Lý Diên Khánh biết rõ mọi chuyện, cười nói:- Vì khoa cử lần này, nhà Trịnh huynh đã mời không ít danh sư tới ôn tập, có những danh sư giỏi giang như vậy giúp đỡ, lần này Trịnh huynh nhất định sẽ thi đậu.Lời này nói khá trung lập, ai nấy đều có cách hiểu của riêng mình.
Đối với Trịnh Vinh Thái, nếu gã có thể thi đậu thì đây chính là cái cớ vô cùng quang minh chính đại: “Nhà ta mời danh sư chuyên giải đề tới ôn tập cho ta đó, sao ta lại không đậu được chứ?”Nhưng đối với người tinh tường như Chu Xuân, y sẽ lập tức hiểu ra, Lý Diên Khánh chắc chắn có ám chỉ gì khác.
Còn Trương Hiển là người khá đơn giản, y sẽ hâm mộ nhà giàu như Trịnh gia, mời được cả danh sư về giúp ôn tập.Ở những phương diện khác, Trịnh Vinh Thái khá chậm chạp, nhưng về chuyện này thì vô cùng láu cá, gã lập tức tát nước theo mưa, cười ha hả, nói:- Không sợ mấy huynh hâm mộ, lần này danh sư nhà ta mời đến đều đoán trúng mấy đề bài được ra, quả thật rất may mắn.Mọi người đùa giỡn vài câu, lúc này, cửa nhã thất bỗng bị đẩy ra, một đám người bước vào, là Triệu Ngọc Thư của Thái Học và bạn học của gã.- Trùng hợp thật! Chúng ta lại gặp nhau rồi.Trên mũi Triệu Ngọc Thư vẫn còn dán thuốc cao, nhìn chằm chằm Lý Diên Khánh với vẻ đầy thù hằn, gã bị Lý Diên Khánh đấm gãy mũi, nên lần thi khoa cử này làm bài không tốt lắm, chỉ e không có cơ hội trở thành Giải Nguyên.Triệu Ngọc Thư là một trong ba Thượng Xá Thái Học Sinh ở Tương Châu, đối với gã, thi đậu cử nhân chẳng có ý nghĩa gì, nhưng thi đậu Giải Nguyên sẽ mang lại rất nhiều lợi ích.Nếu như gã thi đậu Giải Nguyên, gã có thể trực tiếp trở thành học trò Thượng Xá trung đẳng, cho phép miễn kỳ thi Lễ Bộ, tương đương với vị trí Tiến sĩ, ra làm quan là việc nằm trong tầm tay.Lần khoa cử này, gã vốn là ứng cử viên sáng giá cho danh hiệu Giải Nguyên, xếp hạng đầu trên bảng Phong Vân.
Nhưng một đấm kia của Lý Diên Khánh đã đánh tan tất cả hi vọng và tiền đồ của gã.Triệu Ngọc Thư nhìn Lý Diên Khánh đầy oán hận, nỗi hận tích tụ từ lâu, vừa thi xong gã đã đi tìm Lý Diên Khánh.Lý Diên Khánh thấy gã đằng đằng sát khí, cũng chẳng thèm để ý, chầm chậm thưởng thức chén rượu trong tay.
Trịnh Vinh Thái lại nổi giận, đứng bật dậy:- Triệu Ngọc Thư, ngươi muốn giễu võ dương oai trên địa bàn của ta sao? !Trịnh Vinh Thái và Triệu Ngọc Thư đều học ở Thái Học, lại còn là đồng hương, xét về lý thì quan hệ hai người hẳn phải thân thiết mới đúng.
Chỉ có điều Triệu Ngọc Thư coi thường tên mập vô học bất tài Trịnh Vinh Thái, thành ra hai người chẳng có chút giao tình gì đáng nói.
Triệu Ngọc Thư nhìn Trịnh Vinh Thái, lạnh lùng nói:- Hôm nay ta muốn tìm Lý Diên Khánh, không liên quan tới ngươi, xin ngươi đừng nhúng tay vào.Lý Diên Khánh nói với vẻ thản nhiên:- Ngươi tìm ta làm gì? Muốn đánh thêm trận nữa, hay tới đòi ta đền tiền thuốc men đây?Triệu Ngọc Thư giận tới mức lửa giận ngút trời:- Ngươi đánh gãy mũi ta, ta muốn ngươi phải giải thích!Trịnh Vinh Thái nhìn Lý Diên Khánh rồi lại nhìn Triệu Ngọc Thư, gã chẳng biết chuyện gì xảy ra thì nhúng tay cái nỗi gì?Lý Diên Khánh cười cười, hỏi:- Vậy ngươi muốn ta giải thích gì?Triệu Ngọc Thư chẳng thốt nổi lời nào, gã chỉ hận Lý Diên Khánh đánh mình, sao lại không nghĩ tới lý do mình bị đánh chứ?Nhưng lúc này, phẫn nộ trong gã đã lấn át lý trí, thù hận xoay mòng trong lòng gã, nhưng gã có thể làm gì đây? Đánh không lại người ta, gã cũng chẳng thiếu chút tiền thuốc men, bảo Lý Diên Khánh xin lỗi thì có thể cứu vãn tiền đồ của gã ư?Triệu Ngọc Thư nhìn chằm chằm Lý Diên Khánh, gằn từng chữ:- Ta chỉ muốn ngươi nhớ kĩ, mối thù này, sớm muộn gì Triệu Ngọc Thư ta cũng sẽ báo.
Ta sẽ bắt ngươi phải trả giá gấp trăm lần!Nói xong, Triệu Ngọc Thư quay người rời đi, đám bạn gã nhìn Lý Diên Khánh một cái rồi cũng rời đi theo gã.- Tiên sư nhà ngươi chứ!Trịnh Vinh Thái lườm bóng lưng Triệu Ngọc Thư, phun ra một câu đầy tục tĩu rồi mới hỏi:- Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?Hồng Đại Chí kể lại mọi chuyện xảy ra tối hôm ấy cho Trịnh Vinh Thái nghe.
Trịnh Vinh Thái vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ:- Lão Lý còn biết võ cơ à?Trương Hiển bên cạnh cũng góp vui:- Lão Lý văn chương xuất chúng, võ nghệ cao cường.
Hắn không đi thi vũ cử (kỳ thi võ nghệ) thôi, nếu đi có khi còn làm Trạng Nguyên ấy chứ…Chưa đợi y dứt lời, Lý Diên Khánh vừa bực mình vừa buồn cười, gõ một cái lên đầu y:- Chém ghê quá nhỉ! Chém rách cả trời rồi kìa, ta xem ngươi làm thế nào?Trương Hiển che đầu, lẩm bẩm:- Ta nói thật còn gì?Rõ ràng Trịnh Vinh Thái có hứng thú với võ nghệ hơn là văn chương, gã khăng khăng không buông, nhất quyết muốn Lý Diên Khánh thể hiện chút ít võ nghệ cho gã xem.
Lý Diên Khánh chẳng còn cách nào khác, đành phải cười nói:- Vậy ta làm ảo thuật nhé?Hắn thấy vách tường khá mềm, bèn lấy một cái ly uống rượu, ước lượng một chút rồi nhìn bốn phía, thấy có con bướm đang bay loạn ở góc phòng, Lý Diên Khánh bèn chỉ vào con bướm, cười nói:- Xem ta bắt con bướm kia nè!Trịnh Vinh Thái cố căng đôi mắt nhỏ xíu ra, muốn nhìn thật kỹ xem Lý Diên Khánh bắt bướm ra sao.
Lý Diên Khánh vung tay lên, chén rượu vút bay, “bộp” một tiếng, dính chặt lên vách tường nhưng không hề nứt vỡ.
Trịnh Vinh Thái há hốc miệng, rút chiếc chén ra khỏi vách tường, chỉ thấy con bướm tung cánh bay từ trong chén rượu ra.
Trịnh Vinh Thái ngây dại, đây là loại võ công gì vậy nhỉ? Quả thực gã chưa thấy bao giờ.Ai nấy đều vỗ tay khen hay, Lý Diên Khánh cười nói:- Chỉ là mánh nhỏ bắt côn trùng để mọi người vui mắt chút thôi.
Nào, chúng ta tiếp tục uống!Lúc này, Chu Xuân khẽ nói với Lý Diên Khánh:- Phụ thân tên Triệu Ngọc Thư kia làm quan ở Kinh Thành, nghe nói chức quan không nhỏ đâu, đệ phải cẩn thận chút, Triệu Ngọc Thư đã ghi thù đệ rồi đó.Lý Diên Khanshh cười cười, chỉ cần có giang hồ, ắt sẽ có đấu tranh, đắc tội với vài người là chuyện bình thường mà?….Quả nhiên câu nói kia chẳng sai, không say không về.
Tới nửa đêm, Trịnh mập uống say như chết, mấy sĩ tử Lâm Chương và Chu Xuân không đọ rượu nổi nên đã về trước, Trương Hiển cũng uống đến say mèm, gục xuống bàn ngủ ngon lành, chỉ còn lại mỗi Lý Diên Khánh.
Tuy hắn uống không ít rượu nhưng vẫn tỉnh táo như thường, điều này khiến hắn có hơi khó hiểu, rõ ràng hắn uống nhiều rượu như vậy mà sao giờ vẫn chưa say nhỉ?Hắn có cảm giác nguyên nhân là vì thói quen chạy bộ của mình, không chỉ nóng lạnh bất xâm mà năng lực uống rượu cũng vượt xa lúc trước.
Lý Diên Khánh mở cửa, bảo chưởng quỹ chăm sóc Trịnh mập rồi thuê một cỗ xe bò, dìu Trương Hiển về nhà trọ.Xe bò dừng lại trước cửa nhà trọ, Vương chưởng quỹ tiến lên đón, đỡ lấy Trương Hiển, cười nói:- Trương Ca Nhi là người thứ mười bốn ta đỡ xuống xe trong hôm nay đó, xem ra tất cả mọi người đều thư giãn thoải mái cả rồi.- Mấy người Chu Lang Quân về rồi sao?Lý Diên Khánh cười hỏi.- Sau khi bọn họ trở về lại ra ngoài chơi rồi, Trương Ca Nhi, có người chờ ngươi đã lâu rồi đó.Lý Diên Khánh cảm thấy kỳ lạ, ai đang chờ hắn vậy chứ? Hắn bước vào nhà trọ, rồi lập tức cất tiếng gọi nghẹn ngào:.