- Lý Văn Quý rốt cuộc muốn làm gì, cha cứ việc nói thẳng đi!Lý Đại Khí không biết nên nói thế nào, gã do dự thật lâu, cuối cùng vẫn cảm thấy hẳn là nói thật:- Con ngựa kia của con, Nhị Tộc trưởng nói hẳn là cho cháu trai Lý Phong của hắn, nói năm ngoái Tộc trưởng đã đáp ứng, hắn yêu cầu con trả ngựa lại cho hắn.Không chờ Lý Diên Khánh mở miệng, Lý Đại Khí vội nói:- Đương nhiên, cũng không phải ta muốn con thực sự trả ngựa cho hắn, chỉ là lúc ấy ta không biết chuyện xảy ra lúc thi huyện.
Hiện giờ xem ra, hắn cũng không chỉ vẻn vẹn nhằm vào một con ngựa, ta đoán chừng hắn muốn tìm về mặt mũi.Lý Diên Khánh không lập tức trả lời, hắn cảm thấy chuyện này không đơn giản như phụ thân nói, một con ngựa có thể cứu vãn mặt mũi của Lý Văn Quý sao?Huống hồ Lý Văn Quý biết rõ ràng hắn không có khả năng trả ngựa lại cho gã, gã đang cố ý gây sự.- Lúc cha tới, không có nói với Tộc trưởng sao?Lý Đại Khí lắc đầu:- Tộc trưởng đi phủ Chân Định, gần đây quân đội cũng đang mua sắm lương thực trong dân gian, chúng ta chỉ có thể tạm dừng thu mua lương thực.
Tộc trưởng liền muốn đi xem làm ăn da lông, hắn vừa vặn có người bạn cũ bên kia, lúc đầu hắn viết thư để ta đi cùng, nhưng bởi vì chuyện của con ta chỉ có thể trở về.- Như vậy chuyện này liền dễ làm!Lý Diên Khánh thản nhiên nói:- Ngựa là Tộc trưởng tặng cho con, Lý Văn Quý hắn có suy nghĩ gì, mời nói chuyện với Tộc trưởng đi.
Nếu như Tộc trưởng muốn thu hồi ngựa, ta cũng không có gì để nói, nhưng nếu như hắn muốn cướp ngựa khỏi tay con, vậy hắn chỉ có thể tự rước lấy nhục.Lý Đại Khí vốn là muốn mua cho con trai một con ngựa khác, con ngựa này trả cho Lý Văn Quý, khai thác một loại thái độ dàn xếp ổn thỏa.Nhưng hiện giờ gã biết chuyện không đơn giản như gã nghĩ, gã hiểu rất rõ con mình, từ nhỏ con trai đã không phải người chịu khuất nhục.Chuyện này chỉ sợ cũng không cách nào dễ dàng lắng xuống như vậy, Lý Đại Khí cảm thấy đau cả đầu.Gia đình Lý Văn Quý sống trong một tòa nhà lớn ở thành đông.
Gã và đại ca Lý Văn Hữu tuy là huynh đệ ruột, nhưng cũng tính toán công khai.
Đại ca quản tài sản đất đai trong tông tộc, mà gã lại nắm giữ các loại sản nghiệp, nhiều năm qua nước giếng không phạm nước sông.Chẳng qua từ năm năm trước sau khi đại ca Lý Văn Hữu tạo dựng hiệu lương Lý Ký, ăn ý giữa Lý Văn Quý và đại ca liền bị phá vỡ.
Trong lòng Lý Văn Quý rất bất mãn đối với việc đại ca không thương lượng với mình liền xây dựng sản nghiệp mới.Nhưng thực sự khiến lòng bất mãn của Lý Văn Quý thăng cấp chính là, mãi đến ba tháng trước gã mới biết được, cha con Lý Đại Ký chiếm cứ ba phần bên trong hiệu lương Lý Ký, điều này khiến gã cực kỳ chấn kinh, cũng khiến gã phẫn nộ khác thường.Không cần phải nói, đây cũng là bởi vì Đại tổ phụ thân Lý Diên Khánh, đại ca sủng ái hắn đơn giản tới trình độ không người nào có thể dễ dàng chấp nhận.Từ đầu Lý Văn Quý cũng không tin Lý Diên Khánh được Đại tổ phụ thân cái gì, gã vẫn cho rằng huynh trưởng choáng đầu, chỉ là gã không muốn trở mặt với đại ca mới luôn giữ im lặng chuyện này.Mãi đến khi đại ca sủng ái Lý Diên Khánh đột phá ranh giới cuối cùng của gã, tặng ba phần hiệu lương Lý Ký cho cha con Lý Diên Khánh, phẫn nộ tích lũy nhiều năm trong lòng Lý Văn Quý rốt cuộc bùng nổ.Chạng vạng tối, Lý Văn Quý trở về từ quán rượu Lý Ký giống như ngày thường.
Quán rượu Lý Ký là một tài sản lớn nhất của Lý gia, mở ba cửa hàng lớn tại hai mặt Hà Bắc, ngoại trừ quán rượu, Lý thị còn có hai cửa hàng tạp hóa và tám khách sạn.Trên danh nghĩa những tài sản này thuộc về tông tộc Lý thị, nhưng trên thực tế phần lớn đều thuộc về Lý Văn Quý và mấy phòng lớn của Lý thị, thành viên gia tộc Lý thị còn lại cơ bản không có liên quan tới những tài sản này.Lý Văn Quý bước ra khỏi xe ngựa, hôm nay gã mặc một chiếc áo màu xanh nhạt, đầu đội khăn viên ngoại, trên khuôn mặt cao gầy đen nhánh luôn treo thần sắc nghiêm khắc chiêu bài của gã.Lý Văn Quý thấy một chiếc xe bò dừng ở cổng, liền hỏi:- Hôm nay có khách sao?- Khởi bẩm lão gia, là Lý Đại Khí tới.Lý Văn Quý khẽ giật mình:- Hắn đến bao lâu rồi?- Tới một hồi rồi, vẫn luôn chờ đợi lão gia.Lý Văn Quý trầm ngâm một chút liền nói:- Để hắn ngồi chờ thêm một lát, ta thay quần áo rồi sẽ tới.Trong phòng khách, Lý Đại Khí đang uống trà kiên nhẫn chờ đợi Lý Văn Quý trở về.
Gã đã đợi gần nửa canh giờ, từ đầu đến cuối Lý Văn Quý vẫn không trở về.Ngay khi Lý Đại Khí đang suy nghĩ hôm khác lại tới, liền có tiểu đồng bẩm báo ở hạ đường:- Lão gia đến rồi!Lý Đại Khí vội vàng đứng dậy, thấy Lý Văn Quý đang khoan thai chậm rãi đi tới.
Lý Đại Khí vội vàng tiến tới khom mình hành lễ:- Đại Khí tham kiến Tam thúc!Lý Văn Quý liếc mắt nhìn qua, thấy Lý Diên Khánh không tới, trong lòng quả thực bất mãn, không khỏi hừ một tiếng:- Đây chính là lễ vãn bối của ngươi sao?Lý Đại Khí bất đắc dĩ, đành phải quỳ xuống hành đại lễ:- Đại Khí chào Tam thúc!Lý Văn Quý không để ý tới gã, đi tới bên đường ngồi xuống, lúc này mới lạnh lùng nói:- Đứng lên đi!Lý Đại Khí đứng dậy, đi về đường cũng không dám ngồi xuống.
Một khi Lý Văn Quý bắt đầu so đo lễ tiết, vậy không có trưởng bối cho phép, gã cũng không thể tùy tiện ngồi xuống.- Đại Khí, ngươi cẩn thận day con lễ nghi một chút, hắn ở trước mặt ta không có chút dáng vẻ vãn bối, nếu không phải lòng ta rộng rãi, ta đã sớm bị hắn làm cho tức chết rồi.Lý Đại Khí thầm mắng trong lòng, lúc gã ý đồ để con trai mình hi sinh tiền đồ gian lận thay gã, gã nào có chút phong phạm trưởng bối?Mặc dù bất mãn trong lòng, nhưng ngoài miệng gã vẫn cung kính đáp:- Tam thúc dạy dỗ phải, ta nhất định quản thúc hắn.Lý Văn Quý liếc nhìn gã, cảm thấy lời này của Lý Đại Khí là nói một đằng nghĩ một nẻo, trong lòng bắt đầu phản cảm với Lý Đại Khí.
Một tộc nhân làm văn hộ thay người khác, bị người khác chỉ trích trách mắng, nếu không phải huynh trưởng ra tay dìu dắt, gã còn có cơ hội đứng trước mặt mình nói chuyện sao?Không biết cảm ân, còn ngoài nóng trong lạnh với mình, từ Lý Đại Khí lại nghĩ tới đứa con trai Lý Diên Khánh không biết tốt xấu của gã, một cơn lửa giận bắt đầu thiêu đốt trong lòng Lý Văn Quý.Gã uống một ngụm trà, lạnh lùng hỏi:- Con ngựa kia dắt tới rồi chứ?Lý Đại Khí trầm mặc.Hôm nay gã tới đây là muốn thương lượng chuyện con ngựa với Lý Văn Quý.
Gã muốn xin Lý Văn Quý xem mặt mũi Tộc trưởng, buông tha con ngựa kia.
Nhưng rất hiển nhiên, hôm nay Lý Văn Quý không có ý thỏa hiệp, gã cũng nhất thời không biết nên nói thế nào.Lý Văn Quý trừng mắt nhìn gã một cái, lại nói:- Ta đã nói rất rõ ràng với ngươi ở trong thư, con ngựa kia huynh trưởng đã đáp ứng cho cháu của ta, lại bị con ngươi hoành đao cướp đi, ta chỉ muốn biết, bao giờ ngươi dắt ngựa trở về cho ta?.