Hôm sau, tiểu Si cùng Bích Dao rời khỏi quán trọ, đánh xe phi nhanh về hướng đại mạc, nhưng trên đường rời khỏi biên thành, Bích Dao bị tiếng trầm trồ khen ngợi hấp dẫn, cô bé thò đầu ra ngoái lại, thì ra bên cạnh có dựng một sân khấu, phía trên có biểu diễn hí khúc.
Tiểu Si thấy xe ngựa khó đi tiếp, lại nhìn Bích Dao có hứng thú với bên kia, tiện nói: "Dao Dao, không bằng chúng ta xuống xem một chút?"
Bích Dao vừa nghe liền lập tức gật đầu, "Vâng, mẹ, con cũng đang muốn xem họ biểu diễn cái gì vậy?"
Tiểu Si mỉm cười, để Bích Dao đứng phía trước mình, tránh bị người khác chen phải, rồi từ từ di chuyển đến trước sân khấu.
Kết quả hai người vừa dừng lại, hí khúc biểu diễn trên sân khấu cũng vừa kết thúc, Bích Dao bất mãn nói: "Con còn chưa xem mà!"
Tiểu Si bất lực xoa đầu Bích Dao, ra chiều vỗ về an ủi, cúi người nói: "Một lát nữa xem còn diễn gì không, Bích Dao đừng vội."
Đúng như dự đoán, một hồi chiêng trống gõ vang, Bích Dao lại ngẩng đầu nhìn lên, một tiểu cô nương mặc đồ trắng phi từ trên không trung xuống, nhẹ nhàng đáp xuống chiếc bục cao đặt trên sân khấu.
Bích Dao hai mắt sáng rực, kinh hô, "Tiểu tỷ tỷ?!"
Nam tử đang gõ chiêng trên đài dừng tay giới thiệu: "Bây giờ xin mời thưởng thức màn xiếc trên không trung!"
Dưới sân khấu một tràng vỗ tay rộ lên, tiểu Kỳ đứng trên bục cao hít một hơi thật sâu, ổn định hô hấp, nhìn sợi dây nhỏ trước mặt, dài khoảng 10 thước, nối liền với chiếc bục đối diện.
Vẫn như lần trước, chỉ cần bước tới là được, tiểu Kỳ trong đầu suy nghĩ, sau đó từ từ bước lên dây.
Bích Dao nhìn thấy tiểu Kỳ ở trên cao bước đi trên một sợi dây nhỏ như vậy, tim cũng không khỏi đập nhanh, lòng ngập tràn lo lắng.
Chỉ thấy tiểu Kỳ vẫn rất nhẹ nhàng, giống như đang đi trên đất bằng vậy, còn có thể trên không trung thực hiện hàng loạt động tác hoặc nhào lộn, hoặc dạng thẳng hai chân, Bích Dao thấy thế sợ hết hồn, đồng thời cũng thấy tiểu tỷ tỷ thật là lợi hại!
Chỉ còn một chút nữa là tới được bục đối diện rồi, tiểu Kỳ khẽ thở phào, chỉ cần bước được bước này nữa là hoàn thành, nhưng không ngờ thời điểm nàng vừa nghĩ vậy, chân lại không đặt lên trên bục.
Khoảnh khắc tiểu Kỳ thở phào, nàng đã bước hụt một bước, rơi thẳng từ trên cao xuống.
"Tiểu tỷ tỷ!!!" Bích Dao kinh hô, cố chạy đến trước sân khấu, hai tay nắm chặt hàng rào, tiểu Si cũng hoảng hốt, đang chuẩn bị phi thân đỡ lấy tiểu Kỳ lại xảy ra một chuyện đáng kinh ngạc.
Tiểu Kỳ lúc bước hụt, ngay lập tức dùng cái chân còn lại bám lấy sợi dây, sau đó mượn quán tính, hai tay nắm lấy dây xoay tròn 180 độ, ngay sau đó tung người lên, vững vàng đáp xuống bục.
Dưới sân khấu im phắc rồi bỗng nhiên tiếng vỗ tay và tiếng khen ngợi nổ lên như sấm, tiểu Kỳ lúc này mới yên lòng, trong lòng thầm thấy vui mừng, thiếu chút nữa là thất bại rồi.
Nhưng rồi lại nghĩ vừa rồi hình như nghe thấy tiếng Dao Dao, tiểu Kỳ nhìn xuống dưới, dưới sân khấu, khán giả vì kích động mà ai ai cũng chen lên trên, đã sớm che khuất thân hình nhỏ bé của Bích Dao, may nhờ có tiểu Si bảo vệ nên mới không bị chèn bẹp, tiểu Kỳ không nhìn thấy Bích Dao, cho là mình đã nghe nhầm.
Bích Dao cũng không có tinh thần xem màn biểu diễ tiếp theo, cô bé muốn đi gặp tiểu tỷ tỷ, tiểu Si cũng hết cách, đành dẫn Bích Dao lách ra khỏi đám người, đi ra đằng sau.
Lúc này, một nữ tử mặc đồ hóa trang đi đến, tiểu Si bước tới hỏi: "Làm phiền một chút, xin hỏi tiểu cô nương vừa rồi biểu diễn xiếc trên không trung còn ở đây không?"
"À, cô nói tiểu Kỳ à? Con bé có ở đây đó." Nói xong, nữ tử liền ngoảnh mặt vào trong gọi to, "Tiểu Kỳ, tiểu Kỳ, có người tìm muội!"
Tiểu Kỳ còn chưa kịp thay y phục, chỉ nghe thấy sư tỷ gọi nàng, liền vội vã chạy ra, thắc mắc hỏi: "Sư tỷ?"
Sư tỷ nhìn về phía tiểu Si và Bích Dao, "Hai người này tìm muội." Nói xong liền vội vã lên sân khấu.
Tiểu Kỳ kinh ngọc nhìn Bích Dao, thì ra ban nãy nàng không nghe nhầm, "Dao..."
"Tiểu tỷ tỷ!" Bích Dao mừng rỡ đi đến kéo tay tiểu Kỳ, "Hóa ra tỷ tên tiểu Kỳ à?".
ngôn tình tổng tài
"Ừ..." Tiểu Kỳ gật đầu đáp, "Sao muội lại ở đây?"
Tiểu Si thấy chỗ này đông người, lại nghĩ tiểu Kỳ là người trong đoàn kịch, liền hỏi, "Tiểu Kỳ, lát nữa con còn phải diễn không?"
"Hết rồi ạ." Tiểu Kỳ lắc đầu nói, "chỉ còn lại...!hí khúc của sư tỷ thôi."
"Vậy tốt, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta ra chỗ nào yên tĩnh đi?" Tiểu Si thấy hai người gật đầu đồng ý, liền dẫn cả hai ra gốc liễu cách sân khấu không xa.
Tiểu Si hiểu nữ nhi của mình, Bích Dao nhất định là muốn nói lời từ biệt với tiểu Kỳ, để cho hai cô bé có chút không gian, tiểu Si quay lại xe ngựa, song vẫn nhìn về phía này.
"Dao Dao, sao muội lại ở đây?" Tiểu Kỳ liếc nhìn tiểu Si xinh đẹp như thiên tiên quay về chỗ xe ngựa, trong lòng nghĩ, mẹ của Dao Dao thật là đẹp, sau đó quay lại hỏi.
"?" Bích Dao giật mình nhìn tiểu Kỳ, "Tiểu Kỳ, tỷ biết tên muội?"
Tiểu Kỳ gật đầu, "Ừ, hôm qua tỷ thấy mẹ muội gọi muội như vậy."
"Vậy à..." Bích Dao chợt nói, sau đó nhớ lại hành động khác thường của tiểu Kỳ, hơi lo lắng nói, "Tiểu Kỳ, tối hôm qua tỷ...!Tại sao..."
Tiểu Kỳ biết sẽ bị hỏi, nghiêng đầu nhìn về phía xa, "Không có gì, chỉ là nhìn thấy mẹ của Dao Dao, nên tỷ nhớ tới thân nương thôi."
"Vậy...!mẹ của tiểu Kỳ..." Bích Dao thấp giọng nói.
Tiểu Kỳ nhìn xuống dưới, trầm giọng: "Hiện tại tỷ, là cô nhi."
Bích Dao lại một lần nữa nhìn thấy sự bi thương từ tiểu Kỳ, cô bé không muốn tiểu Kỳ như vậy, nên đã nhích tới ôm lấy tiểu Kỳ, tiểu Kỳ ngẩn ra, "Dao Dao?"
"Tiểu Kỳ, xin lỗi tỷ, muội không nên hỏi." Bích Dao tự trách nói, cô bé không nên nhắc tới chuyện đau lòng của tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ lắc đầu, đưa tay ôm lấy Bích Dao, tối hôm qua chính cái ôm này đã làm nàng thấy ấm áp, "Dao Dao, cảm ơn muội!"
Bích Dao quay người lại, hai tay đặt trên vai tiểu Kỳ, hào hứng nói: "Muội quyết định rồi, sau này muội chính là người thân của tiểu Kỳ! Cho nên tiểu Kỳ tỷ sau này không còn là cô nhi nữa!"
"Người thân?" Tiểu Kỳ kinh ngạc nhìn Bích Dao, nhất thời không biết phản ứng thế nào.
"Ưm, sau này mẫu thân của muội chính là mẫu thân của tỷ!" Bích Dao kiên định/kiên quyết nói.
Sai đó nhìn về phía tiểu Si.
Lúc ấy tiểu Si đã đứng sau lưng Bích Dao, nghe được câu này, gật đầu mỉm cười với tiểu Kỳ, tỏ vẻ đồng ý, hiếm khi Bích Dao gặp được người có thể chân thành với nhau như vậy, dĩ nhiên sẽ thuận theo ý cô bé, hơn nữa tiểu Kỳ cũng đã từng cứu Bích Dao, tiểu Si vì vậy cũng cảm thấy yêu mến nàng.
Tiểu Kỳ có chút thụ sủng nhược kinh, lúng túng nói: "Nhưng mà, tỷ..."
Bích Dao đột nhiên nghiêng người về phía trước, hôn lên má tiểu Kỳ, tiểu Kỳ trong khoảnh khắc ngây ra, cả người cứng đờ, không rõ Bích Dao có ý gì.
Bích Dao sau đó lùi lại, cười nói: "Đây là bằng chứng!"
Tiểu Kỳ thấy nụ cười rực rỡ của Bích Dao, hai mắt hơi ươn ướt, tiểu Si cũng giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu tiểu Kỳ, ôn nhu nói: "Bích Dao nói không sai, sau này chúng ta chính là người thân của con."
Tiểu Kỳ cuối cùng không ngăn lại được, nước mắt vỡ òa, được một lần nữa cảm nhận sự ấm áp có gia đình, nàng chỉ có thể vừa cúi đầu lau nước mắt, vừa gật đầu liên hồi, "Vâng, vâng,..." Tiểu Si và Bích Dao nhìn nhau cười cười, cùng nhẹ nhàng vỗ về tiểu Kỳ.
Gió thổi cát vàng, mùa hè nóng bức trên đại mạc, một đám người lác đác trông như một thương hội đang di chuyển, nhưng nhìn kỹ, đó là đoàn kịch của tiểu Kỳ.
Bọn họ đã rời khỏi biên thành, hiện đang đi qua đại mạc, tiến về địa điểm biểu diễn tiếp theo.
Tiểu Kỳ cùng ban chủ ngồi trên xe ngựa vận chuyển đồ dùng của đoàn, ban chủ cởi trần, dáng người phì nhiêu, đang liên tục lau mồ hôi, trái lại tiểu Kỳ ngồi bên cạnh lại không hề có động tĩnh gì, một tay còn vuốt ve gương mặt mình, tựa như đang trầm tư suy nghĩ cái gì.
Tiểu Kỳ đến bây giờ vẫn còn có thể cảm nhận được nụ hôn Bích Dao lưu lại trên má mình, trong mắt nàng tràn ngập sự vui vẻ, lại nhớ đến lúc từ biệt Bích Dao.
Hí khúc kết thúc, người xem đều đã rời đi, đường đi cũng đã thông thoáng, tiểu Si và Bích Dao vì muốn tới Tiểu Trì trấn, là nơi Thiên Hồ tộc quy ẩn, cố nhiên không tiện mang theo tiểu Kỳ.
Tiểu Kỳ biết hai người có việc, nên cũng không thấy bị tổn thương, chỉ là có chút lưu luyến khi sắp phải chia ly, nàng cúi đầu hỏi: "Hai người...!phải đi rồi sao?"
Bích Dao thấy bộ dạng không đành lòng của tiểu Kỳ, liền kéo tay nàng, "Tiểu Kỳ, chúng ta đã là người một nhà, cho nên bất kể dù có cách biệt rất xa, chỉ cần trong lòng nghĩ đến đối phương thì nhất định sẽ còn gặp lại!"
Tiểu Kỳ cắn môi, vẫn còn chút bất an, sau khi nàng bị tách khỏi cha mẹ thì không còn gặp lại được nữa, Bích Dao cúi xuống nhìn mặt tiểu Kỳ, nâng cằm nàng lên, sau đó kiên định nói: "Tỷ yên tâm đi, tiểu Kỳ, muội sẽ luôn đi tìm tỷ, cho dù tỷ có ở nơi nào!"
Tiểu Kỳ lúc này mới cười an tâm, hướng Bích Dao gật đầu, Bích Dao thấy tiểu Kỳ cười, tức thì ngẩn ra, sau đó cũng nhe răng cười thật tươi, rồi vẫy tay chào từ biệt.
Tiểu Kỳ nhìn bóng Bích Dao và tiểu Si rời đi, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần, cho đến khi xe ngựa đã đi rất xa, nàng mới từ từ quay lại phía sau sân khấu, cùng các sư huynh, sư tỷ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi đến chỗ tiếp theo.
Tiểu Kỳ đang hồi tưởng, xe ngựa đột nhiên dừng lại, kéo theo dòng suy nghĩ của tiểu Kỳ, nàng ngẩng đầu hỏi: "Ban chủ, sao vậy?"
Chỉ thấy đằng trước có một đám người lao ra, tay cầm đại đao, che mặt bằng vải đen, tên cầm đầu còn đeo mặt nạ quỷ hung tợn, ban chủ thầm kêu không xong rồi, "Đụng phải thổ phỉ rồi!"
Đám thổ phỉ không nói một lời, xông thẳng tới chém người, sư huynh, sư tỷ trong đoàn lần lượt từng người ngã xuống, tiểu Kỳ thấy cảnh đổ máu, sợ hãi co rúm lại nép vào ban chủ, nắm chặt ống tay áo hắn.
Song, ban chủ thấy tình hình không ổn, lạnh lùng đẩy tiểu Kỳ ra, bản thân vội vàng bỏ chạy.
Tiểu Kỳ khóc gọi, "Ban chủ, ban chủ..." Cuối cùng cũng không thể khiến hắn quay đầu lại liếc mắt một cái, tiểu Kỳ thấy mình bị một đám thổ phỉ hung ác bao vây, trái tim cũng rơi xuống vực thẳm, nàng lại một lần nữa bị bỏ rơi.
Xe ngựa trong đại mạc di chuyển hơi chậm chạm, nhưng người trên xe dường như không để ý đến việc đấy, mặc cho con ngựa bước đi khó khăn.
Trong xe, Bích Dao dựa vào cửa xe, đưa mắt nhìn ra xa, tiểu Si bước tới ngồi cạnh, hỏi: "Đang nhớ tiểu Kỳ?"
Bích Dao thu hồi tầm mắt, gật đầu nói: "Vâng, con sợ tiểu Kỳ cô đơn một mình sẽ thấy tịch mịch, lúc đau lòng chỉ có một mình lặng lẽ khóc."
Tiểu Si ôm lấy Bích Dao, trấn an: "Không sao đâu, chờ sau khi chúng ta từ Tiểu Trì trấn trở lại sẽ đi tìm con bé, nếu tiểu Kỳ đồng ý, chúng ta sẽ mang tiểu Kỳ về Hồ Kỳ sơn."
Bích Dao ngẩng đầu cao hứng nói: "Có thật không? Mẹ?"
"Thật," tiểu Si cười nhẹ nói, "Có khi nào mẹ gạt con không? Huống chi tiểu Kỳ cũng coi như là nữ nhi của mẹ rồi, đưa con bé về, ở cùng với chúng ta, đấy mới là người thân."
"Vâng!" Bích Dao gật mạnh đầu, nụ cười trên môi không sao ngăn được, cô bé bắt đầu mong đợi quãng thời gian cùng với tiểu Kỳ ở Hồ Kỳ sơn.
Đột nhiên, xe ngựa nảy lên một cái, tiểu Si nhíu mày, thầm nghĩ, sao lại có mùi máu tươi? Nàng dặn Bích Dao ngồi đợi trên xe, còn mình cho ngựa đứng lại.
Tiểu Si bước từ trên xe xuống, thấy trên xa mạc xác chết khắp nơi, trong lòng thầm thấy thương hại, rốt cuộc là kẻ nào tàn nhẫn đến vậy.
Bỗng nhiên tiểu Si sửng sốt, thi thể nằm trên mặt đất kia nhìn rất quen?!
Tiểu Si bước tới xem xét, giật mình nhận ra đấy là sư tỷ của tiểu Kỳ, đã từng gặp mặt một lần ở đằng sau sân khấu, "Không ổn rồi, tiểu Kỳ!!!" Tiểu Si bắt đầu tìm kiếm tiểu Kỳ khắp nơi, trong lòng không ngừng cầu mong tiểu Kỳ không nằm trong số đó, đúng như mong ước, trong số thi thể không có tiểu Kỳ, tiểu Si lúc này thở phào, ít ra khả năng tiểu Kỳ còn sống rất cao.
Bích Dao mãi không thấy tiểu Si trở lại, đang chuẩn bị đi ra ngoài xem, bất ngờ xe ngựa bắt đầu di chuyển, Bích Dao vội vàng ngồi xuống, "Mẹ?"
"Dao Dao, tuyệt đối không được bước ra, cũng không được nhìn ra ngoài." Giọng nói đanh thép của tiểu Si truyền đến, không thể để cho tiểu Bích Dao thấy thảm cảnh này, nàng vội đánh xe rời khỏi nơi đấy.
Bích Dao cảm nhận được tình hình nghiêm trọng, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Vâng!"
Lát sau, xe ngựa dừng lại, tiểu Si vào trong xe dặn dò Bích Dao, "Dao Dao, bên ngoài có người xấu, con phải nghe lời đợi trong xe, mẹ sẽ bố trí kết giới bên ngoài, người khác sẽ không nhìn thấy con, cho nên con không được rời khỏi xe ngựa, đã hiểu chưa?"
Bích Dao biết điều gật đầu, tiểu Si mỉm cười xoa đầu Bích Dao rồi lập tức rời đi.
Bích Dao một mình đợi trong xe, bắt đầu thấy nhớ tiểu Kỳ, lúc này giá mà có tiểu Kỳ bên cạnh thì tốt..