Thông Thiên phong trên Thanh Vân, một con Thủy Kỳ Lân toàn thân xanh biếc ở trên không trung giận dữ lao tới, còn hai người đang đứng chặn đường nó là Lục Tuyết Kỳ và Thu Tư, hai nàng cố gắng áp chế Linh Tôn, nhưng hiện tại đã sắp đến cực hạn, mồ hôi không ngừng túa ra, rõ ràng là sắp không chịu nổi nữa.
Đúng lúc đó, Chưởng môn chân nhân bỗng từ trên trời bay xuống, chắn giữa hai người Lục Tuyết Kỳ và Linh Tôn, ông vung hai tay, tung nội lực chống lại linh lực đang bùng nổ của Linh Tôn, khiến Lục Tuyết Kỳ và Thu Tư cùng cảm thấy áp lực trên người tụt giảm, ngay sau đó lập tức hạ xuống.
Sau khi đứng xuống đất, Thu Tư vội vàng bước tới cạnh Lục Tuyết Kỳ, kéo tay nàng, "Lục sư tỷ, tỷ không sao chứ?"
Vì Thu Tư bước tới gần Lục Tuyết Kỳ nên mùi hương càng trở nên rõ ràng, trong mắt Lục Tuyết Kỳ thoáng chút kinh ngạc, nét mặt cứng lại nhìn Thu Tư.
"Lục sư tỷ?" Thu Tư không hiểu Lục Tuyết Kỳ đang làm gì, tại sao lại nhìn mình như thế, cứ như muốn nhìn thấu nàng vậy, nàng không khỏi nhìn lảng sang chỗ khác, có chút chột dạ.
Đạo Huyền thấy hai đệ tử đã an toàn hạ xuống, liền tập trung vào việc khống chế Linh Tôn, một lát sau, Linh Tôn trở lại bình thường, liếc mắt nhìn Trương Tiểu Phàm xong quay đi, biến mất vào hồ nước, bầu trời cũng trở nên quang đãng.
Đạo Huyền chắp hai tay sau lưng, nhìn theo Linh Tôn, mắt lộ vẻ nghi ngờ, ông quay sang Thương Tùng và Điền Bất Dịch vừa chạy tới nói: "Ta đi xem Linh Tôn gặp chuyện gì, nơi này giao cho các đệ."
Thương Tùng và Điền Bất Dịch cùng gật đầu, Đạo Huyền mới yên lòng phi thân về hướng hồ nước.
Thương Tùng quay qua các đệ tử giải thích, "Vừa rồi là khảo nghiệm Linh Tôn giao cho chúng đệ tử, thử thách lòng cam đảm của mọi người, bây giờ đã không còn chuyện gì nữa, những ai tham gia hội vũ, theo thứ tự đi vào Ngọc Thanh điện."
Chúng đệ tử chợt hiểu ra, liền đáp lại "Vâng!" rồi đi về hướng Ngọc Thanh điện.
Đợi sau khi các đệ tử đã tản đi hết, Thương Tùng mới sầm mặt nhìn về phía Lục Tuyết Kỳ.
"Lục sư điệt!" Tiếng Thương Tùng vang lên, Lục Tuyết Kỳ liền dừng bước, xoay người chắp tay hành lễ, "Lục Tuyết Kỳ bái kiến sư thúc."
Thương Tùng biểu cảm lạnh lùng, "Ngươi có biết mạo phạm Linh Tôn thì sẽ bị xử phạt thế nào không?"
Lục Tuyết Kỳ lấy làm lạ, "Không biết ý sư thúc là gì?" Thu Tư đứng cạnh nhìn Thương Tùng, càng nhìn càng thấy không vừa mắt, nàng vốn cảm thấy người tên Thương Tùng cố ý muốn làm phiền Lục sư tỷ.
"Hừ, Linh Tôn đang nghỉ ngơi, đột nhiên đùng đùng nổi giận, khi chúng ta đến nơi chỉ thấy các ngươi đang giao thủ với Linh Tôn, nếu không phải là các ngươi đã xúc phạm Linh Tôn thì có thể là ai?" Thương Tùng nghiêm mặt nói.
Ánh mắt Lục Tuyết Kỳ không tỏ ý gì, nàng suy nghĩ chốc lát rồi cam tâm nói: "Xin mặc sư thúc xử trí."
"Vậy sao?" Thương Tùng nhìn nàng vẻ hứng thú, gã vốn cho rằng nàng sẽ cố gắng giải thích, không ngờ nàng lại sẵn sàng nhận tất cả trách nhiệm, điều này ngược lại khiến gã cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng dù sao gã cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, "Ngươi cũng biết sẽ bị phạt thế nào, ngươi nghĩ mình chịu nổi sao?"
"Xin tùy sư thúc xử lý." Lục Tuyết Kỳ lễ độ nói.
Trương Tiểu Phàm thấy thế, trong lòng hắn luôn thấy sư tỷ bị oan, ban nãy Linh Tôn hình như là lao về phía hắn.
Hắn không kịp nghĩ gì nhiều, định bước tới, nhưng lại Lâm Kinh Vũ cản lại, dùng mắt ra hiệu cho hắn đừng manh động.
Sau đó Lâm Kinh Vũ bước tới bên Thương Tùng, thành thật nói: "Sư phụ, Lục sư tỷ chỉ muốn bảo vệ sư đệ chúng con, hoàn toàn không có ý mạo phạm Linh Tôn."
"Kinh Vũ, con tránh ra!" Thương Tùng nghiêm nghị quát, Lâm Kinh Vũ kiên quyết không nhượng bộ, "Sư phụ!"
Điền Bất Dịch cười khinh khỉnh, "Sư huynh, nếu huynh muốn thừa cơ này đả kích Tiểu Trúc phong, để đệ tử mình có thêm mấy phần cơ hội chiến thắng ở Thất Mạch Hội Vũ, thì ta nghĩ không cần, ở đây có nhiều người chứng kiến như vậy, không dễ cho huynh lộng ngôn đâu."
"Điền Bất Dịch! "Thương Tùng trong lòng quặn thắt, có chút thở gấp nói, gã vung tay, mặt bừng bừng tức giận, "Một khi đã trông coi Giới Luật đường thì phải thưởng phạt phân minh."
Thu Tư nhìn bầu không khí căn thẳng, nàng đảo mắt rồi tiến lên xin được tạ tội, "Tất cả đều do đệ tử mạo phạm Linh Tôn, khiến Lục sư tỷ phải ra tay bảo vệ, đệ tử xin tự nguyện rút khỏi Thất Mạch Hội Vũ, xin sư thúc bớt giận."
Câu nói của Thu Tư đều khiến mọi người giật mình, Điền Bất Dịch phản ứng nhanh nhất, "Sư huynh, nếu huynh còn khăng khăng làm to chuyện, có thể sẽ bị nói là không rộng lượng đấy."
Sắc mặt Thương Tùng tái mét, "Hừ!" rồi đành quay người rời đi, Điền Bất Dịch liếc Thu Tư một cái, khẽ thở dài, sau đó khi đi ngang qua Trương Tiểu Phàm cũng liếc nhìn hắn, Trương Tiểu Phàm cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Điền Bất Dịch.
Điền Bất Dịch lắc đầu thở dài, cố gắng kiềm chế không buông lời quở trách hắn, chỉ phủi tay rời đi.
Trương Tiểu Phàm tiến lại, "Sư tỷ, Thu sư tỷ, thật xin lỗi, tất cả đều là do đệ."
"Không liên quan đến ngươi," Thu Tư vỗ vai Trương Tiểu Phàm, "Ai bảo người đúng lúc đó lại đứng trước mặt Linh Tôn, không phải là muốn làm mục tiêu của Linh Tôn sao?"
"Thu sư tỷ..." Trương Tiểu Phàm thoáng buồn rầu, bây giờ nàng còn có tâm trạng nói đùa.
"Thôi được rồi, tên ngốc, đừng cúi mặt tiu nghỉu nữa," Thu Tư không chút bận tâm, nói, "Không phải là Thất Mạch Hội Vũ sao, Tiểu Trúc phong chúng ta chỉ cần Lục sư tỷ là được, ta như vậy càng dễ dàng cổ vũ cho ngươi!" Vừa nói, ánh mắt sáng rực của nàng vừa quay sang nhìn Lục Tuyết Kỳ.
Lục Tuyết Kỳ không nhìn gì đến ánh mắt của nàng, "Tiểu Phàm, đệ không có lỗi, đệ phải giữ bình tĩnh, đừng để bị bên ngoài làm rối loạn." Trương Tiểu Phàm câu hiểu câu không gật đầu, lời sư tỷ hình như còn có hàm ý khác.
Lâm Kinh Vũ cũng có chút lúng túng, "Sư phụ, người...!vô cùng xin lỗi mọi người."
Lục Tuyết Kỳ khẽ gật đầu, "Chúng ta đi đến Ngọc Thanh điện thôi." Lâm Kinh Vũ nghe vậy, cũng không nói thêm gì nữa, cùng Trương Tiểu Phàm đi trước.
Thu Tư thấy Lục Tuyết Kỳ còn đứng yên tại chỗ, không đi cùng mọi người, mắt lộ vẻ không hiểu.
Bất ngờ Lục Tuyết Kỳ đột nhiên giữ tay nàng lại, Thu Tư thoáng kinh sợ, hai mắt trợn to.
Lục Tuyết Kỳ hạ mắt, nhìn xuống mu bàn tay Thu Tư, quả nhiên không có gì cả, đoạn nàng kéo tay lại, cả người Thu Tư liền lảo đảo ngã vào trong lòng.
Nhịp tim Thu Tư bỗng tăng nhanh, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập, nàng sợ bị Lục Tuyết Kỳ nghe thấy, nhưng cũng không muốn rời khỏi cái ôm này.
Lục Tuyết Kỳ chỉ khẽ ngửi, mặc dù rất nhạt, nhưng nàng không bao giờ quên được mùi hương này, nếu không phải đã thấy quen thuộc với nó, sợ rằng đến lúc này cũng chưa phát hiện ra.
"Lục...!sư tỷ?" Giọng nói yếu ớt của Thu Tư truyền đến, Lục Tuyết Kỳ hoàn hồn, vội thả nàng ra, ánh mắt phức tạp.
Thu Tư cúi đầu, không hề phát hiện ra, mặt nàng lúc này đã đỏ bừng rồi.
Lục Tuyết Kỳ cuối cùng nói một câu cảm tạ, "Cảm ơn." sau đó đi thẳng về phía Ngọc Thanh điện.
Thu Tư quay lại nhìn bóng lưng Lục Tuyết Kỳ, thở hắt ra một cái, đồng thời liên tục phẩy phẩy tay để mặt mình nhanh hạ nhiệt, "Phù, đúng là suýt chút nữa thì mình căng thẳng chết luôn rồi, cứ tiếp tục thế này, chắc mình sẽ vỡ tim mà chết mất thôi."
Trương Tiểu Phàm rầu rĩ không vui đi tới, Lâm Kinh Vũ phát hiện tâm tình của hắn lại thay đổi, "Tiểu Phàm, đệ ngươi làm sao vậy?"
"Kinh Vũ, huynh nói xem, có phải Linh Tôn ghét đệ không?" Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu, nét mặt như đưa đám.
"Ừm?" Lâm Kinh Vũ không hiểu, "Tại sao đệ lại nói như vậy?"
"Bởi vì Linh Tôn lần nào nhìn thấy đệ cũng rất tức giận, lần đầu tiên chúng ta tới đây cũng vậy." Trương Tiểu Phàm nhớ lại hai lần Linh Tôn nổi giận, dường như đều là nhắm vào hắn.
Lâm Kinh Vũ không phủ nhận, "Tiểu Phàm, đệ đừng suy nghĩ nhiều, Linh Tôn chỉ là tâm tình không tốt thôi."
Trương Tiểu Phàm đành cố gắng đè nén bất an trong lòng mà gật đầu.
Lâm Kinh Vũ vỗ vai hắn, nhìn Ngọc Thanh điện đã ở trước mặt, "Chúng ta đến nơi rồi."
Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu nhìn đại điện uy nghiêm, xưa kia khi Thảo Miếu thôn bị thảm sát, hắn và Kinh Vũ không còn chốn nương thân, chỉ có đường lên Thanh Vân.
Khi đó chúng quỳ trong đại điện, bởi vì Kinh Vũ thiên tư thông minh nên các thủ tọa đều tranh nhau thu nhận y làm đồ đệ, còn hắn bởi vì tư chất kém cỏi, không một ai chấp nhận hắn, cuối chỉ có sư phụ đồng ý thu nhận.
Nhớ lại chuyện cũ, Trương Tiểu Phàm hít vào một hơi thật sâu, rồi lập tức đuổi theo Lâm Kinh Vũ, lần thứ hai bước vào nơi này.
Vừa tiến vào đại điện, đã thấy Tăng Thư Thư lăng xăng chạy tới, "A, Tiểu Phàm, Kinh Vũ!"
Trương Tiểu Phàm quay lại, "Thư Thư."
Thấy Tăng Thư Thư nhìn quanh đại điện, Trương Tiểu Phàm hiểu ý, nói, "Sư tỷ còn ở đằng sau, lát nữa là đến thôi."
"Ừm," Ánh mắt Tăng Thư Thư lập tức nhìn ra ngoài cửa điện, "Tiểu Phàm, nghe nói Tuyết Kỳ có một tùy nữ, đệ đã gặp chưa?"
"Ý huynh là...!Thu sư tỷ?" Trương Tiểu Phàm gật đầu, "Đệ gặp rồi, tỷ ấy đang đi cùng sư tỷ ở bên ngoài điện."
Tăng Thư Thư liền thò người ra ngoài nhìn, Lâm Kinh Vũ không nhìn tiếp được nữa, bèn nói với Trương Tiểu Phàm: "Tiểu Phàm, ta đi trước đây."
"Ừm, được," Trương Tiểu Phàm gật đầu, Lâm Kinh Vũ hòa vào nhóm đệ tử Long Thủ phong, Trương Tiểu Phàm thấy Tăng Thư Thư vẫn đứng nhòm ra ngoài cửa, liền kéo y vào trong, "Được rồi mà, sư tỷ sẽ đến ngay thôi, huynh mau quay về chỗ của Phong Hồi phong đi."
"Ai bảo ta đang đợi Tuyết Kỳ," Tăng Thư Thư phớt lờ hắn nói, "Ta muốn xem xem cái kẻ gọi là tùy nữ theo Tuyết Kỳ trông ra sao."
"Hả?" Trương Tiểu Phàm kinh ngạc quay lại, nói vẻ sửng sốt, "Thư Thư, không phải huynh có hứng thú với Thu sư tỷ đấy chứ?"
"Ta có đó, làm sao?" Tăng Thư Thư không quay đầu lại nói.
Trương Tiểu Phàm liền nổi giận, lôi mạnh tay Tăng Thư Thư, "Tăng Thư Thư, ta không ngờ huynh là người như vậy đấy, ta đã nhìn lầm huynh rồi!"
Tăng Thư Thư lúc này mới quay đầu lại nhìn hắn, không hiểu gì nói: "Gì vậy, Tiểu Phàm, đệ tức giận cái gì thế?"
"Ta lúc nào cũng nghĩ huynh toàn tâm toàn ý với sư tỷ, không ngờ huynh lại là kẻ hoa tâm như vậy." Trương Tiểu Phàm tức giận bất bình nói.
Tăng Thư Thư hà hốc mồm, đột nhiên cười phá lên, ôm bụng dựa vào vai Trương Tiểu Phàm, "Tiểu Phàm ơi là Tiểu Phàm, đệ nghĩ đi đâu thế hả, ta chỉ tò mò không biết cô tùy nữ kia dùng phương pháp gì mà có thể khiến Tuyết Kỳ chú ý đến để học hỏi một ít mà thôi."
"Hả? À..." Trương Tiểu Phàm lúng túng không thôi, biết mình đã trách lầm Tăng Thư Thư, "Xin lỗi huynh, đệ cứ nghĩ là..."
Tăng Thư Thư lại vỗ vai hắn, Trương Tiểu Phàm thấy đau nên rụt vai lại, "Ta biết đệ quan tâm chuyện ta và Tuyết Kỳ, tức là đệ thấy ủng hộ bọn ta, đúng không?"
Trương Tiểu Phàm thấy Tăng Thư Thư nháy mắt ra hiệu liền quay đầu đi, ngượng ngùng trêu trọc hắn, có bao giờ sư tỷ để ý đến huynh đâu chứ.
"Hầy, ta bảo này, Tuyết Kỳ trước kia không phải như vậy đâu, khi còn nhỏ ta thường xuyên tìm muội ấy chơi, hồi đó muội ấy đáng yêu lắm, dáng người nhỏ xíu mà lúc nào cũng chăm chỉ luyện tập, cho nên ta thường kéo muội ấy đi chơi, hồi đó muội ấy vẫn còn hay mỉm cười, chứ không xa lánh người khác như bây giờ." Tăng Thư Thư tự kể chuyện của mình, Trương Tiểu Phàm sau khi nghe được liền nổi lòng hứng thú.
Hắn băn khoăn, "Vậy tại sao sư tỷ lại trở nên như thế này?"
Nói đến đây, ánh mắt Tăng Thư Thư chợt tối sầm, y thương cảm nói: "Nếu không phải bảy năm trước Tuyết Kỳ bị một tên trong Ma Giáo đánh trọng thương, thì bây giờ cũng không thành ra như thế này."
"Bảy năm trước?" Trương Tiểu Phàm lẩm bẩm, năm đó không phải là năm Thảo Miếu thôn bị thảm sát hay sao? Có lẽ nào sư tỷ đã đụng phải tên Ma Giáo đó? Trương Tiểu Phàm còn muốn hỏi tiếp nhưng Tăng Thư Thư vừa liếc thấy Lục Tuyết Kỳ liền bày ra bộ mặt hớn hở, bỏ Trương Tiểu Phàm lại mà chạy tới.
"Ôi trời..." Trương Tiểu Phàm cũng hết cách, Tăng Thư Thư vốn là như vậy, hắn đành quay lại hàng ngũ đệ tử Đại Trúc phong.
"Tuyết Kỳ!" Tăng Thư Thư cực kỳ cao hứng chạy tới cạnh Lục Tuyết Kỳ, "Tuyết Kỳ, đã lâu không gặp, ta nói muội nghe nè..." Hắn nói một tràng xong phát hiện Lục Tuyết Kỳ không hề chặn lời mình, hắn nhìn về phía Lục Tuyết Kỳ vẻ kỳ lạ, phát hiện nàng đang ngẩn ra? Tăng Thư Thư mở to mắt, khuông mặt Tuyết Kỳ lúc trầm tư cũng rất xinh đẹp nha.
Lục Tuyết Kỳ bước thẳng tới hàng dành cho đệ tử Tiểu Trúc phong, Tăng Thư Thư không muốn lại bị các nữ đệ tử Tiểu Trúc phong chặn lại, đành cười ngượng ngùng mà quay về chỗ Phong Hồi phong.
Cũng không sao, hàng của Phong Hồi phong xếp ngay cạnh Tiểu Trúc phong, y chỉ cần đứng ngang hàng Tuyết Kỳ là được.
Rồi chợt nhớ ra ban nãy hình như Tuyết Kỳ đang suy nghĩ chuyện gì, chẳng lẽ muội ấy lo nghĩ về Thất Mạch Hội Vũ sao?
"Chưởng môn chân nhân đến!"
Chúng đệ tử đồng loạt đứng thẳng người, tự động lui khỏi đường đi ở giữa, nhường đường cho Chưởng môn chân nhân đi tới thượng tọa, thủ tọa các mạch đã ngồi sẵn bên trên cũng đứng dậy cung kính hành lễ, "Tham kiến Chưởng môn sư huynh."
"Ừm," Đạo Huyền khẽ gật đầu, vẫy tay xoay người, bên dưới tất cả đệ tử cùng chắp tay hành lễ, "Tham kiếm Chưởng môn chân nhân!"
Đạo Huyền nhìn các đệ tử trẻ tuổi, ân cần dặn dò: "Vì thiên địa mà lập tâm, vì sinh dân mà lập mệnh, vì vãng thánh mà kế thừa tuyệt học, vì vạn thế mà gây dựng thái bình, đây là lời giáo huấn được truyền lại từ khi Thanh Vân môn ta lập phái đến nay.
Từ lúc ta tiếp nhận chức Chưởng môn tới nay cũng đã nhiều năm rồi, trước mắt ta bây giờ chính là những người ưu tú nhất trong các đệ tử Thanh Vân ta hiện giờ.
Chuyên cần sẽ thành tài, ham vui liền mai một, thuyền đi ngược dòng, không tiến tất sẽ lùi.
Năm đó Thanh Diệp tổ sư để cảnh tỉnh đệ tử, cần chăm chỉ rèn luyện, biết lo nghĩ cho thiên hạ, nên cứ 60 năm lại tổ chức một lần Thất Mạch Hội Vũ, đây là một việc trọng đại.
Tính đến nay đã có 20 hội vũ rồi."
Bên dưới có vài đệ tử nhẩm tính rồi kinh ngạc thốt lên, "Đã 1200 năm rồi!"
"Đến ngày hôm nay, Thanh Vân môn chúng ta phát triển rất thịnh, hơn xa trước kia, nhân tài trong môn nhiều không đếm xuể, vì vậy ta đã thương nghị với các vị thủ tọa các mạch, tăng số người tham dự đại hội lên thành 64 người, để tránh bỏ sót nhân tài." Đạo Huyền uy nghiêm nói.
"Cuộc thi lần này, số người tăng gấp đôi các năm trước, vì vậy trong khâu bốc thăm cũng phải có thay đổi." Thương Tùng tiếp lời, rồi chỉ vào chiếc rương bạc bên cạnh, "Mời chư vị xem, trong rương này có 63 viên lạp hoàn, bên trong mỗi viên đều có một mảnh giấy, trên đó sẽ viết một số từ 1 đến 63, chúng ta bốc thăm xong sẽ dựa vào chữ số ghi trên tờ giấy của mình để tranh tài.
Số 1 sẽ đấu với số 64, số 2 đấu với 63, cứ tiếp tục như vậy, người thắng sẽ được thăng cấp, đấu đến khi phân rõ thắng bại, mọi người đã hiểu chưa?"
"Đệ tử đã rõ." Chúng đệ tử đồng thanh trả lời.
Điền Linh Nhi ngẫm nghĩ một lúc vẫn có chỗ chưa hiểu, bèn giơ tay lên hỏi, "Thương Tùng sư bá, rõ ràng là có 64 người, tại sao chỉ có 63 viên lạp hoàn?" Điền Bất Dịch ngồi bên trên không khỏi lắc đầu thở dài, không muốn nhìn Điền Linh Nhi bên kia, đành phải nhắm mắt, nét mặt rối bời.
"Mỗi mạch đều phái ra chín người, Chưởng môn sẽ đề cử thêm một vị, nhưng lần này trong chúng ta có một mạch chỉ phái tám đệ tử mà thôi," Nói đến đây, Điền Linh Nhi chợt hiểu ra, thì ra nguyên nhân là Đại Trúc phong, bởi vì mạch của nàng chỉ có tám vị đệ tử, nàng lập tức cúi đầu, biết trước thì đã không hỏi, trong lòng hối hận không thôi.
"Do đó, tổng số, chỉ có 63 người." Nói xong Thương Tùng nhìn về phía Điền Bất Dịch, khóe miệng hơi nhếch lên.
Chúng đệ tử bên dưới bàn tán xôn xao, nhóm đệ tử Đại Trúc phong ai nấy đều cúi đầu, trầm mặc không nói, Trương Tiểu Phàm đứng cuối hàng ngơ ngác nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, trong lòng không hề thấy lúng túng, còn Lục Tuyết Kỳ đứng hàng một mặt vẫn không biến sắc, nàng không hề để ý những việc này, chỉ chú trọng vào quá trình và kết quả cuộc tỉ thí.
Thương Tùng khóe miệng thoáng ý chế giễu, liếc mắt nhìn cái tên sĩ diện Điền Bất Dịch, Điền Bất Dịch quả nhiên không nhẫn nhục được, sắc mặt âm trầm dọa người.
Thương Tùng tiếp tục giải thích, "Dù sao, đây cũng không phải là việc quan trọng, bởi vì chỉ có 63 đệ tử, nên ai rút được số 1 đúng là rất may mắn, bởi vì không có đối thủ số 64 nên người đó sẽ không cần đấu vòng đầu tiên."
Các đệ tử rỉ tai nhau thì thầm, ai cũng mong bốc được số 1, Tăng Thư Thư nghiêng người nhích tới gần Lục Tuyết Kỳ, "Nè, Tuyết Kỳ yêu quý, nếu rút được số một thì hôm nay ta rảnh đó."
Lục Tuyết Kỳ miễn cưỡng liếc nhìn y, Tăng Thư Thư lập tức đứng thẳng người, vẻ mong đợi nhìn nàng, song Lục Tuyết Kỳ lại thu hồi tầm mắt, không hề bận tâm tới hàm ý của y.
"Được rồi, chúng ta bắt đầu rút thăm!" Thương Tùng chính thức tuyên bố.
Chúng đệ tử ai cũng nóng lòng muốn thử, lấy được lạp hoàn xong đều vội mở ra nhìn, nhưng lại không phải số 1 mình mong chờ, ai nấy đều thất vọng ra mặt, cùng phỏng đoán ai mới là cái người may mắn kia.
Trương Tiểu Phàm lơ đãng mở viên lạp hoàn ra rồi cúi xuống xem, tức thì giật mình há hốc mồm, cái này...!Lục Tuyết Kỳ đi ngang qua, thấy vẻ mặt hắn rất quái dị, liền tiến đến hỏi: "Tiểu Phàm, đệ làm sao vậy?"
"Sư tỷ, đệ..." Trương Tiểu Phàm do dự duỗi tờ giấy ra, bên trên ghi rõ số 1, Lục Tuyết Kỳ gật đầu, "Số một, có gì sai sao?"
"Đệ..." Trương Tiểu Phàm thấy sắc mặt Lục Tuyết Kỳ vẫn như cũ, thì bình tĩnh trở lại, hắn không ngờ chính mình lại rút được số 1.
"Được rồi, trong các đệ tử, ai rút được số một?" Thương Tùng lên tiếng hỏi.
Các đệ tử nhìn nhau, nhao nhao suy đoán xem là ai, trong một khắc xung quanh im ắng, Trương Tiểu Phàm từ từ giơ tờ giấy trong tay lên, hắng giọng, "Sư thúc, con rút được số một."
Mọi người đồng loạt quay lại nhìn, thì ra là đệ tử Đại Trúc phong, Lâm Kinh Vũ mừng rỡ cười, còn Tăng Thư Thư thở dài đầy ghen tị: "Là đệ rút được sao, Tiểu Phàm!"
Đệ tử Đại Trúc phong đều vây lại, cao hứng nói đông nói tây với Trương Tiểu Phàm, Lục Tuyết Kỳ bước trở về vị trí trong hàng Tiểu Trúc phong, cúi đầu nhìn tờ giấy trong tay.
Ngay cả Điền Bất Dịch đang mặt nặng mày nhẹ cũng mỉm cười, có vẻ lão Thất tăng cũng lấy lại được chút thể diện cho Đại Trúc phong rồi đây, nghĩ thế, nụ cười của lão lại ngoác ra.
"Mọi người nghe cho kỹ, sau khi đã rút thăm xong, các đệ tử đến chỗ ta báo lại tên và số bốc được, chúng ta sau đó công bố trên bảng vàng, như vậy mọi người sẽ biết được đối thủ của mình là ai.
Tiếp theo xin mời Chưởng môn." Thương Tùng nói xong liền lui về chỗ ngồi.
Chúng đệ tử ai nấy đều đứng nghiêm, Đạo Huyền tiến lên dặn dò: "Chư vị đều là thiếu niên tinh anh của Thanh Vân môn ta.
Thủ tọa các mạch, trưởng lão, ngay cả vị trí chưởng môn của ta, tương lai rất có thể sẽ do những người đứng bên dưới đây đảm nhiệm, tất nhiên, để đạt được điều đó, mọi người còn cần cố gắng rất nhiều."
"Vâng!"
"Thanh Vân môn ta từ khi Thanh Vân tổ sư khai phái tới nay, vẫn luôn đứng đầu Chính Đạo, hiện tại Chính Đạo hưng thịnh, tà ma phải rút lui, thế gian yên hưởng thái bình.
Nhưng tà ma ngoại đạo âm hiểm tàn độc, trong lòng vẫn không từ bỏ, mấy năm gần đây luôn rục rịch ngóc đầu dậy, nên càng cần chúng ta trừ gian phò đạo.
Mọi người càng cần phải tu tâm dưỡng tính, rèn luyện công pháp, chỉ cần mọi người kiên cường, bản thân tự nỗ lực, sẽ không có sơ hở cho tà ma ngoại đạo lợi dụng."
"Xin tuân theo lời Chưởng môn chỉ dạy!"
"Tốt lắm, mọi người cũng lui về nghỉ ngơi đi, ngày mai Thất Mạch Hội Vũ chính thức bắt đầu."
"Vâng, thưa Chưởng môn chân nhân!"
Như vậy, Thất Mạch Hội Vũ chính thức mở màn, đồng thời cũng mở ra chấp niệm Lục Tuyết Kỳ giấu kín trong lòng bao nhiêu năm qua..