Nghe nói có bánh bao thịt, Vương Quý và Thang Hoài chen nhau chen lấn vọt vào tiệm cơm, đều cầm lấy một cái dồn vào trong miệng.
Lý Diên Khánh và Nhạc Phi lại hơi hững hờ ngồi xuống, hai người đều đang vểnh tai nghe cuộc nói chuyện tỏng bình phong.Diêu Đỉnh và Thang Chính Tông ngồi trong nhã tọa được bình phong vây quanh.
Diêu Đỉnh dùng thìa múc một thì canh cá y thích nhất nhấm nháp, liền nói với Thang Chính Tông:- Hôm nay phải lưu ý một chút.Thang Chính Tông giật mình:- Xảy ra chuyện gì sao?Diêu Đỉnh lạnh lùng nói:- Cũng không xảy ra chuyện gì, chẳng qua hôm nay chén trà của Mã Huyện Thừa rơi xuốn cũng quá đúng lúc rồi.Thang Chính Tông cũng nghe nói Mã Huyện Thừa cố ý quấy nhiễu tỷ thí, liền gật đầu một cái nói:- Quả nhiên bị ta nói trúng, tối qua Hà Chấn đi bái phỏng Mã Huyện Thừa là có thâm ý.
Chẳng qua trấn Vệ Nam đã bị loại, ta nghĩ hẳn là sẽ không có gì ngoài ý muốn, dù sao hắn cũng là Huyện Thừa!Diêu Đỉnh không lên tiếng, y từ từ uống rượu trong chén, từ trong bình phong liếc qua Lý Diên Khánh, lúc này mới chậm rãi nói:- Phụ thân của Khánh ca nhi là Lý Đại Khí.Thang Chính Tông cả kinh há to miệng, lại kinh hoảng quay đầu nhìn thoáng qua Lý Diên Khánh, nửa ngày mới lấy lại tinh thần:- Không thể nào! Chuyện mấy năm trước Mã Huyện Thừa còn nhớ kỹ sao?Diêu Đỉnh khinh thường hừ một tiếng:- Phải xem là chuyện gì mới được, loại chuyện này ta đoán chừng cả đời này Huyện Thừa nào đó cũng nhớ kỹ.- Nói cũng phải!Thang Chính Tông suy nghĩ nói:- Lúc đầu hắn muốn thăng lên làm Tri Huyện, cũng bởi chuyện bê bối thi thay làm ồn ào, mặc dù nước bẩn đều dội lên đầu Lý Đại Khí, nhưng hắn vẫn bị ảnh thưởng, cơ hội thăng chức không còn, nếu hắn biết Khánh ca nhi là con trai của Lý Đại Khí…Ngừng một chút, Thang Chính Tông lại nói:- Chẳng qua trong huyện đều đang nghe đồn Lưu Tri Huyện và Mã Huyện Thừa bất hòa, Diêu sư phụ có nghe thấy không?Diêu Đỉnh cười nhạt một tiếng:- Ta dạy học ở nơi xa huyện thành, không để ý tới chuyện bên ngoài, nào biết những tin đồn thất thiệt này.- Chuyện này quả thực không phải tin đồn thất thiệt.
Năm ngoái lúc Chuyện Vận Sứ Tây Lộ Hà Bắc Vương Tống Công đi tắt qua huyện Thang Âm, có người gửi một bức thư tín, tố cáo Lưu Tri Huyện lợi dụng cơ hội khơi thông mương Vĩnh Tế tham ô ba ngàn quan, nghe nói chuyện này Lưu Tri Huyện đi quan hệ Biện Kinh mới giải quyết được.Giọng Thang Chính Tông ngày càng thấp, thân thể cũng ngày càng gần cái bàn, dường như gã đang nói chuyện lớn bị quan phủ nghe thấy sẽ chém đầu cả nhà, lại không chú ý ống tay áo của mình cuốn vào trong canh cá trên bàn.Diêu Đỉnh nhướng mày, vội vàng kéo ống tay áo ướt dầm dề trong bát canh cá ra, lại đau lòng nhìn một chút canh cá vừa ăn một miếng, đây chính là canh các nổi tiếng nhất huyện Thang Âm! Mùa đông bán một quan tiền một con.- A! Thực xin lỗi, ta để Chưởng quỹ làm lại một phần, tính tiền cho ta.Thang Chính Tông vẫy tay với Chưởng quỹ, chuẩn bị để Chưởng quỹ đi làm lại.- Không cần!Diêu Đỉnh kéo gã ngồi xuống, lại tiếp tục đề tài vừa rồi:- Dường như ta hiểu được ý của ngươi, có phải ngươi muốn nói, là Mã Huyện Thừa gửi thư tố cáo Tri Huyện hay không?Lúc này Chưởng quỷ tới thu dọn canh cá.
Thang Chính Tông vội vàng ngậm miệng.
Chờ Chưởng quỹ rời đi, gã mới thấp giọng nói:- Nếu như Lưu Tri Huyện ngã xuống, như vậy Mã Huyện Thừa tiếp nhận, hắn là người được lợi lớn nhất, dù sao từ đó về sau, mâu thuẫn giữa hai người đã hơi công khai hóa, ta nghĩ Lưu Tri Huyện nhất định biết gì đó.Thật ra Diêu Đỉnh cũng rất rõ ràng mâu thuẫn giữa hai người Lưu Mã ở đâu? Trong này liên quan tới tranh đấu đảng phái.
Lưu Tri Huyện là môn sinh của Vương Kinh Công lúc tuổi già, mà Mã Huyện Thừa là đồng hương của Tư Mã tướng công.
Sau khi Thái Kinh lập bia Nguyên Hữu Đảng Nhân, hai nhà Lưu Mã rất khó làm việc chung một chỗ.Chẳng qua hai người này trong triều đình thấp cổ bé họng, đấu thì đấu, phía trên lại không quản, trái lại cũng không phải vì tranh quyền đoạt lợi giống như Thang Chính Tông nói.Chỉ là Diêu Đỉnh cũng không quan tâm quan trường huyện Thang Âm nội đấu, dù sao coi như Tri Huyện hoặc Huyện Thừa bị miễn chức, con của y cũng không thăng quan được.
Trái lại, y thất vọng nửa đời người mới gặp một học trò tốt, y cần phải bảo vệ tốt cho Lý Diên Khánh.- Ta nghĩ Khánh ca nhi chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi, mặc dù Mã Huyện Thừa không phải Tể Tướng, nhưng cũng không thể lòng dạ nhỏ tới nỗi không dung tha được cho đứa trẻ sáu tuổi! Nói lui vạn bước, thực sự có thủ đoạn gì, chúng ta bỏ thi đấu về xã là được, không đáng tranh hư danh này với họ.Vào lúc đêm tối, quán rượu Vệ Xuyên ở thành bắc làm ăn thịnh vượng, khách hàng đông đủ, khách ngồi uống rượu đầy trong hành lang, cực kỳ náo nhiệt.
Bắc Tống đã dần phổ cập ghế băng cao túc, mặc dù ngồi giường thấp còn đại biểu cho một loại thân phận, vẫn duy trì sinh lực yếu ớt trong một số gia đình quan lại, nhưng ở chợ búa dân gian, ngồi quanh bàn đã trở thành trạng thái bình thường.Quán rượu ngoại trừ đại đường đối diện đường cái ra, bên trong còn có sân viện, ba mặt sân viện cũng là một phần của quán rượu, chẳng qua cấp bậc hơi cao, dùng ván gỗ làm bình phong che chắn, biến thành từng ô nhỏ hoặc sương phòng, Mã Huyện Thừa và Hà Chấn ngồi trong một gian sương phòng phía tây.Huyện Thừa Mã Phù đang nâng chén rượu xuất thần nhìn một chiếc thuyền lớn ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ chính là Thang Thủy, nước sông đã kết băng, khiến mấy con thuyền đông cứng trên mặt sông.Nhưng Mã Phù lại có vẻ tâm thần không yên, ngay vừa rồi, trong lúc vô tình Hà Chấn nhắc tới một chuyện cũ khiến gã nghĩ lại mà kinh.Mã Phù bỏ ra hơn ngàn lạng bạc trắng mới khiến phía trên tin tưởng gã không liên quan tới vụ án gian lận của Lý Đại Khí, là người nhà làm sau lưng gã.
Nhưng vụ án này vẫn khiến gã ròng rã ba năm không ngóc đầu lên được, mãi đến năm ngoái đổi Tri Châu, cuộc sống của gã mới tốt hơn một chút.Nhưng Hà Chấn lại nhắc tới cái tên đó, giống như bị đuôi bò cạp độc đâm nhói một cái, vết sẹo mà gã vốn tưởng rằng đã lành lại bắt đầu đau đớn.- Sao ngươi biết hắn là con trai Lý Đại Khí?Tay Mã Phù bưng chén rượu hơi run, gã cố gắng trấn tĩnh, tựa như cái tên này đã không còn bất kỳ ảnh hưởng nào với gã.- Vì Hội Đồng Tử lần này, ta đặc biệt phái người đi điều tra các học đường, cố gắng làm được biết người biết ta.- Ngay cả học đường trấn Lộc Sơn cũng muốn điều tra, lòng tin của ngươi cũng đủ đấy.Khóe miệng Mã Phù nở nụ cười chế nhạo.Miệng Hà Chấn giật giật một chút, nhưng chính học đường trấn Lộc Sơn không đáng để lo này hôm nay lại đào thải họ, họ trở thành trò cười lớn nhất Hội Đồng Tử lần này.- Chúng ta nên làm gì?Hà Chấn lo nghĩ hỏi thăm:- Chúng ta không có tư cách tiến vào đấu bán kết, Hội Đồng Tử lần này có thể vào bốn hạng đầu hay không?- Ta sẽ cố gắng sắp xếp các ngươi làm biện thử thứ năm, sau đó các ngươi cố gắng một chút, cầm được ba hạng đầu trong cuộc thi viết, tiến vào bốn hạng đầu là không có vấn đề..