Lúc này, một huyện lại đi ra cao giọng hỏi:- Các ngươi ai đứng đầu bảng? Có ở nơi này không?Đám người Vương Quý vội vàng đẩy Lý Diên Khánh lên.

Lý Diên Khánh giơ tay nói:- Ta chính là Lý Diên Khánh!- Mời đi theo ta, Tri Huyện cho mời.Hiện giờ Lý Diên Khánh không muốn gặp nhất đúng là Tri Huyện Đại Đao.

Tri Huyện Đại Đao có quy củ, nhất định phải học đủ hai năm tại Huyện Học mới cho phép tham gia thi giải, nhưng hắn chỉ học không đến một năm.Không muốn gặp thì không muốn gặp, hắn vẫn chỉ có thể kiên trì đi theo huyện lại vào Văn Miếu.Hơn mười quan viên ngồi trong hậu điện Văn Miếu, ba tên giám khảo Châu phủ cũng chưa trở về, họ phải chịu trách nhiệm thẩm tra đối chiếu nhất trí danh sách bảng đơn và trúng tuyển, để tránh quan viên trong huyện giở thủ đoạn, việc này có tiền lệ, không ít học sinh trúng tuyển Châu Học cũng không phải người thi đậu thực sự.Chín giữa chỗ ngồi, Tri Huyện Tưởng Đại Đao đang nói chuyện phiếm với một quan viên, quan viên này cũng không phải giám khảo Châu phủ, mà là Giám Sát Ngự Sử mới tới từ kinh thành.Chỉ thấy quan viên này tuổi chừng ba mươi, dáng người trung đẳng, dáng dấp mặt vuông tai lớn, cằm để một sợi râu ngắn, đôi mắt sáng ngời có thần.

Người này gọi là Lý Cương, đảm nhiệm Giám Sát Ngự Sử của triều đình, lần này phụng chỉ đến hai đường Hà Bắc tuần tra khoa cử thi giải các Châu, Tương Châu là trạm thứ nhất của gã.Lý Quỳ phụ thân Lý Cương từng nhận chức Tri Châu Tương Châu, hiện giờ đã thăng nhiệm An Phủ Sử mặt Tây Nam, quyền cao chức trọng.

Bản thân Lý Cương chính là Tiến Sĩ nguyên niên Chính Hòa, ra làm quan năm năm, rất được thiên tử coi trọng, đã thăng làm Giám Sát Ngự Sử cùng Ngự Sử hầu trong điện, trong triều lấy dám nói mà nổi, được một danh hiệu Lý Đồng Đầu.Lúc này, huyện lại mang theo Lý Diên Khánh đi tới, hành lễ nói với Tri Huyện:- Khởi bẩm Huyện quân, đầu bảng năm nay đã đưa đến.Mười mấy cặp mắt nhìn lại chỗ Lý Diên Khánh.

Tri Huyện Tưởng Đại Đao đã quên Lý Diên Khánh là ai, nhưng gã vẫn còn nhớ kỹ bộ dạng của Lý Diên Khánh.

Gã lập tức nghĩ tới, chỉ vào Lý Diên Khánh cực kỳ kinh ngạc nói:- Ngươi không phải là… Mười mũi tên trúng….

Không đúng! Không đúng! Ngươi vừa mới nhập học, sao lại thi khoa cử rồi?Lý Cương nhìn Tưởng Đại Đao một chút, cười nhạt nói:- Chí lớn không tại tuổi lớn, hắn có năng lực như thế, vào sao không thể tham gia khoa cử?- Chuyện này…Tưởng Đại Đao khó mà nói đây là quy định của gã, liền lập lờ nói:- Đương nhiên có thể tham gia, chỉ là hạ quan rất kinh ngạc, vừa nhập học hơn nửa năm liền thi đậu đầu bảng, không đơn giản nha!- Đúng là không đơn giản! Ta có thể hỏi hắn mấy câu không?Quan viên chung quanh lập tức căng thẳng, tất cả mọi người thầm mắng Tưởng Đại Đao ngu xuẩn.

Ngự Sử hôm nay là đến thẩm tra khoa cử, bản thân còn đưa tay cầm tới tay Ngự Sử, đơn giản là quá mức ngu ngốc.Tưởng Đại Đao thầm hối hận mình lỡ lời, lỡ như Lý Diên Khánh này có vấn đề, một khi Ngự Sử điều tra ra, mũ ô sa của gã coi như không giữ được.

Gã vội vàng vẫy tay với Lý Diên Khánh:- Lý học sinh mời đi theo!Lý Diên Khánh đi tới cúi rạp người thi lễ:- Học sinh tham kiến Huyện quân, tham kiến các vị quan nhân!Tưởng Đại Đao giới thiệu với hắn:- Vị quan nhân này là Lý Ngự Sử tới từ kinh thành, lần này phụng chỉ tuần tra khoa cử hai mặt Hà Bắc, hôm nay đặc biệt tới đây thẩm tra thi huyện Thang Âm.

Lý Ngự Sử muốn hỏi ngươi mấy câu, ngươi cứ trả lời thật lòng là được.Hóa ra là vị Lý Ngự Sử này muốn thẩm tra mình.

Lý Diên Khánh vội vàng cung kính thi lễ với Lý Cương:- Học sinh Lý Diên Khánh, tham kiến Lý quan nhân!Lý Cương gật đầu:- Ta thấy ngươi tuổi không lớn lắm, bao nhiêu tuổi rồi?- Học sinh mười hai tuổi.- Tròn tuổi chưa?- Học sinh sinh tháng một, đã tròn rồi.Lý Cương cười cười, giải thích với mọi người:- Triều đình có quy củ, sĩ tử tham gia thi tỉnh không được thấp hơn mười lăm tuổi, sĩ tử tham gia thi giải không được thấp hơn mười hai tuổi, cho nên ta muốn biết hắn có phù hợp quy định hay không.Mọi người giờ mới hiểu được, Tưởng Đại Đao vội vàng nói:- Chúng ta cũng có thẩm tra, vị Lý học sinh này bắn tên rất lợi hại, văn võ song toàn, là nhân tài hiếm có.Tưởng Đại Đao muỗn dẫn chủ đề tới võ đạo, Lý Cương lại không đi theo, quay đầu hỏi Hàn Hồng Tuấn quan chủ khảo Thang Âm nói:- Bài thi của hắn đã đưa về chưa?- Có! Bài thi của mười người đứng đầu đều đưa trở lại để làm rõ.Hàn Hồng Tuấn vội vàng tìm ra bài thi của Lý Diên Khánh đưa cho Lý Cương.

Lý Cương nhận lấy nhìn một chút, cười khen:- Chữ viết vô cùng đẹp, rất có khí chất đại gia, ngươi hẳn là luyện chữ từ nhỏ đi!- Đúng vậy!Lý Diên Khánh không dám nhiều lời, hắn sợ dẫn tới chuyện xưa của phụ thân.Lý Cương không hỏi nhiều, gã trực tiếp lật đến đề đối sách, nhìn kỹ một lần, lại hỏi:- Xem ra ngươi biết án lương thực Quán Đào?Lý Diên Khánh không giấu diếm, nói tình hình thực tế:- Học sinh lúc ôn tập hình luật vừa vặn nhìn thấy án này.Lý Cương lại hỏi Hàn Hồng Tuấn:- Tin tưởng phần lớn sĩ tử cũng không biết án lương thực Quán Đào, vì sao lại đưa ra đề này?Vấn đề này rất bén nhọn, bình thường mà nói, đề khoa cử không thể thoát khỏi phạm vi thi công khai, nếu như đề mục quá hiếm thấy, thoát khỏi phạm vi thi, sẽ có hiềm nghi ra đề quá cao.Hàn Hồng Tuấn khẽ khom người nói:- Ta cũng vừa mới biết lý do ra đề mục.

Năm nay muốn kiểm tra hình luật, bên trong ba trăm tám mươi tư án lệ kèm theo thi cử do triều đình ban bố, thì có án lương thực Quán Đào, đây là nội dung thi giải tất phải xem qua, bên trong phạm vi thi cử công khai của triều đình, chúng ta cho rằng thí sinh hẳn phải biết.- Thì ra là thế, vậy thì có thể tính là hợp quy định.Lý Cương cười nói:- Chẳng qua nói đi nói lại, không hiếm thấy làm sao phân ra trình độ cao thấp?Lý Diên Khánh lại thầm kêu may mắn, án lệ kèm theo hình luật hắn chưa xem chút nào, nếu như không phải trong bút ký của phụ thân hắn có ghi chép, hắn căn bản không biết án lương thực Quán Đào.Lý Cương đưa bài thi cho Hàn Hồng Tuấn:- Ta đoán chừng phần lớn thi sinh đều không rõ nguyên nhân Lý học sinh thi đậu đầu bảng.

Vì phòng ngừa lời đồn, mời quan chủ khảo công khai mười bài thi đỗ đầu!- Chúng ta cũng đang có ý này!Hàn Hồng Tuấn giáo bài thi cho phụ tá, thay gã ra ngoài dán mười bài thi đỗ đầu.Lý Cương lại nhìn Lý Diên Khánh một chút, bỗng nhiên cười hỏi:- Năm năm trước ngươi cũng đoạt giải nhất ở Hội Đồng Tử đúng không?Lý Diên Khánh kỳ quái trong lòng, gã làm sao biết chuyện năm năm trước?Mặc dù không hiểu ra sao, Lý Diên Khánh vẫn cung kính hành lễ:- Năm năm trước học sinh quả thực tham gia Hội Đồng Tử.Lý Cương khẽ cười nói:- Năm năm trước, gia phụ từng nhìn ngươi biện thử ở Hội Đồng Tử, bài thơ Mạc tiếu nông gia tịch tửu hồn kia của ngươi, để lại ấn tượng sâu sắc cho hắn, đến nay hắn còn nhớ mãi không quên..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play