Nói xong, Tề Văn Diệu nhìn về phía Trình Dĩ Tình, khóe miệng nhếch lên một chút ý tứ không rõ: "Dĩ Tình, em cảm thấy thế nào?"
—— Tôi cảm thấy não anh bị lừa đá rồi!
—— Tôi không muốn tôi cảm thấy, tôi muốn anh cảm thấy!
"Anh Văn Diệu, là thật sao?" Trình Dĩ Tình lập tức đỏ hốc mắt, nhào vào trong ngực Tề Văn Diệu: "Đều nghe lời anh."
—— Xong rồi, xong rồi, bây giờ nên làm sao đây?
"Ừm."
Trình lão gia tử bị tình huống đảo ngược trước mắt làm cho kinh hãi, một hồi lâu sau mới phản ứng lại, ho nhẹ một tiếng: "Ừm, hai đứa tự thương lượng."
Tề Văn Diệu lại nhìn về phía Trình Dĩ Tình: "Em cảm thấy khi nào đính hôn thì thích hợp?"
"Đương nhiên là càng nhanh càng tốt." Trình Dĩ Tình thẹn thùng cúi đầu, giọng nói như ruồi muỗi, đem ngọt ngào viết hết lên mặt.
Nhưng mà nội tâm lại là một mảnh sóng to gió lớn.
—— Kết hôn cái búa? Tôi nghi ngờ anh đang trêu chọc tôi, hơn nữa còn có chứng cứ.
—— Tề Văn Diệu, cầu xin anh làm người!
"Được, tôi chọn xong ngày sẽ đưa cho em xem."
Khóe miệng Tề Văn Diệu mở ra một nụ cười, trong đôi mắt màu đen mơ hồ hiện ra một chút ý tứ vui sướng.
—— Mặc dù nội tâm đã sụp đổ, nhưng cốt truyện nên đi vẫn phải tiếp tục.
Trình Dĩ Tình kiên trì đưa Tề Văn Diệu đến phòng ngủ của mình, lấy đồng hồ đeo tay muốn tặng cho anh ra.
"Anh Văn Diệu, đây là đồng hồ mà em đã phải chọn rất lâu, anh có thích không?"
Trình Dĩ Tình tràn ngập hy vọng nhìn Tề Văn Diệu.
—— Mau nói không thích! Đồng hồ hơn tám mươi vạn, lão tử mới không nỡ tặng anh!
"Thích."
Tề Văn Diệu nhận lấy đồng hồ, còn thuận tiện đeo lên cổ tay, cẩn thận quan sát một lát: "Ánh mắt không tệ."
Trình Dĩ Tình không thể bình tĩnh được.
—— Đây là đang khen ngợi mình?
—— Điên rồi sao?
—— Chẳng lẽ là uy hiếp của ông nội có hiệu quả? Tốt xấu gì Tề gia cũng là thế gia, chỉ với hai câu uy hiếp như vậy mà đã thỏa hiệp? Tề Văn Diệu mặt mũi của anh đâu? Mới vậy đã túng? Còn có thể được hay không?
Tề Văn Diệu vuốt ve đồng hồ đeo tay, vẻ mặt bắt đầu là thoải mái, cuối cùng đến dần dần khó coi.
"Trình Dĩ Tình!"
"Anh Văn Diệu." Trình Dĩ Tình lập tức ân cần, vui mừng nhìn Tề Văn Diệu.
Tề Văn Diệu: "..."
"Không có việc gì."
—— Không có gì thì gọi cái mẹ gì chứ? Tức chết mình! Tề Văn Diệu này thật sự không phải là bị đánh tráo sao?
Tề Văn Diệu không nói một tiếng, ngồi trên sô pha nghe "âm thanh trong lòng" của Trình Dĩ Tình.
Đoạn kịch bản này không viết lời thoại, Trình Dĩ Tình tâm loạn như ma nên không phát huy được.
Hai người cứ ngồi như vậy, không khí càng ngày càng ngưng đọng.
—— Người này sao còn không đi?
—— Cái tên Tề Văn Diệu này không đi, là muốn mình giữ lại ăn tết sao?
Nhịn rồi lại nhịn, Trình Dĩ Tình mở miệng: "Anh Văn Diệu, em bảo người dọn dẹp phòng khách cho anh, tối nay anh ở đây?"
—— Tề Văn Diệu, anh hiểu ý tôi không?
Tề Văn Diệu: Không hiểu.
"Không cần, tôi ở cùng cô là được rồi."
Dứt lời, Tề Văn Diệu nhìn thấy trong mắt Trình Dĩ Tình chợt lóe lên kinh ngạc cùng tức giận rõ ràng.
"Thật tốt!" Trình Dĩ Tình giống như kinh hỉ, ý cười như khóe miệng hận không thể nhếch lên trời.
—— Cẩu nam nhân, tôi biết anh nghấp nghé mỹ mạo của tôi, cuối cùng cũng không giấu được đuôi hồ ly?
Đột nhiên ý cười trên khóe miệng Tề Văn Diệu dừng lại.
Chỉ bằng cô mà cũng xứng?
—— Nhân mô cẩu dạng, kì thực còn không phải là cầm thú sao? Ngoài miệng nói thích Thời Y, đến cuối cùng vẫn dùng nửa người dưới để suy nghĩ vấn đề ???.
—— Quả thật tôi là nhan khống, nhưng cũng không đến mức đói bụng ăn quàng!
???
Đã nói như vậy, đương nhiên Tề Văn Diệu cũng không có khả năng ở lại nơi này, rất nhanh đã đứng dậy muốn rời đi.
"Anh Văn Diệu, anh muốn đi sao? Đừng đi." Trình Dĩ Tình vội vàng ngăn cản.
Tề Văn Diệu hờ hững nhìn cô, không mở miệng.
Trình Dĩ Tình tự mình tìm bậc thang đi xuống, ủy (mở) khuất (trái tim) đến cực điểm: "Được rồi! Anh Văn Diệu, em đưa anh ra ngoài."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT