Hứa Thanh Hoan cúi đầu nhìn hai hàng chữ, lổ tai nóng như lửa đốt.
Tay cô niết lấy tấm thẻ cào, niết đến có nếp gấp.
Hai chữ ”Bạn trai” trên giấy dường như vô cùng lớn.
Niết đến nỗi không thể nhăn thêm được nữa, động tác của cô như bị nhấn nút tạm dừng, động tác dùng tiền xu cào thẻ cũng dừng lại, không ngẩng đầu lên, hô hấp đều dừng lại cứ như ngay cả phập phồng cũng không có.
Chỉ có hàng mi của cô run rẩy như bị khiếp sợ.
Cứ như là có rất nhiều thứ bị nghẹn lại không nói ra được.
Mặt ửng đỏ.
Tim đập như sắp nhảy ra ngoài.
Nhưng mà hình như, thiếu cái gì đó.
Phó Nhất Ngôn chờ một lúc lâu vẫn không thấy phản ứng của Hứa Thanh Hoan, sự căng thẳng trong giọng nói lại tăng thêm mấy phần, ”Cậu im lặng… Tớ xem như cậu ngầm đồng ý nhé?”
A a a như vậy sao được.
Hứa Thanh Hoan lắc đầu.
Phó Nhất Ngôn liếm liếm môi, căng thẳng đến nỗi vẻ ung dung thường ngày cũng biến mất, hô hấp cũng nhẹ nhàng dừng lại.
Cảm xúc căng thẳng của anh lây sang Hứa Thanh Hoan, cô lén nhìn anh, phát hiện dường như ánh mắt anh đã ảm đạm xuống.
Cô đột nhiên phản ứng lại hình như mình đã đưa sai tín hiệu rồi, ý cô không phải cái đó, làm sao bây giờ.
Lần đầu tiên được tỏ tình thế này, cô không có kinh nghiệm nói ra để nghe những lời mình muốn nghe, bỏ qua chuyện rụt rè thì cũng quá không rụt rè rồi.
Trong lòng Hứa Thanh Hoan đang rất muốn anh Kiều Kiều chỉ dẫn cho mình.
Khóe mắt nhìn thấy bóng dáng của người dọn vệ sinh, cô đỏ mặt nhìn xung quanh rạp chiếu phim đã tàn cuộc, nhỏ giọng nói, ”Cái đó, chúng ta có nên đi không?”
Đúng lúc này, nhân viên công tác đi vào rạp, nhắc nhở bọn họ nên rời đi.
Hứa Thanh Hoan chống tay ghế đứng lên, không dám nhìn anh, cúi đầu nói: ”Chúng ta ra ngoài trước đi.”
Phó Nhất Ngôn ngồi ở bên ngoài, chân bắt chéo, không cử động, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Anh bất động, Hứa Thanh Hoan bước ra không được.
Ngay khi cô định nhấc chân bước qua đùi anh, bỗng nhiên bàn tay của cô lại bị anh nắm lấy, rồi biến thành mười ngón tay đan xen.
Hứa Thanh Hoan muốn rút tay về, lại bị anh gắt gao nắm lại.
Phó Nhất Ngôn đứng thẳng dậy tới gần, ngồi ở trên lưng ghế ngửa đầu nhìn cô, ”Phần thưởng đẹp trai như thế, còn vĩ đại như vậy, trước tiên đổi quà đi chứ?”
Tay phải của Hứa Thanh Hoan bị anh nắm, bỗng nhiên cô lấy tay trái che tai, ”Vương bát niệm kinh, không nghe không nghe.”
Phó Nhất Ngôn căng thẳng đến bật cười, túm lấy cái tay đang che lổ tai của cô, ”Hứa Thanh Hoan, tớ đang tỏ tình với cậu đấy, có thể đừng mắng tớ là vương bát được không?”
Hứa Thanh Hoan rũ mắt, tầm mắt nhanh chóng lướt qua anh một cái, nhỏ giọng nói: ”Làm gì có tỏ tình chứ, tớ đâu có nghe được…”
”…”
Đến lúc này Phó Nhất Ngôn mới thở phào.
”Ừm, là tớ sai.”
Thời gian chiếu phim được sắp xếp rất chặt chẽ, khoảng cách chiếu phim trước sau rất ngắn, nhân viên công tác lại thúc giục hai người.
Phó Nhất Ngôn không chặn Hứa Thanh Hoan nữa, chờ cô đi phía trước, anh mới đứng dậy đi theo sau cô.
Hứa Thanh Hoan đi phía trước, Phó Nhất Ngôn đi phía sau, bàn tay vẫn không buông ra, rất giống như cô đang nắm tay Phó Nhất Ngôn.
Phó Nhất Ngôn vừa đi vừa nhìn bóng dáng Hứa Thanh Hoan, nho nhỏ, tóc bay bay, chân không dài, mỗi bước chân rất ngắn, vì muốn nhanh nhanh đi khỏi rạp nên bước chân nhanh nhanh cứ như đang chạy chậm.
Mặt đỏ đến tai.
Lổ tai nhìn có vẻ rất mềm mại.
Tóc đuôi ngựa hất hất, cũng mềm mại.
Đi ra khỏi rạp chiếu phim, nhìn thấy ở lối vào có rất nhiều người tiến vào, Hứa Thanh Hoan mới phát hiện mình vẫn còn nắm tay Phó Nhất Ngôn, vội vàng muốn buông ra, nhưng lại một lần nữa bị anh nắm chặt.
Phó Nhất Ngôn bật cười, quay đầu nhìn cô, ”Ghê thật, lần đầu tiên tỏ tình với con gái, đã bị mắng là vương bát đản hai lần.”
Hứa Thanh Hoan sửa lại, ”Tớ không có nói chữ đản, không phải như vậy.”
”Được, cậu nói đều đúng cả.”
”…”
Cứ như vậy một trước một sau nắm tay, đi đến tủ gửi đồ, Hứa Thanh Hoan phải quét mã mở tủ, Phó Nhất Ngôn mới buông tay cô ra.
Nhưng ngay lúc cô mở tủ ra, anh dựa vào cánh cửa bên cạnh, một cánh tay vòng qua sau lưng cô, đè lại cái tủ bên phải cô.
Giam Hứa Thanh Hoan lại ở tủ gửi đồ.
Hứa Thanh Hoan sửng sốt, ”Cậu cũng gửi đồ à?”
Phó Nhất Ngôn không cười, lại có chút căng thẳng, ”Tớ là đang chuẩn bị tỏ tình.”
Hứa Thanh Hoan trừng mắt, ngây ngốc nhìn anh.
Phó Nhất Ngôn mím môi, dường như đang chuẩn bị những lời muốn nói, ánh mắt bình thường luôn chứa ý cười không đứng đắn, lúc này đây dưới ánh đèn ở rạp chiếu phim lại rất sạch sẽ trong suốt.
Còn có sự thấp thỏm lo lắng.
Hứa Thanh Hoan vô thức xiết chặt thẻ cào trong tay.
Phó Nhất Ngôn hít một hơi thật sâu, giọng điệu bình tĩnh nói: ”Hứa Thanh Hoan, tớ thích cậu.”
Ánh mắt cũng rất dịu dàng, ”Chính là loại rất thích, thích đến nỗi muốn cậu làm bạn gái tớ.”
”Hứa Thanh Hoan, cậu có thể làm bạn gái tớ không?”
Hứa Thanh Hoan ngơ ngác nhìn anh.
Đại não trống rỗng.
Không biết qua bao lâu, cô mới phản ứng lại anh đang nói anh thích cô.
Cảm giác cứ như giấc mơ trở thành sự thật vậy, máu cả người đều đang sôi trào, tim đập nhanh thật nhanh.
Đột nhiên lại có hơi sợ đây chỉ là giấc mơ.
Hứa Thanh Hoan lặng lẽ dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay.
Đau.
Không phải mơ.
A a a điên mất thôi!!!
Hứa Thanh Hoan bị Phó Nhất Ngôn giam lại ở tủ gửi đồ, xấu hổ, vui vẻ, sung sướng, hạnh phúc, may mắn, cuối cùng tất cả những cảm xúc đó trộn lẫn vào nhau, cảm giác cuối cùng chính là ngọt ngào.
A a a bị người mình thích tỏ tình đúng là ngọt ngào!!!
Muốn chạy, muốn đến một nơi cao thật cao để hét lên.
Tất cả tâm trạng của Hứa Thanh Hoan đều hiện lên trên mặt, chính là ngơ ngác.
Phó Nhất Ngôn gian nan nuốt nước miếng, cụp mắt nhìn cô, lông mi run rẩy đến lợi hại, đè xuống tiếng tim đập rồi nhẹ nhàng nói, ”Hứa Thanh Hoan, đời này tim tớ chưa bao giờ đập nhanh đến thế, trước tiên cậu gật đầu một chút được không?”
Hứa Thanh Hoan nghe lời, nhẹ nhàng gật đầu.
Phó Nhất Ngôn nhẹ nhàng thở phào.
Cô cảm thấy cái thẻ cào trong tay thật nóng, bèn cúi đầu nhét vào trong tay anh.
Phó Nhất Ngôn: ”Hửm?”
Hứa Thanh Hoan: ”Cái kia, phần, phần thưởng có phải đã đổi rồi không…”
…
A a a, sau khi Hứa Thanh Hoan được bạn trai mới lên chức đưa đến gần tiểu thu thì chạy như điên về nhà.
Trước khi vào cửa thì ôm lấy cái mặt đỏ bừng, mong ba mẹ không có ở phòng khách, bình tĩnh tâm trạng lại cúi đầu vào nhà.
Phòng khách trống không, Hứa Thanh Hoan vui đến không kiềm được, cầm lấy điện thoại rồi chạy đến ban công ngồi xổm.
Ngoan Ngoãn: ”A a a! Anh Kiều Kiều ơi!! Anh Kiều Kiều!!!”
Kiều Kiều: ”Ừm, ở đây.”
Ngoan Ngoãn: ”A a a cậu ấy tỏ tình với em rồi! Em yêu rồi! Em có bạn trai rồi!”
Kiều Kiều: ”Chúc mừng nha.”
Ngoan Ngoãn: ”Hu hu hu tim đập thật nhanh, không dừng được luôn, sao hôm nay lại đột nhiên tỏ tình thế, kích động chết em rồi a a a anh ơi, anh có chê em phiền không!”
Kiều Kiều: ”Không đâu, rất đáng yêu mà, anh thích nghe em nói chuyện này.”
Ngoan Ngoãn: ”Là mối tình đầu đó anh, cậu ấy nói thích em là loại rất thích, hôm nay em bị bệnh tim mất, bây giờ mặt vẫn còn đỏ!!!”