Thời gian trở nên mơ hồ khi nàng ở trong động, có một ngày, Lục Tuyết Kỳ đang tu luyện thì bỗng bên ngoài vang lên tiếng một đứa bé, chỉ nghe thấy hắn thở dốc lo lắng gọi: "Tiểu Hôi, tiểu Hôi, ngươi đi đâu rồi? Tiểu Hôi!"

Sau đó mấy tiếng chin chít truyền đến, Lục Tuyết Kỳ mở mắt nhìn lên, loáng thoáng trông thấy bên ngoài có một con khỉ con toàn thân màu xám, dường như đang trêu đùa một cậu đệ tử Thanh Vân, nàng cũng không bận tâm, tiếp tục nhắm mắt lại, tập trung tinh thần.

Trương Tiểu Phàm thấy tiểu Hôi liền đứng lại, khom người chống gối, không ngừng thở dốc, sau khi đã lấy lại được chút hơi, hắn đứng dậy lau mồ hôi trên trán, hỏi với về phía tiểu Hôi đang ở trong sơn động: "Tiểu Hôi, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì?" Hắn nhìn xung quanh một vòng, "Mà, hình như chỗ này không phải Hắc Trúc lâm trên Đại Trúc phong? Chúng ta không phải đã xâm phạm vào lãnh địa của người khác rồi đấy chứ?"

Tiểu Hôi nhìn Trương Tiểu Phàm rồi nhảy lên mấy cái, chạy đến cửa động thất, Trương Tiểu Phàm cũng tò mò bước tới, không ngờ vừa định rẽ vào đã va phải cái gì đó, hắn kêu lên một tiếng, ngã ngửa xuống đất.

Tiểu Hôi ở bên cạnh cười chin chít, gương mặt nhỏ nhắn của Trương Tiểu Phàm đỏ bừng, lại bị một con khỉ cười nhạo.

Hắn từ từ đứng dậy, thấy trước cửa vào động thất có một đường kết giới trong suốt, hắn không kìm lại được đưa tay lên sờ, kết giới tức thì phát ra chút ánh sáng mờ nhạt khiến hắn cả kinh vội bỏ tay xuống, bấy giờ mới phát hiện dường như bên trong kết giới có bóng người màu tráng đang ngồi, nhưng hắn chỉ có thể thấy phần nào hình dáng, không thể nhìn được rõ ràng.

Trương Tiểu Phàm gãi đầu rồi chắp tay áy náy nói: "Tiền bối, đệ tử là Trương Tiểu Phàm ở Đại Trúc phong, vì đuổi theo tiểu Hôi nên mới không cẩn thận xông vào nơi này, kính xin tiền bối tha lỗi."

Bên trong vẫn im lặng, Trương Tiểu Phàm không khỏi ngẩng đầu nhìn bóng người kia, dường như ban nãy người kia vẫn chưa nghe thấy lời hắn nói, hắn ôm lấy tiểu Hôi đang nhảy nhót trên vai, bất giác giải thích: "Tiểu Hôi, chính là con khỉ con này, vì toàn thân nó màu xám nên con gọi nó là tiểu Hôi.

Con gặp nó khi đang chém trúc ở Hắc Trúc lâm, hồi ấy nó vẫn còn nghịch ngợm, còn lấy đồ ném con nữa..." Trương Tiểu Phàm tiếp tục lải nhải, Lục Tuyết Kỳ khẽ cau mày, nghĩ thầm, sao người này còn chưa đi?

Trương Tiểu Phàm thấy sắc trời đã tối, cả kinh vội đứng lên, "Nguy rồi, nguy rồi, đã muộn thế này rồi sao, sư phụ nếu biết mình lười biếng, nhất định sẽ phạt mình!" Nói đoạn hắn liền chạy vội ra ngoài, rồi ngay sau đó lại quay lại, chắp tay cáo từ với bóng người trong kết giới: "Thật xin lỗi, tiền bối, con cũng không biết vì sao lại nói nhiều như vậy, có thể là vì trong môn không có ai chịu nghe con giãi bày cả..."

Nghĩ vậy, thần sắc hắn bỗng trở nên u buồn, từ ánh mắt thất vọng của sư phụ đến ánh mắt thương cảm của các sư huynh, hắn đều cảm nhận được hết, "Mọi người đều nói con ngu đần, con cũng chẳng được tích sự gì, chỉ có thể nấu cơm lấy lòng người khác, có lẽ bởi vì tiền bối luôn im lặng, nên con mới có thể thoải mái nói ra những lời trong lòng," Trương Tiểu Phàm xấu hổ cười, ánh mắt mong mỏi nhìn bóng người ấy, "Tiền bối, ngày mai con có thể quay lại không?"

Lục Tuyết Kỳ mở mắt, nhìn người sư đệ vóc dáng chỉ ngang bằng mình, nghĩ nếu mình không trả lời, chắc cậu ta sẽ tiếp tục đứng đực ra ở đó, nàng đành gật đầu.

Trương Tiểu Phàm đang nhìn nàng chăm chú, chợt thấy nàng gật đầu, trong lòng an tâm mỉm cười, hắn còn lo tiền bối không đồng ý, lúc ấy mới thấy yên lòng ôm tiểu Hôi rời đi.

Lục Tuyết Kỳ tự nhủ: "Trương Tiểu Phàm? Đệ tử Đại Trúc phong rất ít, Điền sư thúc có thu nhận một người đệ tử tên là Trương Tiểu Phàm sao?" Nàng rà soát lại trí nhớ của mình cẩn thận, hình như không có người này, nói như vậy là cậu ta được thu nhận sau khi nàng đã bế quan sao? Lục Tuyết Kỳ lắc đầu, nghĩ nhiều cũng vô dụng, mình cứ tu luyện cho tốt, nàng đứng dậy dùng tay phải cầm lấy thanh kiếm để bên cạnh, bắt đầu ngày ngày rèn luyện kiếm pháp, mặc dù lần nào cũng thất bại, nhưng nàng vẫn kiên trì một cách khó hiểu.

Trương Tiểu Phàm vừa về tới Đại Trúc phong đã thấy Điền Bất Dịch khí thế oai phong đứng trước cửa đại sảnh, Trương Tiểu Phàm rụt cổ, cúi đầu biết lỗi bước tới.

"Ngươi đã đi đâu hả?" Giọng nói trầm vang của Điền Bất Dịch truyền tới, bả vai Trương Tiểu Phàm không khỏi run rẩy, hắn cúi đầu không biết nên trả lời thế nào.

Điền Bất Dịch thấy dáng vẻ đệ tử như thế ngay lập tức nổi giận, chỉ thẳng vào Trương Tiểu Phàm, thất vọng nói: "Ngươi nhìn lại ngươi xem, mãi mà không nói nổi một từ, có khác gì đứa câm không, lệnh ngươi ra Hắc Trúc lâm chém trúc mà ngươi lại chạy đi đâu hả? Ngươi coi lời của ta là gió thoảng qua tai à?!"

Trương Tiểu Phàm vẫn cúi đầu im lặng, Điền Bất Dịch thấy bộ dạng ấy lại nổi cáu, vung tay, quát: "Phạt ngươi tối nay không được ăn cơm!" rồi quay lưng bỏ đi.

Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu nhìn bóng lưng Điền Bất Dịch, vẻ mặt u sầu.

lúc này Tô Như từ trong đại sảnh bước tới bên cạnh Trương Tiểu Phàm, an ủi: "Tiểu Phàm, sư phụ lo lắng cho con thôi, nếu không huynh ấy đã không ở đây chờ con về, huynh ấy tuy ăn nói khó nghe nhưng là người tốt bụng."

"Sư mẫu...!Không phải sư phụ rất thất vọng về con ư?"

Tô Như xoa đầu Trương Tiểu Phàm, âu yếm nói: "Tiểu Phàm, con đừng vội vàng, cứ từ từ tiến từng bước, đừng quá bận tâm về sư phụ con."

"Vâng ạ." Trương Tiểu Phàm gật đầu.

"Ngoan lắm, con mau đi nghỉ đi." Tô Như vỗ vai Trương Tiểu Phàm, Trương Tiểu Phàm gật dầu, ngoan ngoãn chắp tay cáo lui.

Quay về phòng, Trương Tiểu Phàm nằm trên giường nhớ lại dáng vẻ oai nghiêm của sư phụ lúc đó, trong lòng còn hơi chán nản, bất chợt một con khỉ xông vào, kêu mấy tiếng rồi nhảy lên giường Trương Tiểu Phàm.

"Tiểu Hôi, là mày à?" Trương Tiểu Phàm khẽ mỉm cười, đưa tay ôm tiểu Hôi, nhớ tới sơn động đã vào lúc sáng, chợt hiểu ra: "Theo mày, chúng ta có thể nhân lúc tối muộn lén trốn đi không?" Tiểu Hôi chạy đến chỗ Trương Tiểu Phàm hình như vì ý này, Trương Tiểu Phàm suy nghĩ một lát rồi gật đầu, "Cũng được, vậy tối mai chúng ta sẽ đi gặp tiền bối."

Lục Tuyết Kỳ hít sâu một cái, tay phải cầm kiếm vận sức sẵn sàng, nàng thân thủ trác tuyệt, tiêu sái thoát tục, nhưng tay lại không thể cầm chặt chuôi kiếm, cạch một tiếng, thanh kiếm rơi xuống đất, Lục Tuyết Kỳ thở dài, dù nàng có cố gắng thế nào, dẫu cho tu vi nội lực có tăng lên, thì tay phải vẫn không thể bình phục lại như trước.

"Tiền bối, tay phải của người bị thương sao?" Từ bên ngoài kết giới vang lên một giọng nói quen thuộc, Lục Tuyết Kỳ quay lại nhìn, lại là vị tiểu sư đệ và con khỉ ngày hôm qua.

Lục Tuyết Kỳ không trả lời, cúi người nhặt kiếm lên, lại thấy Trương Tiểu Phàm nói tiếp: "Tiền bối, tại sao người không dùng tay trái? Trước ở thôn con có Đào đại thúc lúc đi đốn củi bị thương tay phải, ngay cả đũa cũng không cầm được, về sau thúc ấy đổi sang dùng tay trái, về sau còn là tiều phu số một ở Thảo Miếu thôn, không ai có thể bì kịp."

Cạch một tiếng, Lục Tuyết Kỳ giật mình, đánh rơi thanh kiếm vừa nhặt lên, "Thảo...!Miếu...!thôn?" Tình cảnh lúc trước lại hiện rõ ra trước mắt nàng, hình ảnh Dao Dao rơi xuống dưới vách núi thoáng hiện lên trong đầu.

Đúng rồi, vách đá nơi Dao Dao bị quẳng xuống, bên dưới chính là Thảo Miếu thôn, Lục Tuyết Kỳ cau mày, giơ tay lên che mắt, ép nước mắt không được chảy ra, nhưng hai chứ Dao Dao không ngừng luẩn quẩn trong tim nàng, mà mắt phải lại bắt đầu cảm thấy như bị thiêu đốt.

Trương Tiểu Phàm thấy có vấn đề, nghi ngại gọi: "Tiền bối? Tiền bối?"

"Ngươi là người của Thảo Miếu thôn?" Lục Tuyết Kỳ hỏi.

Trương Tiểu Phàm hơi khựng lại, thì ra tiền bối là nữ, hơn nữa nghe giọng thì không lớn hơn mình nhiều lắm, hắn gật đầu, "Vâng, nhà con ở Thảo Miếu thôn phía dưới Thanh Vân sơn."

"Ngươi tới Thanh Vân được bao lâu rồi?"

"Từ nửa năm trước." Trương Tiểu Phàm thành thật trả lời.

"Vậy một năm trước, ngươi có từng thấy một cặp mẹ con xuất hiện ở Thảo Miếu thôn không?" Lục Tuyết Kỳ có chút hi vọng hỏi.

Trương Tiểu Phàm nghĩ lại thật kĩ, lắc đầu nói: "Thật xin lỗi, tiền bối, con chưa từng thấy ai như vậy."

Lục Tuyết Kỳ không cam tâm hỏi hỏi tiếp: "Ngươi nhớ thật kĩ lại xem, hai người đó rơi xuống phía sau núi chỗ Thảo Miếu thôn, nơi đó có lẽ rất heo hút."

Trương Tiểu Phàm vẫn lắc đầu, "Tiền bối, con với Kinh Vũ thường hay đến chỗ sau núi chơi, còn tìm thấy rất nhiều nơi bí mật, nhưng chưa từng nhìn thấy hai người mà ngài nhắc đến."

Lục Tuyết Kỳ thất vọng ngồi sụp xuống đất, đúng vậy, sao có thể được? Nếu còn sống thì sao nàng lại không tìm thấy? Lúc trước, sau khi thương thế đã lành, nàng lập tức xuống núi đi tìm, nhưng lại không thấy chút tung tích nào.

"Tiền bối? Tiền bối?" Trương Tiểu Phàm lo lắng gọi.

Lục Tuyết Kỳ lấy lại tinh thần, nhớ tới những lời Trương Tiểu Phàm vừa nói, đổi sang dùng tay trái nhặt kiếm lên, sau đó siết thật chặt cán kiếm, sức mạnh có thừa, có thể cầm kiếm bằng tay trái, tại sao trước giờ nàng không nhận ra?

"Ngươi tên Trương Tiểu Phàm?" Lục Tuyết Kỳ ngồi xuống chỗ lúc trước.

Trương Tiểu Phàm gật đầu, "Vâng, còn tiền bối là? Người luôn tu luyện ở đây sao?"

"Ta là đệ tử Tiểu Trúc phong, coi như là sư tỷ của ngươi." Lục Tuyết Kỳ dùng tay trái vung kiếm, thử cảm giác một chút, trừ có chút không quen ra thì kiếm không hề rời tay rơi xuống đất.

"Sư tỷ?" Trương Tiểu Phàm tò mò nói, nghe thấy giọng nói thanh cao kia, không khỏi nhích lại gần kết giới, muốn ngắm nghía diện mạo của vị sư tỷ này, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy phần nào.

"Đúng vậy, nửa năm trước ta đến Tịnh Nguyệt đầm bế quan, ngươi là người ở Thảo Miếu thôn, tại sao lại lên Thanh Vân, để tu tiên sao?" Lục Tuyết Kỳ lơ đãng hỏi.

Trương Tiểu Phàm bỗng nhiên im lặng không nói gì, hắn cúi đầu, hốc mắt đỏ lên, Lục Tuyết Kỳ thấy có gì đó không đúng, chợt nhận ra đây là chuyện riêng của hắn, có lẽ nàng không nên hỏi nhiều, "Nếu ngươi không muốn nói thì..."

"Sư tỷ!" Trương Tiểu Phàm bỗng ngắt lời Lục Tuyết Kỳ, "Thảo Miếu thôn...!nửa năm trước bị thảm sát, cả thôn trừ đệ và Kinh Vũ, không còn ai sống sót."

Lục Tuyết Kỳ cau mày, cánh tay trái đang làm quen với kiếm chợt dừng tại, mắt nhìn về phía bóng người cô độc đứng ngoài kết giới kia, "Từ nửa năm trước? Chẳng lẽ là Ma Giáo?"

"Chưởng môn, sư phụ và các vị sư thúc đều nói là do Ma Giáo gây ra." Trong giọng Trương Tiểu Phàm mang theo chút căm hận.

"Cho nên..." Lục Tuyết Kỳ giật mình, cảm thấy đồng cảm với hắn, "Ngươi lên núi học nghệ là để báo thù?"

Trương Tiểu Phàm cắn môi, "Nếu có thể báo thù cho cha mẹ, đệ đương nhiên muốn báo, nhưng mà...!Sư phụ nói với đệ, nếu đệ bái sư học nghệ để báo thù, sư phụ sẽ không thu nhận đệ.

Sư phụ nói, thân là đệ tử của Thanh Vân Đại Trúc phong, phải vì thiên địa mà lập tâm, vì sinh dân mà lập mệnh, vì vãng thánh mà kế thừa tuyệt học, vì vạn thế mà gây dựng thái bình (*), không thể để cho hận thù che mờ mắt."

Lục Tuyết Kỳ ngẩn ra, lúc trước nàng bái sư học nghệ là để trở nên mạnh mẽ, để có thể bảo vệ Dao Dao, nhưng giờ Dao Dao đã bị Ma Giáo hãm hại, trong lòng nàng mang đầy cừu hận, đã quên mất mục đích ban đầu, rốt cuộc nàng nên làm thế nào đây? Lục Tuyết Kỳ cảm thấy mâu thuẫn nội tâm vô cùng.

Trương Tiểu Phàm không biết tình trạng Lục Tuyết Kỳ, tiếp tục nói: "Ngay cả trên hoành phi treo trong các phòng ở Đại Trúc phong cũng có viết lập tâm – lập mệnh, sư phụ bảo là muốn mọi người lúc nào cũng nhớ đến môn quy của Đại Trúc phong."

"Lập tâm...!lập mệnh?" Lục Tuyết Kỳ không ngừng nhắc đi nhắc lại bốn chữ này, nàng biết mình nên như lời Điền sư thúc nói, không được để cừu hận chiếm lấy nội tâm mình.

Nhưng nàng không thể nào quên được, ngày nào còn chưa diệt trừ tên Ma Giáo kia, ngày ấy khúc mắc trong lòng nàng còn chưa được cởi bỏ.

Lục Tuyết Kỳ giơ tay phải của mình lên, khẽ nói, "Dao Dao, ta sẽ không quên, vĩnh viên không bao giờ quên!"

"Tiểu Phàm...!Ngươi thật sự có thể buông bỏ...!mối hận ở Thảo Miếu thôn sao?" Lục Tuyết Kỳ nhẹ giọng hỏi.

Trương Tiểu Phàm cúi mặt, không biết nên nói thế nào, "Đệ...!không bỏ được, nhưng mà...!lại không thể trái lời sư phụ dạy, đệ cũng không biết nữa."

"Vậy là được rồi, điều đó cho thấy trái tim ngươi không bị thù hận chiếm giữ." Lục Tuyết Kỳ nói.

"Sư tỷ..." Trương Tiểu Phàm thấp thỏm hỏi, "Đôi mẹ con mà tỷ vừa nói tới là người quan trọng của tỷ sao?"

"Đúng thế, họ là hai thân nhân duy nhất của ta trên thế gian này" Lục Tuyết Kỳ đau thương nói.

"Hai người đó..." Trương Tiểu Phàm suy đoán, "Cũng bị Ma Giáo..."

"Tiểu Phàm, nói cho ta nghe một chút về chuyện của ngươi và người tên Kinh Vũ kia đi, hiện tại các ngươi cũng là người thân duy nhất còn lại của nhau." Lục Tuyết Kỳ vuốt nhẹ tay phải mình, cảm giác nóng rực ở mắt phải cũng trở nên đau đớn lạ thường, nhưng lại làm nàng cảm nhận rõ ràng quãng thời gian ngắn ngủi tươi đẹp từng được ở bên Dao Dao.

"Kinh Vũ à," Trương Tiểu Phàm có chút tự hào nói, "Kinh Vũ rất lợi hại, thiên tư huynh ấy tốt, vừa vào Thanh Vân, các vị sư thúc đã tranh nhau nhận huynh ấy làm đồ đệ, cuối cùng thì bái Thương Tùng sư thúc làm thầy...!Trước kia khi chúng ta còn ở Thảo Miếu thôn..."

(*): Vi thiên địa lập tâm, vi sinh dân lập mệnh, vi vãng thánh kế tuyệt học, vi vạn thế khai thái bình (为天地立心, 为生民立命, 为往圣继绝学, 为万世开太平):

Bốn câu nói của Trương Tái, một nhà lý học nổi tiếng thời Bắc Tống.

Ý nghĩa có thể tạm hiểu như sau:

Vi thiên địa lập tâm: Định ra hệ thống đạo đức, luân lý cho thiên hạ.

Vi sinh dân lập mệnh: Giúp nhân sinh xác định mục đích, quyết định ý nghĩa sinh mạng.

Vi vãng thánh kế tuyệt học: Kế thừa truyền thống học thuật từ tiền nhân.

Vi vạn thế khai thái bình: Gây dựng thái bình cho muôn đời..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play