Thanh Vân môn còn đang đắm chìm trong dư âm Thất Mạch Hội Võ, rất nhiều đệ tử thấy tứ cường năm nay có thể được truyền công Càn Khôn Cửu Nghi đỉnh thì trong lòng ghen tị không thôi, ai nấy đều bắt đầu chăm chỉ tu luyện, quyết tâm sẽ vào được bán kết lần hội vũ tới.
Còn bốn người đang được chúng đệ tử ghen tị, lúc này lại đang vô cùng thảnh thơi, Trương Tiểu Phàm, Lâm Kinh Vũ và Tăng Thư Thư đều đang mặc sức chè chén trong Hắc Trúc lâm, vô cùng vui vẻ; Lục Tuyết Kỳ thì đang dạo bước về Tiểu Trúc phong, thầm mong được gặp lại Dao Dao ngay lúc này, lát nữa sẽ phải dặn muội ấy, không được tùy tiện sử dụng công pháp.
Lúc đó, trên Tiểu Trúc phong tĩnh lặng lạ thường, giống như một khoảng lặng trước cơn bão vậy, quỷ dị và nguy hiểm.
Trong đại sảnh, Thủy Nguyệt nhìn Bích Dao trong lốt Thu Tư trầm mặc không nói, giận dữ đập bàn đứng dậy, "Ngươi là kẻ nào mà dám giả mạo đệ tử Tiểu Trúc phong ta trà trộn vào Thanh Vân?"
Bích Dao cũng không tiếp tục đóng giả làm đệ tử Thanh Vân nữa, nàng khẽ phất tay, khôi phục hình dạng ban đầu, "Hừ! Bà quản được ta sao, ta muốn tới thì tới." Nói xong đưa tay nghịch mấy sợi tóc rủ xuống trước mặt mình, nhìn Thủy Nguyệt vẻ tinh nghịch.
Văn Mẫn chẳng biết tại sao bỗng nhiên bật cười, sau đó nhận ra mình vừa hành động thất lễ, vội nghiêm mặt lại, hóa ra nàng chính là Thu Tư suốt bấy lâu nay, chẳng trách mình luôn thấy Thu Tư không giống Thu Tư, nàng thậm chí còn cảm thấy Thu Tư này không hề có ác ý, nhưng mà...!Văn Mẫn nhìn Thủy Nguyệt, nét mặt hầm hầm, sư phụ dường như lại không nghĩ như vậy.
Thủy Nguyệt quả nhiên bị Bích Dao chọc giận, chợt nghĩ đến chuyện nàng suốt ngày quấn lấy Lục Tuyết Kỳ, trong lòng cả kinh, "Ngươi tiếp cận Tuyết Kỳ vì mục đích gì?"
Bích Dao thoáng giật mình, sau đó dửng dưng nói: "Nghe nói nàng ta là Thanh Vân đệ nhất lãnh mỹ nhân, ta chỉ muốn được mở rộng tầm mắt mà thôi."
"Ngươi!" Thủy Nguyệt biết nàng nói dối, cũng không định nhiều lời, lừ mắt ra hiệu cho các đệ tử xung quanh, mọi người đồng loạt rút kiếm ra, chỉ vào Bích Dao, sau đó lao về phía nàng.
Bích Dao mặt vô cảm, pháp quyết không ngừng biến hóa, từng bước lùi ra đình viện, sau mấy chiêu, mười mấy đệ tử không ai có thể chạm được đến người nàng.
Thủy Nguyệt nhìn thấy linh lực màu lục, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo, "Thì ra là ngươi!" Từ sau Thất Mạch Hội Võ, linh lực thoát ra từ người Lục Tuyết Kỳ luôn khiến bà canh cánh trong lòng, Lục Tuyết Kỳ là đệ tử bà tự hào nhất, bà tuyệt đối không thể để bất kỳ chuyện gì xảy ra với Lục Tuyết Kỳ, không ngờ kẻ địch lại ở ngay bên cạnh Lục Tuyết Kỳ, chẳng trách lúc Lục Tuyết Kỳ và Trương Tiểu Phàm tỷ võ, bà luôn cảm thấy Lục Tuyết Kỳ có điều khác thường, chắc chắn là do kẻ này gây ra.
"Yêu nhân to gan, dám hãm hại đồ nhi của ta!" Thủy Nguyệt lao vụt tới, các đệ tử đang vây quanh Bích Dao lập tức rút lui, Bích Dao hoảng sợ, vội xoay người lại đỡ, nhưng không thể địch lại nội lực thâm hậu của Thủy Nguyệt, liên tiếp bị đánh lui về sau.
"Nói, rốt cuộc là kẻ nào đã phái ngươi đến đây hại Tuyết Kỳ?" Thủy Nguyệt tin rằng chính Bích Dao đã đả thương Lục Tuyết Kỳ.
Bích Dao kinh ngạc, cái bà Thủy Nguyệt này sao lại đa nghi quá thế, nàng sao có thể làm hại tiểu Kỳ được?
"Còn không chịu thú nhận?" Thủy Nguyệt hỏi dồn dập, "Lúc ở Thất Mạch Hội Võ, ngươi đã làm gì với Tuyết Kỳ, tại sao Tuyết Kỳ bị trọng thương nửa tháng mới tỉnh?"
Đối mặt với những lời chất vấn của Thủy Nguyệt, Bích Dao chỉ cúi đầu, dường như chuyện tiểu Kỳ có tâm ma, những người khác không ai biết gì cả, nếu bây giờ nàng có nói ra, đối phương chưa chắc sẽ tin, đành im lặng không nói gì.
"Rõ ràng linh lực của ngươi hôm đó đã tỏa ra từ người Tuyết Kỳ, còn muốn xảo biện?" Thủy Nguyệt thấy Bích Dao im lặng, liền giận điên nói.
"Không sai, chính là ta." Bích Dao ngẩng lên đồng thời thừa nhận, "Nhưng ta không hề làm hại tỷ ấy."
Thủy Nguyệt dĩ nhiên không tin, chỉ vung kiếm lên tấn công Bích Dao, Bích Dao không dám chủ quan, tập trung sử dụng Thương Tâm hoa để đối phó với Thủy Nguyệt.
"Thương Tâm hoa?" Thủy Nguyệt quắc mắt, "Hóa ra ngươi là người của Quỷ Vương tông?"
"Đúng thế thì sao?" Bích Dao thu tay lại, trên mặt không hề có vẻ sợ hãi.
"Hay lắm!" Thủy Nguyệt vốn rất căm thù người trong Ma Giáo, Quỷ Vương tông lại còn là kẻ thù không đội trời chung với Thanh Vân, "Hôm nay, ta phải bắt lấy gian tế Ma Giáo nhà ngươi!"
Bích Dao không dám bất cẩn, từng đợt hương hoa tỏa ra từ tay nàng, khiến các đệ tử xung quanh ai nấy đều rùng mình, ánh mắt trở nên đờ đẫn.
"Cẩn thận! Hương hoa của ả ta có thể khiến người khác hôn mê đấy." Thu Tư ngửi thấy mùi hương quen thuộc, vội đưa tay lên che mũi miệng, đồng thời lớn tiếng nhắc nhở đồng môn, nhưng vẫn chậm một bước, rất nhiều đệ tử đã gục xuống bất tỉnh.
Thủy Nguyệt đạo hạnh thâm hậu, mặc dù lúc đầu cử động có hơi bị chậm lại, nhưng trong chốc lát đã khôi phục bình thường, "Hừ! Yêu nữ Ma Giáo quả nhiên gian trá!"
Thấy kiếm Thủy Nguyệt đánh tới, Bích Dao vội nghiêng người tránh, sau đó dùng tay chặn lại mũi kiếm của đối phương, Thủy Nguyệt cử động một ngón tay trái, một luồng linh lực lập tức được truyền vào kiếm, thanh kiếm rung lên, tiếp tục đâm tới, nội lực Bích Dao không bằng, liên tiếp bị dồn về sau.
Khi nàng vừa kịp đứng vững, kiếm của Thủy Nguyệt đã chuẩn bị tiến công, sấm sét từ trên trời giáng xuống lưỡi kiếm, sau đó một tia sét phóng ra, đánh thẳng hướng Bích Dao.
Bích Dao vội thi triển pháp lực Thương Tâm hoa, một bức màn lục sắc tức thì hiện ra phía trước nàng, nhưng tia sét vừa lao tới, bức màn lập tức kêu lên răng rắc rồi vỡ vụn, Bích Dao bị sét đánh trúng lồng ngực, người bị hất tung ra sau, miệng phun ra máu tươi.
Lục Tuyết Kỳ vừa bước từ Hồng Kiều trên Tiểu Trúc phong xuống, liền thấy sấm sét từ trên thiên không đánh xuống, nàng dừng bước, cau mày nhìn về hướng đó, rõ ràng là đình viện Tiểu Trúc phong, "Sư phụ?" rồi ngay lập tức sải bước nhanh hơn, trong lòng bỗng nhiên thấy bất an, chẳng lẽ là...!Dao Dao?
Bích Dao nằm trên mặt đất, tay ôm ngực, trong ánh mắt không hề có ý khuất phục, Thủy Nguyệt căn dặn những đệ tử đã tỉnh lại, "Bắt nó lại!"
"Vâng!" Các đệ tử đồng loạt chạy tới, Bích Dao vừa nhỏm người dậy, lập tức thi triển pháp lực Thương Tâm hoa, một làn sương mù lục sắc tỏa ra khiến chúng đệ tử cả kinh, nghĩ là mùi hương ban nãy, vội đứng lại lấy tay bịt mũi, Bích Dao đắc ý bật cười, chờ sau khi màn sương mù dày đặc che kín tầm nhìn bọn họ, ngay lập tức tiêu biến thành một luồng lục quang, không để lại dấu tích gì.
Khi màn sương mù tan đi, mọi người mới phát hiện Bích Dao đang nằm trên đất đã biến mất từ lâu, Văn Mẫn bước tới kiểm tra, sau đó quay lại bẩm báo, "Sư phụ, Thu...!À, nàng ta đã mất tích rồi ạ."
Thủy Nguyệt tức điên, không ngờ nó lại có thể biến mất ngay dưới mắt mình, "Lục soát cho ta, lục soát mọi ngóc ngách trên Thanh Vân sơn, nhất định phải bắt được yêu nữ Ma Giáo đó!"
"Vâng!" Chúng đệ tử nhận lệnh lui ra ngoài, Văn Mẫn mới do dự tiến lên, "Sư phụ, còn sư muội..."
Thủy Nguyệt thu lại nộ khí, "Kể rõ cho nó biết, yêu nhân Ma Giáo trà trộn vào Tiểu Trúc phong ta, chính là nhắm tới Tuyết Kỳ, để nó cẩn thận đề phòng."
"Vâng, thưa sư phụ." Văn Mẫn gật đầu đáp.
Thủy Nguyệt quay sang Thu Tư nói: "Thu Tư, con về chuẩn bị một chút, rồi theo ta đi Thông Thiên phong, bẩm báo lại hết cho Chưởng môn sư huynh."
"Đệ tử tuân lệnh." Thu Tư nghiêm chỉnh hành lễ, sau đó lui về phòng mình.
Văn Mẫn nhìn theo bóng Thu Tư, trong bụng thầm than, tại sao nàng lại thấy Thu Tư trước kia đáng yêu hơn vậy? Không biết sư muội sau khi biết sẽ cảm thấy thế nào, thấy sư muội sau bao lâu mới chịu mở lòng, nàng lại có chút không nỡ.
Lục Tuyết Kỳ vừa về tới Tiểu Trúc phong liền nhận ra có điều dị thường, các đệ tử thường hay ở đây lại không thấy đâu, còn những người khác ai cũng vội vội vàng vàng, đề cao cảnh giác.
Nàng khẽ nhíu mày, bất an trong lòng trở nên mãnh liệt, Lục Tuyết Kỳ bước nhanh về phía đình viện, đó là nơi khi từ biệt, Dao Dao đã nói sẽ chờ nàng quay lại.
Vừa vào đình viện, Lục Tuyết Kỳ thoáng thấy một bóng hình quen thuộc đứng dưới gốc đại thụ, cước bộ liền chậm lại, bước tới cạnh người kia, đối phương từ từ quay sang, Lục Tuyết Kỳ ánh mắt sáng lên vẻ vui mừng, bước nhanh tới, "Dao..." nhưng vừa bắt gặp ánh mắt đối phương, nàng bỗng nhiên đứng lại, bất giác lui về sau, nàng...!không phải là Dao Dao.
Thu Tư nghi ngờ nhìn nữ tử phi phàm trước mặt, dựa vào trang phục thì hẳn là đệ tử Tiểu Trúc phong, hơn nữa trong tay nàng còn cầm Thiên Gia kiếm, liền đoán ra thân phận Lục Tuyết Kỳ, nên nàng cung kính hành lễ, "Thu Tư bái kiến Lục sư tỷ."
"Thu Tư?" Lục Tuyết Kỳ khẽ nói.
Thu Tư cho là Lục Tuyết Kỳ không phân biệt được nàng và người giả mạo lúc trước, bèn giải thích: "Sư tỷ có điều chưa biết, Thu Tư trước đây là do một kẻ trong Ma Giáo cải trang, ẩn náu trong Tiểu Trúc phong, không rõ có mưu đồ gì."
"Vậy...!cô nương ấy thế nào rồi?" Lục Tuyết Kỳ siết chặt tay, không nhận ra được đang có tâm tư gì.
"Ả ta đã bị sư phụ đả thương, hiện tại đang lẩn trốn, sư phụ đã lệnh cho các đệ tử toàn lực truy bắt."
Lục Tuyết Kỳ không khỏi giật mình, Dao Dao bị thương?! Thu Tư nhìn phản ứng kỳ quái của Lục Tuyết Kỳ vẻ hoang mang.
Văn Mẫn đang chờ Lục Tuyết Kỳ, vừa lại gần liền nhận ra không khí quỷ dị giữa Lục Tuyết Kỳ và Thu Tư, nàng cả kinh, vội bước tới, "Thu sư muội, muội mau đi đi, sư phụ đang chờ muội đấy."
"Vâng, Đại sư tỷ." Thu Tư tỉnh ra, vội vàng cáo lui, trước khi đi còn ngoái lại liếc Lục Tuyết Kỳ một cái, thì ra đó chính là đệ tử sư phụ tâm đắc nhất - Lục Tuyết Kỳ.
Văn Mẫn lo lắng nhìn Lục Tuyết Kỳ, "Sư muội..."
"Muội ấy bị thương sao?" Trong đầu Lục Tuyết Kỳ toàn là hình ảnh Bích Dao cả người đầy máu, trong lòng hết sức sợ hãi, không dễ gì mới được gặp lại, tại sao chúng ta lúc nào cũng chưa kịp nói lời từ biệt mà phải chia xa như vậy.
Văn Mẫn cắn môi gật đầu, sư muội quả nhiên rất đau lòng, nàng không muốn nhưng vẫn kể lại hết mọi chuyện: "Nàng ấy bị sư phụ dùng thiên lôi đả thương, sư phụ nói phải dặn muội đề phòng, vì dù sao nàng ta cũng nhắm đến muội."
Đồng tử Lục Tuyết Kỳ hơi dãn ra, nàng quay đầu nhìn Văn Mẫn, "Sư tỷ cũng như sư phụ, nghĩ rằng muội ấy muốn làm hại ta."
Văn Mẫn lắc đầu nguầy nguậy, "Không, ta thấy nàng ấy thật lòng với muội." Tuy Thanh Vân và Quỷ Vương tông là tử địch, nhưng người có thể làm sư muội mở lòng, nhất định không phải là người xấu, bởi vì nàng tin tưởng sư muội.
"Sư tỷ, cảm ơn tỷ." Câu cảm ơn này của Lục Tuyết Kỳ bao hàm rất nhiều điều, khiến Văn Mẫn nhất thời không kịp phản ứng.
Chợt Lục Tuyết Kỳ tiến lại, "Sư tỷ, muội ấy đi về hướng nào vậy?"
"À? Văn Mẫn chớp chớp mắt, "Nàng...!chắc là thoát theo hướng chân núi."
Lục Tuyết Kỳ nhận được thông tin, liền vội vàng chạy đi, Văn Mẫn gọi nàng lại, "Sư muội, muội đi đâu vậy?"
"Ta đi tìm muội ấy!" Lục Tuyết Kỳ dừng bước, nhưng không hề quay đầu lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước khiến Văn Mẫn có thể cảm nhận được quyết tâm của nàng, "Sư tỷ, thay ta nói xin lỗi với sư phụ."
"Mà..." Văn Mẫn chưa hiểu gì, "Xin lỗi cái gì mới được?" Văn Mẫn nhìn theo bóng Lục Tuyết Kỳ, chợt nhận ra, "Mình có phải đã nói điều không nên nói không?" Nàng tưởng rằng giữa Lục Tuyết Kỳ và Bích Dao là tình tỷ muội, chưa bao giờ nghĩ theo hướng khác.
Nhưng đây vốn là chuyện giữa hai người, vẫn nên để hai người tự giải quyết là hơn, hơn nữa người giả trang Thu Tư kia, nàng cảm thấy đối phương thật sự thích sư muội, bằng không lúc sư muội bị thương, nàng cần gì phải hao tâm tổn sức chăm sóc như thế.
Ôi, phiền phức thật, sư muội tự tiện xuống núi, phải khai báo với sư phụ thế nào đây ta.
Bích Dao chạy thẳng hướng xuống núi, sau lưng truy binh đuổi sát, lồng ngực nàng như sắp nổ tung, khiến cử động cũng bị chậm lại.
Vô tình lại chạy đến nơi lúc trước chia tay tiểu Kỳ, Bích Dao nhìn nơi này, bất giác cười khổ, quả nhiên đây chính là nơi nàng và tiểu Kỳ phải chia ly, dù là bảy năm trước hay là hiện tại cũng vậy.
Đệ tử Tiểu Trúc phong thấy Bích Dao bất ngờ đứng lại, các nàng khó hiểu đưa mắt nhìn nhau, vì sao ả ta lại không trốn đi, còn đứng đây làm gì?
Bích Dao hít sâu một cái, đúng thật, đây chính là hậu sơn chỗ Thảo Miếu thôn, không ngờ nàng lại chạy đến đây, tạo hóa đúng là trêu người, không biết lần này tiểu Kỳ có xuất hiện kịp lúc không nữa.
Nữ đệ tử Tiểu Trúc phong thấy Bích Dao bất động, trong đầu nhớ tới mệnh lệnh của Thủy Nguyệt, bèn quay sang gật đầu với nhau, rồi cùng xông lên bao vây Bích Dao, sau đó bày kiếm trận, phong tỏa mọi đường lui.
Bích Dao hoàn hồn, nhìn bộ dạng thận trọng của các nàng, bất giác phì cười, "Các ngươi kém xa Lục sư tỷ."
Một đệ tử cho rằng Bích Dao đang chế giễu Lục Tuyết Kỳ, liền đáp lại, "Không cho phép ngươi nhắc tới Lục sư tỷ!" Sau đó nhìn quanh, "Các tỷ muội, hôm nay chúng ta nhất định phải dạy cho ả một bài học!" Lục sư tỷ các nàng luôn tôn kính nay lại bị kẻ khác chế nhạo, nên nhất định phải đòi lại công bằng cho Lục sư tỷ.
Các đệ tử Tiểu Trúc phong mặc dù kiếm pháp từng người không quá điêu luyện, nhưng nhiều người hợp thành một kiếm trận thì uy lực không nhỏ, Bích Dao nhất thời bị vây bên trong, không cách nào né tránh hết được, hơn nữa vết thương trên người nàng dường như bắt đầu phát tác, khiến thể lực không thể gắng gượng thêm được nữa, bị trận pháp đánh bay.
Lúc ngã xuống, Bích Dao chợt nhớ lại những ký ức với Lục Tuyết Kỳ khi ở Thanh Vân, bỗng nhiên thấy bị bắt về cũng tốt, ít nhất nàng cũng có thể được gặp lại tiểu Kỳ, chỉ là không biết giữa Thanh Vân và mình, tiểu Kỳ sẽ lựa chọn bên nào.
Bất ngờ tiếng phương kêu vang lên, Bích Dao được một người ôm vào lòng, nàng quay đầu lại kinh hỉ nói: "Tiểu..."
U Cơ cúi đầu cau mày, "Đến lúc nào rồi con còn nhớ đến nó?"
Ngữ điệu trách cứ của U Cơ khiến Bích Dao ỉu xìu, nàng không cố gắng gồng mình lên nữa, đôi mắt nặng trĩu cuối cùng nhắm lại, ngất đi.
U Cơ kiểm tra thấy thương thế Bích Dao rất nặng, ánh mắt đanh lại, trừng mắt nhìn những đệ tử bên dưới, "Là các ngươi đã đả thương Bích Dao?"
Đệ tử Tiểu Trúc phong nắm chặt kiếm trong tay, bày xong thế trận, trực giác mách bảo người này rất khó đối phó.
U Cơ thờ ơ liếc xuống, tay phải vung một cái, một chiếc roi lập tức xuất hiện, U Cơ liên tiếp vung roi tấn công, đệ tử Tiểu Trúc phong không hề có khả năng chống trả, khắp người đều có vết roi quất, y phục cũng bị xé nát.
"Hừ, dám đả thương Bích Dao, coi như các người có món hời rồi, bây giờ ta sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho các ngươi." Sát khí U Cơ đột nhiên bạo tăng, ra tay không chút lưu tình, một luồng linh lực màu tím cực mạnh ập về phía đệ tử Tiểu Trúc phong.
Bất ngờ tiếng sấm rền vang, luồng sét đánh xuống chặn lại công kích của U Cơ, quỹ đạo luồng linh lực chệch đi, vách đá bị đánh trúng lập tức đổ rầm xuống, có thể thấy uy lực của nó mạnh đến mức nào.
Ngay sau đó một người áo trắng xuất hiện, tay cầm Thiên Gia kiếm, trên thân kiếm như bắn ra lôi điện.
" Lục sư tỷ!" Các đệ tử đằng sau kinh hỉ gọi.
Lục Tuyết Kỳ quay đầu lại, nét mặt lạnh lùng, "Mau đưa các tỷ muội trở về chữa thương."
"Nhưng mà..." Một đệ tử không đành lòng để một mình Lục Tuyết Kỳ ở lại, lo lắng nói.
"Yên tâm, nơi này cứ giao cho ta." Vẻ mặt tự tin Lục Tuyết Kỳ khiến các đệ tử an tâm hơn rất nhiều, sau đó cùng đỡ nhau dậy quay về Tiểu Trúc phong.
U Cơ nhìn người Bích Dao lúc nào cũng mong nhớ, liền nổi cơn thịnh nộ, "Sao hả, bảo bọn chúng lui về, ngươi định đối phó với chúng ta thế nào?"
Ánh mắt Lục Tuyết Kỳ không hề rời khỏi Bích Dao đang nằm trong tay U Cơ, nàng lắc đầu, thu lại Thiên Gia kiếm rồi chậm rãi bước tới, "Dao Dao...!Muội ấy sao rồi?"
U Cơ phủi tay, "Còn phải hỏi ngươi đã đả thương nó nặng thế nào sao?" Nhìn lôi điện của Lục Tuyết Kỳ, U Cơ nghĩ rằng thương tích trên người Bích Dao hẳn là do nàng ban tặng.
Ngọn roi lướt qua mặt Lục Tuyết Kỳ, da nàng lập tức rách toác, nhưng Lục Tuyết Kỳ vẫn không biến sắc, tiếp tục bước tới.
U Cơ tức giận, "Ngươi..." Sau đó lại giơ roi lên cao, "Thương tích trên người Bích Dao chính là do lôi điện của ngươi gây ra, ngươi còn ở đó giả vờ không biết." U Cơ cho rằng Lục Tuyết Kỳ chính là người đã đả thương Bích Dao, bởi vì trong số những đệ tử đuổi theo, chỉ có nàng là có chiêu thức hoán lôi.
Lục Tuyết Kỳ dừng bước, nàng không thể phản bác, Bích Dao đúng là do nàng đả thương, Lục Tuyết Kỳ cúi đầu nói: "Hai người mau đi đi."
U Cơ thu hồi roi, "Hừ!" rồi ôm Bích Dao bước lên Hỏa phượng hoàng.
Hỏa phượng kêu một tiếng rồi bay khỏi đó.
Lục Tuyết Kỳ nhìn theo hướng hai người rời đi, nắm đấm cuộn chặt lại, nàng quay đầu nhìn Thanh Vân, cuối cùng phi thân ngự kiếm lao vút đi..