- Thuê người thi hộ ư?- Không phải, làm vậy sẽ bị những Thái học sinh khác vạch trần, rất nguy hiểm.

Giả Thông phán nói có thể tạo điều kiện để tam đệ liên hệ với quan giám thị trong trường thi, sau đó thuê người làm bài thi hộ rồi nhờ quan giám thị nộp bài lên hộ.

Bởi vì sau khi Viện Thẩm Quyển (Chấm thi) đóng lại, quan giám thị không có cách nào để thăm dò rõ ràng nữa.

Tuy vậy quan giám thị đều là thuộc hạ của Giả Thông phán, mọi chuyện không còn khó khăn nữa rồi.Trong lòng Trịnh Thăng không khỏi mắng thầm một tiếng, rõ ràng còn rất nhiều cách, nhưng Giả Thuyên cứ chọn một hạ sách như vậy, điều này nói lên rằng gã ta cũng không muốn đối mặt với nguy hiểm.

Một khi xảy ra chuyện, gã ta chỉ cần nhất quyết không nhận, giả vờ mình chẳng biết gì cả là xong chuyện.Trịnh Thăng đành chịu, lại hỏi:- Vậy cách thứ hai là gì?- Cách thứ hai là làm như cách thứ nhất, bảo chúng ta đưa hai ngàn lượng bạc; sau đó Giả Thông phán sẽ tới đút lót Lương Tri Châu, chuyện này phải cần Tri Châu giữ im lặng mới trót lọt.Thế mà phải cần tận hai ngàn lượng bạc, cơ thịt khắp người Trịnh Thăng đau nhức không thôi.Kỳ thi khoa cử càng ngày càng tới gần, huyện An Dương cuối cùng cũng dần trở nên yên tĩnh, trừ khoảng thời gian ăn cơm, những sĩ tử sẽ xuất hiện ở những tửu quán ra thì những lúc khác rất khó gặp được họ.

Tất cả mọi người đều ở trong phòng dốc lòng dùi mài kiến thức, chuẩn bị cho kỳ thi Giải Thí cuối cùng,Hai ngày sau khi tới Châu Học, Trương Hiển cho người nhắn với Lý Diên Khánh, mấy ngày sau bọn họ mới có thể trở về.

Nhưng mãi tới ba ngày trước kỳ thi, Trương Hiển và Tần Lượng mới lê cơ thể mệt mỏi trở về khách sạn.- Lão Lý, năm nay ta hoàn toàn không còn hy vọng gì nữa rồi.Trương Hiển uể oải, vẻ mặt nhăn nhúm như quả mướp đắng, đau khổ khôn nguôi.Lý Diên Khánh nhìn y hồi lâu, chỉ thấy làn da của y đã đen đi trông thấy, đây rõ ràng là dáng vẻ vừa ra ngoài thăm thú du ngoạn về mà, siêng năm học tập tần một năm, chẳng lẽ tiểu tử này tính kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?- Đừng nói với ta là, ở Châu Học ngươi không ôn tập gì hết đấy nhé?Trương Hiển mếu mếu miệng, hối hận muốn khóc:- Bị ngươi đoán trúng mất rồi, quả thật ta chưa ôn tập, còn chưa đọc một chữ ấy chứ!- Ngươi đi Châu Học mà không đọc sách à? Thế tới đó làm gì vậy?- Ta… Ta bị bọn họ kéo đi du ngoạn Từ Châu.Trương Hiển hối hận vô cùng, vò vò tóc:- Sao ta lại không có chính kiến tới mức ấy cơ chứ? Bọn họ gọi thì ta cũng đi luôn!Quả nhiên mình đã đoán đúng rồi, tên này chạy đi du sơn ngoạn thủy hơn hai mươi mấy ngày lận.

Lý Diên Khánh không nói không rằng, nhìn thẳng Trương Hiển, sư phụ từng nói, có một số người nếu không biết kiềm chế chính mình vào lúc thời khắc mấu chốt, chắc chắn Trương Hiển là một trong số đó rồi.Nhưng quan chủ khảo sẽ không vì chuyện y hối hận mà cho y thêm cơ hội khác, đây chính là sự cạnh tranh tàn khốc của khoa cử, tựa như trăm thuyền ngược dòng, không gắng tiến lên chắc chắn sẽ bị đẩy lùi.Trương Hiển đi Châu Học chơi một tháng, còn hắn đã ôn tập xong hình luật, không những đọc thuộc làu làu “Tống Hình Thống”, mà còn tìm hiểu xong xuôi gần bốn trăm vụ án.

Hắn cảm thấy rất tự tin về phần thi hình luật, thậm chí hắn còn tranh thủ thời gian viết mười mấy sách luận, còn sửa sang mấy trăm bài thơ thời sau Bắc Tống.Hiện giờ, hắn đã chuẩn bị xong xuôi, cực kỳ sẵn sàng đối mặt với kỳ thi cuối cùng diễn ra vào ba ngày sau.

Còn Trương Hiển đã lãng phí một tháng quý báu nhất, điều này khiến hắn chẳng còn gì để nói cũng không hề đồng tình.- Bây giờ nói những điều này cũng vô ích thôi, tranh thủ thời gian đọc chút sách đi! Đọc được bao nhiêu thì đọc, nếu may mắn, nói không chừng sẽ thi trúng phần ngươi đã ôn tập cũng nên.- Lão Lý, ngươi có tài liệu gì liên quan tới hình luật không? Cho ta mượn xem với, hãy giúp đỡ huynh đệ lần này đi.Trương Hiển chắp hai tay, nhìn Lý Diên Khánh đầy mong chờ, y biết Lý Diên Khánh có thói quen ghi bút ký, nói không chừng đã viết được ra chút tinh túy gì rồi.Hiện giờ Lý Diên Khánh là cây cỏ cứu mạng của y, mặc dù y rất ngại khi mở lời nhờ và, nhưng đã tới nước này rồi, y chỉ đành mặt dày thôi.Lý Diên Khánh vốn định từ chối, để Trương Hiển nếm trải mùi vị hối hận, rút ra bài học nhớ đời.

Nhưng sau khi suy nghĩ một lát, hắn thấy quả thật chẳng cần làm thế, dù gì cũng là bạn thân, nên giúp đỡ bạn bè lúc người ta gặp khó khăn.Nghĩ vậy, hắn bèn đặt những bài phân tích gần bốn trăm vụ án chép từ chỗ Chu Xuân xuống trước mặt Trương Hiển:- Nể giao tình chúng ta đã từng có, ta giúp ngươi lần này, ba ngày này ngươi tranh thủ xem hết chỗ này đi, có thể sẽ đạt ít nhất nửa số điểm phần hình luật.Trương Hiển vô cùng cảm kích, ôm cuốn bút ký như bảo bối chạy nhanh về phòng, Lý Diên Khánh nhìn bóng lưng y mà lắc đầu ngao ngán.

Phải mất ít nhất sáu ngày mới có thể xem hết tất cả những bản án này, hiện giờ chỉ còn lại ba ngày, Trương Hiển thật sự không kịp ôn tập hết được rồi, nhưng hắn cũng chỉ có thể giúp y đến mức này thôi.

Chính y đánh mất cơ hội của mình mà, giờ còn có thể trách ai được?Trên thực tế, lần khoa cử này, mấy tháng trước triều đình mới quyết định cho thêm bài thi phỏng theo hình luật, cho nên điểm xuất phát của tất cả những thí sinh đều như nhau, tất cả mọi người đều chưa từng học phỏng theo hình luật, trừ Thái học sinh ra, vì chương trình học của bọn họ có môn học này.Vì vậy phải xem trong vòng mấy tháng này có những ai tranh thủ được thời gian ôn tập nhiều hơn, người đó chính là kẻ thắng cuộc, nếu tự mình lãng phí thời gian thì chẳng thể trách ai được.Lúc này, ngoài cửa truyền tới giọng nói của tiểu nhị:- Tiểu quan nhân tìm ta sao?Lý Diên Khánh vội vàng đi tới cửa, hắn đưa cho tiểu nhị năm mươi văn tiền, nói:- Phiền ngươi tới cửa hàng bán đồ ăn phía đối diện mua giùm ta ba lồng bánh bao nhỏ và hai bát súp Hồ cay, số tiền còn lại thưởng cho ngươi.Một lồng bánh bao nhỏ mười văn tiền, một bát súp Hồ cay năm văn tiền, tiểu nhị liên tục nói cám ơn, nhận tiền rồi nhanh chóng quay người rời đi.

Lý Diên Khánh ngồi lại cạnh bàn, lấy bút ký “Luận Ngữ” và “Mạnh Tử” ra để ôn tập, “Luận Ngữ” và “Mạnh Tử” là tiểu kinh, bài thi đầu tiên thi về hai cuốn này.

Còn ba ngày nữa, Lý Diên Khánh mới lấy chúng ra chỉnh sửa lại lần nữa.…Phủ trạch của phó quan chủ khảo Quách Bách Tụng ở thành Nam, là một tòa nhà quan rộng mười mẫu.

Một tháng trước, nơi này từng ngựa xe như nước, không biết bao nhiêu thí sinh mang theo lễ vật và tên tuổi tới đây thăm hỏi, ai nấy đều ngỏ lời muốn làm môn hạ của Quách Bách Tụng.Nhưng sau khi Quách Bách Tụng chuyển tới viện Thẩm Quyển, trước cửa phủ trạch của gã vắng vẻ hẳn, có rất ít người tới đây thăm hỏi.

Nhưng tối hôm đó, có một chiếc xe ngựa dừng trước cửa Quách phủ, một người đàn ông trung niên xuống ngựa, đầu đội mũ bát giác, mặc áo đuôi ngắn đậm màu, thoạt nhìn giống một vị quản gia.

Đi cùng người đó còn có hai gia đinh cường tráng cao to, hai gia đinh khiêng một chiếc rương lớn trông có vẻ rất nặng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play