn giả chết, Tống Thời Việt bình chân như vại, cảm xúc không hề dao động.

"Hôm nay trưởng lão có chút việc nên lát nữa mới tới. Hôm qua ta xem xét tình huống khảo nghiệm, phát hiện có điểm bất thường, hoài nghi có người tự mình vận dụng tiên thuật trong ảo cảnh, hoặc là... Có sức mạnh ma đạo tà môn." Nhậm Hựu Hoàn vừa nói vừa nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt dừng trên người Tống Thời Việt, "Bắt đầu kiểm tra ngay bây giờ."

Trang Ngâm nháy mắt với Vân Trì, Vân Trì nâng cằm ý bảo cậu để ý phía trước, chỉ thấy Sở Tấu ánh mắt nặng nề nhìn cậu.

Trong tay Sở Tấu cầm một viên đá tròn trong suốt, đặt trước mặt cậu: "Tay, đặt lên."

"Hở?" Trang Ngâm không rõ nguyên do.

Sở Tấu không kiên nhẫn nhíu mày, lặp lại: "Tay."

"Ờm." Trang Ngâm giơ tay lên, Sở Tấu nắm lấy cổ tay cậu, úp xuống, ấn trên quả cầu.


Tác giả có lời muốn nói: Ánh mắt Tống Thời Việt lưu luyến trên đôi môi dần dần phiếm hồng của y ~

Báo trước một chút! Tự hiểu nha hì hì (*/ω\*)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play