Tiếng hoan hô của hơn vạn binh sĩ không dừng lại, sóng sau cao hơn sóng trước.
Tuyệt kỹ bắn cung hai tay của sĩ tử trẻ tuổi này khiến tất cả tướng lĩnh trên đài đều phải than thở.
Khi họ phát hiện sĩ tử bắn tên còn có mũi thứ ba, tất cả mọi người đều đứng dậy, nín thở, trận bắn tên trở nên hoàn toàn yên tĩnh.Ngay cả trái tim Chu Đồng cũng nhảy lên tới cổ họng, mũi tên thứ ba là bắn bia di động, cũng là mấu chốt xem Lý Diên Khánh có thực sự nắm giữ cung đồng tên sắt hay không.Lúc này một con hoàng tước bay ra từ một góc trận bắn tên, mọi người còn chưa ý thức được con hoàng tước này là mục tiêu của mũi tên thứ ba, họ còn đang nhìn đông ngó tây, tìm kiếm mục tiêu Lý Diên Khánh muốn bắn, mãi đến khi Lý Diên Khánh bắt đầu phóng ngựa đuổi theo con hoàng tước này, họ mới như tỉnh khỏi giấc mộng, đồng thời phát ra tiếng sợ hãi thán phục.Nghi hoặc, chấn kinh, chờ mong.Vô số ánh mắt theo sát phía sau Lý Diên Khánh, chú ý mỗi hành động của hắn.
Chiến mã đuổi theo hoàng tước, Lý Diên Khánh lại bỗng nhiên quay đầu, nửa nằm trên lưng ngựa, dây cung căng lên bắn ra một tên, tên này cực nhanh, bắn thẳng tới hoàng tước trên không.Hoàng tước trên không bỗng nhiên ý thức được bất ổn, vừa muốn quay đầu nhưng đã chậm, bộp, lông vũ văng khắp nơi, hoàng tước bị mũi tên bắn thủng thân thể, mũi tên sắt lại bay hơn mười trượng ra ngoài mới từ từ rơi xuống, đám binh sĩ phía dưới vội vàng trốn tránh.Lúc này, một tên binh sĩ giơ mũi tên sắt chạy vào sân, mũi tên sắt xuyên qua con chim hoàng tước vừa rồi.
Lý Diên Khánh thu cung đồng, ôm quyền đáp tạ tướng sĩ chung quanh, chung quanh lập tức vang lên tiếng hoan hô kinh thiên động địa, các tướng lĩnh trên đài vỗ tay nhiệt liệt, tên sĩ tử trẻ tuổi này khiến họ thấy được một trận bắn tên biểu diễn đặc sắc tuyệt luân.Ngay cả Đồng Quán cũng cười híp mắt, liên tục vuốt râu gật đầu.
Tuy rằng thần tiễn của Lý Diên Khánh khiến lão tán thưởng, nhưng lão càng cảm thấy hứng thú đối với thân phận của Lý Diên Khánh, giải nguyên thi thử Tương Châu năm nay.- Cha mẹ hắn là người nào?Đồng Quán thấp giọng hỏi.Tưởng Đại Đạo hiểu được ý của Thái Úy, vội vàng nói:- Hắn xuất thân hàn môn!Đồng Quán gật đầu nhẹ nhàng, xem ra là có thực học, không phải mua được giải nguyên.
Lý Diên Khánh xuất thân hàn môn cũng hợp ý lão.
Trong lòng lão không khỏi thầm nghĩ, ‘như vậy càng tốt hơn, một tờ giấy trắng để cho mình vẽ’.Lý Diên Khánh tung người xuống ngựa, được một tên lĩnh dẫn tới trước khán đài.
Hắn lại không quỳ xuống, mà khom người hành lễ sĩ tử:- Học sinh Lý Diên Khánh tham kiến Đồng Thái Úy.Tưởng Đại Đạo vội vàng giải thích cho chúng tướng, đây là giải nguyên Tương Châu năm nay, các tướng lĩnh mới giật mình, liên tục gật đầu, hóa ra là đứng đầu cử nhân, văn võ song toàn, hiếm thấy!Đồng Quán gật đầu cười nói:- Lý thiếu lang thần tiễn tuyệt luân, không hổ nhận được chân truyền của Chu Đồng, thiếu lang tuổi hẳn không lớn chứ?- Học sinh tháng sau tròn mười ba tuổi!Chúng tướng trên đài nhìn nhau, hóa ra vẫn còn là thiếu niên, tuổi còn nhỏ đã cao minh thế này, tiền đồ không thể hạn lượng!Đồng Quán lại vuốt râu cười hỏi:- Lý thiếu lang đã thi trúng giải nguyên, không biết bước tiếp theo có tính toán gì?Đây chính là ám hiệu rõ ràng, người thông minh lanh lợi sẽ trả lời, ‘chưa quyết định, mong rằng Thái Úy dìu dắt! ’Mọi người cũng nghe ra ý của Thái Úy, Thái Úy nhìn trúng thiếu niên lang này, sợ rằng sẽ thu hắn tới dưới trướng dốc lòng vun trồng, rất nhiều người đều thầm hâm mộ, thiếu niên này gặp may lớn rồi.Ngay cả Tưởng Đại Đạo cũng ngây ra một chút, trong lòng lập tức sinh ra chút ghen ghét, Thái Úy chưa từng nhìn trúng gã.Lý Diên Khánh đương nhiên nghe hiểu được ám chỉ của Đồng Quán.
Mặc dù hắn có kế hoạch của mình, cũng không muốn tòng quân, nhưng hắn cũng biết đây chính là cơ hội hiếm có, nếu như hắn có thể nắm lấy cơ hội này, rất có thể tới thời điểm Tĩnh Khang, hắn có thể thống soái một quân đội, khi đó hắn cũng có tiền vốn thay đổi lịch sử.Lý Diên Khánh do dự một lát liền nói:- Học sinh nguyện ý nghe đề nghị của Thái Úy!Đại tướng chung quanh mỗi người đều là kẻ già đời, trong lòng thầm khen, thiếu niên nói câu này rất khéo léo, đã cho Thái Úy thể diện, lại lưu chỗ trống, đề nghị mà thôi, có thể nghe cũng có thể không nghe, mới mười ba tuổi đã biết nói chuyện như vậy.Chẳng qua nghĩ tới thiếu niên này là giải nguyên, mọi người cũng thoải mái trong lòng, có thể trổ hết tài năng trong ngàn vạn người đọc sách, đương nhiên biết nói chuyện hơn người bình thường.Đồng Quán càng thêm yêu thích trong lòng, đó là thiếu niên thông minh, không kiêu ngạo không tự ti, giữ tôn nghiêm, đồng thời lại linh động không cổ hủ, rất hợp khẩu vị của lão.
Lão trầm tư một lát nói:- Đại Tống ta mười lăm tuổi mới có thể thi Tiến Sĩ, đây là quy định của Thái Tống, trừ khi Thiên tử mở miệng, nếu không không thể phá lệ, chẳng qua người có thể đi Thái Học, ta nghĩ ngươi hẳn là cũng có quyết định này, đúng không?- Học sinh chính là quyết định này, dựa theo quy định, học sinh có thể trực tiếp vào nội xá.Đồng Quán lắc đầu:- Với tài hoa của ngươi ở nội xá là đáng tiếc, hẳn là học thượng xá.- Mặc dù học sinh cũng muốn, nhưng quy định là như thế!Đồng Quán nở nụ cười:- Đây chỉ là quy định đối với thứ dân phổ thông, đối với hoàng thân quyền quý lại có ưu đãi khác, vừa vặn ta có một danh ngạch thượng xá, ta đề nghị ngươi tiến vào thượng xá, ý của ngươi thế nào?Mọi người đưa mắt nhìn nhau, tất cả mọi người cho rằng Thái Úy sẽ giữ thiếu niên này lại làm Văn Thứ Lang dưới trướng, không nghĩ tới Thái Úy lại đề cử hắn đi Thái Học, đây chính là làm quan văn nha! Thái Úy lại từ bỏ nhân tài thế này?Trong này chỉ có Tưởng Đại Đạo hiểu được một chút, Lý Diên Khánh thực sự được Thái Úy nhìn trúng.Đồng Quán có thủ hạ tâm phúc trong quân đội, nhưng thế lực trong triều của lão quá yếu, nhân tài võ nghệ cao cường văn tài lại xuất chúng như Lý Diên Khánh, cho tới bây giờ cũng chỉ có một Tông Trạch mà thôi.Đáng tiếc Tông Trạch quá già, không dễ bồi dưỡng, mà Lý Diên Khánh chính là một hạt giống tốt hiếm thấy, Đồng Quán làm sao có thể bỏ qua, bồi dưỡng cẩn thận, mười lăm sau hắn chính là thế lực trong triều của lão.Đồng Quán đưa ra đề nghị để lão đề cử Lý Diên Khánh tiến vào thượng xá là có thâm ý, triều đình quy định, danh ngạch Thái Học chỉ có thể cho con cái trực hệ của quyền quý, nhưng Đồng Quán không có hậu nhân, lão có thể cho môn sinh, một khi Lý Diên Khánh đáp ứng, vậy hắn là môn sinh của Đồng Quán.Lý Diên Khánh nghĩ tới nạn Tĩnh Khang xảy ra mười năm sau, nếu như hắn không đi đường tắt, mười năm sau hắn vẫn thấp cổ bé họng, không thể làm gì.Mặc dù hắn cũng biết thay đổi lịch sử khó khăn, nhưng hắn cũng muốn gắng hết sức mình thay đổi quỹ tích tiến tới của thuyền lớn lịch sử, hắn nhất định phải mượn nhờ ngoại lực, nhất định phải được quyền lực chèo chống, cho dù Đồng Quán là một trong Lục Tặc những năm cuối Bắc Tống, nhưng cũng không ảnh hưởng lão trở thành bàn đạp của hắn.Lúc này Lý Diên Khánh quyết đoán, khom người nói:.