Edit: Hinh

Làm một con chó, Phó Nhất Ngôn rất phối hợp ”Gâu” một tiếng, Hứa Thanh Hoan phì cười, cũng phối hợp ”Gâu” một tiếng.

Hai người dưới đèn đường ”Gâu gâu”.

Hình như Hứa Thanh Hoan đã tỉnh táo hơn, cô vỗ vai Phó Nhất Ngôn, ”Anh mệt rồi, em xuống tự đi cho.”

Phó Nhất Ngôn dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, ”Em tầm 80 cân không?”

”Có chứ.” Hứa Thanh Hoan giơ ba ngón tay, ”85 cân đó.”

Phó Nhất Ngôn xốc cô lên, ”Rất nhẹ.”

Hứa Thanh Hoan không đi xuống nữa, cô gối đầu lên vai anh, mơ mơ màng màng như muốn ngủ, ngón tay sau khi ngủ thả lỏng ra, thư tình rớt xuống đường.

Gió thổi qua, thư tình bay mất.

Phó Nhất Ngôn do dự hai giây, không đuổi theo, anh vẫn nhớ mình viết cái gì.

Nhưng Hứa Thanh hoan đã lập tức tỉnh lại, điên cuồng vỗ đầu anh, ”Thư của em!”

Gió lại thổi làm thư tình bay đi năm sáu mét nữa, Hứa Thanh Hoan kêu, ”Anh thả em xuống đi, em muốn đi lấy, đó là thư tình Phó vương bát viết cho em đó!”

”…”

Được rồi, anh lúc thì là chó, lúc là mèo, lúc lại là rùa.

Phó Nhất Ngôn thả Hứa Thanh Hoan xuống, cô lập tức muốn chạy đi lấy thư, anh lại bắt cổ tay cô lại, để cô dựa vào đèn đường, còn mình thì chạy đi lấy.

Phó Nhất Ngôn cầm bức thư quay về bên cạnh Hứa Thanh Hoan, định một lần nữa gấp lại, đang chuẩn bị bỏ vào lại túi bên hông của cô, đã nhìn thấy cô ôm đèn đường khóc.

”…”

Hứa Thanh Hoan khóc ròng nói: ”Làm em sợ muốn chết, em cứ nghĩ anh đuổi theo không kịp.”

Đêm nay Phó Nhất Ngôn bị Hứa Thanh Hoan chọc cười không biết bao nhiêu lần, anh lại một lần nữa cõng cô lên, ”Em nghĩ thế nào vậy? Sao anh có thể chạy không kịp một tờ giấy chứ?”

Hứa Thanh Hoan tủi thân, ”Em còn chưa thấy thư tình cậu ấy viết cho em, em sợ em không đọc được.”

Qua một phút đồng hồ, Phó Nhất Ngôn nói: ”Anh đọc cho em nhé?”

Hứa Thanh Hoan lau nước mắt, ”Được ạ, cảm ơn anh.”

Phó Nhất Ngôn rũ mắt cười khẽ, cõng cô đi ven đường ban đêm, nhẹ giọng đọc những câu chữ anh khắc sâu vào trí nhớ:

”Tiểu Thanh Hoan, cậu nhất định phải đọc từng chữ một sau đây.”

”Tớ thích cậu, là loại thích rất thích.”

Đầu Hứa Thanh Hoan nhẹ nhàng đặt lên vai anh, khóe miệng dần dần cong lên.

”Thích từng biểu cảm, từng động tác, từng cái chớp mắt đầy đáng yêu của cậu.”

”Khi cậu là Tiểu Cẩm Lý, tớ cảm ơn cậu đã mang đến cho tớ vận khí tốt.”

”Khi cậu là học trò của tớ, tớ cảm ơn cậu vào hôm sinh nhật đã chọc tớ cười.”

”Khi tớ biết được cậu chính là Tiểu Cẩm Lý, lúc đó cảm giác của tớ chính là thật may mắn, học trò đáng yêu và Tiểu cẩm Lý ấm áp đều là cùng một người.”

”Tất cả những vận rủi của tớ, đều vì Tiểu Cẩm Lý mà biến thành vận may.”

”Tớ thích Hứa Thanh Hoan, thích đến khảm sâu vào tim, thích đến muốn hái sao trên trời cho cậu.”

Hứa Thanh Hoan hình như đã tỉnh lại chút, ”Anh đừng nói nữa, em đâu phải là không biết xấu hổ…”

Phó Nhất Ngôn cười khẽ, ”Còn vài câu xin lỗi, còn có khi anh biết được em là đối tượng hôn ước thì vui cỡ nào, cũng không nghe à?”

”Không nghe.” Hai tay Hứa Thanh Hoan gắt gao ôm cổ anh, ”Em biết hết, tâm trạng của em và anh đều giống nhau mà.”

”Nói cụ thể tí xem?”

”Anh lại dụ em nói.”

”Không dụ, vậy không nói nữa.”

Hứa Thanh Hoan kéo lổ tai của anh, ”Thật ra em đang nghĩ, lổ tai của anh sẽ dựng đứng lên, cả hai cái luôn.”

Lổ tai Phó Nhất Ngôn giật giật, ”Được, dựng đứng lên.”

Giọng nói của Hứa Thanh Hoan do say rượu mà mềm mại hơn hẳn, ”Em vui vì thầy giáo biến thành bạn cùng bàn của em, bạn cùng bàn không ngờ lại là nam thần của em, nam thần theo đuổi em, biến thành bạn trai của em, bạn trai cuối cùng lại biến thành đối tượng hôn ước của em, em thật sự là siêu cấp vui vẻ, em cảm thấy đây là vận may lớn nhất của Tiểu Cẩm Lý.”

Lần đầu tiên, Hứa Thanh Hoan và Phó Nhất Ngôn không đeo cái mặt nạ nào, trực tiếp tâm tình với đối phương.

Hứa Thanh Hoan có hơi ngại, ”Anh không được cười.”

”Ừm, anh không cười.”

”Chúng ta cùng vào một trường đại học được không?”

”Được, nhất định.”

Có xe taxi đi qua, thong thả chạy bên cạnh hai người, ấn kèn hỏi có muốn lên xe không, Hứa Thanh Hoan lắc đầu xua tay, say rượu nói: ”Bạn trai cháu khỏe lắm, anh ấy có thể đưa cháu lên tận dãy Himalaya đó, chú yên tâm về nhà đi, chú ý an toàn nha!”

Phó Nhất Ngôn bật cười, ”Ngoan Ngoãn.”

”Hả?”

”Sao em lại đáng yêu thế?”

Hứa Thanh Hoan cười ngây ngô.

Phó Nhất Ngôn cười khẽ, ”Cảm giác cứ như…”

”Hả?”

”Bị sự đáng yêu của em cắn một cái.”

”Anh đang nói em là chó à?”

”… Anh là đang khen em đáng yêu.”

”Ồ.” Hứa Thanh Hoan vừa cười vừa thẳng lưng dậy, ”Bị sự đáng yêu của em cắn một cái, từ nay về sau không lo buồn bã nữa, có muốn nhét em vào túi áo không, đúng lúc dán vào nơi tim anh đang đập!”

Phó Nhất Ngôn cười đến đau bụng.

Cười hết sức, anh đứng tại chỗ hít sâu, qua một hồi lâu mới cõng cô đi tiếp.

Hứa Thanh Hoan cười ngây ngô một trăm mét rồi như lại say nữa, đột nhiên khóc lóc kể lể bên tai Phó Nhất Ngôn, ”Sau này anh không được gạt em nữa!”

Phó Nhất Ngôn im lặng.

Hứa Thanh Hoan phẫn nộ, ”Anh dám im lặng á? Anh im lặng!”

Phó Nhất Ngôn cười khẽ, ”Ví dụ như anh chuẩn bị quà cho em, vì muốn để em bất ngờ nên phải sẽ lừa em.”

Hứa Thanh Hoan nghĩ nghĩ, ”Trừ cái này ra.”

”Lại ví dụ như anh bị bệnh, vì không muốn để em lo lắng, anh cũng sẽ lừa em.”

”Vậy cũng bỏ cái này.”

”Rồi ví dụ như…”

Hứa Thanh Hoan túc giận bóp miệng anh, ”A a anh đủ rồi đó!!”

Chuyện Phó Nhất Ngôn không làm được, quả thật anh không có cách nào hứa với Hứa Thanh Hoan cả.

Sau khi đi thêm tầm 50 mét, Hứa Thanh Hoan ghé vào vai anh nỉ non, ”Vậy sau này anh vẫn phải thích em đó.”

Phó Nhất Ngôn, ”Ừm, cái này nhất định làm được.”

Mí mắt Hứa Thanh Hoan sụp xuống, bộ dạng sắp ngủ, Phó Nhất Ngôn hỏi cô, ”Ngoan Ngoãn, tha thứ cho anh nhé?”

”Ừm.”

”Cuối tuần là sinh nhật anh, đến nhà anh cùng tổ chức sinh nhật nhé?”

”Em có hơi ngại.”

”Ngại cái gì?”

Hứa Thanh Hoan nói thầm, ”Làm gì có chuyện 18 tuổi đã đến nhà bạn trai tổ chức sinh nhật chứ.”

Phó Nhất Ngôn cười khẽ, ”Em không phải vị hôn thê của anh à?”

Hứa Thanh Hoan đánh đầu anh, ”Vậy thì càng ngại hơn.”

”Ừm, hứa rồi đó.”

Hứa Thanh Hoan: ”…”

Hứa Thanh Hoan dùng chút ý thức tỉnh táo cuối cùng nói: ”Vậy vào hôm đó anh nhất định không được nhắc chuyện trước đây, cũng không được hỏi dì Khuyết hồi nhỏ em đã làm cái gì!”

Phó Nhất Ngôn buồn cười ngẩng mặt lên nhìn cô, ”Cái này phải xem tình huống rồi, dù anh không hỏi thì có khi mẹ chồng em cũng chủ động nói ấy.”

”…”



Phó Nhất Ngôn cõng Hứa Thanh Hoan đi hai km, đưa Hứa Thanh Hoan về đến nhà, khi đến nhà cô, trên trán anh đều là mồ hôi.

Anh cúi đầu nhấn chuông cửa, vốn tưởng người mở cửa sẽ là mẹ hoặc ba cô, không ngờ lại nhìn thấy cả mẹ cô, và ba cô với vẻ mặt khiếp sợ.

Mẹ Hứa bất ngờ nói: ”Kiều Kiều? Con đưa Ngoan Ngoãn về nhà à?”

Hứa Thanh Hoan đã ngủ hoàn toàn, Phó Nhất Ngôn xốc xốc cô lên, ”Chào chú dì, để người khác đưa cô ấy về cháu lo.”

Ba Hứa vẫn còn khiếp sợ.

Ông và Kiều Kiều chưa từng gặp nhau, nhưng ông đã gặp Phó Nhất Ngôn rồi.

Thiếu niên rất nhã nhặn lễ phép này, không phải là thiếu niên năm trước đã đứng ở dưới lầu phân loại thùng rác cho ông hay sao???

Lúc đó anh đứng ở cửa tòa số hai, còn nói có bạn học ở đó nữa.

Trí nhớ của ba Hứa rất tốt, ông vẫn còn nhớ đoạn đối thoại lúc ấy.

Bây giờ lại nhìn bộ dáng Phó Nhất Ngôn cõng Hứa Thanh Hoan, ông lập tức cả giận nói:

”Cậu nói cậu có bạn học ở tòa số hai?”

”Lần trước cậu đến chỗ này chờ Thanh Hoan phải không?”

”Khi đó cậu đã biết tôi là ba Thanh Hoan rồi phải không?”

”Cậu chính là Kiều Kiều đã gạt con gái tôi trong truyền thuyết à?”

Phó Nhất Ngôn: ”…”

Biểu cảm của ba Hứa giống khi đúc phản ứng của Hứa Thanh Hoan khi biết mình bị lừa, ông cứng rắn đỡ lấy Hứa Thanh Hoan từ trên lưng Phó Nhất Ngôn, ”Bạn học, cảm ơn cậu đã đưa Thanh Hoan trở về, vất vả rồi. Nhưng đối với hành vi nói dối của cậu thì tôi không thể tha thứ được, tạm biệt, không tiễn!”

Phó Nhất Ngôn: ”…”

Ba Hứa ôm con gái về phòng, mẹ Hứa đứng ở cửa thở dài, ”Cảm ơn con nha Kiều Kiều, nhưng mà con đó, thằng bé này, haizz, dì cũng không biết nên nói gì cho phải đây, thôi con về chú ý an toàn nha, có gọi xe được không?”

”Gọi được ạ.” Phó Nhất Ngôn lễ phép nói, ”Vừa rồi chưa kịp giải thích với bác trai, hôm nào con lại đến giải thích sau.”

Mẹ Hứa gật đầu, ”Được, mau về nhà đi, đừng để mẹ con lo lắng.”

Phó Nhất Ngôn gật đầu, xoay người nhấn thang máy, bên trong nhà truyền ra âm thanh thở hổn hển của ba Hứa, ”Bắt nạt con gái của tôi, còn gạt tôi nữa! Tôi không tha cho thằng nhóc đó đâu!”

Phó Nhất Ngôn: ”…”



Sáng dậy, đầu Hứa Thanh Hoan vô cùng choáng váng, cô nằm trên giường còn chưa mở mắt ra, trước mắt chỉ đen thui, nhưng trời đất lại như đang lắc lư điên cồng.

Sau khi mở mắt ra, nhìn thấy là phòng của mình, đầu vẫn còn nhức, muốn ói.

Một lần nữa nhắm mắt lại.

Chuyện đêm qua, cứ như một bộ phim chậm rãi phát lại, cô uống nhiều, Phó Nhất Ngôn cõng cô về nhà.

Hứa Thanh Hoan đột nhiên mở to mắt.

Là mơ à???

Là mơ đi!!

Không phải nói uống nhiều sẽ quên hết sao, tại sao cô lại nhớ đến 90% câu chuyện vậy??

Hứa Thanh Hoan chui vào chăn.

Trong bóng tối, cô chớp mắt bĩu môi, vừa nhớ lại vừa tức tại sao mình lại không uống ít thôi.

Cô đã làm những gì, nói những gì?

Cái gì cô cũng làm, cái gì cũng nói.

Ngại chết mất.

Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu.

Hôm nay là thứ hai, ba mẹ Hứa đã đi làm, trong nhà không có ai, chỉ để lại tờ giấy cho Hứa Thanh Hoan, bảo cô không thoải mái thì uống thuốc, đói bụng thì có cơm, nếu quá không thoải mái thì gọi điện thoại cho ba mẹ về chăm sóc cô.

Hứa Thanh Hoang choáng váng đầu óc đứng lên đi vào toilet, sau khi trở về phòng lại tiếp tục choáng váng nằm xuống giường.

Nằm sấp lại một lát, cuối cùng cô vẫn lấy điện thoại ra, kéo Phó Nhất Ngôn ra khỏi danh sách đen.

Nhưng mà nghĩ đến hôm qua là lại ngại, đùa giỡn uống rượu, còn tỏ tình, rất không rụt rè.

Mới vừa kéo Phó Nhất Ngôn ra khỏi danh sách đen không lâu, tin nhắn của anh đã đến.

Phó Nhất Ngôn: ”Tỉnh chưa? Có đau đầu không?”

Mặt Hứa Thanh Hoan lại đỏ, định giả vờ như mình uống rất ít.

Thế là cô chủ động kéo hết các liên hệ của anh ra khỏi danh sách đen.

Mặt Hứa Thanh Hoan vô cùng nóng, mơ mơ màng màng đến ban công hứng gió cho bình tĩnh lại.

Ngồi ở góc tường nơi mặt trời không chiếu đến được, Hứa Thanh Hoan nghiêm túc gõ chữ, ”Tớ uống rất ít mà, hôm qua cậu đưa tớ về hả?”

Phó Nhất Ngôn: ”Rất ít?”

Hứa Thanh Hoan: ”Có lẽ QwQ.”

Hứa Thanh Hoan: ”Nhưng mà tớ mất trí nhớ rồi.”

Hứa Thanh Hoan: ”Cậu là ai?”

Phó Nhất Ngôn: ”… Tớ là con chó của cậu.”

Tác giả có lời muốn nói: Ngọt nữa thì ngán lắm, nên là — Ngày mai kết thúc nha (*/ω*).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play