*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trần Nhất Phương đi làm ở công ty nhà mình, bỏ ra một tháng chuẩn bị hoạt động của game là chuyện dễ như trở bàn tay.
Người thuộc đảng công việc như Thẩm Thương Thương thì không thể tùy hứng như anh được, cô còn phải đi làm tiếp. Buổi chiều lúc tan tầm, Trần Nhất Phương đã chờ sẵn ở bên ngoài công ty.
Đồng nghiệp làm cùng kinh ngạc trêu chọc: “Em im ỉm cua được anh đẹp trai xịn xò như này hồi nào thế?”
Thẩm Thương Thương xấu hổ cười cười, đi về phía Trần Nhất Phương: “Anh không cần đặc biệt tới chờ em đâu.”
Anh trưng vẻ mặt nghiêm túc: “Cái này này gọi là tận dụng thời gian đấy, chúng mình có thể vừa đi vừa thảo luận chiến thuật, trở về là tiến hành thực chiến được luôn.”
Thẩm Thương Thương đỡ trán. Trần Nhất Phương đã cầm hộ túi cho cô. Thấy cô nghi hoặc, anh cười nói: “Đi làm cả ngày mệt lắm đúng không? Em không cần phải nói gì cả, nghe anh nói là được. Anh nói sai chỗ nào em cứ chỉ anh là ok.”
Đối diện với sự tri kỷ của anh, Thẩm Thương Thương tiếp thu vô cùng thản nhiên.
Tuy rằng hai người vừa mới gặp mặt, nhưng đã giao thủ hai năm trong game, rất quen thân với nhau rồi. Mà hiện giờ, cảm giác quen thuộc trong game kéo dài đến hiện thực, vẫn cực kì thân thiết.
Trần Nhất Phương đã tận dụng thời gian ban ngày để góp nhặt video của chỉ huy các server còn lại. Căn cứ vào phản hồi của người chơi và danh sách phiếu bầu đứng đầu trên các server lớn, anh sửa sang lại video và tư liệu, tính thức trắng đêm nghiên cứu phong cách tác chiến của đối thủ.
Trước máy tính trong khách sạn, hai người ngồi sóng vai với nhau, nhìn chằm chằm hình ảnh chiến đấu trên màn hình không chớp mắt.
“Đợt tấn công này của Hạo Khí Minh sắp xong, tiểu đội của Ác Nhân Cốc sẽ cắt vào từ bên cạnh.”
Thẩm Thương Thương gật đầu: “Hơn nữa tiểu đội phá cổng đã trộm phá được cổng thành hai bên, Hạo Khí Minh không thể kéo dài thời gian bằng cách dùng cổng thành ngăn trở Ác Nhân Cốc được.”
“Chỉ huy này có phong cách rất giống em đấy.” Trần Nhất Phương quay đầu nhìn Thẩm Thương Thương: “Hèn hạ kinh khủng.”
Thẩm Thương Thương lườm anh một cái, ghi lại phương thức tác chiến của chỉ huy này lên quyển sổ. Trần Nhất Phương duỗi cái eo lười, nhìn thời gian, đã gần 11 giờ rồi.
“Đây là video thứ mấy?”
“Thứ tư.”
“Còn hơn một nửa đấy.” Anh rót một cốc nước cho Thẩm Thương Thương, “Em đi nghỉ ngơi một lát đi, ngày mai còn phải đi làm.”
Thấy cô dường như muốn từ chối, anh lại nói tiếp: “Em ngủ nửa tiếng đi rồi anh gọi em dậy. Anh cũng muốn ghi chép lại.”
Thẩm Thương Thương cảm thấy đề nghị này không tồi. Cô mặc nguyên quần áo nằm lên giường, Trần Nhất Phương dịu giọng nhắc nhở: “Cởi áo khoác ra đi, đừng đè nhăn.”
Thẩm Thương Thương ờ một tiếng. Một lúc sau, cô trở mình rồi nhanh chóng thiếp đi.
Chờ khi tiếng thở của cô đều đều, Trần Nhất Phương mới nhẹ nhàng tắt đèn. Căn phòng tối đi, chỉ còn ánh sáng trắng của màn hình máy tính chiếu lên gương mặt nghiêm túc của anh.
Anh đeo tai nghe cách âm lên, uống một ngụm cà phê đã pha xong trước đó.
Lúc Thẩm Thương Thương thức giấc theo đồng hồ sinh học thì đã là 7 rưỡi sáng. Cô nghiêng đầu thì thấy Trần Nhất Phương đeo tai nghe ghé lên bàn máy tính, trên máy tính vẫn còn pause video chỉ huy chiến đấu.
Cô vội nhảy xuống giường, đến gần vỗ vỗ vai anh: “Trần Nhất Phương, sao anh không gọi em dậy? Lên giường ngủ đi.”
Anh mơ hồ tỉnh lại, thấy cô thì nở nụ cười, “Dậy rồi à, tối hôm qua anh đã đặt bữa sáng chỗ dịch vụ phòng rồi đấy, em nhớ xuống dưới ăn đã rồi hẵng đi làm nhé.”
Nụ cười kia còn mang theo sự mơ màng sau cơn mộng dài, nụ cười vừa dịu dàng vừa chân thật ánh vào mắt cô.
Chẳng hiểu sao, đột nhiên Thẩm Thương Thương thấy sống mũi cay cay, cô lên tiếng rồi vội đi rửa mặt. Lúc đi ra, Trần Nhất Phương đã nằm lên giường ngủ rồi. Cô nhẹ nhàng kéo rèm lại, tắt máy tính đi rồi mới rời khỏi phòng.
Lúc nghỉ giữa trưa, Thẩm Thương Thương nhận được tin nhắn WeChat của Trần Nhất Phương. Anh chụp một bức ảnh đoàn người xếp hàng dài dằng dặc, anh đứng ở cuối hàng giơ tay chữ V.
“Chỗ này mới mở Magnum Pleasure Store, em thích ăn vị gì?”
(WeChat: ứng dụng chat, mạng xã hội của Tàu, ứng dụng gốc của Zalo.Magnum: Một hãng kem của Bỉ, mở cửa hàng nổi tiếng với món kem nhúng trong socola rồi rải đủ kiểu topping.)“Anh ở đâu đấy? Đừng đi loạn nhé, nhỡ lạc thì sao.”
“Thẩm Thương Thương, thế này là em đang khinh bỉ chỉ số thông minh của anh đúng không? Được rồi, em an tâm làm việc đi, lúc tan tầm ra sớm tí nhé.”
Thẩm Thương Thương thất thần trong nháy mắt.
Bỗng nhiên, cô như trở lại thời đại học, cô và Văn Đàm ảo tưởng ngày tháng sau này họ sẽ tan làm với nhau. Lúc ấy Văn Đàm còn nói, anh sẽ rất thích cuộc sống được đón cô tan tầm mỗi ngày.
Nhưng sau tốt nghiệp anh bôn ba Nam Bắc, chưa từng tới dẫu chỉ một lần.
Những chuyện ngày xưa hứa hẹn sẽ làm với nhau, giờ nhẩm tính lại, còn chưa làm được gì.
Có lẽ ngay khoảnh khắc cô từ chối ở lại thủ đô với anh khi ấy, anh đã quyết định sẽ từ bỏ đoạn tình cảm này.
Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Thương Thương đột nhiên nhớ tới rất nhiều chi tiết nhỏ cô đã từng bỏ qua, những chi tiết thể hiện rằng…… Văn Đàm đã sớm không còn yêu cô nữa.
Anh đối xử với cô vẫn tốt biết bao, rõ ràng đã hết yêu cô lâu rồi, nhưng sợ cô không tiếp thu nổi, anh vẫn dùng dằng lâu thế rồi mới mở miệng với cô.
Khi Trần Nhất Phương đi đón Thẩm Thương Thương dưới tòa office building, vừa liếc mắt một cái anh đã phát hiện cảm xúc của cô sai sai.
Anh đưa món kem Magnum đã chuẩn bị trước qua, hỏi cô: “Vị dâu tây, thích không?”
Cô cong khóe môi cười một cái, gật đầu: “Thích.” Chiếc hộp còn được đặt túi đá thật cẩn thận để giữ độ lạnh của kem. Thẩm Thương Thương cầm muỗng chọc chọc, nhưng lại không có tâm tình nhấm nháp.
Trần Nhất Phương nhìn cô một lát không chớp mắt, đột nhiên phấn chấn: “Thẩm Thương Thương, anh đưa em tới chỗ này vui lắm nha!”
“Không về khách sạn nghiên cứu video sao?”
“Nghỉ một hôm cũng không sao mà, đi đi đi, theo anh đi.”
……
Nửa giờ sau, Thẩm Thương Thương mặt mày vô cảm nhìn Trần Nhất Phương bên cạnh mình, “Anh bảo chỗ vui, là đưa em ra net chơi game à?”
Trần Nhất Phương nhún vai: “Với đám trẻ nghiện mạng như bọn mình, còn gì vui hơn chơi game nữa chứ?”
Nói hợp lý quá, cô không phản bác được gì……
Việc đã đến nước này, hai người nhanh chóng đăng nhập vào game. Thẩm Thương Thương đang tính làm mấy nhiệm vụ hằng ngày thì lời mời tổ đội của Trần Nhất Phương đã quăng sang. Cô click vào chấp nhận, nghiêng đầu hỏi: “Làm gì đây?”
Trần Nhất Phương mau mắn lấy tay che mắt cô lại, “Em đừng nhìn màn hình của anh, ngàn vạn lần đừng nhìn nhá, chờ anh gọi thì em mới quay sang ha.”
Vừa hay, trong game có người đang gửi lời mời tỷ thí. Thẩm Thương Thương chẳng thèm bận tâm Trần Nhất Phương đang bày trò gì, hết sức chuyên chú tỷ thí với game thủ kia.
Một lát sau, nhận được lời mời gọi tới của anh, cô dằn sự thôi thúc muốn nghiêng đầu sang xem, bấm đồng ý.
Sau 10 giây chuyển chỗ, một luồng sáng trắng bỗng xuất hiện trên màn hình. Thẩm Thương Thương điều chỉnh góc nhìn một chút. Lúc hình ảnh trải rộng trước mắt, cô đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Biển sao trải dài tít tắp, màn đêm xanh thẳm, lấp lánh những sao. Phía dưới là một vùng nước, phản chiếu toàn bộ trời sao. Cô đứng trên một hòn đá trắng trong vùng nước, với tay là có thể chạm tới sao trời.
Cô đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía Trần Nhất Phương, quả nhiên vẻ mặt anh rất đắc ý: “Đẹp nhở? Căn cứ bí mật của anh đấy, bên kia hồ Thiên Sơn có một bức tường không khí, anh vô tình chui vào rồi phát hiện đó.”
Cô không nói gì, quay đầu lại lẳng lặng nhìn màn hình phủ kín sao trời. Một lát sau, cô chat riêng với Trần Nhất Phương trong game.
[ Chat riêng ] bạn nói nhỏ với [ Tại Thủy Nhất Phương ]: Cảm ơn.
Anh nhất định đã phát hiện tâm trạng của cô không tốt, nên mới đưa cô đi ngắm phong cảnh thế này.
Trần Nhất Phương không trả lời, chỉ nghe “Đoàng” một tiếng, một cái “Hẹn non thề biển” nổ tung dưới chân cô.
Đó là pháo hoa dùng để thổ lộ tình yêu ở trong game Kiếm Phá Thiên Hạ. Hoa hồng kết thành trái tim, [ Loli Thì Không Giết ] đứng ở giữa trái tim, những cánh hồng bay lả tả xung quanh cô.
[ Hệ thống ]: Người chơi [ Tại Thủy Nhất Phương ] sử dụng
Thề non hẹn biển với [ Loli Thì Không Giết ] ở hồ Thiên Trì, lấy đấy để tuyên bố với cả thế giới: Tình yêu của [ Tại Thủy Nhất Phương ] đối với [ Loli Thì Không Giết ] trời chưa sụp thì chưa hết, đất chưa nứt thì chưa ngừng, biển chưa khô tim chung nhịp đập, đá chưa mòn mãi mãi còn yêu.
Đây không phải là lần đầu tiên Thẩm Thương Thương nhận được thông báo pháo hoa, nhưng giờ phút này cô vẫn sững sờ tại chỗ. Kênh Thế Giới đã sôi sùng sục cả lên.
[ Thế giới ] [ Chẳng qua gió mát thổi ngang núi này ]: Trời địu tôi nhìn thấy gì thế này?
[ Thế giới ] [ Nhớ mãi không quên ]: Ông không nhìn lầm đâu, tôi cũng thấy rồi……
[ Thế giới ] [ Mùa hè có cây cao bóng cả ]: Cho nên từ nay về sau, hai nhà Hạo Khí Minh và Ác Nhân Cốc sẽ phải tương thân tương ái hả?
[ Thế giới ] [ Gió thổi nè thổi thổi thổi ]: Mị thì để ý ai công ai thụ hơn ý?
(Công, thụ: quan hệ trong tình cảm đồng giới. Công (top) là ở trong, ở trên. Thụ (bottom) là ở ngoài, ở dưới.)[ Thế giới ] [ 300 hiệp sĩ ]: Tui nghe tin tức nội bộ trong bang hội, hình như mấy hôm trước anh Thủy tới thành phố B tìm Sếp Giết đấy!
[ Thế giới ] [ Không có hẹn thì cút đi ]: Ưng cái mặt, dắt được tay hả?
Thẩm Thương Thương nuốt nước miếng một cái, rốt cuộc phục hồi được tinh thần. Cô nhìn Trần Nhất Phương, đến nói chuyện cũng lắp bắp: “Ơ…… Anh có ý gì thế?”
Trần Nhất Phương quay đầu, hai người nhìn nhau thật lâu, anh sờ sờ chóp mũi: “Nhiều vật phẩm quá, anh dọn ba lô.”
Thẩm Thương Thương: “……”
[HẾT CHƯƠNG 3]